Hoắc Tiểu Như trông thấy hai mắt Hồ Tiểu Thiên đột nhiên trở nên thâm trầm thì trong nội tâm hơi động một chút, xem ra bản chất bên trong con người Hồ Tiểu Thiên thì thâm thúy hơn nhiều so với vẻ lông bông bồng bột mà y biểu hiện ra bên ngoài. Có lẽ đúng là y lợi dụng vẻ ngoài hết sức lông bông cùng táo bạo của y để che dấu đi sự sắc sảo của bản thân. Hoắc Tiểu Như bưng chén rượu lên nói: "Hồ công tử, chén rượu này là ta muốn hướng ngươi nói thay lời xin lỗi, vì ngày đó ta tại Yên Thủy Các đi mà không từ giã..."
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: " Chỉ là việc nhỏ thôi, vì sao phải xin lỗi?".
Khuôn mặt Hoắc Tiểu Như ửng đỏ và nói: "Ngươi có giận ta hay không?"
Hồ Tiểu Thiên hỏi ngược lại: "Vì sao phải giận ngươi?" Vốn là y còn muốn nói, ngươi xinh đẹp như vậy thì ta làm sao có thể nhẫn tâm mà giận ngươi được. Nhưng mà lời nói đến cửa miệng lại cảm thấy quá mức khinh xuất nên mới dừng lại không nói.
"Ngươi là đứng ra vì ta mà ta lại lâm trận bỏ chạy, vứt bỏ ngươi lại không để ý."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Lúc mới bắt đầu ta quả thật có chút khó hiểu, nhưng về sau ta suy nghĩ lại thì đã hiểu ra. Ngươi lo lắng lưu lại sẽ tạo thành phiền toái càng lớn hơn nữa cho ta, người ta sẽ nói ta vì ngươi mới cùng bọn họ đánh đập tàn nhẫn để tranh giành tình nhân. Nếu quả thật chuyện này xảy ra thì chẳng phải là càng khó giải quyết hơn hay sao? Cho nên ta thực sự cũng không giận ngươi, ngược lại còn rất cảm tạ ngươi đây này!"
Hoắc Tiểu Như không nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên rõ ràng có thể thấu triệt sự tình đến như vậy nên thấy cách nghĩ trong lòng mình lúc nãy về y quả thật không sai chút nào, trong cuộc đời này của cô còn chưa bao giờ gặp nam tử nào vì chính mình giải thích như vậy. Một đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, cô cắn cắn môi anh đào nói: "Khó được khi Hồ công tử vì người khác mà lo lắng."
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Ta rất ít suy nghĩ vì người khác, chỉ là đối với Hoắc cô nương nên mới có chút bất đồng như vậy."
Tâm hồn thiếu nữ của Hoắc Tiểu Như run lên, cái thằng này căn bản là đang hướng chính mình biểu lộ cái gì đó đây mà, cô có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đột ngột trở nên nóng bỏng kia của Hồ Tiểu Thiên, lông mi đen dài khẽ rủ xuống và nhẹ nhàng nói: "Hồ công tử lần này đi núi cao sông dài đường xá xa xôi, chẳng biết lúc nào mới có thể trở về kinh." Thời điểm nói ra lời này thì trong nội tâm cô mờ ảo có chút không muốn buông bỏ.
Hồ Tiểu Thiên nheo mắt lại nói: "Ít thì một hai năm, lâu thì ba năm năm, ta còn chưa có đi nên hết thảy cũng không biết là phải mất bao lâu."
Hoắc Tiểu Như nói: "Sau khi ta trợ giúp giáo phường xây dựng điệu múa này xong thì cũng sẽ rời kinh."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Hoắc cô nương nếu như có hứng thú, thì không ngại đến huyện Thanh Vân ở Tây Xuyên nhìn xem, nghe nói chỗ đó phong cảnh đẹp tuyệt trần, dân phong lại thuần phác, chắc có lẽ không làm cho ngươi thất vọng." Thằng này lại chủ động đưa ra lời mời, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đối mặt với một nữ tử thông minh mà xinh đẹp như Hoắc Tiểu Như, chỉ cần là nam nhân bình thường thì chắc chắn phải động tâm.
Hoắc Tiểu Như đương nhiên có thể nghe ra trong lời nói của y chất chứa ý tứ gì, cho nên khuôn mặt cô không khỏi hiện lên hai mảnh đỏ ửng, nét đoan trang trời sinh cộng với vẻ mặt thẹn thùng càng làm lay động tâm hồn. Hồ Tiểu Thiên bưng chén rượu lên, ừng ực mà uống một ngụm lớn. Hai đời chung vào một chỗ nhưng đây cũng là lần đầu nhìn thấy một nữ nhân phong tình như vậy. Nếu có được người vợ như thế thì còn cần đòi hỏi gì hơn nữa. Nhớ tới vị hôn thê xấu xí lại tê liệt kia của chính mình thì y chỉ hận không thể đâm đầu vô tường mà chết, haiz..... số mệnh của lão tử thật sự là khổ ah.....
Hoắc Tiểu Như nhỏ giọng nói: ""Đợi sau lễ mừng thọ sinh nhật Hoàng Thượng xong, Tiểu Như còn muốn trước tiên đi về quận Nam xư lý một sự tình, ta nghĩ sang năm có lẽ sẽ có thời gian đi Tây Xuyên một chuyến." Nói đến đây thì đã cực kỳ xấu hổ rồi.
Hồ Tiểu Thiên trong nội tâm một hồi cuồng hỉ, Hoắc Tiểu Như nói ra lời nói này đồng nghĩa với việc đã đáp ứng việc đến tây xuyên gặp y, đây rõ ràng chính là cho mình cơ hội ah. Một năm thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ có ngần ấy kiên nhẫn thì vẫn phải có. Chỉ cần Hoắc Tiểu Như đến Tây Xuyên tìm chính mình thì y tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Nếu như là lưỡng tình tương duyệt, ngươi tình ta nguyện thì Hồ Tiểu Thiên sẽ không ngại mà vứt đi tất cả những gì y đang có để cùng với Hoắc Tiểu Như cả đời tiêu dao khoái hoạt (* nguyên văn: bỉ dực song phi - sát cánh cùng bay). Thằng này trong bất chi bất giác đã bắt đầu nghĩ xiên nghĩ sẹo ah. (*haha.....)
Hoắc Tiểu Như chứng kiến ánh mắt mê ly của y liền nhẹ giọng ho khan một tiếng mà nói: "Hồ công tử đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Hồ Tiểu Thiên thế mới biết chính mình đã thất thố rồi, nên mới xấu hổ cười nói: "Ngẫm lại thì phải ly khai kinh thành, trong nội tâm thật đúng là có chút ít không bỏ được, không nỡ bỏ lại hết thảy, không nỡ rời xa cha mẹ người nhà, cũng không nỡ bỏ lại ngươi........ một người bằng hữu như vậy!"
Hoắc Tiểu Như mỉm cười nói: "Ta cùng Hồ công tử mới là lần thứ hai gặp mặt à nha!". Cô là đang nhắc nhở Hồ Tiểu Thiên, chúng ta còn giống như là không có quen thuộc đến cái trình độ đó, lời này của ngươi hình như là quá hư tình giả ý đấy!
Hồ Tiểu Thiên nói: "Có người quen biết cả đời nhưng cũng không có thể trở thành bằng hữu, mà có người chỉ là gặp mặt một lần thì đã đối xử chân thành với nhau. Ta ở kinh thành không có một bằng hữu nào cả, chẳng biết tại sao trọng nội tâm ta lại có cảm giác vô cùng thân cận với Hắc tiểu thư." (* thằng này sến vãi chày@@...)
Hoắc Tiểu Như nói: "Hồ công tử đã quá nâng đỡ tiểu nữ rồi, Tiểu Như chỉ là một vũ cơ, nên chưa từng nghĩ qua là sẽ trèo cao, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cùng công tử làm bằng hữu." (*cho chết^^). Hoắc Tiểu Như nói thật sự là đúng sự thật, tại cái thời đại này thì vũ cơ là những người có thân phận cực kỳ thấp hèn, mặc dù cô là tài nữ có tiếng, nhưng trong mắt người ngoài thì vẫn là mang thân phận đê tiện, những người từng cùng cô gặp gỡ chỉ đơn giản là nhìn trúng nhan sắc của cô mà không phải thực tâm thực lòng muốn ngang hàng đối đãi với cô.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nhân sinh thì đều là bình đẳng, không có phân chia cao thấp sang hèn, ngươi cần gì phải tự hạ thấp chính mình?"
Hoắc Tiểu Như cũng không phải là muốn ở trên vấn đề này thảo luận lâu dài cho nên đôi mắt dễ thương mới liếc ra ngoài cửa sổ và nói: "Hết mưa rồi!" Trận mưa phùn vừa rồi thổi qua đã rửa sạch bầu trời, trong vắt một màu, rất nhiều sợi mây buông xuống, bao phủ lấy Hoàng thành nguy nga nơi phương xa, nhìn như là đã đắp thêm cho nó vài miếng lụa trắng mỏng. Một dải cầu vồng diễm lệ thừa dịp mọi người không chú ý đã lén lút hiện ra, cong vòm từ phía tây kéo xuôi tận phương nam, kéo dài qua toàn bộ con sông đào bao quanh tường thành, che kín đi dải người đang đi trên đường phố bằng một sắc thái mỹ lệ.
Cảnh sắc như vẽ, trong tâm Hoắc Tiểu Như có loại cảm giác muốn bước vào trong bức họa mỹ lệ đó. Thời điểm Hồ Tiểu Thiên nhận ra ý muốn này từ trong ánh mắt của cô liền đề nghị tính tiền rời đi. Đến lúc đi vào trong quầy hàng mới biết, Mộ Dung Phi Yên đã thanh toán hết rồi, cô nàng này tuy cứ cùng y gặp mặt là sẽ xảy ra cãi vã nhưng cũng là người không tồi ah.
Đi ra Thiên Nhiên Cư rồi, Hoắc Tiểu Như vẫn ngoái nhìn trở lại câu đối còn dang dở, nói khẽ: "Khách thượng thiên nhiên cư, cư nhiên thiên thượng khách." (Khách lên Thiên Nhiên Cư, thì tự nhiên trở thành thượng khách. - ai giỏi phối thơ hộ cái ^-^). Người nghĩ ra vế trên này, không biết là vị Đại Nho nào nữa?
Hồ Tiểu Thiên nói: "Kỳ thật đối với vế đối này thì khi ta còn bé đã từng được nghe người ta nói qua, vế trên không biết là ai đã ra nhưng mà vế dưới tai lại nghe được một vị tăng nhân đối lại."
Hoắc Tiểu Như chớp chớp đôi mắt dễ thương, trong nội tâm thầm nghĩ cái câu kia không phải là "Người nghèo không có thịt ăn, ăn thịt thì không phải người nghèo" a? (*nguyên tác: nhân cùng một nhục cật, cật nhục một cùng nhân)
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tăng du Vân Ẩn tự, tự ẩn vân du tăng!" (*nhà sư dạo chơi chùa Vân Ẩn, chùa che lấp đi nhà sư đang dạo chơi.)
Hai mắt Hoắc Tiểu Như đột nhiên sáng ngời, cô không kìm được vỗ tay tán thưởng, cái liên đối này thật sự là xảo diệu ah, nàng cười nói: "Nếu như vừa rồi ngươi nói ra vế đối này thì có lẽ chúng ta đã được ăn một bữa ăn miễn phí ah."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Kỳ thật cái vế đối kia của ngươi cũng thật tinh tế, lão bản Thiên Nhiên Cư này ta xem cũng không phải là người tốt đẹp gì cho lắm. Vế trên ra lâu như vậy, ta không tin không có người nào từng đối được. Cho dù có đối được, hắn cũng không chịu thừa nhận, không nỡ lòng để mất không chút rượu và thức ăn ấy, thứ hai là dùng câu đối này với tư cách là mánh lới thu hút nhiều hơn khách hàng mắc câu, đây chỉ là một thủ đoạn kinh doanh buôn bán mà thôi!"
Hoắc Tiểu Như nhẹ gật đầu, ý nghĩ của Hồ Tiểu Thiên thật sự là khôn khéo hơn người. Cô hiếu kỳ nói: "Ngươi nói khi ngươi còn bé thì nghe được câu đối này?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Liên đối này cũng không có gì gọi là quý hiếm cả, ta nhớ được nhà sư kia lúc ấy đã ra liền hai vế dưới, một vế nữa là: nhân quá đại phật tự, tự phật đại quá nhân." (* người qua Đại Phật Tự, phật trong chùa thì to hơn người.) Những vế đối này ở trong mắt Hồ Tiểu Thiên thì y đã hiểu quá rõ, nhưng mà nó đối với Hoắc Tiểu Như thì thật sự là rất mới lạ. Hồ Tiểu Thiên coi như là còn có chút tự trọng nên chỉ nói là do một vị tăng nhân đưa ra vế dưới mà không có mặt dày tự nói là do y làm ra.
Hoắc Tiểu Như cẩn thận tính toán qua, hai vế đối dưới này so với vế đối của chính mình kia thì càng thêm tinh xảo, nên có chút khâm phục mà nói: "Công tử tài cao, Tiểu Như mặc cảm."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Liên vế đối này cũng không phải là ta ra đấy, thế nhưng mà nhìn thấy Tiểu Như cô nương, ta ngược lại nhớ tới một liên, trước khi chuẩn bị đi, ta liền tặng cho ngươi, tự cho là lễ vật ta tặng ngươi ah."
Hoắc Tiểu Như mỉm cười gật đầu, trong mắt đẹp tràn ngập chờ mong.
Hồ Tiểu Thiên ngâm:
Tiểu trụ vi giai tiểu lâu xuân noãn đắc tiểu trụ thả tiểu trụ
Như hà thị hảo như quân ái liên yếu như hà tiện như hà!
Hoắc Tiểu Như nghe y nói xong, cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, cái thằng này thật sự là khinh quồng lớn mật ah, rõ ràng đưa ra một bộ câu đối như vậy cho mình. Một bộ đối nồng đậm hương vị quấy rối, thế nhưng cô thật sự không thể không thừa nhận, liên đối này quả là xảo diệu, vế đối thật sự có thể nói là thiên cổ tuyệt đối. Y vậy mà mang tên của mình lồng vào trong đó một cách tinh tế, Hai từ đầu vế đối vậy mà là "Tiểu Như", tính toàn cả hai vế đối thì đã khảm vào đến bốn chữ "Tiểu Như", người này quả thật là thiên tài trời cho, cho dù trong lòng của y có đang nghĩ đến cái chủ ý gì đi nữa thì không thể nghi ngờ, y là một tên cực kỳ có tài hoa mà cô đã từng gặp được.
Hoắc Tiểu Như nói: "Hồ công tử lần này đi làm quan, chức huyện thừa tuy nói là nhỏ, nhưng nhất cử nhất động của ngươi cũng đều liên quan trực tiếp tới dân chúng, nên ta cũng có một liên đưa tiễn ngươi."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Tại hạ xin rửa tai lắng nghe!"
Hoắc Tiểu Như nói: "Huyền lão gia tố sinh, kim dã yếu, ngân dã yếu, phiếu tử dã yếu, hồng hắc nhất bả trảo, bất phân nam bắc. Tiểu bách tính cai tử, cốc vị thu, mạch vị thu, đậu nhi vị thu, thanh hoàng lưỡng bất tiếp, tống xá đông tây." (* hình như là: huyện lão gia sống, kim cũng muốn, ngân quang cũng muốn, tiền giấy cũng muốn, bài bạc cũng phải thò tay vào, chẳng phân biệt được Nam với Bắc. Tiểu dân chúng đáng chết, ngũ cốc không thu được, lúa mạch không thu được, đậu cũng không thu được, xanh vàng cũng không nhận được, thì cống nộp làm sao.@@)
Sau khi cô nói xong liền ưu nhã hướng về Hồ Tiểu Thiên chúc một câu "vạn phúc" (*lời chào của phụ nữ thời xưa.) rồi quay người bước vào trong bức họa hiện lên sau cơn mưa.
Hồ Tiểu Thiên nhìn theo bóng hình xinh đẹp có chút mờ ảo ấy mà vẫn chưa nhân ra rằng mình có chút ngây dại, chứng kiến bóng hình xinh đẹp dần dần bước đi xa hơn, y bỗng nhiên nói với theo: "Hoắc cô nương, vào lúc ngươi khiêu vũ thì có nghĩ tới dùng mũi chân nâng đỡ sức nặng của cơ thể hay không?"
Hoắc Tiểu Như bước chân dừng lại một chút, cô chậm dãi quay người lại, làn thu thủy trong đôi mắt sáng đẹp mê người nhẹ nhàng hướng tới, trong chớp mắt tựa như ánh sao sáng ngời động lòng người.
Hồ Tiểu Thiên bắt đầu ý thức được quả thật mình là không tầm thường đấy. Y không tầm thường không chỉ bởi vì kinh nghiệm của y không giống người thường, mà còn bởi vì ý thức của y, lý niệm của y đã vượt ra xa thời đại này. Ở trong mắt y thì xem ra một sự tình bất quá chỉ là một chuyện bình thường thôi, thì tại một thời này, trong mắt của phần lớn người đều hiện ra là chuyện hận đời vô đối thậm chí hơn phải là kinh thế hãi tục.
Hồ Tiểu Thiên cũng không phải là muốn thay đổi cái thế giới này, y cũng không có dã tâm hùng bá thiên hạ. Người sống trên đời chỉ có ngắn ngủi trăm năm, không cần để nó trôi qua quá mệt mỏi. Nhưng mà cuộc sống ở thời đại như vậy thì muốn sống được đơn giản, sống được an nhàn cũng tựa hồ không dễ dàng gì. Ước nguyện ban đầu của y chỉ là muốn thoải thoải mái mái mà làm một tên nhị thế chủ, trải qua thời gian dựa vào tổ tiên ban cho mà sống an nhàn, thò tay thì có người mặc quần áo, há miệng thì có người đút cơm (* vãi cả ước@@). Nhưng sao điểm yêu cầu nho nhỏ này của y chỉ đảo mắt một cái đã thành không rồi. Nhìn lão cha thì có vẻ như quyền cao chức trọng, uy phóng tám hướng thế nhưng cũng có cảm giác nguy cơ nặng nề ah. Từ sau khi Đan Thư Thiết Khoán mất đi, Hồ Bất Vi liền có một loại dự cảm bất tường, nên đã lập tức quyết định để cho nhi tử rời kinh đi làm quan.
Biết rõ tất cả đã trở thành kết cục được định sẵn, nhưng mà rõ ràng là trong lòng y rất muốn thoát ly trói buộc, chạy về phía cuộc sống mới đầy chờ mong. Nhưng mà Hồ Tiểu Thiên vẫn không tránh khỏi muốn sĩ diện cãi láo hai câu: "Cha, ta có thể không đi hay không?"
"Không thể!" Hồ Bất Vi trả lời chém đinh chặt sắt, tại ở sâu trong nội tâm của Hồ Bất Vi thật sự là vẫn còn không nỡ, nhi tử si si ngốc ngốc đã qua rồi 16 năm, vừa mới khôi phục bình thường, giữa hai cha con thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ lẫn nhau, vậy mà đã sắp gặp phải cảnh trời nam đất bắc. Nếu như không phải do tình thế bức bách, thì lão cũng không muốn nhi tử ra đi như vậy. Hồ gia ba đời độc đinh, đến thế hệ của Hồ Tiểu Thiên này, càng là chỉ có một người là y, đến cả một cái tỷ muội cũng không có. Nếu mà giữ y lại ở kinh thành thì lão càng không yên tâm, tương lai nếu như thế cục không được như mong muốn, thậm chí có khả năng nguy hiểm đến tính mạng của y. Trên thực thế, lúc trước tại Đà Nhai đã xảy ra một lần ám sát, cho đến nay vẫn còn chưa tra ra được bất kỳ manh mối nào cả.
Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Ta không thể chờ mẹ trở về mới đi sao?"
Hồ Bất Vi lắc đầu, thái độ kiên quyết, chân thật đáng tin.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Cha ah, cái này cũng không được, cái kia cũng không được... Ngài thật đúng là ý chí sắt đá.... à mà.... Còn có một yêu cầu."
Hồ Bất Vi dở khóc dở cười nói: "Tiểu Thiên, là cha ta cũng không gạt ngươi, lần này cho ngươi đi Tây Xuyên chỉ là kế sách tạm thời, đợi chuyện ở Kinh Thành bên này ổn định lại thì cha liền gọi ngươi quay lại." Chỉ cần địa vị của lão không bị ảnh hưởng quá lớn trong lần thay đổi ngôi vị này thì chuyện gọi y về kinh còn không phải chỉ là tiện tay thôi sao. Bây giờ để cho y sớm đi Tây Xuyên, chẳng qua là phòng ngừa chu đáo, sớm làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất mà thôi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, ngài cho ta mang theo bốn tên gia đinh này, ta một tên cũng không có vừa ý ah."
Hồ Bất Vi nghe nói là chuyện này thì không khỏi cười nói: "Ngươi có phải là lo bọn hắn không có bổn sự, hay là ta lại để cho Hồ Thiên Hùng ở lại Tây Xuyên giúp ngươi." Hồ Thiên Hùng được lão phái đi Tây Xuyên để giải thích với Lý gia chuyện Hồ Tiểu Thiên đùa giỡn Đường Khinh Tuyền, đến nay vẫn còn chưa trở về.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tự chính ta đã có người muốn tuyển!"
Hồ Bất Vi nói: "Ai?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bộ đầu Mộ DUng Phi Yên của Phủ Kinh Triệu."
Hồ Bất Vi nao nao, lão thật sự không thể tưởng được người y đề cử lại là cô ta.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cô ấy là bởi vì ta mà bị liên lụy nên bị phủ Kinh Triệu tạm thời cách chức, hiện tại đang nhàn rỗi ở nhà, ta xem cô nàng chẳng những có thể lực xuất chúng hơn nữa võ công lại cao cường, càng khó được hơn chính là làm người chính trực, không sợ quyền quý. Lần đi Tây Xuyên này, núi cao sông dài, ngàn dặm xa xôi, bên người hài nhi nếu là không có một người võ công cao cường bảo hộ, thì an toàn cũng rất khó có thể đảm bảo ah. Chỉ bằng với mấy người Lương Đại Tráng đó, nếu thực sự gặp phải sự tình gì thì bọn hắn còn không phải Nê Bồ Tát sang sông, chính bản thân còn khó bảo toàn? Làm gì còn có tâm trí mà lo lắng cho ta?"
Hồ Bất Vi ấn tượng đối với Mộ Dung Phi Yên cũng không sâu, lời nói này của y lại khiến cho lão tỉnh ngộ. Hoàn toàn chính xác, lần đi Tây Xuyên này phải đến gần ba nghìn dặm đường, trên đường có gặp phải tình huống gì hay không cũng rất khó nói. Nếu như không có một người võ công cao cường bảo hộ bên người nhi tử thì thật đúng là lại khiến cho lão không yên tâm. Nên mới nói: "Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác võ công cũng không yếu, đều là hảo thủ lấy một chọi mười đấy!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chỉ bọn hắn? Lần trước bị tập kích ở Đà Nhai, nếu như không phải Mộ Dung Phi Yên vì ta ngăn cản một mũi tên thì chỉ sợ hài nhi liền không thấy được ngài nữa ah!"
Hồ Bất Vi cảm giác, cảm thấy nhi tử kiệt lực tiến cử hiền tài là Mộ Dung Phi Yên, cũng không chỉ đơn giản như vậy, nên lão cố gắng suy nghĩ lại một chút, nữ bộ đầu Mộ Dung Phi Yên kia lớn lên quả thật xinh đẹp, tiểu tử này không phải là muốn lấy việc công làm việc tư, mượn cơ hội tiếp cận Mộ Dung Phi Yên, thậm chí đạt được trái tim mỹ nhân?
Hồ Tiểu Thiên chứng kiến Hồ Bất Vi trầm ngâm không quyết, nên nhịn không được mà phàn nàn nói: "Cha, ngài sẽ không phải ngay cả cái nguyện vọng nhỏ nhoi này của ta cũng không đồng ý a?"
Hồ Bất Vi nói: "Mộ Dung Phi Yên có thể tin được không?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Tin được!"
Hồ Bất Vi nói: "Cô ta dù sao cũng là người của phủ Kinh Triệu, ngày mai ta sẽ đi tìm Hồng đại nhân hỏi một chút, chuyện này còn phải xem ý kiến của người ta đã."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cô ấy chỉ là một tay bộ khoái, cấp trên giao cho nàng làm cái gì thì phải làm cái ấy, vậy còn có thể có ý kiến gì nữa? Chỉ một chút mặt mũi như vậy, Phủ Kinh Triệu không phải là sẽ không để cho ngài đó chứ?"
Hồ Bất Vi trừng mắt liếc y một cái, trong lòng tự nhủ, tiểu tử, ngươi gấp như vậy làm cái gì? Biết con không ai khác ngoài cha, tiểu tử ngươi nếu là không có đánh chủ ý với Mộ Dung Phi Yên, thì lão tử sẽ tự chọc thủng đôi mắt mình ah. Đi Tây Xuyên còn muốn mang theo một mỹ nữ bộ khoái, cái này làm con nếu so với lão tử ta đây còn biết hưởng thụ hơn ah. Hồ Bất Vi đối với việc này vẫn còn hơi băn khoăn: "Tiểu Thiên, sự tình ngươi đi Tây Xuyên thì Lý gia sớm muộn gì đều sẽ biết, ngươi mang theo một nữ bộ đầu đến đó, hình như là có chút không hợp a?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, ngài là lo lắng ta sẽ cùng với cố ấy gây ra vài chuyện xấu?"
Hồ Bất Vi trừng lớn hai mắt, chuyện xấu? Tiểu tử này còn có thể rõ ràng mà nói ra như vậy?
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngài yên tâm đi, ta nếu như có cái tà tâm kia cũng không có tặc đảm ah.... Chỉ bằng võ công của cô ả thì một trăm người như ta cúng không thể đến gần cô ả ah..."
Hồ Bất Vi nhịn không được cười lớn, ngươi có lợi hại hay không thì không biết nhưng chắc chắn không phải là võ công ah, đương kim thiên tử Đại Khang cũng không phải cao thủ đệ nhất thiên hạ. Lão cẩn thận nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn gật đầu nói: "Ta sẽ tận lực vì ngươi an bài."
Mộ Dung Phi Yên căn bản cũng không nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên lại đánh chủ ý lên chính mình, một tờ điều lệnh liền phái cô đến dưới trướng nghe lệnh Hồ Tiểu Thiên, phải cùng thằng này vượt núi băng sông, ngàn dặm xa xôi mà tiến về huyện Thanh Vân - Tây Xuyên. Hồ Tiểu Thiên đi làm Huyện thừa, còn mình thì đi theo hắn làm một cái bộ khoái nho nhỏ. Đúng! Không có lầm ah... Là làm bộ khoái! Trước đây Mộ Dung Phi Yên tốt xấu gì cũng là một Bát phẩm hộ vệ, thế nhưng mà sau khi phân phối đến dưới chướng Hồ Tiểu Thiên làm thủ hạ thì đến cả y cũng mới chỉ là một tên quan cửu phẩm thôi ah. Vậy hóa ra chính mình căn bản là đến phẩm giai cũng không có? Kinh Triệu doãn Hồng Bách Tề ở bên trong thâm tâm cũng có chút xấu hổ, dù sao Mộ Dung Phi Yên trong lúc nhậm chức tại phủ Kinh Triệu đã nhiều lần phá được đại án, đã vì hắn mà lập vô số công lao, lần này tạm thời cách chức cô cũng chỉ là tại áp lực từ phía trên. Cô nàng này tính tình vô cùng ngay thẳng, trong mắt không thể chịu được một hạt sạn, tự nhiên đã đắc tội với không ít quyền quý.
Thiểu duẫn Sử Cảnh Đức ở Phủ Kinh Triệu mặc dù là thuộc hạ của hắn, nhưng mà huynh đệ Sử Bất Xuy của hắn kia lại chính là Lại bộ Thượng Thư. Mộ Dung Phi Yên đắc tội Sử gia, Sử Cảnh Đức lại kiên trì muốn đem Mộ Dung Phi Yên đuổi ra khỏi phủ Kinh Triệu.
(* Thiểu duẫn: là một chức quan)
Tuy rằng Hồng Bách Tề rất hân thưởng tài cán của Mộ Dung Phi Yên, thế nhưng mà hắn còn không đến mức vì một người bộ khoái nho nhỏ mà cùng Sử gia trở mặt, cho nên mới làm ra chuyện quyết định tạm thời cách chức cô. Hồng Bách Tề vốn tưởng rằng với tính tình cương liệt của Mộ Dung Phi Yên thì sẽ quả quyết không tiếp nhận cái quyết định trục xuất này, vậy mà thật không nghĩ đến Mộ Dung Phi Yên rõ ràng liền đồng ý luôn.
Mộ Dung Phi Yên đối với tình cảnh của mình nhận thấy rất rõ ràng, bởi vì đắc tội với Sử gia nên tình cảnh của cô tại trong phủ Kinh Triệu đang hết sức vi diệu. Tuy là Hồng Bách Tề nói rằng chuyện tạm thời cách chức chỉ là kế hoãn binh, đợi cho sự việc lắng xuống thì nhất định sẽ khôi phục lại chức vị cho cô. Nhưng cho dù là phục chức, cô cũng khó có thể tiếp tục được trọng dụng. Trong những năm cô làm việc tại phủ Kinh Triệu, đã thấy được đủ loại thói quen xấu của quan trường, quan lại bao che cho nhau, căn bản không có bất luận cái gì gọi là công lý và chính nghĩa. Tại sâu trong đáy lòng của cô sớm đã đối với quan trường chốn Kinh Thành căm thù đến tận xương tuỷ. Lúc con người phiền muộn thì thường thường sẽ đổ hết do hoàn cảnh, hy vọng ra ngoài một chút cho khuây khỏa. Vậy nên sau khi Hông Bách Tề đưa ra quyết đinh thì cô không hề có do dự mà liền đồng ý luôn, tự cho là đi ra ngoài giải sầu, nếu như đến huyện Thanh Vân rồi mà cảm thấy không như ý thì đơn giản là đi ra ngoài rồi sẽ từ bỏ công vụ, thiên hạ to lớn, lo gì không có đất dung thân.