Mục lục
[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Bá Bình vội vàng mời Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống, Hồ Tiểu Thiên nhìn lão già này không vừa mắt một chút nào cả, mặt rõ ràng lạnh như tiền nhìn là muốn ói, còn nói cái gì mà đệ nhất thần y vùng Tây Xuyên, bà mẹ nó chứ! Mấy cái đứa hay xưng đệ nhất như này, phần lớn đều là đám mua danh chuộc tiếng cả. Hồ Tiểu Thiên nhận chén trà từ tay Vạn Trường Xuân đưa tới, uống một hớp rồi nói: "Ngâm mưa ở ngoài cả một ngày, hiện tại lòng dạ không tốt, Vạn viên ngoại đừng nên trách." Trong lòng y khó chịu, đến cả Vạn đại ca cũng không gọi, tê dại, hôm qua lão tử cho ngươi mặt mũi, hạ mình kết nghĩa với ngươi, mà ngươi nha, rõ ràng ngươi không biết xấu hổ, cự tuyệt ngay trước mặt ta, về sau ngươi có gọi ta "Gia Gia" ta cũng không thèm kết nghĩa với ngươi.

Vạn Bá Bình dở khóc dở cười, nói: "Hồ đại nhân, vị Chu tiên sinh này là lão hữu nhiều năm của ta." Nhưng mà kỳ thật lão cùng Chu Văn Cử làm gì có cái giao tình gì mà sâu đậm. Chu Văn Cử có danh xưng đệ nhất Thánh Thủ Tây Xuyên, xưa nay tự cho mình là siêu việt, làm người thì cao ngạo, nếu không nể mặt thái thú Tiếp Châu là Dương Đạo Toàn, gã sẽ không phong trần mệt mỏi, vượt núi băng ngàn để tới đây xem bệnh cho con của một cái thổ hào.Bởi vì y thuật cao siêu, lại đã từng cứu tính mạng Dương Đạo Toàn, vì vậy Dương Đạo Toàn coi y là khách quý, còn trong mắt Chu Văn Cử đương nhiên sẽ không thèm nhìn một tên quan cửu phẩm ở địa phương nho nhỏ này, mà nguyên nhân hắn có thành kiến với Hồ Tiểu Thiên chính là do thủ pháp trị liệu của Hồ Tiểu Thiên, không hề liên quan đến địa vị của Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ồ! hóa ra đây là Chu tiên sinh? Thất kính thất kính, vừa rồi hắn nói ta xem mạng người như cỏ rác, vậy Vạn viên ngoại cũng cho là như vậy sao?"

Vạn Bá Bình vội vàng lắc đầu, nói: "Hồ đại nhân không nên hiểu lầm, ta không có ý này, Chu tiên sinh cũng không có ý này." Hồ Tiểu Thiên cứu được tính mạng con thứ hai của lão là một sự thật không thể chối cãi.

Chu Văn Cử dường như biết rằng hiện tại đã không nhịn nổi, gã đập bàn phẫn nộ nói: "Lang băm hại người, não của Vạn công tử đang tốt lại bị ngươi đục mất một khối, người thanh niên khôn ngoan này có khả năng bị ngươi miễn cưỡng trị bệnh mà biến thành một kẻ đần độn nửa tỉnh nửa mê, ngươi rõ ràng còn vô liêm sỉ mà bắt chẹt vơ vét tài sản, loại người như ngươi căn bản chính là sỉ nhục của ngành y." Chẳng những đứng lên, hơn nữa ngón tay trực tiếp chỉ vào Hồ Tiểu Thiên.

Vạn Bá Bình vẻ mặt lúng túng, chẳng qua là lão đem chuyện đã xảy ra nói cho Chu Văn Cử nghe, nhưng lão căn bản là không nghĩ tới tính cách của tên Chu Văn Cử này lại ghét ác như cừu. Trông thấy Hồ Tiểu Thiên liền bộc lộ ra vậy.

Hồ Tiểu Thiên cười lạnh, nhìn qua Vạn Bá Bình cười lạnh, nguyên nhân cực kỳ đơn giản, nếu Vạn Bá Bình không nói bản thân muốn bạc của hắn. Chu Văn Cử làm sao biết được? Nói lão tử bắt chẹt vơ vét tài sản, Vạn Bá Bình a Vạn Bá Bình, ngươi chỉ là lão rùa đen, sớm biết ngươi là loại người như thế, ta cái kia chín đầu lư hương đổi lại được lại lòng dạ hiểm độc.

Vạn Bá Bình một bên khuyên nhủ: "Chu tiên sinh, xin ngài bớt giận, xin bớt giận, Hồ đại nhân không phải loại người như thế." Kỳ thực cái tên này dối trá vô cùng, từ khi Chu Văn Cử đến, sau khi nêu quan điểm bản thân. Lão liền sinh ra nghi ngờ với mọi hành động của Hồ Tiểu Thiên, thấy Chu Văn Cử thẳng mặt chỉ trích Hồ Tiểu Thiên, trong lòng thầm tỏ ý vui mừng.

Lúc này Chu Văn Cử tiến lên một bước nói: "Ngươi không cần cố kỵ, quan thì như làm sao? Quan giả y quốc. Y giả y nhân*, phàm là làm nghề y đều là người có một tấm lòng từ bi, nếu như ngươi không chắc chắn sẽ không chữa khỏi cho người bệnh được, vì sao phải đem tính mạng của người bệnh ra mạo hiểm?"

*Quan giả y quốc. Y giả y nhân: Kẻ làm quan góp sức xây dựng đất nước, kẻ hành nghề y thì ra sức cứu người.

Hồ Tiểu Thiên cười ha hả nói: "Nghe Chu tiên sinh nói, ngươi hẳn là rất là cao minh a, với bệnh tình của Nhị công tử, ngươi có cao kiến gì?"

Chu Văn Cử nói: "Dĩ nhiên là dùng thuốc làm tan đi máu bầm."

"Dùng loại thuốc nào để làm tan máu bầm ứ đọng?"

"Chức Kim thảo, Thanh Dao lộ, cộng thêm phối chế gia truyền Hóa Huyết tán của ta. Hẳn là được."

Hồ Tiểu Thiên bĩu môi đáp: "Nói xuông thì dễ, làm mới thấy khó, bệnh tình của Vạn Đình Thịnh đang trong tình trạng nguy kịch, cho dù thuốc của lão thật sự hữu hiệu, nhưng chỉ sợ không đạt được hiệu quả trong thời gian ngắn, huống chi bản thân lão đang ở Tiếp châu. Đợi lão mang thuốc chạy đến, e rằng Vạn Đình Thịnh đã sớm đi đời nhà ma rồi, hiện tại lão còn dám ở đây thả rắm như vậy!"

"Ách. . . Ngươi. . ." Chu Văn Cử là một văn nhân, bị miệng lưỡi thô lỗ của tên tiểu tử này làm cho tức giận đến cứng họng.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Loại người như ngươi đúng là đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng đấy, ta xin khẳng định một chuyện. Dưới tình huống lúc đó, nếu ta không đục sọ não Nhị công tử để lấy ra cục máu tích tụ, hắn tuyệt đối không sống tới bây giờ."

Chu Văn Cử giở lý sự ra để tranh cãi: "Sống tới bây giờ? Một người ngay cả mình là ai cũng không biết, phụ mẫu huynh đệ đều không nhận ra, hắn sống như vậy so với người chết có gì khác nhau?"

Hồ Tiểu Thiên nhìn Chu Văn Cử nói: "Lời này có lẽ lão nên hỏi Vạn viên ngoại!"

Vạn Bá Bình cuối cùng cũng nói một câu công đạo: "Ở tình huống lúc ấy, nếu không có Hồ đại nhân ra tay, khuyển tử sớm một mạng về trời rồi."

Chu Văn Cử nói: "Nếu ngươi nói mở sọ lấy máu vẫn có đạo lý, nhưng gọi hồn mà ngươi bảo là dựa vào căn cứ nào? Thân là một thầy thuốc, ngươi nên rõ trên đời này căn bản không có cái gì gọi là ma quỷ, ngươi lại mượn điều này hòng dọa dẫm vơ vét tài sản, ngươi còn một chút lương tâm hay không?"

Trước mắt, Hồ Tiểu Thiên ý thức được bản thân đã gặp một người hoàn toàn tôn thờ chủ nghĩa duy vật, đối phương đến đây dường như chỉ muốn vạch trần mình, từ biểu cảm âm trầm bất ổn trên mặt Vạn Bá Bình mà đoán, có vẻ lão đã bắt đầu dao động. Tự thân Hồ Tiểu Thiên minh bạch, cái gì chiêu hồn, cái gì phong thủy cơ bản lấy cớ qua quýt cho yên chuyện. Khi đó, hắn tìm kiếm ra nhiều lý do như vậy, chung quy là vì hai nguyên nhân, một là thuyết phục Vạn Bá Bình yên tâm cho hắn mổ sọ, hai là muốn giúp đỡ tiểu quả phụ Nhạc Dao. Ai ngờ gặp Trình Giảo Kim giết ra giữa đường, một vị thần y Tây Xuyên đến từ Tiếp châu, lão già Chu Văn Cử này giống như đặc biệt đến để lật tẩy mình.

Hồ Tiểu Thiên thấy vậy cũng không sợ hãi, hắn thở dài nói: "Vạn viên ngoại, ông tin hắn hay tin ta?"

Vạn Bá Bình đương nhiên không phải người ngu, từ lúc Hồ Tiểu Thiên nói về chiêu hồn gì gì đó thì lão đã bán tín bán nghi rồi. Chẳng qua lúc trước lão thương con sốt ruột nên mới nhịn đau ra giá lớn như vậy, sau này thấy Hồ Tiểu Thiên lảm nhảm về thuyết phong thủy, dùng một cái lư hương bỏ đi đòi của lão tới ba trăm lượng vàng. Vạn Bá Bình vốn cũng chẳng phải người lương thiện gì, lúc trước mạng nhi tử nguy trong sớm tối, thế nên lão cũng không kịp đau lòng số vàng này. Bây giờ tình huống của nhi tử lão đã ổn định, nhớ tới sáu trăm lượng vàng đưa cho Hồ Tiểu Thiên lão lại thấy xót ruột. Huống chi gần đây Hồ Tiểu Thiên lại đưa ra chủ ý bán hàng từ thiện, còn muốn lão là người khởi xướng, nên đương nhiên Vạn Bá Bình lão sẽ hoài nghi mục đích thật sự của Hồ Tiểu Thiên, thậm chí còn nghĩ không lẽ tiểu tử này muốn tính kế lão lần nữa. Vạn Bá Bình nói: "Hai vị đều là bằng hữu của ta, tới đây đều vì trợ giúp Vạn mỗ, vậy nên đừng vì bất đồng quan điểm mà tổn thương hòa khí." Lão không trả lời câu hỏi của Hồ Tiểu Thiên mà nói nước đôi.

Thấy Vạn Bá Bình đã nghi ngờ mình, Hồ Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng nói: "Đã như vậy xem ra ta ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Cáo từ!"

Vạn Bá Bình đang muốn giữ lại thì nghe Chu Văn Cử nói: "Chu mỗ cũng có chút nghiên cứu về phong thủy, không biết lời người nói Vạn gia phong thủy xấu ở điểm nào?"

Hồ Tiểu Thiên chậm rãi xoay người lại, lẳng lặng nhìn Chu Văn Cử, thầm nghĩ hôm nay đã gặp phải địch thủ. Lúc trước hắn chỉ nghĩ Chu Văn Cử là một lang trung khá tốt, không nghĩ tới y lại biết về phong thủy, mà phiền phức là gia hỏa này lại đối nghịch với mình, còn không chịu buông tha cho mình nữa.

Ta xem Vạn phủ âm dương giao hòa, trước nhìn thấy sông sau lưng dựa núi, chính là địa phương sở hữu phong thủy vô cùng tuyệt hảo. Về sau hỏi qua Vạn viên ngoại mới biết được, Vạn phủ là do đại sư Chu Quỷ Ưng xem qua vị trí rồi xây dựng. Chu đại sư trên thông thiên văn dưới tường địa lý, là đệ nhất kỳ nhân tại Tây Xuyên, ngươi cho rằng hiểu biết của mình về lĩnh vực Phong Thủy lại có thể cao minh hơn lão nhân gia người sao?" Giọng nói của Chu đại sư lộ vẻ vô cùng cung kính.

Hồ Tiểu Thiên chưa từng nghe đến vị Trư đại sư hay Ngưu đại sư này bèn cười lạnh đáp lời:

"Bất luận là người đức cao vọng trọng đến đâu, nhận thức cũng đều có hạn, thứ ta nhìn thấy chưa chắc lão đã nhận ra."

Chu Văn Cử thấy Hồ Tiểu Thiên cuồng vọng như vậy thì trong lòng càng tức giận hơn, lớn tiếng nói: "Nếu như ngươi hiểu về Phong Thủy, vậy có biết cái gì gọi là Long, Thổ, Huyệt, Thuỷ, Phương hay không?" Năm chữ mà y nói chính là năm yếu tố trong phong thủy học. 'Long' nghĩa là thế núi triền miên, Thổ là chỉ đồi núi bao quanh, Huyệt là nơi phong thủy tụ hội, Thủy là nơi sông nước chảy qua, Phương chỉ phương hướng. Như thế ý nói Phong Thủy tốt là sau dựa núi dài, hai bên là đồi thấp bao quanh, chính giữa thông thoáng, trước có sông thảy qua. Thế phong thủy này là lý tưởng bởi vì sau có núi lớn, mùa đông có thể chắn gió lạnh từ phương Bắc thổi tới; phía trước có nước để mùa hè đón gió mát, cũng thuận tiện cho sinh hoạt; còn hai bên có đồi núi tạo thành không gian khép kín, là bố cục Phong Thủy hoàn chỉnh nhất.

Đối với thuật Phong thủy, Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn dốt đặc cán mai, hắn đâu có am hiểu mấy thứ này, thật hối hận khi xưa không chịu chăm chỉ đọc sách, sớm biết hôm nay gặp loại cục diện này, trước đây nên xem sơ qua mấy quyển sách Phong thủy, cũng có từ ngữ để ứng phó tình cảnh xảy ra bất ngờ như lúc này. Nhưng tư duy của Hồ Tiểu Thiên rất linh hoạt, hơn nữa lời nói sắc bén, mặc dù đang ở hoàn cảnh xấu, hắn vẫn nhanh chóng phát động phản kích, hắn cười sang sảng, lấy tiếng cười cắt ngang chất vấn liên tiếp của Chu Văn Cử, để bản thân nắm bắt quyền phát ngôn, một lần nữa kéo quyền chủ động của cuộc tranh luận gay gắt giữa hai người về phía mình.

Chu Văn Cử quả nhiên bị trận cười quái dị của Hồ Tiểu Thiên ngắt lời, Hồ Tiểu Thiên không đi nữa, mà tiến về phía Chu Văn Cử một bước: "Vị tiên sinh họ Chu này dường như đọc qua không ít sách."

Chu Văn Cử đáp: "Tuy đọc không nhiều lắm, nhưng cũng hơn vạn quyển!" Lão liếc xéo Hồ Tiểu Thiên, bụng thầm nghĩ trẻ ranh vẫn chỉ là trẻ ranh, những quyển sách ta từng đọc hết còn nhiều hơn số sách ngươi thấy đấy.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Trước giờ, bản quan luôn kính trọng người đọc sách, nhưng cũng khinh thường người đọc sách nhất! Đọc sách tinh thông không dựa dẫm vào số lượng, người đọc sách thông minh chân chính, mỗi lần đọc hết một quyển sách đều lĩnh hội được tinh thần trong sách, thấu hiểu đạo lý bên trong, có áp dụng kiến thức trong sách ra ngoài thực tế, đó gọi là đọc sách sống, chỉ có nhân tài như vậy mới được tin dùng, mà đa số người đọc sách đều là đọc thuộc lòng, đọc sách phá vạn quyển, nhớ chỉ là tên quyển sách, còn nội dung trong đó thì hoàn toàn mù tịt, ngươi kiểu này là mọt sách, chỉ biết đọc sách chết mà thôi, ngay cả hơn ngàn vạn quyển đi chăng nữacũng chẳng có chỗ để dùng!"

Chu Văn Cử tức giận nói: "Nhưng vẫn tốt hơn vài người không hiểu mà giả vờ hiểu!"

Hồ Tiểu Thiên cười ha ha nói: “ Chu tiên sinh là khách quý của Vạn viên ngoại, ta nói chuyện cũng nên uyển chuyển khách khí một chút. Cái gì là Long, Thổ, Huyệt, Thủy, Phương đều là những thứ trên sách vở. Ta thừa nhận nhận thức của ngươi cũng không kém,thế nhưng ngươi không hiểu được đạo lý cơ bản. Trên đời này mọi sự vạn vật đều không ngừng biến đổi. Ngươi nói vị Chu tiên sinh kia tới đây xem Phong Thủy lúc nào? Đã qua bao nhiêu năm tháng rồi? Trong lúc này, xung quanh Vạn phủ có biến hóa gì? Ngươi chỉ có thấy được có ngũ đại yếu tố, có thể thấy được sự thay đổi của cây cỏ, thay đổi của thời gian? Trong mắt của ngươi hoàn cảnh chưa thay đổi chủ nhân chưa thay đổi, nhưng ngươi có thấy rêu xanh phủ đầy góc tường, nếp nhăn in đầy khuôn mặt Vạn viên ngoại. Thầy phong thủy giỏi là phải thấy được sự biến hóa của cảnh vật, thời gian, từ đó có thể tìm thấy được sinh cơ, thấy được đạo sinh tồn.” Hắn nói đến đây dừng lại một chút, bước lên phía trước một bước.

Chu Văn Cử liên tục bị hắn chất vấn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, lý luận của Hồ Tiểu Thiên hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thậm chí hắn mới nghe qua lần đâu. Nghe Hồ Tiểu Thiên nói hắn không thể không thừa nhận lời nói rất có đạo lý khiến hắn không thể phản bác.

Hồ Tiểu Thiên lại nói tiếp: “ Ngươi có biết cái gì gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa?”

Chu Văn Cử đang muốn trả lời, Hồ Tiểu Thiên cũng không cho hắn cơ hội trả lời: Không được trả lời theo sách vở, thôi thì để ta nói cho ngươi biết. Sáu chữ này tuy đơn giản nhưng là mấu chốt của việc xem phong thủy, mục đích cuối cùng của phong thủy là nhân hòa. Chúng ta cùng nhìn lại, cái địa lợi chính là do lựa chọn vị trí theo phong thủy, ngươi nhất định là đã học phong thủy nhiều hơn ta. Đối với địa lợi nhắm mắt lại cũng có thể chọn được vị trí, nhưng chân chính tác dụng quyết định là thiên thời, thuận theo thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới có thể hình thành. Có thể nói đến đây, đỉnh cao của thuật xem phong thủy chính là xem thiên thời, đối với thiên thời không phải người bình thường hiểu rõ được, nói cũng vô dụng!” Nói đến đây Hồ Tiểu Thiên chậm rãi lắc đầu, bộ mặt khinh bỉ cực điểm nhìn Chu Văn Cử.

Lúc này Chu Văn Cử bị lời nói của Hồ Tiểu Thiên làm cho kinh hãi, Hồ Tiểu Thiên có được tài ăn nói là một mặt, theo phương diện khác tiểu tử này cũng có kiến thức vượt xa mấy thời đại, đạo lý mọi vật mọi việc không ngừng biến hóa, Chu Văn Cử nghĩ đau đầu cũng không thể nghĩ ra. Chu Văn Cử lúc đầu muốn vạch trần Hồ Tiểu Thiên là một tên giang hồ chuyên lừa bịp, nhưng chợt phát hiện ra Hồ Tiểu Thiên không phải là loại kiến thức nông cạn, bình thường lời nói của bọn lừa đảo không thể có đạo lý như thế.

Chẳng những khiến cho Chu Văn Cử sửng sốt. Vạn Bá Bình ở một bên cùng bị hù dọa một hồi liền nói: “ Lời nói Hồ Tiểu Thiên nói cũng có đạo lý, mặt lão tử bây gời không phải cũng chẳng đầy nếp nhăn sao?”

Mục đích của Hồ Tiểu Thiên là hù dọa mọi người đã đạt được, con mẹ nó, muốn vạch trần ta? Nhớ năm đó lão tử thời đại học là một tay giỏi lý luận có biết không? Cùng ta lý luận? Chết như thế nào các ngươi cũng không biết. Hồ Tiểu Thiên cũng biết đạo lý có lợi thì chiếm hết quyền chủ động thừa dịp đối phương chưa phục hồi tinh thần liền bước đi ra ngoài, nếu như Chu Văn Cử tiếp tục cùng hắn lý luận về thuật Phong Thủy chị sợ bản thân sẽ bị bại lộ.

Hồ Tiểu Thiên đang chuẩn bị rời đi, lúc này một nha hoàn hoảng sợ chạy vào nói:” Không xong rồi, không xong rồi. Phu nhân đại thiếu gia trúng tà rồi…”

Vạn Bá Bình nghe vậy giận giữ hét lên: “Tiện tỳ, ngươi nói bậy gì vậy?”

Nha hoàn nghe thấy vậy mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ về hướng gian phòng phía Đông,rung giọng nói: ”Lão gia, tiện tỳ không nói dối, phu nhân đại thiếu gia người sắp không xong rồi…”

Chu Văn Cử đứng lên nói: ”Để ta xem một chút!” Hắn cùng Vạn Bá Bình bước nhanh về phía gian phòng phía Đông.

Hồ Tiêu Thiên đang muốn đi. Lại nghe thấy Vạn phủ xảy ra chuyện, ngược lại không n rời đi, trúng tà? Hắn không thể tin, chắc chắn là do bệnh cấp tính nào đó, hắn lặng lẽ dặn Vạn Trường Xuân đến lấy rương thuốc ở Tây sương phòng. Mỗi ngày hắn đêu thay thuốc cho Vạn Đình Thịnh nên rương thuốc vẫn một mực để ở chỗ đấy.

Vạn gia gần đây gặp nhiều chuyện rắc rối,bởi vì cái gọi là phúc vô bất trùng lai, họa vô đơn chí. Một đám người vội vàng chạy tới sương phòng phía tâu, chỗ này là nơi ở của Đại thiếu gia Vạn Đình Xương. Hồ Tiểu Thiến đối với vị đại thiếu gia này chán ghét vô cùng, mượn danh nghĩa thầy Phong Thủy chơi hắn một vố để gia đình Vạn Đình Xương chuyển từ trong phủ ra ngoài, Vạn Đình Xương đang tạm lánh ở ngoài. Vạn Bá Bình chỉ có thể nói việc chuyển nhà cho con dâu lớn của y, nghe cha nói cả nhà phải chuyển đi nàng khóc sướt mướt không tưởng được sự tình này có thể xảy ra.

Vợ của Vạn Đình Xương là Lý Hương Chi lúc này đang nằm trên mặt đất, một tay ôm cổ, tay còn lại đang cố móc cái gì ra ở trong miệng. Một đám người Vạn gia vội đến nỗi dậm chân loạn cả lên.

Chu Văn Cử thấy việc bắt buộc phải làm tới. Lại không phải vì nghĩ đến danh tiếng bản thân, thân là một thầy thuốc, chăm sóc người bị thương chính là nhiệm vụ của mình, lão cũng không nghĩ nhiều

khuôn mặt tròn của Lý Hương Chi đã tím tái cả lại, thấy thầy thuốc tới liền tới liều mạng chỉ vào miệng của mình.

Chu Văn Cử xoay người sang chỗ khác, chứng kiến trên bàn còn bày cơm rượu thức ăn, lão nhíu mày lớn tiếng nói :’’ Nàng vừa mới ăn cái gì?’’

Tỳ nữ của Lý Hương Chi nói :’’Ta không rõ lắm, phu nhân mới bắt đầu ăn cơm thì đã bị như thế này rồi.’’

Vạn Bá Bình giận giữ nói:’’ Đêm nay đồ ăn do ai làm.’’ Hắn nghĩ ngay đến có người hạ độc. Vạn phu nhân bên cạnh nói: ’ Đứa nhỏ này tự nhiên biến thành như vậycó phải bị trúng tà hay không?’’ Gần đây Vạn phủ gặp nhiều chuyện lòng người hoang mang, gặp chuyện như thế này đều đổ tội lên phương diện này. Vạn Bá Bình giận giữ nhìn nàng, sợ nàng nói chuyên lung tung.

Chu Văn Cử nói: ‘’ Không phải trúng độc, hẳn là do ăn vật gì bị nghẹn ở cổ, mọi người lấy giúp ta một cây đèn với một cái gương đồng đến đây.’’ Hắn nhìn thấy tình trạng của Lý Hương Chi phán đoán một cách chính xác bệnh trạng. Mọi người vội vàng đi lấy những thứ mà y cần, Chu Văn Cử lại gọi mấy gã gia đình giúp mình đỡ Lý Hương Chi theo tư thế chồng cấy chuối, dùng sức đánh mạnh vào sau lưng nàng, ý đồ giúp nàng nôn vật mắc kẹt ở cổ họng, vỗ mấy cái nhưng không hiệu quả chút nào.

Hồ Tiểu Thiên không lên tiếng,hắn nhìn qua cũng thấy Lý Hương Chi khó thở là do có vật gì mắc ở trong khí quản. Tình huống này cần giải quyết thật nhanh do Lý Hương Chi khó thở một lúc lâu rồi.Chu Văn Cử là thầy y số một Tây Xuyên nhưng ở đây cấp cứu ngoại khoa chưa phát triển và thiếu thốn. Cái này không phải do năng lực của Chu Văn Cử mà là do thời này ngoại khoa chưa phát triển.

Chu Văn Cử sử dụng nhiều biện pháp nhưng tình hình không hiệu quả,gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Lão bảo mọi người đỡ Lý Hương Chi ngồi dậy để có thể lấy được đồ ăn mắc trong cổ họng. Mượn nhờ ánh sáng phản xạ của ánh đèn với gương,hắn quan sát dị vật trong khoang miêng Lý Hương Chi nhưng không thấy rõ kẹt ở đâu. Hắn thầm kêu không ổn, mới tới Vạn gia mà đã gặp một ca khó thế này.

Lúc này, bên cạnh Hồ Tiểu Thiên mới lên tiếng: ’Chờ một chút’’. Hắn ý thức được lúc này mình không ra tay thì Lý Hương Chi sẽ chết trước mặt hắn.Tình huống này vạn lần không được đánh vào phần lưng bệnh nhân, chẳng nhưng bệnh trạng không giảm mà còn nặng thêm, càng khiến vật lạ đi sâu vào trong khí quản. Chu Văn Cử sử dụng biện pháp chồng cây chuối cũng không phải là cách xử lý chính xác.

Trong kiếp trước Hồ Tiểu Thiên có kinh nghiệm phong phú đối với việc xử lý lâm sàng cho các ca bệnh bộc phát nặng, cũng không chỉ một lần nhận chẩn đoán qua các chứng bệnh liên quan, phương pháp chính xác là phương pháp cấp cứu Heimlich. Lợi dụng áp lực không khí trong phổi người bệnh, làm tăng áp lực để tống dị vật bị tắc ra ngoài.

Hồ Tiểu Thiên ôm Lý Hương Chi từ sau lưng, hai tay đặt vào bụng, nhớ tới lời nhắc nhở của Vạn thiếu gia cảm giác thân hình Lý Hương Chi cũng không tệ, ngưc tấn công mông phòng thủ, thân hình đầy đặn hoàn mĩ, ở thời hiện đại cũng là nghiêng nước nghiêng thành. Lòng bàn tay Hồ Tiểu Thiên hướng vào trong, sau đó dùng sức ép vào đồng thời hướng lên trên lồng ngực.

Hồ Tiểu Thiên cứu người quan trọng lên cũng không quan tâm đến vẻ mặt của mọi người xung quanh, Hồ Tiểu Thiên vẫn ôm Lý Hương Chi, ngực hắn dán chặt vào lưng của nàng không ngừng dồn nén. Tuy là hành động cứu người nhưng dáng vẻ cũng hơi quá thô lỗ.

Mặt phấn của Vạn phu nhân đỏ bừng, xấu hổ mang theo oán giận trừng mắt nhìn Vạn Bá Bình. Vạn Bá Bình mắt choáng váng, ta nói, Hồ Tiểu Thiên a Hồ Tiểu Thiên, đó là con dâu của Vạn gia ta, ngươi lại ngay trước mặt mọi người làm gì hả? Tuy rằng vẫn mặc y phục, tuy rằng ta biết ngươi đang ở đây cứu người, nhưng hành động này, nhìn như thế nào cũng giống như là từ phía sau làm cái kia... Chuyện này nếu như truyền ra bên ngoài, con dâu của ta còn mặt mũi đâu mà gặp người khác chứ?

Chu Văn Cử từ người đi theo để cứu người trở thành người đứng xem, bắt đầu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trong đám người này, chỉ có hắn nhìn ra cách thức trong đó, Hồ Tiểu Thiên đang dùng một loại thủ pháp đặc thù để cứu người.

Hồ Tiểu Thiên liên tục cố gắng nhiều lần, vẫn không thể thành công đem dị vật trong cổ họng của Lý Hương Chi bài trừ, hắn ý thức được tình trạng của Lý Hương Chi cực kỳ nghiêm trọng, không thể chần chừ, lập tức phải dùng phương pháp rạch khí quản.

Đúng lúc Vạn Trường Xuân cũng đem rương thuốc đến.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đem rương thuốc đến đây cho ta."

Vạn Trường Xuân vội vàng hấp tấp đi vào trước mặt của hắn, đem rương thuốc để xuống. Hồ Tiểu Thiên hướng Chu Văn Cử nói: "Ngươi tới đây, giúp ta một tay!"

Tuy rằng giọng nói của Hồ Tiểu Thiên không có thiện cảm, nhưng Chu Văn Cử cũng không muốn so đo với hắn, dù sao cứu người quan trọng hơn, hắn hỗ trợ mở rương thuốc ra.

Hồ Tiểu Thiên giữ cho Lý Hương Chi nằm ngửa, phía dưới bả vai lót thêm một ít gối, đầu ngửa ra sau, tư thế cơ thể như vậy có thể khiến cho khả năng khí quản gần sát da khá lớn, dễ dàng cho giải phẫu. Lại để cho Chu Văn Cử ngồi ở đầu bên cạnh Lý Hương Chi, giúp cố định phần đầu của nàng, giữ nguyên ở vị trí chính giữa, sau đó sử dụng băng gạc cùng rượu mạnh hướng về phía cổ họng của Lý Hương Chi khử trùng đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK