Mục lục
[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa bước được hai bước đã bị Mộ Dung Phi Yên đi tuần tra trở về ngăn lại. Tiểu cô nương ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Mộ Dung Phi Yên, cô bé nhanh chóng cảm thấy nàng đang dần thay đổi thái độ. Sự đồng cảm lúc ban đầu dần đã trở thành cảnh giác, thậm chí là có chút phản cảm.

"Đã trễ như vậy còn đi đâu nữa?"

"Muội chỉ muốn đi ra ngoài cho bớt bực mình thôi."

Mộ Dung Phi Yên lắc đầu, từ chối ý định của cô: "Rừng núi hoang sơ có không ít dã thú, tốt nhất đừng có đi lại linh tinh, cả ngày mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm đi."

Tiểu cô nương nói: "Tỷ có trách muội không?"

Mộ Dung Phi Yên bị cô bé hỏi đột ngột nên có chút ngây người, nàng thản nhiên cười nói: "Mọi người bèo nước gặp nhau, mưa gió cùng đường cũng là duyên phận, có một số việc trời cao đã định nên cái gì đến sẽ đến, sao có thể trách ngươi được chứ?"

Tiểu cô nương nói: "Muội biết mọi người đều trách muội, đều cho rằng muội hại chết người kia ..."

Mộ Dung Phi Yên nói: "Không có ai trách ngươi cả, là lương tâm ngươi tự áy náy. Đi ngủ đi, ngày mai tỉnh lại sẽ là một ngày đẹp trời."

Tiểu cô nương nhìn qua Mộ Dung Phi Yên, cắn chặt bờ môi của mình bởi vì nếu không làm như thế, nước mắt của nàng đã sớm chảy xuống.

Nửa đêm, Mộ Dung Phi Yên cùng Lương Đại Tráng đổi ca, bởi vì bài thơ kia đã làm nàng bật cười nên Mộ Dung Phi Yên phải thay Hồ Tiểu Thiên canh gác, từ nửa đêm đến bình minh nàng phải gác một mình. Thua là phải làm, Mộ Dung Phi Yên xem lời nói đáng giá ngàn vàng, từ trước tới nay chưa bao giờ lật lọng chuyện gì.

Lương Đại Tráng sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, dù rằng cố gắng hết sức để tỉnh táo nhưng trên đường vẫn nhiều lần ngủ gật. Cũng may trong khoản thời gian này không có ai đánh lén, gia hỏa này thậm chí cho rằng bọn họ cảnh giác quá mức.

Mộ Dung Phi Yên ngồi trên một phiến đá to, tay chống trường kiếm, ánh trăng đã lên cao trên bầu trời đêm, những vì sao bên cạnh tinh nghịch chớp nháy như đôi mắt. Trên bầu trời mây đen đã tản đi hết, xem ra ngày mai trời sẽ quang đãng, trong xanh. Bốn bề tĩnh lặng, cũng không có động tĩnh gì bất thường, hy vọng đêm nay sẽ bình yên. Nàng cúi xuống nhìn qua đống đá lớn chỗ đám người Hồ Tiêu Thiên lại không thấy bóng dáng của hắn đâu. Mộ Dung Phi Yên lập tức cảnh giác, bắt đầu đứng lên thì thấy Hồ Tiểu Thiên không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đi tới chỗ tảng đá lớn, bắt đầu leo lên bằng tay không.

Mộ Dung Phi Yên đan chéo hai tay trước ngực, thú vị nhìn qua Hồ Tiểu Thiên. Tuy rằng trong mắt nàng động tác của hắn thật vụng về nhưng không thể phủ nhận khả năng leo trèo của hắn cũng không tệ, không có trợ giúp của nàng mà vẫn leo lên được phiến đá to như thế này.

Hồ Tiểu Thiên vừa lên đến liền nằm ngửa xuống thở phào nhẹ nhõm nói: "Mệt chết ta rồi".

Mộ Dung Phi Yên nói: "Vậy còn không nghỉ ngơi cho đàng hoàng, nửa đêm cực khổ lên đây làm gì?" Nói vậy nhưng trong lòng nàng có chút cảnh giác, cái tên này tiếp cận mình không biết có mưu đồ gì không? Tuy rằng cùng nhau đi suốt chặng đường, ấn tượng của nàng đối với Hồ Tiểu Thiên đã thay đổi khá nhiều thế nhưng vẫn không thể nào xem hắn là một người tốt thật sự được. Có lẽ trong quảng thời gian vừa qua có quá nhiều nguy cơ nên hắn không thể không bỏ qua mâu thuẫn để đoàn kết lại, gia hỏa này nói không chừng tạm thời giấu đi đuôi sói của mình, giả bộ trở thành người tốt. Có trời mới biết vượt qua giai đoạn nguy hiểm này, hắn có lại chứng nào tật nấy nữa không.

Hồ Tiểu Thiên vỗ vỗ vào khoảng không bên cạnh mình rồi nói: "Nằm xuống nói chuyện!".

Mộ Dung Phi Yên trừng mắt liếc hắn một cái, cái tên này thật sự càng ngày càng quá đáng, nghĩ sao lại kêu mình nằm cạnh hắn nói chuyện. Làm sao có thể được chứ, người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ chưa chồng đấy. Mộ Dung Phi Yên cũng mặc kệ hắn, vẫn ôm kiếm đứng ở nơi đó nhìn xuống Hồ Tiểu Thiên. Mộ Dung Phi Yên là người nguyên tắc, đứng cùng một phe không có nghĩa là phải nằm cùng một chỗ.

Hồ Tiểu Thiên gối tay sau đầu ung dung ngắm Mộ Dung Phi Yên, không thể không thừa nhận Mộ Dung Phi Yên là một đại mỹ nữ toàn diện không chút tì vết. Nếu muốn nói đến khuyết điểm có lẽ là nàng quá nam tính, thiếu sự ôn nhu của thiếu nữ. Nhưng như thế lại hay, tính cách như thế ở thời đại này đã hiếm lại càng hiếm.

Tuy cảnh ban đêm bao la mờ mịt, nhưng Mộ Dung Phi Yên vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của tên này. Vì vậy nàng liền ngồi xuống bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa mới nói gì mà khiến cho cô bé ủy khuất muốn rời đội trốn đi vậy?".

Hồ Tiểu Thiên nói: "Không có gì, chỉ là làm cho nó hiểu nó cũng không có gì khác mọi người."

Mộ Dung Phi Yên nói: "Cô bé mà rời đi chẳng phải ngươi sẽ chết chắc sao?" Nhớ tới cảnh Hồ Tiểu Thiên trúng Thất Nhật Đoạn Hồn Châm nàng lại có chút cảm thông. Hồ Tiểu Thiên nheo mắt lại tựa hồ như bị ánh trăng sáng ngời làm chói mắt:" Sống chết có số, phú quý do trời, có một số việc không thể cưỡng cầu. Nếu cô bé bỏ đi có thể ta sẽ chết, nhưng nếu cô ta ở lại có thể tất cả chúng ta sẽ chết. Nếu có thể dùng cái chết của mình ta đổi lấy bình an cho mọi người ta sẽ không chút do dự". Lời nói thật dõng dạc, chỉ có mình Hồ Tiểu Thiên biết mình giả dối cỡ nào. Chết tử tế không bằng còn sống, chỉ cần còn một tia hy vọng hắn cũng mặt dày mày dạn mà sống.

Mộ Dung Phi Yên thở dài một hơi, cắn bờ môi, lấy hết dũng khí nói: "Ta trách oan ngươi rồi, có lẽ ngay từ đầu ta nên nghe lời ngươi".

Hồ Tiểu Thiên nói: "Biết sai mà sửa là tốt, về sau nghe lời của ta là được".

"Dựa vào cái gì?" Mộ dung Phi Yên lập tức trợn tròn mắt nói.

Hồ Tiểu Thiên đang muốn mở miệng thì bị Mộ Dung Phi Yên chặn lại, sau đó nàng nhanh chóng thả người nằm xuống, đưa ngón trỏ lên đôi môi anh đào của mình ra dấu im lặng.

Dưới ánh trăng xuất hiện một bóng đen đang bay tới bay lui, thì ra là một con hắc ưng đang bay lượn trên bầu trời đêm, dang đôi cánh che mất một phần ánh trăng tạo thành một cái bóng lớn ở dưới này. Hai người đều ngẩng đầu nhìn con ưng kia. Con hắc ưng bay tới phía trên bọn họ càng lúc càng gần, có lẽ nó đang tìm kiếm cái gì đó.

Đến lúc hắc ưng chỉ còn là một điểm nhỏ trong mắt hai ngưởi, Hồ Tiểu Thiên mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Chỉ là con chim ngốc bay ngang qua, không có việc gì đâu". Vừa mới nói xong con hắc ưng đã liền bay trở lại, lượn vòng bên trên hai người. Đôi mắt ưng sắc bén dưới ánh trăng lộ ra sự lạnh lẽo âm u, xuyên thấu màn đêm tìm kiếm mục tiêu. Đống lửa đang cháy rốt cuộc cũng lọt vào tầm mắt của nó.

Một tiếng kêu vang lên trong màn đêm yên ắng, vọng lại trong sơn cốc thật lâu, Mộ Dung Phi Yên vừa nghe thì mặt liền biến sắc: "Không xong, chúng ta bị phát hiện rồi!".

Hồ Tiểu Thiên nói: "Đi!". Hắn vừa dứt lời, Mộ Dung Phi Yên đã đứng dậy, từ phiến đá lớn nhảy xuống. Hồ Tiểu thiên không có được bản lĩnh như nàng, chỉ có thể từ từ dọc theo đường cũ. Khi hắn xuống tới mặt đất, Mộ Dung Phi Yên đã đánh thức Lương Đại Tráng cùng tiểu cô nương, thấp giọng nói: "Đi! Rời khỏi đây ngay lập tức!" Cả bọn nhanh chóng thu lại hành lý, riêng Mộ Dung Phi Yên thì rút vũ khí, ra khỏi bãi đá lớn chạy xuống dưới chân núi. Vừa đi vừa nhìn lại, con hắc ưng vẫn theo ngay trên đầu, tập trung vào bọn họ.

Đi trong đêm không phải chuyện dễ dàng, huống chi đây là tại lưng chừng núi. Vừa đi được vài bước chợt có tiếng của tiểu cô nương thét lên, cô không cẩn thận giẫm vào một khe đá, mắc kẹt lại ở đó. Hai người Lương Đại Tráng và Hồ Tiểu Thiên hợp sức di dời tảng đá ra, chân của tiểu cô nương may mắn không bị gãy xương, nhưng lại bị trật, ảnh hưởng tới đi lại. Cô gái nhỏ này cũng kiên trì nén đau để đi tiếp nhưng đi được hai bước thì chịu không nổi ngã xuống, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy được nữa. Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, đem bọc hành lý giao cho Lương Đại Tráng, bất đắc dĩ đi tới chỗ tiểu cô nương cúi người xuống nói: "Ta cõng ngươi!"

"Không cần ...." Cô bé ngoài miệng nói không cần, nhưng hai tay đã quàng lấy cổ của Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên thầm than, lúc nào rồi mà còn mạnh miệng như thế?

Gặp gỡ cô gái nhỏ này là điều hối hận nhất của hắn, chẳng những phải mất một tên thuộc hạ, mà vì cô ta mà mình gặp nguy hiểm vào sinh ra tử, lo lắng hoảng sợ. Đúng là sao quả tạ mà, lão tử gặp ngươi thì vận rủi tới không ngừng, ngươi xuất hiện trên thế giới này là để làm khắc tinh của ta sao?

Đang đi về phía trước thì bỗng nhiên Mộ Dung Phi Yên giơ tay cản lại, mấy chục cặp mắt xanh biếc chớp động hai bên mé rừng giống như ma trơi, Hồ Tiểu Thiên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quỷ quái như vậy, chớp chớp hai mắt, thấp giọng hỏi:" Cái gì vậy?"

Một tiếng tru thê lương từ trong rừng cây vang lên. Dưới ánh trăng, mấy chục con sói đồng loạt lao ra rừng rậm như cơn gió, nối đuôi nhau vọt tới chỗ của Hồ Tiểu Thiên. Lương Đại Tráng sợ hãi kêu lên một tiếng, chẳng nghe thấy Mộ Dung Phi Yên nói gì. Rõ ràng là tên này bị dọa sợ tới mất trí rồi, chạy chân không xuống dưới núi. Chạy được hai bước, cảm thấy bọc hành lý làm chậm tốc độ của mình liền chẳng suy nghĩ mà ném xuống dưới núi. Hai bọc hành lý nhanh chóng biến mất, không biết bị quăng xuống chỗ nào rồi. Lương Đại Tráng lúc này chỉ lo đến mạng mình đến chủ là ai cũng không để ý thì quan tâm đến hành lý làm gì nữa. Tên này cũng thật dứt khoát, hai tay ôm đầu, cuộn người lại lăn xuống sườn dốc như cục thịt lăn xuống. Như bình thường thì chắc chắn hắn sẽ không dám làm vậy. Thế nhưng trước mắt đằng nào cũng chết, thay vì để bọn sói hoang cắn xé chẳng bằng ngã chết.

Hồ Tiểu Thiên lúc này cũng chẳng thèm quản gã, tay nắm gậy công sai, cõng tiểu cô nương chạy về phía cục đá to lúc trước nằm nghỉ. Điều đầu tiên hắn làm là leo lên tảng đá lớn đó để tránh sự bao vây của đàn sói.

Mộ Dung Phi Yên theo sau hắn, con sói đầu tiên đã đi tới. Lúc cách bọn họ hai trượng, chân sau của nó co thấp xuống, sau đó nhảy lên không mở cái miệng lớn dính máu của mình. Hai hàm răng trắng xóa hướng về phía Mộ Dung Phi Yên mà cắn. Trường kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên vung lên, chém vào phần cổ con sói. Phốc! đầu con sói đứt lìa, máu tươi phun ra xối xả

Động tác của Mộ Dung Phi Yên không chút ngừng nghỉ, trở tay đâm vào đầu một con sói đánh lén. Mũi kiếm đâm vào thân nó, khi rút ra con sói tru lên lên một tiếng rồi nằm trên mặt đất.

Hai con sói, một trái một phải đuổi theo tới chỗ Hồ Tiểu Thiên. Mộ Dung Phi Yên vung kiếm bốn phía đánh lui đàn sói, bảo vệ Hồ Tiểu Thiên, cùng bọn hắn lui lại bãi đá. Hồ Tiểu Thiên tay cầm gậy công sai cũng không rảnh rỗi, quơ quơ xung quanh đẩy lùi đám sói chặn đầu. May mắn là bọn họ cách bãi đá không xa, nhanh chóng trở lại chỗ nghỉ ngơi lúc nãy. Đầu tiên Hồ Tiểu Thiên đẩy tiểu cô nương lên phiến đá to, sau đó chính mình bò lên. Mộ Dung Phi Yên sau khi liên tiếp chém ba đầu sói cũng lui về nhảy lên chỗ hai người. Chỉ có Lương Đại Tráng là không rõ tình hình, lúc gặp đàn sói gã đã lăn xuống dưới núi, sống chết không rõ.

Lui lại bãi đá là lựa chọn duy nhất của mọi người. Đàn sói tuy dung dữ nhưng bọn chúng lại không biết leo trèo. Cho nên chỉ có leo lên chỗ cao mới tạm thời thoát khỏi sự bao vây của đàn sói.

Chỉ trong thời gian ngắn nhưng đã có gần ba mươi con sói chạy theo tới bãi đá. Chúng bao vây và di chuyển xung quanh tảng đá mà đám người Hồ Tiểu Thiên đứng. Có con đứng thẳng lên, hai chân trước bám lên tảng đá, dùng móng vuốt sắc bén của mình cào lên mặt đá. Tiếng móng vuốt ma sát với mặt đá phát ra chói tai. Tiếng sói liên tiếp tru lên, thê lương cực kỳ.

Đàn sói dữ càng lúc càng nhiều. Nhìn thấy đàn sói kéo tới càng lúc một đông như thủy triều ập tới, trong lòng hai người Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên không rét mà run. Tiểu cô nương kia thì vừa lạnh vừa sợ, hai tay ôm lấy đầu vai của mình, cắn môi thật chặt kiềm chế không hét lên.

Hồ Tiểu Thiên nói:" Sao đột nhiên đàn sói lại kéo tới nhiều dữ vậy?"

Mộ Dung Phi Yên lắc đầu. Đàn sói vẫn không ngừng kéo tới, nhẩm tính cũng cỡ sáu bảy chục con. Bọn chúng tru lên liên tục kéo đồng loại tới.

Tiểu cô nương bỗng nhiên nói:" Ngự Thú Sư! Những con sói này bị họ dẫn dụ tới đấy."

Hai người Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên cùng xoay người lại, Mộ Dung Phi Yên nói:" Làm sao em biết?" Sau khi hỏi xong Mộ Dung Phi Yên lập tức nghĩ đến tiểu cô nương này chắc chắn lúc trước cũng gặp qua những tình huống nguy hiểm như vậy. Cho nên nó mới nhận ra tình huống này. Con bé này đúng là người mang phiền phức mà. Từ khi gặp nó, bọn họ cũng liên tục gặp xui xẻo, giờ còn dẫn cả sói đến rồi.

Tiểu cô nương kia cũng không giải thích, chỉ thấp giọng nói:" Ngự Thú Sư dùng phương pháp đặc thù khống chế và điều khiển đám dã thú này. Nếu muốn thoát được hoàn cảnh này phải tìm chỗ nấp của Ngự Thú Sư đang ẩn nấp gần đây, sau đó giết chết. Nói cách khác, những dã thú này chỉ biết tụ tập mỗi lúc một nhiều, hơn nữa không đạt được mục đích bọn chúng sẽ không rời đi".

Mộ Dung Phi yên nhẹ gật đầu, nàng cũng từng nghe về chuyện này chẳng qua chưa từng gặp những Ngự Thú Sư thần bí này bao giờ. Nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng sói tru liên tiếp nàng tựa như nghe thấy một thanh âm hơi khác, thanh âm kia lanh lảnh kéo dài, xen lẫn trong tiếng sói tri. Âm thanh có lẽ phát ra từ hướng Tây Nam, Mộ Dung Phi Yên nắm chặt trường kiếm, nói với Hồ Tiểu Thiên:" Các ngươi ở lại chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!"

Hồ Tiểu Thiên nói:" Phi Yên, ta xem hay là ở lại vẫn an toàn hơn. Đợi đến lúc hừng đông đám sói này sẽ rời đi".

Tiểu cô nương nói:" Ngươi nghĩ đơn giản quá đó, chỉ cần Ngự Thú Sư tiếp tục ra lệnh, đám sói này sẻ tới càng nhiều, hơn nữa rất có thể có dã thú khác nữa".

Hồ Tiểu Thiên nhìn qua tiểu nha đầu, trong lòng phiền muộn tới cực điểm. Con bé này rốt cuộc là ai? Sao lại kinh động đến nhiều nhân vật lợi hại như vậy truy sát nó chứ. Ánh mắt nhìn xuống bọc đồ màu xanh có hoa văn bên trên tay nó, chẳng lẽ nó thật sự đang giữ một vật gì đó rất quan trọng sao?

Tiểu cô nương nhìn thấy ánh mắt của Hồ Tiểu Thiên liền cảnh giác. Nó ôm bọc đồ in hoa lam vào trong ngực, xoay người sang một bên. Hành động này càng chứng minh cho suy đoán của Hồ Tiểu Thiên. Có điều Hồ Tiểu Thiên cũng không có ý đồ gì với bọc đồ của nó, việc quan trọng bây giờ là bảo vệ tính mạng. Dù nó có mang theo báu vật quý giá cỡ nào thì so với tính mạng cũng không đáng nhắc tới.

Mộ Dung Phi Yên đang chuẩn bị đi lại nghe Hồ Tiểu Thiên nói:" Phi Yên, cô nhất định phải bình an trở về!". Xoay người lại nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng của Hồ Tiểu Thiên trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp. Nàng nhìn Hồ Tiểu Thiên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp làm tan chảy băng tuyết. Nàng nói:" Hồ đại nhân, chúng ta còn chưa nhậm chức mà". Nói xong, mũi chân nàng điểm nhẹ trên mặt tảng đá, thân thể mềm mại bay vút lên. Trước lúc tung người bay lên nàng đã chọn được điểm rơi thích hợp tiếp theo, nhảy ra khỏi vòng vây bốn phía của đàn sói, dừng lại trên một khối đá hơi thấp một lát rồi lập tức lại nhảy đến một phiến đá khác.

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy nàng phi thân nhẹ nhàng như chim yến, nhảy qua nhảy lại trên mặt đá cũng như giẫm trên đất bằng thì cũng yên lòng. Với võ công Mộ Dung Phi Yên dù không thể nào diệt trừ đàn sói này nhưng tự bảo vệ mình thì có lẽ không khó.

Ngay khi Mộ Dung Phi Yên nhảy ra khỏi bãi đá, mũi chân vừa chạm mặt đá, bỗng nhiên xuất hiện một con sói to bằng cỡ con nghé đột nhiên từ sau tảng đá lớn nhảy ra lao về phía nàng. Dưới ánh trăng, cái miệng lớn dính đầy máu há ra hết cỡ, hàm răng trắng ởn phản chiếu ra ánh sáng âm lãnh. Tuy khoảng cách khá xa, Hồ Tiểu Thiên vẫn có thể nhìn thấy nước dãi văng từ trong miệng con sói này.

Mộ Dung Phi Yên phản ứng cực nhanh, nhắm chuẩn vào cái miệng lớn dính máu của con sói kia, trường kiếm trong tay như chớp giật đâm thẳng trong cái mõm lớn của nó, một kiếm xuyên tim. Tuy thoát khỏi cú cắn xé hung mãnh của con sói, nhưng vì khoảng cách quá gần lại phát sinh đột ngột nên không thể tránh được hoàn toàn cú vồ này của con sói, chân trước của con sói kia vẫn đáp xuống đầu vai nàng.

Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn. Đã thấy Mộ Dung Phi Yên nhấc chân đá văng con sói ra, tung người lên không trung nhảy ra khỏi khối đá. Nàng vừa nhảy lên thì có ba đầu sói nhào tới cùng lúc. Nếu chậm một giây đồng hồ đã bị ba đầu sói bao vây.

Mắt thấy Mộ Dung Phi Yên chạy ra xa, thành công thoát khỏi vòng vây đàn sói, Hồ Tiểu Thiên cũng thở dài một hơi.

Dưới tảng đá, đàn sói đã tụ tập gần trăm con. Cả đám tru lên, vây xung quanh tảng đá. Tuy tố chất tâm lý của Hồ Tiểu Thiên vô cùng vững vàng nhưng lúc này trong lòng cũng không khỏi run sợ. Có thể nói, ba người có thể phá vòng vây, đẩy lùi đám sói này được hay không toàn bộ đều dựa vào Mộ Dung Phi Yên. Nếu như Mộ Dung Phi Yên tìm được Ngự Thú Sư thì có lẽ còn có thể đẩy lui đám sói dữ này. Nếu Mộ Dung Phi Yên xảy ra chuyện gì vậy thì cũng đồng nghĩavới việc bọn họ toàn bộ xong đời. Nói cách khác, tính mạng của bọn họ đều dựa vào thành bại trong lần đi này của Mộ Dung Phi Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK