Đang đi dường như Diêm Nộ Kiều ý thức được điều gì đó, nàng nghiêng người đứng chờ Hồ Tiểu Thiên đi lên, đôi mắt xanh biếc của nàng nhìn hắn đầy địch ý.
Hồ Tiểu Thiên không chút chột dạ, hắn cười nói:
- Màu mắt của cô và anh trai cô không giống nhau, hai người không phải cùng một mẹ sinh ra à?
Hắn thuận mồm hỏi thế.
Diêm Nộ Kiều cười lạnh một tiếng cũng không thèm phản ứng gì.
Hồ Tiểu Thiên cười cười lắc đầu, khi đi lên sàn nhà nhìn hai gã nam tử đứng ngoài cửa, một người trong đó chính là Tam ca kết bái của Hồ Kim Ngưu, chính thư sinh trung niên tối qua lừa hắn đến xem bệnh cho Diêm Bá Quang.
Thư sinh trung niên kia nhìn Hồ Tiểu Thiên một cách thù hận, đêm qua y có hai huynh đệ bị Hồ Tiểu Thiên xử lý, một tên là lão Ngũ đến nay tung tích không rõ nếu không phải vì chữa thương cho Diêm Bá Quang thì thư sinh trung niên này đã dùng một đao giết chết Hồ Tiểu Thiên rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Vị huynh đài này, chúng ta lại gặp nhau, đúng có duyên thật.
Thư sinh trung niên hừ lạnh một tiếng xoay mặt qua một bên.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, “tên tặc này, ngươi là cái quái gì? Bố là một cán bộ quốc gia gặp ngươi không nhăn mặt thì thôi các ngươi dám chảnh với bố”. Đến trước cửa đột nhiên Hồ Tiểu Thiên xoay người đi, Diêm Nộ Kiều có chút sửng sốt, nàng sợ hãi nhanh chóng đến ngăn cản hắn:
- Ngươi đi đâu?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đi đâu à. Ta cảm thấy các ngươi không hoan nghênh ta, nên ta buồn bực, có phải các ngươi mời ta đến xem bệnh không? Hay các ngươi xem bệnh cho ta? Ta biết các ngươi là kẻ tặc nhưng ít ra cũng biết được đạo hiếu khách chứ? Một đám các ngươi mặt sưng sỉa nhìn ta, bộ ta nợ tiền các ngươi sao?
Diêm Nộ Kiều nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Việc xem bệnh cũng như chuyện yêu nhau vậy, phải có sự tình nguyện, Diêm cô nương nhìn cô thông minh lanh lợi nhưng sao không nhận ra việc này, cưỡng bức ta xem bệnh cũng như cô cưỡng bức ta yêu cô vậy đó?
- Ngươi….
Diêm Nộ Kiều không thể tưởng được người này lại ngông cuồng như thế, đến nước này còn ra vẻ oai phong.
- Cô nghĩ cô là gì, cô thực sự nghĩ ta đến đây vì tính mạng của Vạn Đình Xương sao? Ta nói cho các người biết sự sống chết của hắn ta không quan tâm, muốn chém muốn giết hay xử lăng trì gì đó thì tùy các ngươi, sở dĩ ta đến đây vì hai chữ thầy thuốc, chỉ muốn cứu người, trên đời này cần có đức hiếu sinh, dù ca ca cô có háo sắc đáng giận thế nào ta vì cứu hắn cũng có thể bỏ qua, làm người trước sau vẹn toàn nên ta mới đến đây, nhưng ta đến đây thì sao? Đám người các ngươi không những không cảm ơn ta mà thấy ta còn nhăn nhó, bộ ta nợ tiền các ngươi sao? Ta xem bệnh thì các ngươi phải trả tiền, một đồng tiền ta còn chưa thấy dựa vào việc gì ta giải mối họa này cho các ngươi chứ? Cô đừng nghĩ dùng nhân mã núi Thiên Lang mà dọa ta, bảy ngàn người thì sao? Ta cho cô biết chúng ta còn có một trăm ngàn đại quân Tây Châu, nếu các ngươi có can đảm muốn tắm máu dân chúng huyện Thanh Vân thì ta đảm bảo sẽ san bằng núi Thiên Lang.
Diêm Nộ Kiều bị khí thế của Hồ Tiểu Thiên làm kinh hãi, không phải nàng ta sợ hãi một trăm ngàn quân Tây Châu gì đó mà sợ thái độ ăn nói cứng rắn của hắn. Hắn nói không sai, bất kể là thế nào thì nàng cũng cầu cạnh hắn, nếu thực sự chọc giận hắn thì người xui xẻo chính là ca ca nàng. Diêm Nộ Kiều nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Giọng điệu của nàng đã mềm đi nhiều, nàng là cô gái thông minh thấy Vạn Đình Xương không áp chế được hắn nên giọng điệu không còn cứng rắn mạnh mẽ nữa.
Hồ Tiểu Thiên chỉ chỉ thư sinh trung niên nói:
- Tên này tối qua đã lừa ta chữa bệnh cho Diêm Bá Quang, ta lao tâm lao lực giải phẫu xong thì gã ta lại muốn hại ta, cơn tức này thật sự ta không nuốt trôi. Cô muốn ta chữa bệnh cho ca ca cô cũng được, nhưng trước tiên bảo gã quỳ xuống dập đầu lạy ba cái xin lỗi ta, để ta nguôi giận rồi nói sau.
Khuôn mặt thư sinh trung niên trở nên xanh mét, tên Hồ Tiểu Thiên này đúng thật khinh người quá lắm.
Diêm Nộ Kiều cắn cắn môi anh đào, dù gì thư sinh trung niên tên là Khuất Quang Bạch này cũng là một trong những thủ lĩnh của núi Thiên Lang, ở núi Thiên Lang đứng vị trí thứ mười bảy, là người thông minh nên rất được phụ thân của nàng là Diêm Khôi xem trọng. Diêm Nộ Kiều hướng nhìn thoáng qua Khuất Quang Bạch, trong ánh mắt nàng tràn đầy mâu thuẫn, vốn nàng là người non trẻ nghĩ lợi dụng Vạn Đình Xương có thể nắm được cục diện, nhưng lại không ngờ Hồ Tiểu Thiên lại gian xảo đến thế, lần giao phong đầu đã bị quản chế.
Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói:
- Ngươi không chịu quỳ xem ra ngươi xem tính mạng của Thiếu đông gia không bằng sĩ diện của mình, điều này cũng không trách ngươi được, tính mạng của người anh em kết nghĩa Hồ Kim Ngưu ngươi cũng mặc kệ thì Diêm Bá Quang có là gì.
Lời nói này của Hồ Tiểu Thiên cực kỳ ác độc khiến Khuất Quang Bạch gần như không có đường thối lui, nếu y không quỳ chứng tỏ y không xem Thiếu đông gia ra gì, chỉ có thể quỳ mới chứng minh được lòng trung thành của y. Khuất Quang Bạch hận Hồ Tiểu Thiên đến cực điểm, y cắn chặt rang, nhưng tình hình trước mắt nhất thời phải nhẫn nhịn, cần chứng tỏ sự trung thành của y, y liền quỳ trước mặt Hồ Tiểu Thiên ôm quyền nói:
- Hồ đại nhân, việc tối qua ít nhiều đã đắc tội với ngài mong Hồ đại nhân rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân như ta.
Hồ Tiểu Thiên khinh thường nhìn y, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Diêm Nộ Kiều:
- Theo ta thấy dù là kẻ tặc hay là người bình thường thì làm gì cũng có nguyên tắc, con người không phải cầm thú, không nên lấy oán báo ơn, tối qua nếu ta không ra tay thì đại ca cô sớm trở thành người chết rồi.
Hắn hướng về Khuất Quang Bạch nói:
- Ngươi chẳng khác nào con chó, phải đi xa thật xa nơi này đừng làm ảnh hưởng đến tâm tư chữa bệnh của ta.
Mặt Khuất Quang Bạch tái trở thành tím, từ lúc chào đời đến này đây là lần đầu y chịu nhục nhã như thế.
Hồ Tiểu Thiên đi theo Diêm Nộ Kiều đi vào trong phòng.
Ba người Mộ Dung Phi Yên ở dưới nhìn lên, thấy Khuất Quang Bạch quỳ xuống sau đó ảo nảo đi xuống, trong lòng Mộ Dung Phi Yên thầm than, kỳ thật tên Hồ Tiểu Thiên này ở đây cũng không có gì nguy hiểm, người như hắn dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không bị thua thiệt, từ trước tới nay hắn đánh bại địch thủ không cần dùng đến võ công.
Tiến vào trong phòng thấy Diêm Bá Quang nằm ở sõng soài trên giường mây, sắc mặt tái nhợt, mắt ngắm nghiền không chút nhúc nhích.
Trước tiên Hồ Tiểu Thiên kiểm tra miệng vết thương của gã, không thấy có dấu hiệu bị nhiễm trùng, lại sờ trán gã, làn da có chút lạnh rét, hắn mở mí mắt Diêm Bá Quang lên xem thấy gã có dấu hiệu thiếu máu.
Bước đầu kiểm tra trong lòng Hồ Tiểu Thiên đã có kết quả, biết Diêm Bá Quang không có vấn đề gì lớn hắn liền rửa tay.
Diêm Nộ Kiều đi theo hắn ân cần hỏi:
- Ca tôi thế nào rồi?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tỉnh thôi, giải phẫu rất thành công, không có dấu hiệu nhiễm trùng.
Hắn nhìn quanh căn phòng này, là nhà sàn tộc Hắc Miêu điển hình, phòng trang trí đơn sơ mộc mạc chỉ có điều không nhìn thấy vị thầy thuốc họ Mông kia đâu, Hồ Tiểu Thiên nói:
- Mông tiên sinh không ở nhà à?
Diêm Nộ Kiều nói:
- Đi hái thuốc đến nay chưa về.
Kỳ thật mục đích đưa Diêm Bá Quang đến đây chính để mời Mông đại phu chữa trị, nhưng vì tìm không thấy người nên mới tìm đến Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên dùng khăn lau mặt lau tay nói:
- Chỉ có điều thân thể thiếu máu quá nhiều khiến cơ thể suy yếu, ta nghĩ hôm nay gã sẽ tỉnh lại.
Diêm Nộ Kiều mở to hai mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên nửa tin nửa ngờ, nhưng tình hình trước mắt nàng không còn lựa chọn nào khác.
Lúc này đột nhiên nghe bên ngoài có âm thanh vui mừng nói:
- Mông tiên sinh đã trở lại.
Hồ Tiểu Thiên cũng không nghĩ có chuyện trùng hợp như vậy, vị Mông tiên sinh thần bí đúng lúc này hái thuốc trở về, nếu đã đến đây không ngại gặp mặt một lần. Chỉ có điều hắn không biết Diêm Nộ Kiều và vị Mông tiên sinh này có quan hệ thế nào? Nhìn tình huống trước mắt nàng ta và Hắc Thạch trại hẳn rất quen thuộc. Hồ Tiểu Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bên cạnh đường nhỏ gần suối xuất hiện hai bóng người, đi phía trước chính vị lão già đầu bạc mặc áo choàng, thân thể lão hùng tráng, mặc trang phục màu nâu, tay áo ngắn, ống quần trên cao lộ ra cánh tay và bắp chân to khỏe, làn da nâu đồng khỏe mạnh, hiển nhiên do ăn nắng mà thành, sau lưng lão mang một sọt trúc đựng thuốc, đi sau có một thiếu nữ dáng vẻ cao gầy, cô gái kia mặc trang phục dân tộc Hắc Miêu vải bông hoa màu lam bạch, trên đầu cũng trùm khăn màu lam, khăn che mặt màu trắng, cô gái chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp, sau lưng cô cũng mang một sọt thuốc, bên trong hẳn có đầy dược liệu. Tuy nhiên nhìn nàng và lão đi trước có nhiều bất đồng, giỏ của nàng còn cắm thêm nhiều hoa dại rất đẹp, hắn có thể đoán được đây là thiếu nữ còn khá trẻ.
Lão nhân đầu bạc kia đúng là thần y Mông tiên sinh của tộc Hắc Miêu, lão đi trần hai chân lên sàn nhà, đối với những người Mộ Dung Phi Yên dưới sàn làm như không nhìn thấy.
Thiếu nữ đi phía sau dáng người cao lớn, eo nhỏ lưng thon bó chặt, đôi mắt đẹp của nàng trong vắt như bầu trời sau cơn mưa, rất thuần khiết nhưng sâu thẳm khiến người khác khó có thể nhìn thấu được. Nàng nhẹ nhàng phóng qua dòng suối nhỏ như chú nai đang vui đùa, đột nhiên trên dòng suối xuất hiện hơn mười chú bướm có màu sắc sặc sỡ nhảy múa bên cạnh nàng. Cô gái kia vươn cánh tay trắng như tuyết mềm mại ra để chú bướm nhẹ nhàng đậu trên đầu ngón tay nàng, hai cánh nhẹ nhàng nhấp nháy, một trận gió ùa đến chú bướm kia lại bay lên quanh quẩn trên vai thiếu nữ.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy cảnh tượng như thế hắn tưởng tượng cô gái kia như tiên như từ trong u cốc bước ra, hắn không tự chủ được mở lớn hai mắt, thật sự không tin được trong Hắc Thạch trại này lại cất giấu nhiều mỹ nữ như thế.
Diêm Nộ Kiều cuống quít chạy ra ngoài đón lão như vị cứu tinh, nàng ta vui mừng nói:
- Mông bá bá, cuối cùng người cũng trở về.
Vẻ mặt thận trọng của Mông tiên sinh cuối cùng cũng hiện lên nụ cười nói:
- Kiều nha đầu đến rồi à.
Diêm Nộ Kiều nói:
- Mông bá bá, ca ca con huynh ấy....
Nói đến đây nàng lại lo lắng khổ sở, nước mắt chảy dài nghẹn ngào không nói nên lời.
Xem ra Mông tiên sinh rất quý Diêm Nộ Kiều, lão vươn bàn tay to thô ráp vuốt nhẹ đỉnh đầu của nàng nhẹ nhàng nói:
- Không cần lo lắng, để ta xem thế nào hãy nói.
Ấn tượng ban đầu của Hồ Tiểu Thiên đối với vị Mông tiên sinh này chính là sự cao ngạo, hắn rõ ràng đang đứng trong phòng mà lão như không nhìn thấy hắn vậy, không chào hỏi, không thèm nhìn hắn lấy một lần đi thẳng đến trước giường.