Mặc dù kiếp trước Hồ Tiểu Thiên chữa bệnh, lúc tranh chấp cũng chưa từng tới mức người người hô đánh. Lần này vì phòng dân chúng nhận ra, gia hỏa này liền đội một cái mũ rộng vành, như kẻ trộm trèo vào trong xe ngựa. Chờ tới khi mảnh vải xe kéo xuống hắn mới thở phào một cái, lấy mũ xuống: "Tức chết ta!"
Mộ Dung Phi Yên nói: "Chuyện thông cáo xử lý xong chưa?"
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Lão già Hứa Thanh Liêm kia còn đang ước ta bị dân chúng loạn côn đánh chết kìa, kiểu gì lão cũng kéo thêm cho ta phiền phức nữa."
"Ngươi định nhẫn nhục chờ chết sao?"
Hồ Tiểu Thiên mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi, thò tay khoác lên vai Mộ Dung Phi Yên: "Phi Yên, đêm nay cô giúp ta chém rơi đầu lão cẩu kia đi!"
"Cái gì?" Mộ Dung Phi Yên nghe vậy thì hoảng sợ. Có lầm không vậy? Người ta làm quan chứ đâu phải kẻ trộm. Nhìn lại Hồ Tiểu Thiên thấy trên mặt hắn cười toe toét mới hiểu gia hỏa này cố tình nói thế để trêu chọc chính mình, tức giận tới mức giơ bàn tay trắng như phấn lên.
Hồ Tiểu Thiên cuống quít nói: "Khoan đã, quân tử động khẩu không động thủ. . ." Hắn đương nhiên hiểu uy lực của bàn tay Mộ Dung Phi Yên. Lúc này, Mộ Dung Phi Yên hóa quyền thành chỉ, đâm nhẹ vào người Hồ Tiểu Thiên một cái. Ngay lập tức, Hồ Tiểu Thiên thấy thân thể tê liệt, không động đậy nổi: "Này. . . Sao cô lại điểm huyệt ta. . ."
Đương nhiên Mộ Dung Phi Yên không thèm buông tha hắn, tiếp tục điểm vào huyệt cười nơi eo. Ngay lập tức, trong xe ngựa liền vang lên tiếng cười điên cuồng của Hồ Tiểu Thiên.
Bên ngoài đánh xe, lúc đầu Liễu Khoát Hải còn chưa thấy gì, thế nhưng khi nghe tiếng cười vang lên cả buổi cũng không ngừng thì y dựng hết tóc gáy lên, da gà cũng nổi lên cả, không phải là chỉ ngồi cùng xe với mỹ nữ sao? Lại còn vui vẻ đến như vậy?
Mãi tới lúc xuống xe Hồ Tiểu Thiên mới ngừng cười được. Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn biết thì ra cười cũng tốn thể lực như vậy. Lúc này, gương mặt hắn đã đỏ lựng lên, nước mắt chảy ra, cổ họng khô khốc, bụng căng cứng, tới hai bên mông do cười nhiều quá cũng cứng cả lại. Hồ Tiểu Thiên nhìn Mộ Dung Phi Yên, đáng thương nói: "Nha đầu, sau này đừng nham hiểm như vậy nữa."
Mộ Dung Phi Yên cười một tiếng, nụ cười vẫn đơn thuần thiện lương như vậy. Hồ Tiểu Thiên âm thầm hứ hai tiếng, ta nhổ vào, ta nhổ vào, phì phì, lại còn giả bộ thiện lương nữa, nữ nhân này quả là âm hiểm. Hồ Tiểu Thiên tự nhủ không nên tranh chấp tiếp với nàng làm gì, vì có câu hảo nam không cùng nữ đấu, ngực ta không lớn bằng ngươi, thù này về sau ta sẽ trả cả gốc lẫn lãi.
Hồ Tiểu Thiên xoay xoay eo, chống tay vào hông ngạo nghễ đứng dưới ánh mặt trời, tư thế có chút bất nhã, thế nhưng lại lộ ra quật cường và bất khuất.
Phía trước là một con sông quanh co khúc khuỷu, hai bên là hai hàng liễu xanh biếc. Gió nhẹ thổi qua, cành liễu đung đưa như mái tóc thiếu nữ bay múa. Dưới tàng cây xanh thấp thoáng một bóng trang viện, đó chính là mục đích lần này của Hồ Tiểu Thiên, Hồng Liễu trang.
Bên ngoài Hồng Liễu trang cũng chẳng có cây Hồng Liễu nào, xem ra cũng không tính là danh xứng với thực. Hồ Tiểu Thiên bước qua cây cầu đá hình vòm, đi vào cổng chính Hồng Liễu trang. Khi chưa tới nơi thì đại môn đã mở ra. Cổ Đức Vượng xuất hiện nơi cổng chính, hôm nay y không mặc theo kiểu nông phu mà vận trường bào bằng lụa màu vàng , tay cầm chiết phiến. Y khép quạt lại, cung kính vái chào nói: "Hồ đại nhân đại giá quang lâm, thảo dân không có từ xa tiếp đón, mong rằng đại nhân chớ trách."
Hồ Tiểu Thiên biết bọn họ đã sớm biết mình tới nên mỉm cười gật đầu nói: "Cổ Đức Vượng, thương thế tốt chứ?"
Cổ Đức Vượng tựa tiếu phi tiếu nói: "Đã tốt nhiều rồi. Chỉ là vết sẹo vẫn có chút đau. Trận đòn này của Hồ đại nhân, thảo dân vĩnh viễn nhớ trong lòng."
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Thù dai như vậy?" Hắn cất bước vào trong Hồng Liễu trang, Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải cũng đi theo.
Cổ Đức Vượng đuổi theo nói: "Đại nhân tới đây có chuyện gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cổ Lục không ở cùng với ngươi sao?"
Mặc dù Cổ Đức Vượng biết Hồ Tiểu Thiên đã biết bí mật giữa mình và Cổ Lục, thế nhưng ngoài miệng vẫn giấu diếm: "Đại nhân càng nói, thảo dân càng không hiểu." Thấy Hồ Tiểu Thiên đột nhiên đến nhà, trong lòng Cổ Đức Vượng có chút khó hiểu.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thật hồ đồ không sợ, chỉ sợ giả hồ đồ." Hắn lấy Mộc Điêu Hổ Phù mà Chu Bá Thiên giao đưa cho Cổ Đức Vượng.
Vừa thấy Hổ Phù, gương mặt Cổ Đức Vượng lập tức biến đổi, tiến lên vái chào Hồ Tiểu Thiên một cái, lần này là vái chào thực sự, cung kính nói: "Đại nhân thứ tội, sự tình trọng đại, thảo dân không dám sơ sẩy."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta đến tìm ngươi là muốn nói với ngươi chút chuyện."
Cổ Đức Vượng giơ tay mời, Mộ Dung Phi Yên và Liễu Khoát Hải định bước theo thì Cổ Đức Vượng nói: "Hai vị kính xin dừng bước, có mấy lời ta muốn thương lượng với đại nhân."
Mộ Dung Phi Yên đương nhiên không tin, lạnh lùng nói: "Lời gì mà không thể cho chúng ta nghe?"
Hồ Tiểu Thiên lại cười nói: "Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, có mấy lời quả thực là cần nói riêng." Hắn tin tưởng Chu Bá Thiên sẽ không hại chính mình. Kỳ thực bằng địa vị hiện nay của hắn thì cũng chẳng tính là trọng yếu chút nào để cho y hại cả. Sở dĩ Hồ Tiểu Thiên chọn đến Hồng Liễu trang, đầu tiên là do tò mò muốn biết quan hệ giữa Chu Bá Thiên và bọn họ và mục đích của đám tướng sĩ Hổ Đầu doanh này. Còn một nguyên nhân khác là do Hồ Tiểu Thiên có dự cảm, đám người này đối với mình là bạn chứ không phải là địch.
Cổ Đức Vượng và Hồ Tiểu Thiên đi vào trong, y cười nói: "Hồ đại nhân quả thực là can đảm hơn người, ngài không sợ ta sẽ làm gì có hại với ngài hay sao?"
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha: "Chỉ vì mười gậy mà ngươi đã canh cánh trong lòng muốn báo thù sao? Ta xem ngươi hình như không phải loại người hẹp hòi đó."
Cổ Đức Vượng nói: "Hồ đại nhân đem Hổ Phù của đại ca ta đến, đương nhiên là khách quý của Hồng Liễu trang ta." Nói chuyện một hồi, bọn họ đã đi tới hậu viện. Trong sân, một nho sinh áo trắng đang lẳng lặng ngồi dưới một gốc Quế Hoa Thụ, tay nghịch một chuỗi Phật châu, hai mắt nhắm nghiền, không vì có khách tới mà dừng lại.
Cổ Đức Vượng cung kính nói: "Tiêu tú tài, Hồ đại nhân đến rồi." Y đưa Hổ Phù cho nho sinh.
Nho sinh kia gật nhẹ đầu, hai mắt vẫn nhắm, quay đầu về hướng Hồ Tiểu Thiên nói: "Tại hạ Tiêu Thiên Mục, bởi vì thân thể lâm bệnh nhẹ nên không thể nghênh đón đại nhân."
Hồ Tiểu Thiên thấy hai mắt y không mở ra thì đoán có lẽ hắn có tật ở mắt, bèn đi tới ngồi cạnh nho sinh, nói khẽ: "Tiêu tiên sinh đôi mắt bất tiện?"
Tiêu Thiên Mục nói: "Đui mù rồi!" Thanh âm của hắn vô cùng bình thản, không chút thay đổi nói.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thật không phải, là ta quá đường đột."
Tiêu Thiên Mục lại cười nói: "Không có gì. Từ lúc bảy tuổi ta đã như thế này rồi. Đã mười tám năm, sớm không còn nhớ thế giới này ra sao nữa rồi. Cũng may là đôi tai của ta khá tốt."
Cổ Đức Vượng dâng lên một ly trà thơm cho Hồ Tiểu Thiên, sau đó rót chút nước ấm vào chén Tiêu Thiên Mục. Tiêu Thiên Mục đưa Hổ Phù lại cho Hồ Tiểu Thiên: "Hổ Phù này là Đại ca ta giao cho ngài?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, thế nhưng chợt nhớ tới Tiêu Thiên Mục không nhìn thấy liền nói khẽ: "Hắn nói các ngươi sẽ nói cho ta biết một việc."
Tiêu Thiên Mục nâng chung trà lên uống một ngụm nhỏ rồi nói: "Đại nhân muốn biết cái gì?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bốn tháng trước, Tây Châu Hổ Đầu doanh có một chi một trăm người tới tiêu diệt thổ phỉ ở núi Thiên Lang. Tiếc rằng đội quân tinh nhuệ này lại gặp mai phục, bị trùm thổ phỉ Diêm Khôi suất lĩnh bọn mã tặc kia vây khốn tại Phong Lang Cốc, tử thương vô cùng nghiêm trọng. Theo kết quả điều tra của ta thì chỉ có ba người chạy thoát, trở về Tây Châu, thế nhưng lại không thoát khỏi cái chết, bị Tây Châu Tiết Độ Sứ Lý đại nhân trong lúc tức giận xử trảm."
Nghe lời này, Tiêu Thiên Mục vẫn bình tĩnh như vậy, chén nước trong tay cũng không xao động chút nào, lời của Hồ Tiểu Thiên dường như không ảnh hưởng gì tới y.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thống lĩnh một trăm người này chính là một người tên là Chu Mặc. Ta điều tra thấy trận chiến này, tất cả các binh sĩ và cả Chu Mặc đều tử trận tại Phong Lang Cốc."
Tiêu Thiên Mục lạnh nhạt nói: "Xem ra trước khi đến đây đại nhân đã tốn không ít công sức."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Khi vừa vào làm quan ở trấn Thanh Vân này, ta đã tình cờ phát hiện được một số chuyện kỳ quái. Ta cũng chỉ mong nhiệm kỳ của mình có thể bình an qua mà thôi."
Tiêu Thiên Mục nói: "Một đêm trong ngục Thanh Vân đại nhân có thấy thoải mái không?"
Hồ Tiểu Thiên nghe hắn hỏi như vậy thì nở nụ cười, đêm đó trong lúc tuần tra hắn bị đám Bộ Khoái kia bắt nhốt lại, vậy nên mới gặp được Chu Bá Thiên và Cổ Đức Vượng, từ câu hỏi này của Tiêu Thiên Mục thì hắn đã biết, chuyện này là do Cổ Đức Vượng nói. Hồ Tiểu Thiên nói: "Suốt đời khó quên."
Tiêu Thiên Mục nói: "Đại nhân tới trấn Thanh Vân, không đi Huyện nha nhậm chức mà lại chọn mai danh ẩn tích, cải trang vi hành, khổ tâm của đại nhân thực sự làm cho người ta bội phục."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực không dám giấu diếm, chuyện đó chỉ là tình cờ mà thôi, thực sự ta không muốn đi vào phòng giam đâu."
Tiêu Thiên Mục nói: "Có những lúc, càng là nơi nguy hiểm thì càng an toàn. Trận chiến ở Phong Lang Cốc tử thương vô cùng nghiêm trọng. Trong một trăm tướng sĩ chỉ có mười một người thoát được, trong đó có ba binh sĩ chạy về Tây Châu, hai người bị thương nặng nên đã bỏ mình. Nói cách khác, chỉ có sáu người còn sống." Nói đến đây, trên mặt Tiêu Thiên Mục tràn ngập vẻ xót xa.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chu Bá Thiên chính là Chu Mặc?"
Tiêu Thiên Mục không phủ nhận cũng không thừa nhận, thở dài nói: "Nếu ngài đã đoán được thì vì sao không báo lên?"
Hồ Tiểu Thiên thấp giọng nói: "Hắn là ai không có liên quan gì tới ta cả. Ta chỉ là một huyện thừa của Thanh Vân, chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được."
Tiêu Thiên Mục nói: "Ngài mới tới Thanh Vân, cũng không quen thuộc nơi này. Thiên Lang mã phỉ có thể càn rỡ như vậy ở chốn này thực ra là vì bọn họ có nội ứng trong trấn Thanh Vân."
Nghe lời này, Hồ Tiểu Thiên thầm giật mình, hắn chưa từng nghĩ thới hướng này. Nếu như lời Tiêu Thiên Mục là thật, vậy chẳng phải là quan phỉ một nhà sao? Hắn trầm ngâm suy nghĩ một chút. Sau khi đám người kia thất bại, có lẽ sẽ ẩn nấp trong trấn Thanh Vân tiếp tục điều tra, vậy nên sẽ nắm được nhiều chuyện hơn mình rất nhiều. Còn lời của kẻ này xem ra cũng không thể tin hoàn toàn được nên nói khẽ: "Ngươi cũng là người của Hổ Đầu Doanh?"
Tiêu Thiên Mục lắc đầu đáp: "Tôi là một người mù lòa, thử hỏi trong quân doanh có ai sẵn lòng thu nhận một người khiếm thị. Tôi sống ở đây đã hơn hai mươi năm, là người sinh ra và lớn lên ở Thanh Vân."
Hồ Tiểu Thiên vui vẻ hỏi: "Tiên sinh và Chu đại ca quen biết nhau bằng cách nào?"
"Huynh ấy đã cứu mạng ta!" Câu trả lời vô cùng đơn giản, đồng thời cũng giải thích tường tận tại sao phải mạo hiểm trợ giúp Chu Bá Thiên.
Hồ Tiểu Thiên lại hỏi tiếp: "Cổ Đức Vượng và Cổ Lục cũng là người của Hổ Đầu doanh?"
Tiêu Thiên Mục nói: "Cổ Lục thì đúng, Cổ Đức Vượng không phải. Cổ Lục đi theo đại ca tôi lưu vong từ Phong Lang Cốc ra, tạm thời ẩn thân tại Hồng Liễu trang."
Hồ Tiểu Thiên lại hỏi: "Ta nghe Chu đại ca nói, huynh ấy ẩn thân ở chỗ này với mục đích chờ thời cơ báo thù?"
Tiêu Thiên Mục trả lời: "Sau trận chiến Phong Lang Cốc, đám huynh đệ dưới tay đại ca hầu như đã bị lũ đạo tặc kia giết chết hết, chỉ có sáu người còn sống sót. Ngoài đại ca của tôi vào tù trốn tránh, những người còn lại đều ẩn thân trong huyện Thanh Vân."
"Vì sao không chạy khỏi trốn nơi này?"
Tiêu Thiên Mục: "Nếu chạy trốn khỏi nơi đây, cả đời này sẽ không rửa sạch được oan khuất trên người. Đại ca của tôi luôn coi binh sĩ thủ hạ của mình như là huynh đệ ruột thịt. Lần này kể cả có phải mất mạng, huynh ấy cũng sẽ liều lĩnh báo thù!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Dẫu sao huynh ấy cũng là tướng lĩnh của Hổ Đầu doanh, bởi lo người khác phát hiện tung tích của mình cho nên mới nghĩ ra cách ẩn thân là trốn trong nhà giam. Tiên sinh chịu trách nhiệm về việc bên ngoài, bất cứ khi nào có tin tức gì quan trọng thì sẽ nghĩ biện pháp thông báo cho huynh ấy biết."
Tiêu Thiên Mục: "Vào nhà giam Thanh Vân chẳng phải là việc khó khăn gì, Hứa Thanh Liêm lòng tham không đáy, không bao giờ buông tha bất cứ cơ hội bóc lột vơ vét tài sản nào. Nếu con mắt một người chỉ chăm chăm nhìn vào tiền, kẻ đó sẽ lờ đi rất nhiều những vấn đề khác."
Chợt nhớ tới vụ kiện của Cổ Lục và Cổ Đức Vượng lúc trước, Hồ Tiểu Thiên không kìm được tủm tỉm cười. Hai kẻ này, vì muốn thông báo tin tức nên đã cam tâm chịu bị đánh không ít gậy. Nếu như không phải mình nhìn ra sơ hở bên trong, kế sách này coi như đã thực hiện được rồi.
Tiêu Thiên Mục lại nói: "Tôi nghe nói tình hình hiện thời của Hồ đại nhân không ổn cho lắm."
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm. Tiêu Thiên Mục cũng nghe nói tới sự việc vị tân nhiệm Huyện thừa này chỉ vì hiếu thắng đã bức bách dân chúng quyên tiền để sửa lại cầu Thanh Vân, hiện giờ đã rơi vào tình trạng chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Chân ướt chân ráo tới vùng đất mới, lạ nước lạ cái, đương nhiên sẽ gặp phải những kẻ ma cũ bắt nạt ma mới. Bọn chúng tìm mọi cách vu oan giá họa lên người ta để ta mất lòng dân ngay từ ban đầu."
Tiêu Thiên Mục nói: "Mỗi hộ năm lượng bạc, nếu như thật sự thi hành, không biết sẽ làm cho bao nhiêu gia đình cửa nát nhà tan!" Y thong thả lắc đầu nói tiếp: "Tôi không tin một người thông minh như Hồ đại nhân sẽ đưa ra quyết định hồ đồ đến thế."
Hồ Tiểu Thiên: "Ta đã soạn thảo thông cáo rồi, chẳng mấy chốc sẽ dán lên, thanh minh rõ ràng chuyện này với tất cả dân chúng."
Tiêu Thiên Mục vừa cười lớn vừa nói: "Phòng miệng dân chẳng bằng phòng lụt. Không may vỡ đê, lúc ấy muốn ngăn chặn lỗ hổng đó còn khó hơn lên trời. Về cách đối nhân xử thế của Hứa Thanh Liêm, chắc đại nhân không hiểu rõ lắm. Mặc dù chỉ là quan cửu phẩm bé xíu, nhưng kẻ này cực kỳ am hiểu quyền mưu, dù là một tên chuyên đi vơ vét tài sản nhưng chính là một cao thủ đó."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Mặc dù Tiêu Thiên Mục chỉ nói nhằm vào Hứa Thanh Liêm, nhưng bốn chữ 'cửu phẩm bé xíu' vẫn khiến cho Hồ Tiểu Thiên cảm thấy khó chịu. Quan nhỏ quá, toàn bộ dân chúng đều coi thường. Mặc dù vậy, Hồ Tiểu Thiên vẫn thừa hiểu, người ta thực sự không cố ý nhằm vào chính mình.
Tiêu Thiên Mục nói tiếp: "Ở Thanh Vân này, Hứa Thanh Liêm được mệnh danh là 'Thanh thiên cao tam xích'. Từ lúc lên nhậm chức đến nay, hắn bóc lột tàn nhẫn, trắng trợn cướp đoạt. Dân chúng Thanh Vân bị hắn hành hạ khổ không kể xiết. Trước khi Hồ đại nhân đến Thanh Vân, vị Dương Huyện thừa tiền nhiệm coi như là quan chính trực. Bởi vì không vừa mắt với hành động đám tham quan ô lại cho nên quyết liệt đấu lý với bọn chúng, cuối cùng lâm vào tình trạng bị chúng cô lập. Muốn chạy lên phủ lại Tiếp châu khiếu nại thì không có cửa, cuối cùng tức giận đến mức bệnh nặng thổ huyết. Ngay vào mùa thu năm ngoái, ngay thời điểm Thông Tế Hà vào đợt lũ mùa thu, ông ta còn mang bệnh trên người ra sát bờ sông thị sát, không may ngã xuống dòng nước lũ, đến bây giờ ngay cả thi thể vẫn còn chưa tìm thấy. Về chuyện này, dân gian có lời đồn đại, nói rằng Dương đại nhân bị người ta cố ý đẩy xuống."
Nghe đến đây, Hồ Tiểu Thiên không tránh khỏi sôi sục căm phẫn. Mẹ nó, ban đầu chỉ cảm thấy đám người Hứa Thanh Liêm chỉ có mỗi tội là lòng tham không đáy, nhưng thật không ngờ bọn chúng khơi khơi dám cả gan bày mưu giết người.
Tiêu Thiên Mục lại nói: "Hứa Thanh Liêm có căn cơ rất sâu ở quan trường Thanh Vân. Sau khi Dương đại nhân chết không lâu, ngôn luận bất lợi đối với Dương đại nhân đua nhau ầm ĩ nổi lên. Bịa đặt Dương phu nhân tòm tem với gian phu ngay lúc còn đang mặc đồ tang, bôi nhọ danh dự Dương đại nhân, dẫn Tam ban nha dịch xông vào Dương gia trắng trợn lùng sục trong căn viện Dương đại nhân ở, đào bới lên hai hũ bạc thỏi. Dương phu nhân nhục nhã quá nên đến đêm khuya đã treo cổ tự tử. Con của ông ta, Dương Lệnh Kỳ vốn đang trên đường vào kinh dự thi, nghe được tin tức phụ mẫu đều mất nên quay trở về nhằm đòi lại công bằng. Nhưng còn chưa kịp về đến Thanh Vân thì đã mất tích, đến nay vẫn chưa có tin tức gì."
Hồ Tiểu Thiên cả giận thốt lên: "Đám khốn nạn này, thật sự cho rằng không có thiên lý vương pháp nữa hay sao?"
Tiêu Thiên Mục nói: "Mặc dù tôi chưa từng làm quan, nhưng vẫn thừa biết, chữ quan có hai chữ khẩu, cả hai giống hệt như nhau, không cần quan tâm ngươi có lý hay không, chỉ quan tâm ngươi nói như thế nào, người khác nói ra sao? Từ xưa đến nay, quan trường chính là nơi tàn khốc nhất, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Đại nhân vừa mới tới Thanh Vân đã tỏ thái độ đối nghịch với Hứa Thanh Liêm trên mọi phương diện, sau nay e rằng phải cẩn thận hơn."
Hồ Tiểu Thiên chẳng những không hề cảm thấy sợ hãi, mà trái lại còn phá lên cười ha hả: "Xem ra, tiên sinh cũng đã mất công một phen để tìm hiểu về tôi."
Tiêu Thiên Mục đáp: "Nếu Đại nhân cảm thấy hứng thú đối với chuyện của chúng tôi như vậy, chúng tôi đương nhiên phải quan tâm đến đại nhân nhiều hơn."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Tìm hiểu được những gì rồi? Nói nghe một chút."
Tiêu Thiên Mục chắp tay nói: "Đại nhân từ Kinh Thành đến, nghe nói là một vị công tử của thương nhân buôn muối ở Đông Hải, nhà giàu nứt vách, tiêu tiền xa xỉ, bên người có hai vị tùy tùng, vị Mộ Dung cô nương có võ công trác tuyệt, chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy cho đại nhân. Sau khi đại nhân tới Thanh Vân, ngài không hề lập tức đến Huyện nha nhậm chức, mà cải trang vi hành khắp vùng Thanh Vân, hai ngày trước còn dựng bảng hiệu lang trung cứu sống nhị công tử Vạn gia là Vạn Đình Thịnh."
Hồ Tiểu Thiên chậc chậc cảm thán: "Tiên sinh không đi làm công tác gián điệp tình báo thật sự là đáng tiếc."
Nghe thấy vậy, Tiêu Thiên Mục khẽ giật mình, công tác gián điệp tình báo là cái quái gì? Y tiếp tục nói: "Dù đại nhân lên nhậm chức chưa được mấy ngày, thế nhưng quan hệ với Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm có vẻ không hòa hợp. Hôm qua, đại nhân đã đến sông Thông Tế thị sát. Xem ra, Huyện lệnh đại nhân của chúng ta đã giao nhiệm vụ sửa chữa cầu Thanh Vân cho ngài. Trong vòng một đêm, dân chúng toàn bộ Thanh Vân huyện đều biết hết đến sự việc vị tân nhiệm Huyện thừa yêu cầu mỗi nhà bỏ ra năm lượng bạc để sửa cầu. Hoàn cảnh hiện thời của đại nhân có phải là tương tự như làm xiếc trên dây hay không?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Khó thì đúng là khó một chút, nhưng vẫn chưa đến tình trạng cùng đường bí lối."
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!"
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười tiếp lời: "Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn."
Tiêu Thiên Mục hỏi: "Giờ đại nhân cần làm chuyện gì trước?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Trước mắt, đối với ta, huyện nha Thanh Vân giống như một tấm sắt nguội. Nếu như tôi nhắm mắt đá bừa vào, chẳng biết chừng sẽ tự làm gãy chân chân chính mình."
Tiêu Thiên Mục lại hỏi: "Đại nhân thực sự muốn cắm rễ ở Thanh Vân?"
Hồ Tiểu Thiên: "Nếu muốn cắm rễ ở Thanh Vân thì nhất định phải tìm được một miếng đất phù hợp." Hắn đứng lên hỏi: "Căn viện của tiên sinh đang ở lớn như vậy, thực muốn biết độ phì nhiêu như thế nào?" Câu nói này giống như đang mượn lời ném ra cành ô-liu.
Tiêu Thiên Mục đáp: "Đại nhân có cho rằng, vùng đất Thanh Vân này có thể mọc lên một cây đại thụ che trời không? Đủ để cho dân chúng Thanh Vân tránh mưa núp gió, hưởng thụ bóng mát?"
Hồ Tiểu Thiên tràn đầy tự tin đáp: "Tuyệt không vấn đề!"
Tiêu Thiên Mục lại nói: "Đại nhân không nên đánh giá thấp đối thủ của mình, chuyện cầu Thanh Vân bị gãy tuyệt không phải việc ngẫu nhiên."
"Tại sao mã tặc Thiên Lang sơn lại phải xây đập trên thượng nguồn sông Thông Tế? Vì sao bọn chúng nhất quyết phải phá hủy cầu Thanh Vân?"
Tiêu Thiên Mục đáp: "Đi qua cầu Thanh Vân chính là con đường duy nhất thông từ nội huyện Thanh Vân đến Tiếp châu, Tây Châu."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Không phải còn có đường thủy, bảy mươi dặm phía dưới nguồn còn có cầu Vĩnh Tế sao?"
Tiêu Thiên Mục đáp: "Khi đến thời kỳ lũ định kỳ, mực nước sông Thông Tế không ngừng dâng cao, nước chảy xiết. Cho nên, cứ đến tháng bảy, nhằm đảm bảo an toàn trên khúc sông, người ta sẽ cấm hoàn toàn thuyền bè qua lại. Nói cách khác, cầu Vĩnh Tế ở huyện Hồng Cốc đã trở thành một con đường thay thế. Bất cứ thương đội hay khách qua đường nào cũng phải đi qua cây cầu này."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu như mã tặc Thiên Lang sơn đã lựa chọn ra tay trên con đường này, tất nhiên chúng sẽ không thất thủ. Nhưng phá hủy cầu Thanh Vân. . . Chẳng lẽ bọn chúng muốn ra tay ngay bên trong huyện Hồng Cốc?" Nghĩ tới đây, trái tim Hồ Tiểu Thiên chợt nhảy đánh bộp một cái. Vì sao bọn cướp lại phải tìm mọi cách tránh né Thanh Vân? Nếu như vụ cướp xảy ra trong nội huyện Thanh Vân, đám quan lại của huyện tất nhiên khó thoát được trách nhiệm, kẻ đứng mũi chịu sào bị trách phạt nặng nhất chính là Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm. Chẳng lẽ tên Hứa Thanh Liêm này đã cấu kết với bọn mã tặc Thiên Lang sơn?
Tiêu Thiên Mục cười đầy sâu xa, nói: "Hình như đại nhân đã suy nghĩ thấu đáo cả rồi."
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Rốt cục là đồ vật quan trọng đến mức nào mới khiến bọn chúng hao tâm tổn trí như thế?"
Tiêu Thiên Mục lắc đầu đáp: "Tôi thực sự không biết. Nhưng, sự việc đủ khiến cho mã tặc Thiên Lang sơn phải huy động nhân lực như thế, chắc chắn sẽ không nhỏ. Đối với chúng ta, có lẽ sẽ là một cơ hội báo thù. Đối với đại nhân, cũng có thể là cơ hội thuận lợi để cắm rễ ở Thanh Vân, diệt trừ cỏ dại không biết chừng!"
Lần đến Hồng Liễu Trang này của Hồ Tiểu Thiên có thể nói là có thu hoạch tương đối. Thông qua Tiêu Thiên Mục, trên cơ bản hắn đã tìm hiểu được nguyên nhân tại sao Thanh Vân Kiều bị phá hủy. Quan trọng hơn là Tiêu Thiên Mục đã tiết lộ cho hắn biết, có người trong quan trường Thanh Vân cấu kết với mã tặc Thiên Lang sơn. Đây không phải là chuyện đùa.
Trước khi Hồ Tiểu Thiên ra về, Tiêu Thiên Mục nhắc nhở: "Cẩn thận, thuyền chạy được vạn năm! Đại nhân, mọi chuyện tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Hồ Tiểu Thiên cười đáp: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên qua, đa tạ Tiêu tú tài nhắc nhở."
Vì thế Hồ Tiểu Thiên mới lần lựa không dán thông cáo chính thức lên. Thực ra, Hồ Tiểu Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý về vấn đề này. Lũ người Hứa Thanh Liêm không dễ dàng bỏ qua cơ hội đối phó với mình như vậy. Hiện nay, giữa quan trường Thanh Vân, bản thân chỉ có thể một thân một mình anh dũng đấu tranh. Nhưng năng lực một người có mạnh đến mức nào đi nữa cũng chỉ có hạn, nhiều khi nhất định phải mượn lực từ bên ngoài, liên hợp với Chu Bá Thiên chẳng qua chỉ là bước đầu tiên. Nếu muốn nhanh chóng đứng vững gót chân ở Thanh Vân, nhất định còn phải đoàn kết với thế lực tài phiệt bản địa. Người mà Hồ Tiểu Thiên nghĩ là đáng chọn lựa không ai khác ngoài Vạn Bá Bình.