Nhìn tên hòa thượng đang giãy dụa trên mặt đất, Hồ Tiểu Thiên thấy hơi không đành lòng, hắn thở dài một cái, tội lỗi tội lỗi a, lão tử vốn không muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi không chết thì ta vong, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Hắn quay sang nhìn lưỡi đao trong tay, nếu không có sát chước này chỉ sợ hôm nay đã bỏ mạng trong tay tên đầu trọc.
Hai người nãy giờ giằng co động tĩnh tuy lớn, nhưng tựa hồ chưa làm kinh động đến các tăng nhân khác trong chùa, mưa to gió lớn cộng thêm sấm sét vang dội đã làm rất tốt công việc che dấu màn giết chóc này.
Hồ Tiểu Thiên giật mình nhớ tới việc Mộ Dung Phi Yên đã bị hai gã ác tăng bắt đi, vừa rồi gã què Ngộ Tính sai người mang Mộ Dung Phi Yên tới thiền phòng của hắn, nghe qua là biết con lừa trọc này trăm phần trăm là một tên dâm tăng. Nghĩ tới đây, Hồ Tiểu Thiên vô cùng sốt ruột, nếu Mộ Dung Phi Yên bị làm nhục trong tay mấy tên dâm tăng đấy, hắn sẽ hối hận cả đời.
Hồ Tiểu Thiên quay trở lại dọc theo đường cũ, tuy rằng không biết cái thiện phòng kia ở nơi nào, nhưng theo lẽ thường suy luận có lẽ là nằm ở hậu viện, trên đường bị mang đi lúc nãy Hồ Tiểu Thiên đã thầm quan sát, nhớ kỹ mấy chỗ đặc thù, cho nên tuy mưa rất to nhưng hắn không hề mất phương hướng, rốt cục đi đến gần Thiên Điện thì nghe mơ hồ có tiếng người nói chuyện.
Hồ Tiểu Thiên vội vàng nép sát vào tường, từng bước từng bước nhích lại gần, trong tiếng mưa gió bên ngoài nghe thấy giọng của Ngộ Tính: "Lão tứ, ngươi đi xem hai tên kia làm gì mà giờ này vẫn chưa quay lại."
Tên lão tứ kia đáp lời.
Ngộ Tính cười nói tiếp: "Ta về phòng mình trước đây."
Lão tứ chợt nói: "Đại ca, người đừng quên phần của huynh đệ đấy..." giọng nói của hắn vô cùng dâm tiện.
Ngộ tính nói: "Yên tâm yên tâm, đều là huynh đệ cả, ta không quên các ngươi đâu, ta ăn nồi thịt này trước, các ngươi hâm lại rồi ăn sau nha..."
Cả hai cùng phá lên cười, Hồ Tiểu Thiên đứng bên kia thầm mắng, bằng vào các ngươi mà cũng muốn ăn thịt sao? Thịt là của lão tử, các ngươi đến nước lèo cũng không có mà húp đâu.
Ngộ Tính chợt nói: "Đúng rồi, ngươi khoan đi tìm bọn họ, trước tiên đem con ngựa cùng đống hành lý giấu đi đã, chờ ta quay trở lại rồi kiểm tra thành quả sau."
"Vâng!"
Tên hòa thượng què chân chống quải trượng soàn soạt rời đi.
Hồ Tiểu Thiên không vội đuổi theo mà lặng lẽ đi tới góc tường, nhìn thấy tên sư trẻ tuổi mang theo cái mũ rộng vành đang tiến về hành lang phía trước Thiên Điện, mặt khác, tên còn lại đã ra tới cửa sân bên phải.
Tên hòa thượng trẻ vừa đi vừa lầm bầm gì đó, lúc đi ngang qua chỗ Hồ Tiểu Thiên, trời bỗng gầm lên một hồi thật dài, Hồ Tiểu Thiên mượn tiếng sấm yểm hộ, từ trong bóng tối xông ra ngoài, một tay bụm miệng tên sư, tay còn lại đâm thật mạnh vào trước ngực hắn. Dù sao cũng đã có kinh nghiệm từ hai lần trước đó, lần này ra tay nhanh nhẹn gọn gàng hơn rất nhiều.
Tên sư trẻ tuổi chưa kịp ú ớ gì đã ăn phải một dao của Hồ Tiểu Thiên, vẻ mặt trước khi chết vô cùng bàng hoàng, khiến trong lòng Hồ Tiểu Thiên cũng cảm thấy hơi run, kiếp trước hắn cầm dao để cứu người, bây giờ bất đắc dĩ phải giết người, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn không thể nhân từ trong trường hợp này.
Một dao đâm chết tên sư, con ngựa bên cạnh hoảng sợ hí dài, nó chính là bảo mã Tuyết Hoa Thông của Hồ Tiểu Thiên, lúc này nó đã nhìn ra chủ nhân trước mặt nên lập tức yên tĩnh trở lại, còn cọ cọ đầu vào người hắn, Hồ Tiểu Thiên xoa bờm của nó, thấp giọng nói: "Ngựa ngoan, chờ ta ở đây đàng hoàng, ta đi một chút sẽ quay lại."
Hắn liền chuyển hướng đi đến cửa sân đằng kia, nhưng vừa bước được hai bước đột nhiên quay lại, cởi bỏ y phục nhuốm đầy máu trên người, sau đó mặc vào bộ tăng bào của tên sư kia, lại nhặt cái mũ to dưới đất đội lên, thân hình của hắn và tên sư kia khá tương đồng, mặc bộ tăng bào này vào thật sự rất khó phân biệt.
Hồ Tiểu Thiên sỡ dĩ thay đổi ý niệm vì hắn biết tên đại ca kia không phải tự nhiên mà được ba tên còn lại xem trọng, hẳn nhiên phải có chỗ hơn người, có khi còn khó đối phó hơn ba gã kia cộng lại, nếu như sơ suất thì đừng nói tới Mộ Dung Phi Yên, ngay cả bản thân hắn sợ cũng phải gãy càng.
Hồ Tiểu Thiên thay y phục xong liền đi qua cái cửa sân đằng kia, thấy gã kia vẫn còn đang khập khiễng bước đi.
Trong lòng hắn mừng rơn, cũng may là tên kia bị què nên không được nhanh nhẹn, đến giờ vẫn chưa về tới thiền phòng, chắc chắn Mộ Dung Phi Yên vẫn được an toàn. Hắn bước lên hai bước định gọi lớn để tên kia chú ý, nhưng lời vừa tới miệng thì hắn đột nhiên thay đổi ý niệm, kêu lên một tiếng thất thanh rồi té lăn quay ra đất.
Tâm cơ Hồ Tiểu Thiên kín đáo, nếu hắn gọi hai tiếng đại ca chỉ sợ khẩu âm sẽ lộ ra sơ hở, huống chi lúc này mưa dường như đã nhỏ đi nhiều, đến gần quá thì sẽ bại lộ. Tên què kia là thủ lĩnh của cả đám dám chắc là có chỗ đặc biệt, nên Hồ Tiểu Thiên quyết định giả bộ làm tên sư đệ, té sấp trên mặt đất.
Chiêu này của Hồ Tiểu Thiên có vẻ vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu xem xét cẩn thận thì lại là biện pháp thông minh nhất, trên người mặc tăng bào đầu thì đội mũ rộng vành, lúc té xuống hắn cũng khéo léo nửa vô tình nửa cố ý kéo chiếc mũ che phần sau ót, che đi điểm sơ hở lớn nhất là bộ tóc.
Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Tiểu Thiên vừa dứt, Ngộ Tính tưởng đó là huynh đệ của mình bị té ướt sũng dưới đất, liền chống quải trượng đi lại.
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy âm thanh soàn soạt càng lúc càng gần thì tinh thần hắn cũng căng thẳng đến cực điểm, tay phải dấu trong người nắm chặt dao găm, thành bại trước mắt nhờ vào cơ hội duy nhất này, nếu như thất thủ mọi thứ coi như xong.
Ngộ Tính hỏi với vẻ khẩn trương: "Lão Tứ, lão Tứ! Ngươi bị sao vậy?"
Hồ Tiểu Thiên không nói một lời, Ngộ Tính đi tới phía trước hắn, bất quá hòa thượng này cũng cực kỳ khôn khéo, hắn không tiếp cận quá gần mà đứng cách xa ba bước chân, tay phải nhấc quải trượng lên đẩy chiếc mũ che sau gáy Hồ Tiểu Thiên, chắc có lẽ là do chân hắn bị tật nên không tiện khom người.
Hồ Tiểu Thiên đã suy nghĩ rất nhiều tình huống biến hóa và đúng như hắn lo lắng, tên hòa thượng này thật sự cảnh giác quá mức, trong khoảnh khắc Ngộ Tính đẩy cái mũ rộng vành trên đầu ra, Hồ Tiểu Thiên nhào người tới trước đâm một nhát cắm thẳng thanh dao găm vào đùi trái tên trọc, trước đấy Hồ Tiểu Thiên cũng đã tính toán qua, chỉ cần hắn nhích lại gần mình thì lập tức tấn công khiến hắn không kịp trở tay, bởi vì Hồ Tiểu Thiên nằm rạp trên mặt đất nên vị trí tấn công dễ dàng nhất chính là hạ bàn đối phương, tên hòa thượng thọt chân phải, chỉ cần phế đi chân trái thì sẽ phế luôn khả năng di chuyển của hắn.
Hồ Tiểu Thiên muốn một kích thật nhanh hạ gục mục tiêu. Ngộ Tính tuy đã cảnh giác thế nhưng không ngờ được trước mặt là một kẻ giả dạng, chưa kịp đẩy chiếc mũ ra thì Hồ Tiểu Thiên đã nhào tới như mãnh hổ. Mặc dù võ công Ngộ Tính không kém nhưng do khoảng cách quá gần khiến hắn không kịp phản ứng, dao găm cắm ngập vào bắp đùi bên trái của hắn.
Ngô Tính thét lên một tiếng vô cùng đau đớn, giơ cây gậy ba toong lên hung hăng giáng xuống phía sau ót của Hồ Tiểu Thiên, kích này nếu đánh trúng chắc chắn sẽ đập tan cái đầu quả dưa của kẻ kia. Thế nhưng, Hồ Tiểu Thiên biết bản thân hắn không giỏi võ nên trước khi hành động đã cân nhắc rất kỹ lưỡng chu đáo, sau khi đâm trúng mục tiêu lập tức dốc hết sức lăn sang bên trái, tránh được cú đập trời giáng kia. Hắn vốn còn định rút dao găm mang đi, nhưng do nó đã cắm vào quá sâu nên không thể nào rút ra nhanh chóng được.
Chỗ quải trượng đập xuống, gạch xanh lập tức vỡ nát bắn tán loạn ra tứ phía, một số mảnh văng vào người Hồ Tiểu Thiên khiến hắn rất đau đớn, bởi vậy mới thấy lực tay của Ngộ Tính hòa thượng mạnh đến mức nào.
Hồ Tiểu Thiên ra tay tàn độc không khác gì một sát thủ chuyên nghiệp, dao đâm thật sâu vào đùi trái tên hòa thượng, cơ hồ muốn đụng tới xương. Chân phải Ngộ Tính vốn đã bị tật, nay chân trái cũng trọng thương nên hành động của hắn tự nhiên bị trở ngại, hắn cắn chặt răng, dồn lực vào cánh tay nắm chặt lấy dao găm, máu tươi chảy xối xả theo đường rút ra của thanh dao. Đôi mắt Ngộ Tính lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hồ Tiểu Thiên, hai tay đầy máu chống quải trượng từng bước từng tiến về phía này.
Hồ Tiểu Thiên ỷ vào đôi chân lành lặn liền xoay người chạy tới chỗ bậc thềm, vừa chạy vừa la lớn: "Con lừa trọc chết tiệt, có ngon thì đuổi theo ta!" Hắn cố ý khiêu khích Ngộ TÍnh muốn hắn đuổi theo mình, hắn càng vận động thì vết thương sẽ càng chảy máu.
Ngộ Tính gào lên điên cuồng, giơ dao găm trong tay lên dốc hết sức ném về phía Hồ Tiểu Thiên, cái dao găm kia từ tay hắn không khác gì cường cung kình nỏ bắn ra, xé gió bay thẳng đến trước ngực Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên sợ quá té bịch một cái sang bên cạnh, cũng xem như hắn may mắn té xuống kịp lúc, lưỡi dao bay vút qua người hắn cắm vào cây hòe già phía sau. Hồ Tiểu Thiên sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn lại thanh dao thì thấy toàn bộ lưỡi dao đã cắm vào thân cây hòe, chỉ còn lại dải lụa hồng phất phơ bên ngoài. Lực tay tên ác tăng này quả thực đáng sợ, cái này gọi là lấy công bù thủ, hạ bàn không dùng được thì dồn hết sức rèn luyện thượng bàn.
Hồ Tiểu thiên nhanh chóng bò dậy, nhìn qua Ngộ Tính đang di chuyển rất khó khăn dưới màn mưa thầm tính toán hắn thế nào cũng không đuổi kịp, liền cười lạnh nói: "Lão lừa trọc dám dùng phi dao đâm ta, mẹ kiếp, ngươi có biết thanh dao đấy ta đã tẩm độc hay không hả, ta mà có mệnh hệ gì chắc chắn sẽ kéo ngươi theo cùng" Hắn thuận miệng nói bừa định hù dọa ác tăng, trên dao làm gì có độc.
Ngộ Tính nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu súc sanh, hôm nay ta phải rút gân lột da ngươi ra mới thỏa cơn giận của lão tử." Miệng nói thế nhưng trong lòng hắn bắt đầu thấy lành lạnh.
Hồ Tiểu Thiên cười lớn nói: "Lão lừa trọc, bản thân mình lo chưa xong mà còn mạnh miệng, có phải ngực trái cảm thấy hơi đau, dùng tay ấn vào giữa xương sườn số năm và sáu thấy đau vô cùng không?"
Trong lòng Ngộ Tính cảm thấy ngờ vực nhưng vẫn đưa tay ấn vào xương sườn, thật ra đừng nói là hắn, bất kỳ ai ấn vào chỗ đấy cũng đều thấy đau cả, Ngộ Tính chắc chắn không phải ngoại lệ, hắn liền nhăn mặt hít vào một hơi khí lạnh.
"Có phải ngực nặng như đá đè, tim đập nhanh môi khô nóng đúng không?"
Ngộ Tính trời sinh đa nghi, mà người càng đa nghi càng dễ bị người khác đả kích tâm lý, hắn trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên nhưng lòng đã sợ hãi đến cực điểm, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự tẩm độc lên trủy thủ sao?
Thật ra mấy thứ Hồ Tiểu Thiên huyên thuyên nãy giờ toàn là kiến thức y học, Ngộ Tính chân trái chảy máu không ngừng nên nhất định có các triệu chứng của hiện tượng mất máu, Hồ Tiểu Thiên lợi dụng điểm này liên tiếp trấn áp tâm lý Ngộ Tính kỳ thật là để câu giờ, càng kéo dài thì tên trọc càng mất nhiều máu, càng khiến hắn kiệt sức, vô cùng có lợi cho Hồ Tiểu Thiên.
"Muốn ta tha mạng cũng đơn giản thôi, quỳ xuống lạy ta ba lạy, gọi ta ba tiếng gia gia là được rồi."
Ngộ Tính thét lên giận dữ: "Tiểu súc sinh, ta dù liều mạng cũng phải lấy cái mạng chó của ngươi."
Hồ Tiểu Thiên cười nói: "Con lừa trọc không biết sống chết, gia gia ngươi ở đây, có giỏi thì bước tới."
Quải trượng trong tay Ngộ Tính điểm xuống đất, thân hình hắn đột nhiên bay lên.
Hồ Tiểu Thiên mưu ma chước quỷ nhưng không thể ngờ một tên què chân lại có thế bay đẹp như vậy, mắt thấy Ngộ Tính nện mạnh quải trượng xuống đất mà mượn thế, như đại điểu đằng không bay xẹt về trước mười trượng nhắm thẳng mình mà đánh tới, Hồ Tiểu Thiên sợ hãi co giò bỏ chạy, trời thần ơi, rõ ràng ta đâm hắn một dao vậy mà hắn còn bay được lại còn sung sức quá a, mẹ kiếp, kết cấu cơ thể bọn chúng rõ ràng là không bình thường a, bay gì mà cao dữ vậy!
Ngộ Tính lướt tới một đoạn rồi thả người xuống, tiếp tục điểm mạnh quải trượng bay vọt lên lần thứ hai rút ngắn khoảng cách với Hồ Tiểu Thiên chỉ còn không đầy một trượng, đúng lúc này Hồ Tiểu Thiên bỗng hất một túi gì đó vào mặt của Ngộ Tính, tên trọc nhanh nhẹn tung chưởng đánh vào cái túi kia phát ra một tiếng "bạch" nhão nhoẹt, một màn sương bột phấn màu đỏ bay ra tứ tán khiến Ngộ Tính luống cuống, hắn bỗng cảm thấy mắt mũi ngứa ngáy nóng rát vô cùng, Ngộ Tính không chịu nổi đành nhắm tịt hai mắt lại, trong khoảnh khắc lệ rơi đầy mặt hắn mới biết rằng thứ mà tiểu tử kia ném ra chính là bột ớt, con bà nó ta chửi mười tám đời tổ tông tên tiểu tử kia, xuất ra thủ đoạn quá mức hạ lưu.
Khi nãy Hồ Tiểu Thiên ở trên xe chở hàng thấy được một túi ớt bột, là đồ mang bên người của Hồ Phật, nhưng Hồ Phật dùng làm gia vị chứ không phải để đối phó kẻ địch, tuy nhiên vào mắt Hồ Tiểu Thiên thì túi ớt bột lại trở thành một món vũ khí bí mật của hắn.
Ngộ Tính mặc dù võ công cao hơn Hồ Tiểu Thiên nhưng cũng không phải là dạng nhất lưu cao thủ, nếu ném hắn một tảng đá thì hắn có thể né được, đằng này ném tới là một túi ớt bột, Ngộ Tính một chưởng đánh ra thống khoái thật đấy, nhưng hậu quả để lại thì vô cùng nghiêm trọng.
Bất ngờ dính phải bột ớt cay Ngộ Tính như chim lớn gãy cánh rơi thẳng xuống đất, bất quá coi như hắn còn chút bản lĩnh nên lúc rơi xuống cũng không quá khó coi.
Hồ Tiểu Thiên nào bỏ qua cơ hội giậu đổ bìm leo, hắn nhặt dưới đất một cây trúc to bằng cánh tay vung hết sức về phía trước.
Bột ớt khiến cho mắt và tai của Ngộ Tính không khác gì bị phế, vừa rớt xuống đất liền bị cành trúc nện vào má trái, đánh cho cái đầu heo của hắn xoay tít sang bên phải, theo sau là mấy cái răng trắng bóng tội nghiệp.
Hồ Tiểu Thiên thần uy phấn chấn, gồng sức chín trâu hai hổ giơ cành trúc lên cao nện xuống oành một cái ngay giữa đầu Ngộ Tính.
Ngộ Tính dính chiêu nằm ngay đơ ra đất, quải trượng cũng bay ra một bên.
Mà Hồ Tiểu Thiên so với Ngộ Tính càng cẩn thận hơn, vừa nãy chính hắn ngụy trang lừa gạt người ta nên bây giờ sợ gậy ông đập lưng ông. Hồ Tiểu Thiên giơ cây tre hơn hai trượng lên nhắm ngay đũng quần Ngộ Tính rồi nghiến răng nghiến lợi: "Con bà ngươi dám đụng đến đồ ăn của ta, lão tử cho ngươi tuyệt tự luôn!" Cây tre to bự nhắm đúng hạ bộ của Ngộ Tính đâm tới.
Quả nhiên Ngộ Tính thật sự giả bộ bất tỉnh, hắn cũng muốn học theo chiêu vừa rồi của Hồ Tiểu Thiên mà phản kích, chỉ tiếc tên Hồ Tiểu Thiên trước mặt quá âm hiểm, so với hắn Ngộ Tính tự nhận mình chỉ là tiểu hài mà thôi, chẳng những tên kia tâm tư kín đáo mà lòng dạ càng độc ác. Một cú đâm vừa rồi khiến Ngột Tính té cứt té đái, nếu có may mắn thoát chết thì cũng bị Hồ Tiểu Thiên giày vò mất nửa cái mạng.
Hồ Tiểu Thiên sợ tên này vẫn còn giả bộ nên ngoáy tới ngoáy lui thêm mấy phát nữa, ra tay hung ác mức này với một người xuất gia, cả thiên hạ chắc chỉ có mỗi Hồ Tiểu Thiên dám làm.
Hồ Tiểu Thiên an tâm rằng Ngộ Tính không thể phản kháng nữa, tiện tay tìm một sợi dây thừng trói hắn lại, không giết hắn không phải vì Hồ Tiểu Thiên nhân từ mà bởi vì trước mắt còn năm người bên mình bị trúng độc, trường hợp xấu nhất vẫn phải dựa vào tên này để tìm thuốc giải.
Men theo ánh đèn đi tới thiền phòng của Ngộ Tính, Hồ Tiểu Thiên phá cửa sổ giấy nhìn vào thì thấy Mộ Dung Phi Yên hai tay hai chân bị trói nằm dưới đất, dược tính trong người chưa được giải khai nên vẫn hôn mê bất động, áo quần đẹp đẽ trên người vẫn còn nguyên cho nên Hồ Tiểu Thiên yên tâm phần nào, đóng gói tốt lắm mỗi tội buộc hơi nhiều dây, nhưng không sao, bánh ngọt bên trong vẫn nguyên xi chưa ai động vào a.
Hồ Tiểu Thiên quan sát kỹ lưỡng xung quanh rồi đẩy cửa tiến vào, ôm lấy Mộ Dung Phi Yên rồi nhẹ giọng kêu: "Phi Yên! Phi Yên!" Hắn liên tục lay người nàng nhưng đáng tiếc không có tác dụng, Mộ Dung Phi Yên vẫn ngủ say sưa.
Hồ Tiểu Thiên cầm chén nước lạnh trên bàn tạt lên mặt Mộ Dung Phi Yên nhưng vẫn không có phản ứng, xem ra đám ác tăng đánh thuốc mê rất nặng đây. Hồ Tiểu Thiên ngắm nhìn gương mặt kiều diễm của cô nàng, chép miệng thở dài: "Dung mạo quả thật không tệ, chỉ là chả có tí nữ tính nào."
Hồ Tiểu Thiên lại đặt cô nàng xuống đất rồi trở ra sân, trời mưa bắt đầu lớn hơn nên Ngộ Tính dầm mưa nãy giờ đã tỉnh lại.
Hồ Tiểu Thiên đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, móc ra mảnh đao mỏng lia qua lia lại trước mặt, giọng lạnh lùng: "Đưa thuốc giải ra đây, bằng không ta sẽ rạch mấy trăm cái lên người ngươi, cho ngươi thất khiếu chảy máu đến chết."
Ngộ tính phá lên cười hặc hặc, không nói câu nào mà cười đến điên cuồng, hình dung đáng sợ. Hồ Tiểu Thiên nôn nóng binh một quyền vào giữa mũi tên kia, đánh cho hắn máu mũi chảy dài té ngửa ra sau.
Hồ Tiêu Thiên chồm tới kề lưỡi đao vào cổ hắn, nói: "Lão lừa trọc, ngươi tưởng gia gia đùa ngươi à, có tin ta biến ngươi thành thái giám liền giờ không?"
Ngộ Tính miệng mồm đầy máu: "Muốn giết cứ giết, hà tất làm nhục ta?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Lão tử thích!"
Nói xong lại đấm một quyền làm Ngộ Tính ngất xỉu, sau đó hắn lục lọi trên người tên kia tìm được một bình sứ màu xanh lá, mở nắp bình ra, một mùi tanh hôi khó chịu xộc lên mũi khiến hắn liên tiếp hắt hơi. Hồ Tiểu Thiên cầm bình sứ trở lại phòng, đưa miệng bình lên mũi Mộ Dung Phi Yên. Đang định mở nắp bình, ánh mắt gia hỏa này bỗng chuyển sang cái cổ trắng như ngọc của Mộ Dung Phi Yên, trong đầu bỗng nảy ra ý muốn đùa giỡn, hắn cúi người ghé vào cái cổ trắng noãn không tì vết kia hôn một cái, hôn đến độ cái cổ nàng hiện lên vết bẩm đổ mới thôi, cười gian xảo nói: "Mùi vị không tệ"