Sự việc như vậy đã rõ, đương nhiên không cần phải tái thẩm, Mộ Dung Phi Yên nói:
- Nên xử lý mấy người này thế nào?
Hồ Tiểu Thiên nhìn ba người kia, cười lạnh nói:
- Một là giao nộp cho quan hai là giết người diệt khẩu tại chỗ.
Ba gã kia nghe Hồ Tiểu Thiên nói vậy sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, liều mạng lắc đầu.
Hồ Tiểu Thiên bảo Mộ Dung Phi Yến giải á huyệt cho một gã trong đó, hắn nắm cổ áo gã lại, soẹt, hắn rút chủy thủ ở ống giày ra, Mộ Dung Phi Yến nhìn thấy hào quang của chủy thủ phát ra thì nhận biết chủy thủ này quả không tồi.
Hồ Tiểu Thiên dùng chủy thủ kề vào cổ họng của gã kia, tên gia đinh sợ tới mức âm thanh lạc giọng:
- Đại nhân...tha mạng...
- Ngươi biết ta?
Hồ Tiểu Thiên cười gằn nói:
- Xem ra ta phải giết ngươi diệt khẩu rồi.
Hắn thường ra vào Vạn phủ nhiều lần như vậy, lập đàn làm phép, giả thần giả quỷ, gần như tất cả gia đinh đều biết hắn.
Tên gia đinh kia sợ tới mức hồn bay phách lạc, run giọng nói:
- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân sẽ không dám nữa, tất cả là do phu nhân sai khiến, là bà ấy đã cho chúng ta bạc, ép buộc chúng ta làm như vậy đấy.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lão gia của ngươi có biết hay không?
Tên gia đinh nói:
- Đều là do phu nhân lén làm chuyện này, từ khi Tam thiếu phu nhân vào phủ, bà ấy đã có thành kiến với Thiếu phu nhân rồi, nói Tam thiếu phu nhân là hồ ly, sau này nhất định sẽ mang tới tai họa và rắc rối cho Vạn gia, cho nên... bà ấy luôn muốn tìm cách diệt trừ cho tận gốc.
Hồ Tiểu Thiên biết tên người hầu này không dám nói dối, trong lòng thầm nghĩ nếu lúc này mang tên gia đinh này đến quan phủ khởi binh hỏi tội, tất yếu sẽ trở mặt với Vạn Bá Bình, mối quan hệ tốt đẹp lâu nay vất vả tạo dựng sẽ hoàn toàn sụp đổ. Mà trước mắt Vạn Bá Bình đối với hắn vẫn còn rất hữu dụng, vẫn chưa tới lúc trở mặt. Huống chi chuyện này cũng không liên quan gì đến lão, cho dù có truy tội thì cũng chỉ có thể hỏi tội vợ lão. Có lẽ Vạn Bá Bình hy vọng vợ lão bị hắn bắt đi, điều này cũng có nghĩa hắn đã gạt đi chướng ngại giúp lão, về sau mới dễ dàng danh chính ngôn thuận trêu chọc các cô gái con nhà lành khác.
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả nhưng chủy thủ trên kề trên cổ tên gia đinh vẫn không có ý định dời đi. Chỉ có điều tay của hắn cũng không vững vàng, thoáng run rẩy giật mình làm da tên gia đinh bị cứa vào, máu tươi lập tức dọc theo cổ chảy ra ào ào, tên gia đinh sợ tới mức cả người xụi lơ, sắp ngất xỉu rồi.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Muốn ta tha mạng cho ngươi không phải là việc khó. Tuy nhiên về sau, các ngươi nhất định phải tuân theo lời ta trở về Vạn gia, làm như không có việc gì xảy ra, nếu Vạn phu nhân hỏi ngươi sự việc giải quyết đến đâu? Các ngươi hãy nói tất cả đều thuận lợi, Tam thiếu phu nhân đã bị các ngươi giết rồi. Các ngươi có hiểu hay không?
Ba người vốn đã mất hết hy vọng, chợt nghe có chút sức sống, một đám như nhau liều mạng gật đầu như gà mổ thóc.
Trong lòng Mộ Dung Phi Yên thầm nghĩ đám gia đinh này không thể tin tưởng, hiện tại bọn họ vâng theo nhưng chỉ sợ khi trở lại Vạn phủ thì tám chín phần mười sẽ thay đổi.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên lại lấy từ trong áo ra một bình sứ màu đen đổ ra ba viên thuốc đen. Theo thứ tự đưa tới trước mặt ba gã gia đinh:
- Cái này gọi là Tam Thi Não Thần Hoàn, ăn hết thì cách nửa năm sẽ phát tác một lần, lúc phát tán thì đầu đau muốn nứt, tiếp đến cả người da thịt đều ngứa ngáy gãi cho đến khi da tróc thịt bong, tra tấn bảy ngày bảy đêm thì dẫn đến tử vong.
Ba gã gia đinh nghe hắn dọa như thế thì sợ tới mất hồn mất vía.
Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói:
- Nếu ta thả các ngươi đi như thế này thì tám chín phần các ngươi sẽ thay đổi. Cho nên muốn các ngươi ít nhiều hãy thể hiện chút thành ý cho ta xem.
Tên gia đinh được giải á huyệt kia run run nói:
- Đại nhân ngài yên tâm, cho dù chúng ta có một ngàn lá gan cũng không dám phản bội đại nhân.
Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói:
- Nói miệng không bằng chứng, ngươi hãy ăn Tam Thi Não Thần Hoàn này ta sẽ tin tưởng các ngươi, các ngươi cũng không cần lo lắng chỉ cần trong vòng nửa năm hãy nghe lời ta, trước khi độc dược phát tán ta sẽ đem thuốc giải giao cho các ngươi. Chỉ cần đời này các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta đảm bảo cả đời các ngươi cũng không có chuyện gì.
Gia đinh kia liền quyết định chắc chắn. Thật ra lựa chọn của họ cũng không nhiều, hoặc là bị giết người diệt khẩu hai là nửa năm sau mới chết, chết tử tế chi bằng được sống, có thể nửa năm sau Hồ Tiểu Thiên sẽ cho bọn họ thuốc giải. Gã mở miệng ra để cho Hồ Tiểu Thiên nhét cái gì gọi là Tam Thi não Thần Hoàn vào trong. Căn bản là Hồ Tiểu Thiên bịa đặt, hắn nhớ rõ trong Tiếu ngạo giang hồ đã từng có chuyện dùng độc dược để khống chế người khác, cho nên lần này đem viên trị phong hàn bình thường này đổi thành Tam Thi Não Thần Hoàn, dù sao thì đám gia đinh kia cũng không biết.
Tám chín phần Mộ Dung Phi Yên hiểu là hắn đang nói xạo, bèn giải khai á huyện cho ba gã gia đinh kia, nhìn một đám bọn họ chủ động đưa viên thuốc vào miệng, hắn bảo bọn họ há to mồm nuốt viên thuốc vào miệng, sau đó phủi tay nói:
- Tốt lắm, các ngươi hãy đi đi nhưng nhớ kỹ mọi cử động của Vạn gia đều phải báo cáo cho ta. Nửa năm này tốt nhất các ngươi mỗi ngày hãy thắp hương cầu nguyện phù hộ ta bình an vô sự, nếu ta xảy ra chuyện gì, ha hả...
Tuy ý tứ của hắn quá rõ ràng, nếu hắn có chuyện gì thì nhất định ba gã gia đinh này sẽ được chôn cùng hắn.
Ba gã gia đinh hoàn toàn bị Hồ Tiểu Thiên sai khiến chỉ biết cúi đầu nghe theo, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sau khi Hồ Tiểu Thiên chỉnh lý bọn họ lại cho họ mười lượng bạc, cái này gọi là đánh một cái tát cho một quả táo ngọt, khiến đám tôn tử này cảm nhận mình đang gặp người tốt.
Tên gia đinh cầm đầu gọi ngựa, gã hướng về phía Hồ Tiểu Thiên bẩm báo chuyện phu nhân đã sắp xếp xong xuôi, hoàng hôn hôm nay sẽ sai người đến nha môn báo án, nói Nhạc Dao bị bọn mã tặc cướp đi rồi. Bởi vì mã tặc núi Thiên Lang cực kì hung hãn, thường xuyên đánh cướp, những vụ án bọn chúng gây ra hầu hết không giải quyết được, đều trở thành vụ án không đầu, cho nên cũng sẽ không hoài nghi đến Vạn gia.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói:
- Các ngươi trở về nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Tóm lại chỉ cần các ngươi thành thật làm việc cho ta, về sau ta sẽ ưu đãi các ngươi.
Ba gã gia đinh thật lòng thể hiện sự trung thành, lúc này mới rời đi.
Đối với cách xử lý của Hồ Tiểu Thiên mặc dù Mộ Dung Phi Yên có vẻ đồng tình, nhưng cũng có một chút lo lắng, nếu chẳng may bọn chúng không giữ đúng lời hứa chẳng phải mọi chuyện rất phiền toái sao. Đối với người nắm chắc tâm lý như Hồ Tiểu Thiên thì phải có suy nghĩ cao minh hơn nàng rất nhiều, hắn mỉm cười nói:
- Cô nghĩ rằng ta và cô đang gạt bọn họ sao? Thuốc của ta không thể giả được, nếu cô không tin thì có thể thử một viên xem.
Mộ Dung Phi Yên nhìn viên thuốc màu đen, tuy biết rõ không phải là độc dược nhưng vẫn không dám thử, đối với người gan dạ như nàng còn như thế nói gì mấy tên gia đinh kia, xem ra âm mưu của Hồ Tiểu Thiên đã đạt được.
Đến bây giờ Hồ Tiểu Thiên vẫn không nhìn thấy Nhạc Dao bèn cất tiếng hỏi. Mộ Dung Phi Yên chỉ về rừng cây ở phía trước, dẫn hắn đi đến dưới cây đại thụ, nàng bay lên không vút đến tán cây bên trong, không bao lâu thì ôm Nhạc Dao ngủ sâu nhảy xuống dưới.
Hắn nhìn thấy Nhạc Dao bình an vô sự thì mới yên tâm, lại nhìn đôi mắt đẹp đang nhắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đưa tay sờ sờ cái trán của nàng như chạm vào một mảnh lửa nóng. Tối qua Nhạc Dao cũng đã bị trúng phong hàn, vừa rồi lại trải qua một trận kinh hoàng sinh tử nên bệnh tình càng nặng thêm, sốt cao bất tỉnh.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ngươi dự định sắp xếp cho cô ta thế nào?
Hồ Tiểu Thiên nhíu nhíu mày, nếu mang Nhạc Dao về trong thành chỉ sợ mọi người sẽ chú ý. Nhưng nếu để nàng lại chỗ này thì quả thật không yên lòng.
Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy hắn rối rắm, hạ giọng nói:
- Chi bằng như vậy, ta sẽ mang cô ta đi về phía trước đến trấn Xá Hà tìm một chỗ an trí, hai ngày này ta tạm thời sẽ chăm sóc cô ta, đợi đến khi khỏi bệnh sẽ quyết định tiếp.
Hồ Tiểu Thiên gật nhẹ đầu, trước mắt chỉ biết tính như thế, hắn kiểm tra lại bệnh tình của Nhạc Dao, tin tưởng chỉ bởi vì cảm lạnh gây nên sốt cao, lập tức lấy ra than củi viết vị thuốc đông y trên giấy, trung y cũng không phải là sở trường của hắn chỉ là trong lúc học đại học hắn chọn môn tự học, nhưng cách đối phó với sốt cao do phong hàn thì vẫn có thể được. Hắn lại dạy cho Mộ Dung Phi Yên phương pháp vật lý để hạ nhiệt độ, Mộ Dung Phi Yên liền ghi nhớ thật kĩ.
Trước khi chuẩn bọ rời đi, hắn để ý đến tay trái của Nhạc Dao vẫn còn đang nắm chặt một vật, từ khe hở của ngón tay có thể thấy thứ nàng đang cầm là ngọc Bàn Long do hắn tặng cho nàng, trong lòng hắn không tránh khỏi xúc động, xem ra cô nàng này trong lúc cận kề cái chết vẫn còn nhớ đến hắn. Trước vận mệnh bị đe dọa nàng vẫn muốn bảo vệ loại tình cảm tự phát này.
Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ta đi đây.
Nàng cởi cương ngựa từ xe ngựa xuống giao cho hắn.
Hồ Tiểu Thiên gật đầu, hắn nhận cương ngựa, lúc chuẩn bị rời đi thì nghe Nhạc Dao hét lên một tiếng:
- Không được tìm ta, ngươi không được tìm ta, là các ngươi ép ta...là các ngươi ép ta..
Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên đưa mắt nhìn nhau, thấy Nhạc Dao vẫn đang hôn mê, đầu lắc liên tục giống như là muốn thoát ra một chuyện gì đáng sợ:
- Cha mẹ...con gái không thể báo thù cho cha mẹ...
Nàng hiển nhiên là sốt cao nên nói mê, nhưng khi hắn và Mộ Dung Phi Yên nghe được cũng hết hồn, Nhạc Dao muốn báo thù? Nàng vì sợ hãi nên trở thành bộ dạng thế này, chẳng lẽ...
Tâm trạng hai người lúc này trở nên nặng nề bất thường, Hồ Tiểu Thiên phất tay, thấp giọng nói:
- Trông chừng cô ấy thật kỹ, dù thế nào cũng không để cô ấy gặp chuyện gì không may.
Quả nhiên tên gia đinh Mã Kiều không nói dối, sau khi Hồ Tiểu Thiên trở về trong thành không lâu thì nghe nói Tam thiếu phu nhân Vạn phủ bị sơn tặc của núi Thiên Lang bắt đi. Vạn gia là gia đình giàu có bậc nhất của huyện Thanh Vân, mọi hoạt động của họ đều gây chú ý đến toàn huyện, chỉ trong nháy mắt tin tức này đã được loan truyền khắp huyện.
Vì chuyện này, hắn đặc biệt đi nha môn quan sát một lượt, không khí trong huyện nha đặc biệt khẩn trương.
Lúc Hồ Tiểu Thiên đi vào cửa chính của huyện nha thì gặp Huyện úy Lưu Bảo Cử cũng vội vàng đi đến. Bởi vì gã đi quá nhanh nên không nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đang lững thững ở một khoảng sân vắng.
Hồ Tiểu Thiên cười chào hỏi:
- Lưu đại ca, việc gì mà vội vàng như vậy?
Lưu Bảo Cử nghe tiếng mới vội ngẩng đầu lên, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi còn cố làm ra vẻ thân thiết. Nói thẳng ra thì bọn họ chỉ gặp nhau uống rượu giao tình vậy đã gọi đại ca rồi! Gã cũng là kẻ khẩu phật tâm xà, cười tủm tỉm nói:
- Hóa ra là Hồ đại nhân.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng thế nào lại gặp được loại mặt mũi không biết xấu hổ này. Hắn gọi gã một tiếng đại ca, gã lại không gọi lại một tiếng tiểu đệ, gọi là đại nhân là có ý gì? Giải quyết việc chung, phân rõ giới hạn với hắn? Đối với loại người này hắn có chút bất mãn nhưng trong lòng cũng hiểu, hắn và huyện lệnh Hứa Thanh Liêm mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, đám quan lại ở Thanh Vân này gặp phải vấn đề chọn đội, Hứa Thanh Liêm là lão đại của nơi này, đương nhiên sẽ có nhiều người chọn về đội của lão rồi.