Là người giàu số một Thanh Vân, Vạn Bá Bình là đối tượng được tất cả nhân vật trong quan trường Thanh Vân tìm mọi cách lôi kéo kết thân. Nhưng với nguồn lực phía sau của mình, Vạn Bá Bình luôn phớt lờ đám quan lại của Thanh Vân. Nguyên bản, lão không thèm để cái tên tân nhậm huyện thừa Hồ Tiểu Thiên này vào mắt, chỉ là quan Cửu phẩm tép riu mà thôi. Ngay cả Huyện lệnh Thanh Vân Hứa Thanh Liêm lão còn không thèm qua lại, nói chi tới một kẻ xếp hạng hai như tên này. Nhưng Hồ Tiểu Thiên lại có duyên quen biết với Vạn Bá Bình thông qua việc chữa bệnh cho nhị công tử Vạn gia Vạn Đình Thịnh. Nếu như không phải do Hồ Tiểu Thiên ra tay, chỉ sợ đến lúc này Vạn Đình Thịnh đã xuống đến hoàng tuyền từ lâu rồi.
Ngày nào Hồ Tiểu Thiên cũng bớt chút thời gian tới đây thay thuốc cho Vạn Đình Thịnh, nhân đó kiểm tra một lượt tiến triển lành bệnh của y.
Dù Vạn Đình Thịnh tỉnh lại đã cả ba ngày rồi, thế nhưng y vẫn ngây ngây ngô ngô không chịu nói một lời. Bởi vậy đã làm cho toàn thể Vạn gia chìm trong bầu không khí tương đối căng thẳng. Mạng thì đã được cứu lại rồi, nhưng trên đầu bị khoét một cái lỗ to, không may biến thành thẳng ngốc thì chẳng phải là sống không bằng chết?
Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đến nhà, Vạn Bá Bình vội vàng sải bước nghênh đón, không dấu được lo lắng nói: "Hồ đại nhân, đến hôm nay Đình Thịnh vẫn không hề mở miệng nói chuyện, mong rằng đại nhân khám chữa bệnh cho nó."
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu, bảo Vạn Bá Bình kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài rồi đi một mình vào trong phòng Vạn Đình Thịnh.
Vạn Đình Thịnh ngồi trên giường. Hai mắt đứng yên không hề chuyển động, tương đối mờ mịt, không hiểu gã đang suy nghĩ cái gì? Trước tiên Hồ Tiểu Thiên thay thuốc cho gã. Đến khi tin chắc là là vết thương đang hồi phục khá tốt, hắn mới cầm một cái ghế đến bên cạnh giường gã, ngồi xuống rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Cậu có nghe được tôi nói không?"
Đôi mắt Vạn Đình Thịnh vẫn không thèm ngó sang Hồ Tiểu Thiên, khiến cho niềm tin trong lòng bản thân hắn thực sự không còn quá vững chắc. Mẹ nó, không phải lúc mổ chưa lấy hết máu đọng ra cho nên mới làm tổn thương đến dây thần kinh ngôn ngữ của tên này, hoặc là trong não còn có vết thương khác mà mình không hề phát hiện ra, bởi vậy thằng này đã đột nhiên biến thành một kẻ ngốc đấy chứ?
Sau khi im lặng chừng một phút, Vạn Đình Thịnh mới nói: "Tôi chẳng còn nhớ được cái gì cả. . ."
Nghe thấy gã rốt cục đã chịu mở miệng nói chuyện, Hồ Tiểu Thiên chợt thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, mỉm cười an ủi gã: "Đầu ngươi bị thương, muốn khôi phục lại cần một khoảng thời gian nhất định. Chỉ cần ngươi kiên nhẫn tĩnh dưỡng, mọi thứ sẽ dần khá hơn." Tuy rằng vô cùng coi thường cách làm người của Vạn Đình Thịnh, nhưng đến khi nhìn thấy bản thân giành giật cứu sống gã từ cõi chết trở về thành công, trong lòng vẫn có cảm giác thành công khó tả.
Vạn Đình Thịnh quay sang nhìn Hồ Tiểu Thiên, gương mặt gã hiện rõ nét sợ hãi lẫn bất lực: "Tôi thậm chí không biết cả mình là ai? Không biết cha mẹ huynh đệ của mình. . . Tôi không biết mình đã từng làm cái gì? Tôi không còn nhớ gì nữa cả."
Hồ Tiểu Thiên vỗ nhẹ lên vai gã. Trong ấn tượng của hắn, Vạn Đình Thịnh chính là một tên dâm tặc. Cái tên này dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, mua chuộc nha hoàn thiếp thân của Nhạc Dao, âm thầm phục thuốc cô, định âm mưu nhân cơ hội đêm khuya vắng người để làm loạn. May mắn là đã bản thân kịp thời phát hiện, cứu được Nhạc Dao, giữ được sự thanh bạch của tiểu quả phụ này. Qua biểu hiện lúc này của Từ Vạn Đình Thịnh, có thể thấy gã không giống giả vờ. Cái thằng này đã hoàn toàn mất trí nhớ. Nhưng như vậy đối với mọi người có thể khẳng định là chuyện tốt đẹp. Chí ít ra, trên thế giới này tạm thời bớt đi một kẻ xấu.
Vạn Đình Thịnh hỏi: "Ngài đã cứu tôi?"
Hồ Tiểu Thiên khẽ gật đầu, nói thẳng tuột: "Tôi không cao thượng đến thế đâu, cứu cậu là vì muốn kiếm tiền."
Vạn Đình Thịnh nói bằng giọng đầy cảm kích: "Hồ tiên sinh, tuy rằng tôi không nhớ ra cái gì, nhưng vẫn hiểu được ngài là ân nhân cứu mạng của mình. Sau này dù có phải kết cỏ ngậm vành, tôi cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của ngài."
Hồ Tiểu Thiên thầm xấu hổ. Nếu như Vạn Đình Thịnh biết được, cú đánh bằng gậy đó thực chất là tác phẩm của chính mình, chỉ sợ gã chắc chắn sẽ sinh lòng hận thù muốn bầm thây mình ra thành vạn mảnh. Hắn an ủi Vạn Đình Thịnh: "Cậu không nên có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào, tất cả họ là người nhà của cậu, sẽ không hại cậu. Hãy cố vượt qua tâm lý khủng hoảng trong lòng, thử trao đổi với người chung quanh. Việc đó có trợ giúp đối với khả năng khôi phục trí nhớ của cậu. Với thể trạng của mình, cậu sẽ không mất quá nhiều thời gian để có thể khôi phục lại sức khỏe."
Vạn Đình Thịnh nói: "Cảm ơn Hồ tiên sinh."
Hồ Tiểu Thiên đứng dậy đi ra, trong lòng thầm nghĩ, nếu sau lần trải qua kiếp nạn này, Vạn Đình Thịnh thật sự có thể biến thành một người tốt, cũng vẫn có thể coi là một chuyện tốt. Nhưng bản tính kẻ này cực kỳ nham hiểm thâm độc, đợi đến lúc gã khôi phục được trí nhớ có lẽ sẽ làm chuyện xấu ngày càng táo tợn hơn.
Vạn Bá Bình cung kính đứng nguyên bên ngoài chờ đợi, nghe nói con trai đã mở miệng nói chuyện, tâm trạng đương nhiên là cực kỳ phấn khích.
Hồ Tiểu Thiên bảo rằng muốn thương lượng riêng tư với lão. Vạn Bá Bình coi như đã hiểu được phần nào tính cách của vị tân nhiệm Huyện thừa này, thừa biết việc này không mất kim nguyên bảo với con số trên trời không xong, bèn dẫn Hồ Tiểu Thiên vào thư phòng của mình.
Thư phòng của Vạn Bá Bình rất rộng rãi. Trên giá sách bằng gỗ lim chất tới ngàn vạn cuốn thư tịch, chỉ có điều những quyển thư tịch này lại phủ đầy bụi. Với loại phú hào như Vạn Bá Bình, cho dù trong đầu không có tí kiến thức nào cũng vẫn phải chuẩn bị một ít sách vở để ra vẻ ta đây có học thức.
Sau khi ngồi xuống một cái bàn rộng ngang với mặt bàn bi-a, một nha hoàn thanh tú đi vào pha trà cho hai người, tất cả hành động có vẻ giống như một nghệ nhân trà đạo hạng nhất. Sau khi rót trà thơm cho hai người xong, cô nha hoàn yểu điệu tha thướt lùi ra ngoài cửa. Mắt Hồ Tiểu Thiên không dời khỏi vòng eo uốn éo như lá liễu trong gió của cô nha hoàn đó. Thực ra, cô nha hoàn này cũng chỉ có nhan sắc tầm trung bình khá, đương nhiên không thể nào sánh ngang với những mỹ nữ tuyệt trần như tiểu quả phụ Nhạc Dao. Sở dĩ Hồ Tiểu Thiên có biểu hiện trắng trợn như vậy, là vì muốn cố ý thể hiện ra sơ hở của cho người khác thấy, muốn tạo cho Vạn Bá Bình ấn tượng mình là kẻ tham tài háo sắc.
Quả nhiên, trong lúc nhìn biểu hiện háo sắc của Hồ Tiểu Thiên, Vạn Bá Bình giống như đã kịp đưa ra nhận định nào đó. Lão tươi cười nói: "Nha hoàn này vô cùng hiểu tâm lý, tướng mạo thanh tú, am hiểu trà đạo. Nếu như Hồ đại nhân ưa thích, tôi sẽ lập tức đưa cô ta sang phục vụ đại nhân."
Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm, Vạn Bá Bình quả thực cam lòng chảy máu đây. Hắn cười hì hì rồi nói: "Vạn viên ngoại quá khách khí, chút bổng lộc ít ỏi của tôi không thể nuôi nổi một nha hoàn duyên dáng như vậy."
Vạn Bá Bình thầm mắng trong lòng, có ý gì đây? Chẳng lẽ ta đã tặng nha hoàn cho ngươi còn phải nuôi giúp luôn nữa sao? Lão già này thực chất chẳng phải là người rộng rãi gì, nghe Hồ Tiểu Thiên nói như vậy, bèn thừa dịp xuống thang: "Hồ đại nhân chắc hẳn là quan thanh liêm giàu lòng thương người rồi! Nếu đã như vậy, tôi sẽ tạm thời nuôi giúp Hồ đại nhân. Lúc nào muốn cô ta ở bên cạnh, tôi sẽ đưa ngay sang cho ngài."
Hồ Tiểu Thiên lại cười hì hì, chẳng nói đồng ý mà cũng không nói từ chối. Định tính chơi bài hối lộ với ta à, ngươi coi lão tử dễ mắc lừa như vậy sao? Hắn thưởng thức một hớp trà rồi khen: "Trà ngon!"
Vạn Bá Bình hỏi: "Hồ đại nhân, theo ngài thấy, đến khi nào con tôi có thể khôi phục lại trí nhớ?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Việc này không thể nóng vội. Theo ý tôi, có lẽ trước hết Vạn viên ngoại nên quan tâm đến việc phải làm thế nào để sửa đổi lại thế Phong Thủy của Vạn phủ."
Vạn Bá Bình lập tức khẽ gật đầu. Lão cũng đang định nhắc tới chuyện này.
Đúng lúc này, Hồ Tiểu Thiên thở dài một hơi: "Tôi vốn định giúp ông giải quyết việc này, đáng tiếc là gần đây mọi việc quấn thân, thật sự là không tài nào bứt ra được!"
Vạn Bá Bình hỏi: "Hồ đại nhân có việc gì thế? Có thể nói sơ qua không?" Thực ra, lão đã nghe nói đến việc Hồ Tiểu Thiên gặp phải phiền toái, đã đoán ra được phần nào, lần này tám chín phần mười là muốn mở miệng đòi bạc của mình.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Vạn viên ngoại, mặc dù thời gian chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng chẳng hiểu tại sao, tôi cảm thấy rất hợp ý với ông."
Vạn Bá Bình cười giả tạo, dù ngoài miệng đáp: "Tôi cũng có cảm giác như vậy." Nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác, ngươi hợp ý với ta? Cái cớ khó ngửi như đánh rắm, ngươi chỉ nhìn chăm chăm vào bạc của ta thôi.
Hồ Tiểu Thiên nói tiếp: "Vạn viên ngoại, tôi có một yêu cầu quá đáng."
Vạn Bá Bình thầm than, giấu đầu lòi đuôi mãi rút cuộc đã lộ cái đuôi tham lam ra rồi, không hiểu con hàng này đòi bao nhiêu? Vì chữa bệnh cho con, tổng thể ta đã bỏ ra ba trăm Kim. Lý ra, đã đủ cho ngươi tiêu xài một thời gian rồi. Giờ mới được vài ngày, ngươi lại muốn vòi tiền? Nể ngươi có thể giúp ta phá thế Phong Thủy, ta trả công lần nữa cho ngươi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ông và tôi đã hợp ý với nhau đến thế, không bằng chúng ta kết nghĩa làm huynh đệ khác họ có được không?" Nói đến chiêu thức kết nghĩa, Hồ Tiểu Thiên học theo Sử Học Đông y chang. Vào thời đại như thế này, có thể khẳng định kết nghĩa là thủ đoạn kéo bè kết phái tốt nhất, có phải là cứ kết nghĩa rồi là bắt buộc phải đồng sinh cộng tử đâu. Chẳng phải có câu nói 'huynh đệ chính là dùng để bán đứng' đấy thôi.
Có nghĩ vỡ đầu Vạn Bá Bình cũng không tài nào đoán ra Hồ Tiểu Thiên sẽ đưa ra một yêu cầu như vậy. Mẹ kiếp, kết nghĩa với ta? Thế này chẳng phải công khai muốn trèo lên người ta hay sao? Với tuổi của mình, ta làm cha ngươi cũng không quá đáng lắm. Mặc dù Vạn Bá Bình không dám khinh thường Hồ Tiểu Thiên, nhưng lão vẫn không cho rằng hắn có đủ tư cách kết nghĩa với mình. Vào thời đại này, kết nghĩa vẫn được tương đối coi trọng. Chẳng phải ai cũng giống như cái loại người như Hồ Tiểu Thiên, Sử Học Đông, coi kết nghĩa như trò chơi tùy hứng, hứng lên là bái tám lạy kết giao.
Hồ Tiểu Thiên vừa thấy vẻ mặt lưỡng lự của Vạn Bá Bình đã thầm than trong lòng hỏng mất rồi. Hôm nay đúng là mặt nóng dán lên mông lạnh, không dưng dâng cho người ta cơ hội cự tuyệt.
Quả nhiên Vạn Bá Bình từ chối ngay: "Hồ đại nhân, không phải Vạn mỗ không muốn trèo cao, mà bởi từ khi còn nhỏ mẹ tôi đã nhờ người xem số mạng giúp tôi. Người ta nói, số mệnh tôi đã định là sẽ không có huynh đệ, cho nên. . ."
Hồ Tiểu Thiên ngoài miệng cười ha hả, nhưng trong lòng thầm mắng Vạn Bá Bình đã cho thể diện mà còn không biết điều. Nhưng dù sao cũng không thể trách được người ta. Vạn Bá Bình đã hiểu thấu tâm tư của Hồ Tiểu Thiên, nên đương nhiên không muốn bị Hồ Tiểu Thiên lợi dụng mà chẳng thu được lợi lộc gì. Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực ra, có kết nghĩa hay không cũng chỉ là hình thức, chỉ cần chúng ta hợp ý thì có khác gì là bằng hữu đâu."
"Chính xác là như vậy!" Gương mặt Vạn Bá Bình cũng tươi như hoa nở. Bằng hữu? Coi ta là bằng hữu mà còn lừa lấy vàng bạc của ta nhiều như vậy. Nếu thật sự kết nghĩa với loại người như ngươi, lão tử chẳng phải sẽ bị ngươi lừa bịp thổ ra cả ba lít máu hay sao?
Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu như Vạn đại ca đã nói như vậy, tôi cũng ăn ngay nói thật luôn."
Vạn Bá Bình thực sự dở khóc dở cười. Đã bảo là không kết nghĩa với ngươi rồi, ngươi còn mày dạn mặt dày gọi ta đại ca, chắc hẳn định lừa ta một vố lớn hay sao? Tuy rằng dốc hết tinh thần đề phòng Hồ Tiểu Thiên, nhưng trước mắt lão vẫn không dám đắc tội với con hàng này, bởi dẫu gì vẫn còn cần hắn giúp phá thế Phong Thủy. Có nghe hắn nói thêm vài câu dù sao cũng chẳng mất cái gì Vì vậy Vạn Bá Bình đáp: "Hồ đại nhân, mời nói!" Cho dù ngươi có gọi thân thiết đến thế nào, một huynh đệ xảo trá như ngươi, ta thực sự không dám dây vào.
Nghe thấy lão đổi cách xưng hô với mình, Hồ Tiểu Thiên lập tức hiểu ngay, lão già này muốn tỏ ý phân rõ giới hạn với mình. Hắn lại thở dài, nói: "Triều đình phái tôi đến Thanh Vân làm quan, tôi mang một bầu nhiệt huyết mà tới, không mong có thể gây dựng lên một phen sự nghiệp hiển hách kinh thiên động địa, chỉ hy vọng có thể làm một vài việc tốt có ý nghĩa thực tế giúp đỡ cho dân chúng Thanh Vân, coi tạo phúc một phương như nhiệm vụ hàng đầu cho mình. Nào ngờ, lý tưởng của tôi tốt đẹp bao nhiêu thì sự thực lại tàn khốc bấy nhiêu."
Vạn Bá Bình bấm bụng cười, tuy đầu óc Hồ Tiểu Thiên khôn khéo gian trá, nhưng dù sao vẫn còn ít tuổi. Nhìn tình hình trước mắt là đủ biết, ngay sau khi đến Thanh Vân Hồ Tiểu Thiên đã đụng phải cây đinh, rồng mạnh mấy cũng không áp chế được rắn bản địa. Cho dù có một vài bản lãnh, Hồ Tiểu Thiên nhà ngươi cũng chưa chắc đấu lại được đám quan lại đã kinh doanh ở Thanh Vân nhiều năm. Đám người Hứa Thanh Liêm kia, kẻ nào mà chẳng sống lâu đến thành tinh. Vạn Bá Bình cố ý hỏi: "Có phải Hồ đại nhân gặp phiền toái gì hay không?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu đáp: "Chỉ trong vòng một đêm, dân chúng toàn thành đều coi tôi là kẻ thù. Huynh nói xem, tôi vừa mới chân ướt chân ráo đến Thanh Vân chưa được vài ngày, rốt cục đã kịp làm nên trò trống trời đánh thánh vật gì, khiến cho mọi người hùa nhau đòi đánh, tôi có nên gào lên oan uổng hay không?"
Vạn Bá Bình không nhịn được mỉm cười. Nhưng không phải lão cười trên nỗi đau khổ của người khác, mà là vì bản thân chợt phát hiện ra tính cách thơ ngây chỉ thuộc về lớp người trẻ tuổi. Lão lắc đầu, nói: "Tôi nghe nói vì sửa chữa Thanh Vân Kiều, Hồ đại nhân định bắt mỗi hộ hiến năm lượng bạc?"
Hồ Tiểu Thiên nổi khùng lên: "Thằng khốn kiếp nào nói hươu nói vượn như vậy? Chủ đích là muốn đẩy tôi xuống hố hay sao?"
Mặc dù lời đồn đó không phải Vạn Bá Bình truyền bá ra, nhưng khi nghe Hồ Tiểu Thiên chửi rủa thô tục, lão vẫn không thể kìm được nóng bừng cả cái mặt mo. Văn hóa của tên tiểu tử này thật khó có thể làm cho người khác yên lòng! Tuy chức quan của ngươi nhỏ một chút, nhưng dù sao cũng là một vị quan viên, làm sao có thể ăn nói bừa bãi như vậy?
Hồ Tiểu Thiên phẫn nộ hỏi: "Vạn đại ca, huynh thấy tôi có giống một thằng ngu không?"
Vạn Bá Bình nghe hắn mở miệng một tiếng Vạn đại ca đầy thân thiết, không che dấu mục đích lấy lòng mình, đành rặn ra một nụ cười, đáp: "Làm sao có thể, Hồ đại nhân tuấn tú lịch sự tuổi trẻ tài cao, trừ phi là kẻ mù lòa mới nói như vậy."
"Dù tôi vừa mới chân ướt chân ráo đến Thanh Vân, nhưng đương nhiên vẫn thừa hiểu chân lý nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Mỗi hộ năm lượng bạc, trừ phi là óc heo mới có thể nghĩ ra cách làm chuốc lấy thù hận của dân chúng như vậy."
Nghe hắn nói, Vạn Bá Bình rất tức cười, muốn cười lại sợ làm Hồ Tiểu Thiên tức giận, đành phải cố nén. Lão gật gù, nói: "Tôi cũng hiểu rằng chuyện này quá mức hoang đường. Hơn nữa, quan phủ đâu đã chính thức dán thông báo."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Rõ ràng có người muốn hại tôi, muốn bôi xấu thanh danh của tôi, làm cho toàn bộ dân chúng huyện Thanh Vân cùng đối địch với tôi."
Vạn Bá Bình lại cố ý hỏi: "Chẳng lẽ Hồ đại nhân có kẻ thù nào ở Thanh Vân sao?"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Tôi luôn luôn làm việc tốt giúp đỡ mọi người, làm sao có thể có kẻ thù được?"
Vạn Bá Bình nói: "Cứ làm việc tốt giúp mọi người chưa hẳn là sẽ không có kẻ thù. Có một số thời điểm, có khi do mình vô ý nên đã xâm phạm đến lợi ích của người khác."
Hồ Tiểu Thiên: "Dù giờ tôi mới bước chân vào quan trường, nhưng trước kia đã từng nghe nói, trong chốn quan trường, lục đục với nhau, lừa gạt lẫn nhau. Vì tranh quyền đoạt lợi, các quan viên không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hiện giờ, xem ra quả nhiên là đúng thế!"
Vạn Bá Bình hết sức tán đồng, gật đầu: "Chuyện trong chốn quan trường, tôi không hiểu rõ lắm, thật sự là hữu tâm vô lực mà." Lão là một tên hồ ly đã thành tinh chính cống, đã nhìn ra mục đích cuộc viếng thăm ngày hôm của Hồ Tiểu Thiên là để tìm kiếm sự ủng hộ của mình, cho nên không dễ gì nhảy vào vũng nước đục của hắn. Vạn Bá Bình cho rằng, chắc hẳn Hồ Tiểu Thiên đã thăm dò được nguồn lực phía sau bản thân, biết được muội phu Dương Đạo Toàn của mình là Thái thú Tiếp châu.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tôi mong Vạn đại ca giúp một chuyện nhỏ."
Vạn Bá Bình đáp: "Chỉ cần Vạn mỗ đủ khả năng, tất dốc sức tương trợ." Nói chuyện nhất định phải lưu lại cho mình một vài đường lui, một khi tình thế không ổn, mau chóng kiếm cớ mà lẩn như trạch. Phiền toái trong chốn quan trường của ngươi mắc mớ gì tới ta. Tuy rằng ngươi đã cứu con trai ta, nhưng ta đã phải bỏ ra một số tiền lớn để trả công chữa bệnh đấy thôi, vậy mà còn muốn mượn quan hệ trong chốn quan trường của ta để giúp ngươi chèn ép đồng liêu? Ta đâu có phải kẻ rỗi hơi đến váng đầu.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thực ra tôi không muốn làm phiền Vạn đại ca, nhưng nếu luận người đức cao vọng trọng nhất huyện Thanh Vân thì còn ai ngoài huynh nữa."
Mặc dù Vạn Bá Bình thừa biết cái tên này đang tâng bốc mình, nhưng đầu óc vẫn cứ cảm giác lâng lâng, giống như được gãi đúng chỗ ngứa. Mặc dù có gia tài bạc triệu, nhưng Vạn Bá Bình được một viên quan địa phương tâng bốc như thế vẫn cảm thấy mặt mày rạng rỡ. Cho dù đã cố kìm chế nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm phấn khích, lão khiêm tốn nói: "Đại nhân quá khen!"
Hồ Tiểu Thiên nói tiếp: "Xưa nay tôi lúc nào cũng thích ăn ngay nói thật. Vạn đại ca, huynh không những là người đức cao vọng trọng, mà còn là Thương giới Thái Đẩu (thái sơn bắc đẩu của giới kinh doanh) huyện Thanh Vân, lực ảnh hưởng trong giới kinh doanh không ai bằng."
Nếu như nói đến bốn chữ 'đức cao vọng trọng', Vạn Bá Bình còn cảm thấy xấu hổ, nhưng bốn chữ 'Thương giới Thái Đẩu' thì quả thật là không nói quá lời về lão. Phóng mắt khắp huyện Thanh Vân, ai có thể nhiều tiền hơn được lão?
Trèo càng cao, té càng đau. Tuy rằng đầu óc lâng lâng nhưng Vạn Bá Bình vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, rung đùi đắc ý nói: "Không dám nhận. . . Hồ đại nhân có chuyện gì chi bằng cứ nói thẳng."
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Tôi mong Vạn đại ca ra mặt chủ trì một hoạt động bán hàng từ thiện."
Vạn Bá Bình mơ hồ: "Cái gì?" Bán hàng từ thiện là cái quái gì? Chẳng lẽ là một cách nói mới.
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Chính là việc mọi người bỏ ra một bộ phận đồ vật mà bình thường mình không cần đến lắm để tiến hành đấu giá, tất cả khoản tiền thu được sẽ dùng hết vào việc xây dựng lại Thanh Vân Kiều. Một mặt có thể đẩy mạnh phát huy làm việc thiện, một mặt có thể giải quyết vấn đề nan giải về tiền bạc để sửa chữa Thanh Vân Kiều. Như thế chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao."
Vạn Bá Bình thầm nhủ, loanh quanh một vòng cuối cùng chẳng phải là muốn bắt ta bỏ tiền ra? Lão chối từ: "Hồ đại nhân, tôi có tài đức gì đâu! Chuyện quan trọng như vậy, chỉ sợ tôi không đảm đương nổi!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tôi mới tới Thanh Vân, lạ nước lạ cái. Nếu tôi đích thân ra mặt kêu gọi, nhất định là sẽ chỉ có lác đác vài người hưởng ứng. Cho nên tôi mới muốn mượn lực ảnh hưởng của Vạn đại ca để dùng, chỉ cần huynh vung tay hô hào, toàn bộ thương hộ của huyện Thanh Vân có ai không dám nể mặt huynh. Huynh nói có đúng không?"
Vạn Bá Bình vẫn còn do dự, Hồ Tiểu Thiên lại thuyết phục: "Việc bố trí phong thủy, tôi sẽ không lấy một cắc, đổi lại, Vạn đại ca phải đứng ra làm việc nghĩa này."
Vạn Bá Bình nghe đến đó không khỏi tim đập thình thịch. Lão cân nhắc thiệt hơn một lượt, rút cuộc thong thả gật đầu, nói: "Vậy tôi sẽ đích thân làm hết sức mình một chuyến!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Việc này chỉ có huynh và tôi cùng nhau xử lý, Vạn đại ca hiểu chưa?"
Vạn Bá Bình đương nhiên thừa hiểu tính toán nhỏ nhặt ẩn dấu bên trong, tiểu tử này không muốn đám người Hứa Thanh Liêm tham gia, đoạt mất danh tiếng của hắn. Lão mỉm cười đáp: "Hồ đại nhân yên tâm, tôi sẽ làm tốt việc này."
Vạn Bá Bình đã bánh ít đi, Hồ Tiểu Thiên đương nhiên phải bánh quy lại. Con hàng này lập tức bắt đầu bố trí phong thủy tại Vạn phủ. Trên thực tế, hắn biết chó má gì về Phong Thủy đâu, tuy nhiên lừa gạt thì lại thành thần, nhưng chẳng phải đa phần lũ thầy Phong Thủy đều là kẻ nói dối có mỏ hay sao? Trước tiên, Hồ Tiểu Thiên đề xuất ý kiến với Vạn Bá Bình tiến hành một vài chỉnh đốn và sửa đổi. Đầu tiên là hồ nước sau trong vườn hoa hậu viện của Vạn phủ. Hồ nước quá lớn, âm khí quá nặng, hơn nữa hồ nước lại còn hình vuông, hắn bảo Vạn Bá Bình sửa hồ nước thành hình trăng lưỡi liềm. Về phần hướng hai đầu nhọn của trăng lưỡi liềm, mỗi cái chĩa về phía cổng trước và cổng sau, hắn nói đây là kiểu 'phá sát'.
Vạn Bá Bình tin thật, bảo quản gia Vạn Trường Xuân lập tức ghi nhớ kỹ. Hồ Tiểu Thiên còn bảo, Vạn Đình Xương không hợp với Vạn gia, nhất định chuyển y ra ngoài Vạn phủ sống. Dẫu sao lừa dối đâu có phải chịu bất cứ trách nhiệm nào trước pháp luật. Đối với loại bại hoại vô sỉ như Vạn Đình Xương, nếu có thể đạp cho hai cái tuyệt sẽ không bớt một.
Cuối cùng, Hồ Tiểu Thiên lại bảo Lương Đại Tráng đi tháp tùng theo lấy từ trong bao ra chín cái lư hương, chúng được gọi là 'Cửu Đỉnh trấn tà'. Cái tên đó là do tự Hồ Tiểu Thiên nghĩ ra, còn lư hương là do hắn moi móc được ra từ trong chợ đồ cũ, bỏ ra một lượng bạc mua lại. Hồ Tiểu Thiên phát hiện ra, ai cũng có khuyết điểm. Đừng thấy Vạn Bá Bình cáo già mà lầm, trên phương diện Phong Thủy lại vô cùng mê tín, bảo thế nào cũng tin sái cổ. Hồ Tiểu Thiên nói: "Vạn đại ca, có chuyện này tôi phải phải nói rõ ràng trước. Mặc dù tôi giúp huynh phá thế Phong Thủy này không thu một cắc, nhưng tiền nhang đèn thì nhất định phải đưa, nếu không thì thành ra huynh không thành tâm."
Dù Vạn Bá Bình thừa hiểu Hồ Tiểu Thiên lại đánh bẫy mình, nhưng vì để phá cái thế Phong Thủy hiện nay của nhà mình, cho dù trong lòng nhỏ máu lão vẫn phải chấp nhận, bèn gật đầu nói luôn: "Ngài tính bao nhiêu!"
Hồ Tiểu Thiên đáp: "Ba trăm kim thôi."
Vạn Bá Bình có cảm giác giống như ngực mình bị người khác chọc cho hai nhát hai dao găm. Mẹ nó, có mấy cái lư hương sứt sẹo thế này mà bắt ta bỏ ra ba trăm kim, cả chín cái thứ vứt đi này cộng lại có đáng giá nổi một lượng bạc không? Nhưng kể cả đám lư hương này có bị sứt sẹo đến mấy, đến khi chụp cho cái mũ Pháp Khí, lập tức trở thành bảo vật vô giá. Vạn Bá Bình đành phải nhịn đau yếu ớt gật đầu. Cái thằng Hồ Tiểu Thiên này thật quá đáng, không có tiền là cứ ỳ ra, phải một tay nhận tiền một tay làm việc, bảo việc liên quan đến Phong Thủy không qua loa được. Trên thực tế, ý định ban đầu khi đến đây của hắn không phải là lừa tiền Vạn Bá Bình, lư hương là lễ vật tượng trưng để tặng cho vị ca ca kết nghĩa. Nhưng Vạn Bá Bình đã được nể mặt còn không biết điều, thẳng thừng cự tuyệt yêu cầu kết nghĩa của hắn, không bịp ngươi thì còn bịp ai?
Lương Đại Tráng đứng bên cạnh nhìn mà trong lòng vừa buồn cười lại vừa bội phục. Bản lĩnh lừa gạt của thiếu gia, mình có thúc ngựa cũng không theo kịp. Chỉ nói mấy câu hết sức vớ vẩn đã khiến Vạn Bá Bình phải ngoan ngoãn móc vàng ra; Tính sơ sơ, đã mõi của Vạn Bá Bình tới sáu trăm kim rồi. Đối với người bình thường, đây tuyệt đối là một con số trên trời. Ngẫm lại quyết định ở lại bên cạnh Thiếu gia của mình là vô cùng sáng suốt và chính xác. Suốt ngày được nhậu nhẹt tiệc tùng không nói, còn có thể đi theo Thiếu gia học được không ít bản lãnh. Việc xem Phong Thủy cũng chẳng có gì là khó, đi theo nhìn một lần là đã học được, đơn giản chỉ là lừa dối thôi mà!
Hồ Tiểu Thiên nghĩ ra 'Cửu Đỉnh trấn tà' tuyệt đối không phải nhằm giúp Vạn Bá Bình phá cái thế Phong Thủy nào cả, mà là kiếm cớ tranh thủ lúc bố trí lư hương tiếp cận tiểu quả phụ Nhạc Dao một chuyến. Con hàng này giả vờ giả vịt bố trí lư hương trong Vạn phủ, còn bày trò thắp hương hóa phù. Trong lúc làm những việc đó, hắn không cho phép có người đứng gần quan sát.
Lư hương thứ tám được đặt trong phòng Nhạc Dao, tổng quản Vạn Trường Thanh vẫn phải đứng đợi ở bên ngoài. Bởi vì Hồ Tiểu Thiên hành động bưng bít, cho nên tới lúc này vẫn không hề bị người của Vạn gia phát hiện ra sơ hở.
Nhạc Dao nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên xuất hiện trước mặt mình, trái tim không tránh khỏi đập rộn lên. Sau khi Hồ Tiểu Thiên từ biệt từ lần trước, giọng nói và nụ cười của hắn không lúc nào không hiện lên trong tâm trí cô. Ngay chính bản thân cô cũng không thể giải thích nổi, vì sao mình lại cứ nhớ mãi về hắn không quên như thế.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười với cô, sau đó bắt tay vào bố trí lư hương. Dù đang xếp đặt lư hương hắn vẫn không quên nhìn ngó ra bên ngoài. Cẩn thận trên hết, nếu để cho người Vạn gia phát hiện ra dụng ý của mình, e rằng hắn lập tức không thể ra vào tự do thế này được nữa.
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Bọn hắn có gây khó dễ cho cô không?"
Nhạc Dao lắc đầu, thì thầm hỏi lại: "Hồ công tử không việc gì chứ?"
Hồ Tiểu Thiên cười đáp: "Đương nhiên không có việc gì." Hắn cắm vào lư ba nén hương, sau đó tiếp tục lấy một tờ giấy vàng được bản thân vẽ bằng những hình thù nghuệch ngoạc ra, dán bừa lên cửa sổ. Làm xong những việc đó, hắn khẽ nói: "Bảy ngày tiếp theo, ngày nào tôi cũng sẽ tới chỗ này đổi Đạo Phù. Cô không cần sợ, tôi chắc chắn sẽ tìm ra phương pháp giúp cô thoát thân."