Mục lục
[Dịch] Y Thống Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền Đức An nói:

- Ngươi phải vào cung giúp ta làm việc.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Không tịnh thân cũng có thể vào cung được sao?

Quyền Đức An nói:

- Chỉ cần ta gật đầu, không có gì là không thể.

Hồ Tiểu Thiên nghe lão nói như vậy bỗng thở phào một cái, bà mẹ nó, lão thái giám này quả đúng là đã làm cho bố mày sợ không chịu được, sao không nói sớm, có thể giữ được mệnh căn vào cung, đó chẳng phải là bước theo gót của Tiểu Bảo huynh sao. Cũng không tệ lắm. Hắn gật đầu nói:

- Được rồi, trước tiên ngài hãy thả ta xuống! Nằm trên giường này, trong lòng ta rất sợ, không thể nói chuyện hợp tác với ngài được!

Quyền Đức An đứng dậy bước về phía hắn, quả nhiên dùng dao cắt đứt sợi dây da ở tay chân Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên day day chân tay đã run lên vì tê nhức. Nhân lúc Quyền Đức An không chú ý, liền đưa tay ra sờ phía dưới. Mặc dù cảm thấy vẫn còn, nhưng dù sao lấy tay sờ mới yên tâm được.

Tin chắc mệnh căn của mình vẫn còn nguyên, Hồ Tiểu Thiên mới yên lòng, chỉ là không biết sau khi bị dọa như vậy liệu có để lại di chứng gì về sau không? Sau khi bình tĩnh lại, Hồ Tiểu Thiên liền nhớ ra một chuyện, giả dụ nhất định phải vào cung, vậy mình làm thể nào để mang theo tiểu bảo bối của mình vào trong hoàng cung tự do đi lại được? Người khác không phải là kẻ ngốc, quả thực nếu để lộ dấu vết gì, chỉ e Hoàng thượng nhất định sẽ chém mình ra thành trăm mảnh.

Quyền Đức An nói:

- Từ khi bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi đã được tịnh thân rồi. Chuyện này ta biết ngươi biết, bất kỳ ai cũng không được tiết lộ sự thực, thân phụ và thân mẫu ngươi cũng vậy.

]Hồ Tiểu Thiên nói:

- Được, chỉ có điều là ta mang theo nó, sao có thể tránh khỏi tai mắt của người khác chứ?

Quyền Đức An cười lạnh lùng nói:

- Muốn sống được ở trong hoàng cung thì không nên khoe khoang khắp nơi, sau khi tịnh thân sẽ có một khoảng thời gian tĩnh dưỡng. Một tháng đối với ngươi mà nói cũng đã đủ rồi, ta sẽ dạy ngươi lễ nghi trong cung, sẽ giúp ngươi tìm hiểu mối quan hệ phức tạp trong cung, cũng có thể khiến ngươi biết được cách làm thế nào để giấu được thứ đó trên người ngươi.

Hồ Tiểu Thiên trợn mắt há hốc miệng nói:

- Thứ đó cũng giấu được sao?

Quyền Đức An nói:

- Ngươi có còn là thân đồng tử chứ?

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Chắc chắn rồi.

Chuyện này thật ra hắn cũng không dám nói dối. Dù sao trước đây phần lớn thời gian đều là kẻ ngu ngốc, lường trước được lúc làm kẻ ngốc cũng không có cơ hội thất thân. Về phần sau khi hồi phục trí nhớ, mặc dù hắn có tà tâm, nhưng cũng không có cơ hội phạm tội.

Quyền Đức An nói:

- Có một môn công phu “đề âm súc dương”, nếu ngươi là thân đồng tử, luyện tập chỉ mất nửa phần công lực, ngày bình thường ngươi không cần phải ngụy trang, khi gặp người kiểm tra ngươi, ngươi sử dụng phương pháp này sẽ thu mệnh căn tử vào trong.

- Thế cũng được sao?

Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc.

- Thế nào? Ngươi không muốn học à?

Hồ Tiểu Thiên liền nói:

- Muốn! Nằm mơ cũng muốn! Quyền công công, ngài hãy mau dạy cho tôi môn công phu này đi. Sau này ngài bảo tôi làm gì tôi cũng làm đấy.

Quyền Đức An âm trầm cười:

- Đừng vội, mấu chốt hôm nay của chúng ta để sau này nói, người khác đều biết ta đưa ngươi vào tịnh thân, liệu ngươi có thể đi ra ngoài như vậy được không?

Hồ Tiểu Thiên bất giác cảm thấy sợ hãi trong lòng:

- Quyền công công còn muốn thế nào nữa?

Quyền Đức An nói:

- Ngươi không phải sợ, dù sao cũng phải có chút máu, chẳng lẽ ngươi còn muốn để Tạp gia giúp ngươi xuất huyết ư?

Hồ Tiểu Thiên nghiến chặt răng lại nói:

- Được rồi, để ta tự làm, nhưng … con dao đó của ông không dùng được.

Hồ Tiểu Thiên bị hai tên tiểu thái giám mang về Thừa Ân Phủ phủ, may mắn được bảo vệ mệnh căn tử. Cảm giác hạnh phúc khi thoát khỏi kiếp nạn này phần lớn mọi người đều không cảm nhận được. Hồ Tiểu Thiên nằm trên cáng cứu thương, hai tay băng bó dưới háng, khăn che trên mặt còn dính không ít máu.

Hai tên thái giám đều là người từng trải, ánh mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên đầy vẻ cảm thông. Sau khi tịnh thân nỗi đau đớn vẫn chỉ là thứ yếu, sự dày xéo về mặt tinh thần mới là lớn nhất. Nhớ lại quãng đời trước khi tịnh thân, hầu như họ đã quên rồi. Mặc dù ban đầu đều chỉ là một bộ phận nhỏ của cơ thể, nhưng lại thay đổi được cả cuộc đời của họ.

Quyền Đức An cho người bố trí Hồ Tiểu Thiên đi nghỉ ngơi, lại cho thủ hạ thái giám chuẩn bị một chiếc xe ngựa rời khỏi Thừa Ân Phủ phủ ngay trong đêm.

Mỗi căn phòng của Thừa Ân Phủ đều khiến người ta cảm thấy khó thở. Mặc dù Hồ Tiểu Thiên rất hết sức khó chịu về cảm giác này, nhưng lại không thể không đóng kịch tới cùng. Xem ra thật sự phải nằm trên chiếc giường này vài ngày rồi, giả dụ bây giờ có xuống khỏi giường đi như bay, chắc chắn khiến cho những tên thái giám xung quanh hồ nghi.

Phụ trách việc hầu hạ Hồ Tiểu Thiên là một tên tiểu thái giám Phú Quý, cũng chính là người giữ cửa lúc trước. Bởi vì Hồ Tiểu Thiên ban đầu đeo mặt nạ vào Thừa Ân Phủ, cho nên Phú Quý không nhận ra Hồ Tiểu Thiên chính là cái người cầm Ô Mộc Lệnh Bài lệnh bài tới thăm Quyền công công. Phú Quý ngước lên nhìn Hồ Tiểu Thiên, thở dài nói:

- Rất đau đúng không? Ta tịnh thân từ năm 7 tuổi, đau 3 ngày 3 đêm không thể chợp mắt, khi ta tưởng mình sắp chết rồi, rốt cuộc vẫn vượt qua. Ta nghe nói tuổi tác càng lớn, nỗi đau tịnh thân cũng càng lớn. Nhìn bộ dạng ngươi cũng không giống người xuất thân bình thường. Sao lại bước đi trên con đường này?

Hồ Tiểu Thiên sợ mình nói chuyện lộ ra sơ hở, cho nên dứt khoát giả câm giả điếc, không nói lời nào.

Phúc Quý nói:

- Đau không thốt nên lời rồi đúng không? Ôi chao! Ngươi uống chút nước đi, chờ tới sáng mai mới được ăn, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi chút cháo loãng.

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, ra hiệu mình không muốn uống.

Phú Quý nhớ ra điều gì đó:

- Ta suýt quên mất, có lẽ nên uống ít nước một chút, bây giờ nên bớt đi tiểu tiện, nếu không 8, 9 phần 10 là sẽ đau chết ngất đi.

Hồ Tiểu Thiên cuối cùng cũng lên tiếng:

- Cảm ơn ngươi ….

Phú Quý nói:

- Không cần phải cảm ơn ta, là Quyền tổng quản bố trí ta chăm sóc ngươi. Ngài ấy rất quan tâm tới ngươi đấy.

Hồ Tiểu Thiên nhắm hai mắt lại nói:

- Ta hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi chút.

Phú Quý nói:

- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chờ ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi ta một tiếng.

Phú Quý đi ra đóng cửa lại, cả căn phòng rơi vào bóng đêm yên tĩnh, nằm trong căn phòng không có cửa sổ, không nhìn thấy chút ánh sáng nào, Hồ Tiểu Thiên nhớ tới cha mẹ, nhớ tới Mộ Dung Phi Yên và Triển Bằng, không biết Quyền Đức An có giữ đúng lời hứa không?

Lúc này Quyền Đức An đã tới đại lao Hình bộ rồi, với kim bài của Hoàng thượng ngự ban, lão có thể tự do ra vào bất cứ nơi nào trong hoàng thành.

Hồ Bất Vi sớm đã bị tước bỏ quan phục mũ mão rồi, trên người mặc nội y màu trắng cũng đã bẩn vô cùng. Độc một mình ngồi giữa phòng giam hai trượng vuông nhìn chằm chằm cửa sổ chưa tới một xích trên bức vách phía trên. Từ khi vào nhà giam tới nay, ông luôn được nhốt trong phòng này. Mặc dù Hình bộ vẫn chưa thẩm vấn, nhưng Hồ Bất Vi đã biết được kết cục của mình rồi, tất nhiên là khó tránh khỏi tội chết. Không ai là không sợ chết, Hồ Bất Vi tự nhiên cũng không thể ngoại lệ. Nhưng khi ông đã hiểu được đường sống đã hoàn toàn đoạn tuyệt rồi, trong lòng cũng không còn sợ hãi nữa, trước sau gì cũng chết, đơn giản là cấu kết với Lý Thiên Hành âm mưu lật đổ xã tắc, tội danh này đã đủ để giết chết cả họ nhà ông rồi.

Không biết Hồ Thiên Hùng có tìm được Tiểu Thiên hay không? Chỉ mong con mình nghe được phong thanh mai danh ẩn tích thoát khỏi kiếp nạn này. Từ sau khi vào nhà lao, Hồ Bất Vi nghĩ tới nhiều nhất chính là con trai. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước đã không định hôn với Lý gia, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Hồ Bất Vi rất muốn gặp tân quân, trực tiếp giải thích mối quan hệ giữa mình và Lý Thiên Hành, nhưng ông hiểu, lần này chính là tân quân Long Diệp Lâm muốn giết chết mình.

Cửa nhà lao làm bằng sắt phát ra tiếng kêu dồn dập, Hồ Bất Vi mím chặt môi, đêm hôm khuya khoắt chỉ e không phải là chuyện tốt đẹp gì. Lẽ nào có người đã không chờ được nữa, thậm chí còn không để cho ta có cơ hội được đường thẩm nữa sao?

Ánh đèn mờ nhạt trong buổi hoàng hôn đã chiếu sáng nhà tù này, phía sau vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ, lạnh lẽo:

- Các ngươi ra ngoài chờ ta, ta có khẩu dụ của Bệ hạ phải một mình truyền đạt.

- Vâng!

Hồ Bất Vi nghe nói khẩu dụ Bệ hạ, từ từ quay người lại. Thấy Ti Lễ Giám Đề đốc Quyền Đức An một tay cầm đèn lồng, một tay mang theo hộp đồ ăn từ từ đi vào. Quyền Đức An vẫn luôn là thái giám thân cận bên cạnh Đại Hoàng tử Long Diệp Lâm. Số mệnh của lão cũng theo Long Diệp Lâm mà thăng trầm. Long Diệp Lâm bây giờ cũng đã lên ngôi Hoàng đế thành công rồi, Quyền Đức An cũng một bước trở thành Ti Lễ Giám đề đốc đứng đầu 12 giám trong cung. Có thể xem như một trong những nhân vật có quyền lực nhất trong hoàng thành hiện nay. Lão nắm giữ toàn bộ lễ nghi, hình danh, quản lý người hầu, nắm quyền cai trị các dịch trong hoàng thành, quan cấp Chính tứ phẩm. Mặc dù cấp quan không bằng Hồ Bất Vi, nhưng vì lão được Hoàng thượng sủng hạnh, lại ngày ngày thân cận bên thiên tử, bách quan trong triều đều vô cùng kinh kính lão.

Quyền Đức An mang đèn lồng ra treo trên tường, tay nâng chiếc hộp lên đặt xuống trước mặt Hồ Bất Vi, lấy ra một bầu rượu, hai đĩa thức ăn.

Hồ Bất Vi thấy bầu rượu đó, trong lòng bỗng trùng xuống, xem ra Hoàng thượng quả nhiên không muốn mình sống tiếp nữa rồi. Quyền Đức An đến đây chắc chắn là đưa rượu độc cho mình rồi. Hồ Bất Vi chán nản nói:

- Quyền công công, Hoàng thượng cho ông tới ư?

Quyền Đức An không nói gì, lặng lẽ rót cho ông một chén rượu.

Hồ Bất Vi nhận lấy chén rượu, nhìn chén rượu mà thở dài:

- Không ngờ cuối cùng ta vẫn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa, Quyền công công liệu có thể cho ta chút thời gian không? Cho người chuẩn bị giấy bút cho ta, ta muốn viết thư cho Hoàng thượng.

Quyền Đức An nói:

- Ngươi thấy có cần không? Hoàng thượng có lòng đọc thư của ngươi sao?

(Vẫn còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK