Dịch giả: Hoangtruc
“Công chúa, chuyến này đi, phúc họa khó lường, người thật sự quyết định chứ?”
Trước cỗ xe, sắc mặt Mông Đồ có chút quái dị, không biết làm sao cho phải bèn hỏi: “Bây giờ còn có cơ hội. Nếu như Tề quốc đã tiếp đi, có Phi Long Quân hộ vệ. Người có muốn trốn cũng không thể đấy.”
“Sao ta phải trốn?” Bóng người che mặt thanh thúy đáp: “Ta đến Tề quốc hòa thân, không phải đi chịu chết. Mông Đồ, ta cảnh cáo ngươi, chớ xen vào việc của người khác. Nhất là Hoàng tỷ, nàng cố chết đi tìm ta cũng không được để nàng bước qua được Đại Tề, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”
“Vi thần đã biết. Nếu công chúa đã quyết ý thì chúng ta lên đường thôi.” Gương mặt Mông Đồ lúc này đầy bất đắc dĩ. Nhìn vị công chúa trước mặt, y cảm thấy có chút đau đầu.
Công chúa không giả, loại thông gia đại sự giữa hai nước thế này, có muốn lừa dối cũng không được. Đáng tiếc trước mặt y không phải là trưởng công chúa, mà là tiểu công chúa.
Một bên là Thái Bảo, một bên là công chúa, ngay lúc Lương công công và Mông Đồ cùng đi xuống, hai bên coi như đã chính thức gặp mặt.
“Vị này là….đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ?"
Lúc nãy vì cách quá xa nên Mông Đồ không nhìn rõ, lúc này nhìn thấy người đến trẻ như vậy không khỏi cau mày hỏi. Y biết rõ Trác Thiếu Vũ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn thiếu niên trước mặt nhìn qua cũng chỉ chừng mười sáu mười bảy, căn bản không thể nào trạc tuổi Trác Thiếu Vũ được.
“Vị này chính là Thiên Môn hầu, Từ Ngôn, Ngôn Thái Bảo." Lương công công vội vàng đáp lời, giải thích thêm: “Thân phận Thái Bảo là thật, kẻ sai vặt ta đây tự mình hộ tống Thái Bảo từ Quỷ Vương môn đến đây. Vì một vài nguyên nhân mà Trác Thái Bảo không thể đến được, nên Ngôn Thái Bảo đến thay.”
"Trác Thiếu Vũ đâu?" Vẻ mặt Mông Đồ đã chuyển sang khó coi. Ngoại trừ đại Thái Bảo của Quỷ Vương môn ra, những Thái Bảo khác kỳ thực không đáng giá gì cả.
“Chết rồi!” Lương thái giám thấp giọng đáp: “Mười tám Thái Bảo gặp nạn, còn sống chỉ có một mình Ngôn Thái Bảo."
“Đã chết mười bảy người” Mông Đồ có chút ngoài ý muốn, lại đánh giá Từ Ngôn một phen, nhưng không nhiều lời nữa.
Mười tám Thái Bảo nhà ngươi ta đã chết mười bảy, không đưa kẻ này đến, chẳng lẽ đưa môn chủ Quỷ Vương môn tới hay sao?
"Từ Ngôn?" Một vị tướng quân đi sau lưng mg nghe thấy cái tên này lập tức ngẩn người, nghi ngờ nhìn Từ Ngôn. Phát hiện có ánh mắt nhìn lại, Từ Ngôn cũng liếc nhìn qua đối phương.
Người lên tiếng là một tướng lãnh còn thanh niên, khoảng ba mươi tuổi, mặc một thân nón trụ giáp bạc, thương cũng màu bạc, khí vũ hiên ngang, vẻ ngoài tuấn dật, nhưng Từ Ngôn lại mười phần lạ lẫm.
Không chỉ có Từ Ngôn cảm thấy lạ lẫm, vị tướng lãnh thốt lên cái tên Từ Ngôn cũng thấy hắn không quen mắt. Chẳng qua vì y nghe thấy cái tên này nên kinh ngạc mà thôi. Bởi vì hai năm trước, người cha già của y đang trên đường vào kinh thì bị sơn phỉ chặn giết, tuy không rõ đám Nguyên Sơn phỉ làm sao lại bị giết sạch cả nhưng y vẫn luôn nhớ lời cha già căn dặn năm đó.
Nếu tiêu diệt Nguyên Sơn trại, nhất định phải tìm được tiểu đạo sĩ tên là Từ Ngôn.
Bên tai Trình Vũ vẫn còn vang lên lời dặn dò của cha già. Y tìm tòi rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy tiểu đạo sĩ đâu cả, dần dần cũng quên mất cái tên này. Hôm nay đã cách hơn hai năm, y rõ ràng lại được nghe đến cái tên Từ Ngôn này lần nữa, khác chăng một bên là tiểu đạo sĩ, bên kia lại là Thái Bảo của Quỷ Vương môn.
Chẳng lẽ đều là một người?
Trình vũ nghi ngờ nhìn Từ Ngôn, thấy đối phương thế nào cũng không giống đạo sĩ a.
Trình Vũ buồn bực, Từ Ngôn còn buồn bực hơn. Lẽ nào danh tiếng mình quá nổi, đã sớm truyền qua tới Đại Phổ?
“Mông tướng quân..." Giọng Lương công công cũng mang chút nghi ngờ: “Chẳng lẽ gần đây công chúa điện hạ không ăn uống được, nhìn qua gầy gò đi rất nhiều a.”Trưởng công chúa Đại Phổ tuổi vừa mới mười chín, nên là tuổi thanh xuân như hoa như ngọc, thế nhưng giờ nhìn lại nàng còn nhỏ hơn tuổi nhiều lắm, cũng lộ ra vẻ gầy gò, bộ dáng tong teo yếu ớt.
Đối phương đề cập đến công chúa, Mông Đồ lúng túng ho khan hai tiếng, hạ giọng rỉ tai Lương công công một câu. Lúc đầu Lương công công bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, mãi sau Mông Đồ gật đầu đảm bảo, mới khiến cho vị Lương công công này khôi phục thần thái.
“Nếu đã giao kết xong xuôi, chúng ta không nên để công chúa và Thái Bảo đợi lâu nữa.” Lương công công quẹt đám mồ hôi tứa đầy đầu, nói một câu.
“Mông Tướng quân, chúng ta đành từ biệt vậy, cũng còn phải phụng chỉ về kinh. Người đâu, chuẩn bị xe!"
Theo phân phó của Lương công công, trong xe thuyền đã có sẵn nữ tỳ trải thảm đỏ từ boong thuyền đến tận dưới chân công chúa.
Nếu là nghênh đón công chúa, tất nhiên cũng phải long trọng trang nghiêm, còn về phần vị Thái Bảo Từ Ngôn này lại không cần chú ý nữa rồi. Mông Đồ cũng chỉ giơ tay ngỏ ý mời đi, Từ Ngôn phải theo người ta rời đi khỏi Tề quốc.
"Đợi một chút."
Ngay khi Từ Ngôn và vị công chúa thay thế kia chuẩn bị đổi chỗ, thì một giọng nói thanh thúy như chim hoàng anh chậm rãi vang lên.
“Đều là tha hương gặp người quen, ta và Thái Bảo từ biệt tại đây, sợ rằng kiếp này khó gặp lại. Bổn cung muốn uống với Thái Bảo một ly, chúc Đại Phổ ta trường tồn vạn năm, cũng là chúc Đại Tề ngàn năm hưng thịnh.”
Ngữ khí của công chúa cao quý mà nhẹ nhàng, lời nói này khiến hai mắt tất cả tướng lãnh bên Đại Phổ sáng rỡ, còn bên Đại Tề thì lại tối sầm lại.
Đại Phổ trường tồn vạn năm, Đại Tề ngàn năm hưng thịnh, lời nói rất hay, không ai bắt được lỗi gì. Nhưng hai câu này ở cùng một chỗ lại hạ thấp Tề quốc mà nâng tầm Đại Phổ. Một cái vạn năm, còn cái kia mới chỉ ngàn năm, chẳng phải ngàn năm sau Đại Phổ còn, Đại Tề đã sớm mất sao?
Tuy rằng khó nghe, nhưng bên tướng lãnh Tề quốc không cách nào phản bác. Chỉ một câu, lại khiến vị Lương công công lại đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Đây không phải là một vị chủ nhân đơn giản nha, không biết thái tử điện hạ có thể khống chế nổi không đây…
Từ Ngôn nghe thấy tiểu công chúa nói thú vị thế không khỏi đáp trả một câu: “Vương bát ngàn năm rùa vạn năm. Đều là một con rùa lớn, một con rùa nhỏ mà thôi, ta ăn xong cũng còn cái mai để lại. Mỗi kẻ một bộ, không ai lỗ cả!”
Lúc này Lương công công đã không còn mồ hôi lạnh để mà đổ xuống nữa. Lão đưa mắt nhìn Từ Ngôn, lòng tự nhủ tên này lại càng quái dị. Một công chúa, một Thái Bảo, không kẻ nào là đèn cạn dầu cả.
“Ha ha ha...!" Công chúa nghe được, cảm thấy thú vị bèn bật cười một tràng dài, nói: “Thiên Môn hầu quả nhiên thú vị. Xin mời, chúng ta làm đơn giản cho xong mọi chuyện rồi bắt đầu hành trình nào.”
Sở Linh Nhi đi dọc theo thảm đỏ tiến đến xe thuyền Tề quốc. Từ Ngôn nhìn vị Mông Đồ tướng quân, quay người đi theo. Một chén rượu mà thôi, Từ Ngôn cũng tò mò muốn biết tiểu công chúa kia tính toán cái gì.
Chung quanh đây có trọng binh hai nước canh gác, đừng nói một kẻ trẻ tuổi như Từ Ngôn và một công chúa mảnh mai kia, cho dù hai người có là tu hành giả Trúc cơ cảnh cũng không quẫy nên sóng gió gì trong vạn quân binh này được cả. Hai vị tiểu quý nhân muốn cạn chén, bên phía Mông Đồ cũng chỉ nhíu mày, không ngăn cản, phất tay ý bảo hai vị thiên tướng cùng đi theo, canh giữ dưới xe thuyền, đợi Thái Bảo đi ra.
Leo lên xe thuyền, Từ Ngôn quen thuộc đi trước dẫn đường, dẫn tiểu công chúa kia đến gian phòng của mình trước kia, rồi kêu nữ tỳ bê lên hai hũ rượu được ngâm trong băng đá.
Vốn hắn ở trên xe thuyền này, nếu còn chưa đi thì tất nhiên Từ Ngôn lại trở lại vị trí là chủ nhân. Tay bưng chén rượu một hơi uống cạn sạch, sau đó hắn quay người nhìn công chúa phía đối diện, chờ đối phương mở miệng.
Mạng sa mỏng che mặt được bàn tay khẽ vén lên, công chúa nghiêng đầu, lộ ra vẻ ngoài của mình. Hai mắt rực rỡ như mặt hồ nước trong xanh, dung mạo có thể nói là khuynh thành, đến Từ Ngôn còn phải tán thưởng vài phần.
Tuy còn chưa lớn, nhưng chắc chắn mai này là một mỹ nhân.