Dịch giả: Hoangtruc
Là ưu thương quá nhiều, âu sầu thương thân? Âu sầu này là loại tâm tình mà người Đạo gia không thích nhất. Lúc Từ Ngôn còn ở Thừa Vân quan, có nghe lão đạo sĩ thường xuyên căn dặn phải có lòng dạ rộng rãi, để không bị âu sầu quấy nhiễu.
Nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt thút thít nỉ non, hàng mày kiếm của Từ Ngôn khẽ nhăn lại.
Từ lúc đến Bàng gia, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù bên người có kịch độc nhưng vẫn thoải mái hơn ở Quỷ Vương môn rất nhiều. Tuy thân phận con tin không cách nào sánh với người đang tự do tự tại, nhưng vẫn tốt hơn gấp trăm lần nếu so với việc chờ đợi làm đồ ăn sắp bị làm thịt ở Quỷ Vương môn.
Nhảy ra khỏi đầm rồng hang hổ, đến được nơi bình an, tâm tính thiếu niên sẽ vô tình mà được thể hiện ra. Nói cho cùng, Từ Ngôn cũng chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi, cho dù trầm ổn hơn cùng trang lứa rất nhiều nhưng bên trong con người hắn vẫn không tránh khỏi những phút nghịch ngợm. Cho nên hắn mới nhất thời cao hứng cột miệng tiểu bạch ưng lại, khiến Bàng Hồng Nguyệt phải khóc lóc một trận.
Nữ hài tử vừa khóc, Từ Ngôn căn bản không ứng phó được. Hắn rốt cuộc cũng tin rằng, nước mắt nữ nhân có lực lượng kinh khủng.
Có thể hòa tan được cả nhân tâm, quả thật rất đáng sợ!
Từ Ngôn siết chặt tay, định lui về phòng giả bộ ngủ. Do dự nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn đẩy cửa gian phòng khách rồi bước vào.
Nghe tiếng bước chân, Bàng Hồng Nguyệt vội lau nước mắt, khôi phục bộ dáng trầm như nước. Nàng liếc nhìn Từ Ngôn, rồi không để ý tới hắn nữa.
“Tiểu ưng của ngươi không còn sức lực như vậy hẳn là do đói đấy. Ăn no sẽ khỏe lại thôi, bị thương thế này không tính là nặng.”
Từ Ngôn bất đắc dĩ giang tay ra, nói: “Ta đang đi dạo bên ngoài cửa sổ thì nó lao ra cắn ta. Vì vậy ta mới nghĩ cách làm cho nó cái hàm sắt, sau này cũng không cắn ai bị thương nữa.”
Ánh mắt Bàng Hồng Nguyệt trong trẻo đầy lạnh lùng, nàng nhìn chằm chằm Từ Ngôn không nói một lời, đầy vẻ âm trầm. Từ Ngôn bị nhìn đến toàn thân không thoải mái, đành vỗ ngực nói: “Yên tâm, ta cam đoan nó không chết được. Máu chảy chút xíu, bôi thuốc trị thương vài ngày là khỏi thôi. Bây giờ nói kiệt sức vì đói bụng nên mới có bộ dạng dở sống dở chết như vậy. Nó ăn no rồi, nhất định sinh khí dồi dào lại.”
“Ngươi biết nuôi ưng?” Bàng Hồng Nguyệt nghe nói tiểu ưng sẽ không chết, rốt cuộc lạnh nhạt hỏi một câu.
“Ta có nuôi heo.” Từ Ngôn trợn hai mắt, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật.
Hai đôi mắt thanh tịnh nhìn thẳng vào nhau một lúc. Rồi tia lửa trong đôi mắt bừng lên, không liên quan, tất cả đều chuyển thành lửa giận.
Thiếu nữ ngồi chồm hỗm hỏi một câu xong, cả người nhanh nhẹn như tinh linh của ánh trăng, vung nắm tay nhỏ đi kèm với tiếng gió rít ra ngoài. Đừng nhìn nắm tay không lớn, nhưng lực đạo phá mở ngũ mạch trong đó có thể đánh gãy gốc cây đại thụ như chơi.
Hàng mày kiếm của Từ Ngôn nhướng lên, không lùi mà tiến, dùng chưởng đối quyền.
Cũng là lực đạo phá vỡ ngũ mạch. Quyền và chưởng đụng nhau, trong phòng vang lên tiếng ầm ầm.
Bốp!
Hai bóng dáng vừa chạm đã tách nhau ra, cả hai đều linh hoạt như con báo. Thân người Bàng Hồng Nguyệt chuyển động, hai nắm tay nhỏ không chút lưu tình. Từ Ngôn càng không yếu thế, nhấc chân đá vào đối thủ. Sau một cước chặn được rồi, hắn nhanh chóng lộn ngược đáp xuống trên sợi xích sắt phía sau.
Trong phòng vang lên tiếng ầm ầm giòn vang, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đấm đánh. Nghe tiếng động, đám nữ tì đều đứng cả bên ngoài, không ai dám nói gì, chỉ đứng yên dưới mái hiên không nhúc nhích. Đến cả Minh Châu vừa đi lấy thuốc trị thương về cũng chỉ đứng nơi cửa sân ra vào, khoanh tay cúi đầu không dám nhúc nhích. Trước mặt nàng, là gia chủ Bàng gia.
Bàng Vạn Lý tới gặp khuê nữ, không nghĩ tới vừa vào gian viện này đã nghe thấy tiếng quyền cước vang lên. Bên trong cánh cửa gian phòng thứ nhất, hai bóng dáng linh hoạt đang giao thủ với nhau, nhất thời khó phân chia cao thấp.
Một lúc nữa, trên mặt Bàng Vạn Lý hiện lên một nụ cười khổ. Vị gia chủ Bàng gia này quay người rời đi.
Ngay khi quay người, ánh mắt Bàng Vạn Lý không rõ vô tình hay cố ý mà quét qua đám nữ tỳ. Nơi đó, có Thanh Vũ đang cúi đầu, còn rủ đầu thấp xuống hơn vài phần nữa.
Gia chủ rời đi, đám hạ nhân mới thở nhẹ ra một hơi. Bàng Vạn Lý không chỉ là gia chủ Bàng gia, còn là một tu hành giả chân chính. Trước mặt gia chủ, không có hạ nhân nào không sợ cả, cho dù chưa từng nghe thấy Bàng gia ngược đãi nô bộc bao giờ.
“Minh Châu”. Có nữ tì vội kéo nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư lại, nói: “Có phải tiểu thư và cô gia đang đánh nhau không? Ngươi nhanh đi khuyên giải đi, chúng ta không dám qua.”
Trong gian viện này chỉ có Minh Châu là nha hoàn thân thiết của Bàng Hồng Nguyệt, tuy những người khác cũng là nha hoàn nhưng không được thương yêu như nàng ta. Cho nên mỗi lần tiểu thư nổi giận, người khác cũngkhông dám đến gần.
Minh Châu có muốn nhanh cũng không được. Nàng vừa mới chầm chậm đến dãy phòng khách thì bên trong đã phân thắng bại rồi.
Thấy chuyện có chút lạ, nàng bèn chạy vào gian phòng. Chỉ nhìn thấy cô gia nghiến răng nghiến lợi, một bên mắt bầm đen, vung nắm tay hướng thẳng vào mặt tiểu thư, nhưng rồi lại không đánh ra. Còn đại tiểu thư của nàng ngẩng cao cái cổ trắng nõn thu nắm tay lại, đầy bộ dáng cao ngạo đắc thắng.
Vốn là một quyền đổi một quyền, nhưng Từ Ngôn lại không hạ thủ, đành mang theo con mắt thâm đen trở về phòng ngủ.
Chỉ trêu chọc một con ưng nhép mà thôi, phải nhận lấy một quyền hai cước. Từ Ngôn lại không nỡ đánh Bàng Hồng Nguyệt, dù sao bọn họ cũng đã là vợ chồng, không thể xuống tay đánh vợ được nha. Từ Ngôn làm không được, cho nên trận chiến này chỉ có thể dùng bại của hắn mà chấm dứt.
Lần sau phải cách xa nữ nhân điên kia ra một chút! Từ Ngôn đã quyết định, rồi say ngủ. Hắn không đành lòng ra tay, nhưng người ta lại cam lòng đánh, vành mắt bầm không nói, xương hông còn bị đau nhức vì ăn đạp. Cũng may quyền kia đánh vào Từ Ngôn không có lực đạo ngũ mạch, nếu không hắn phải nằm trên giường không nửa năm thì cũng là một năm rồi.
“Tiểu thư, cô gia không sao chứ?” Minh Châu vừa bôi thuốc cho tiểu bạch ưng, vừa lo lắng hỏi.
“Quan tâm hắn sống chết làm gì!”
Bàng Hồng Nguyệt tức giận nói. Một trận đánh nhau gần như tản hết ưu thương trong lòng đi. Chẳng qua thương thế tiểu ưng khó mà lành lại, sắp đến tràng đấu thú, tâm tình nàng không khỏi loạn cả lên.
Nhìn tiểu bạch ưng không chút tinh thân đang được băng bó, Bàng Hồng Nguyệt đầy ủ rũ. Chủ tớ hai người ngồi trước mặt tiểu ưng chợt im lặng. Nửa ngày sau, Bàng Hồng Nguyệt bỗng nói: “Lấy chút thịt tươi đến đây!”
“Đúng rồi!" Minh Châu bừng tỉnh nói: "Chiều nay ta cùng ra ngoài mua chút đồ lặt vặt với Thanh Vũ tỷ tỷ, quên cho Tiểu Tuyết ăn tối rồi. Nhất định là nó đói bụng, ta đi lấy thịt tươi ngay đây.”
Minh Châu vui vẻ chuẩn bị rời đi thì bị Bàng Hồng Nguyệt gọi giật lại.
Nàng đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ nhìn qua gian phòng dành cho đám nha hoàn ở, nhẹ giọng nói: “Nữ tì của Từ Ngôn, tên là Thanh Vũ sao?”
“Đúng vậy tiểu thư, Thanh Vũ tỷ tỷ rất tốt, nói chuyện mềm mỏng nhỏ nhẹ, rất nhỏ nhẹ nha.”
“Đừng thân thiết với nàng ta quá. Người kia chỉ sợ không đơn giản.” Bàng Hồng Nguyệt khẽ nói rất nhỏ, đôi mắt to hiện lên vẻ kiêng kị.
"Thanh Vũ tỷ tỷ không biết võ công nha, tiểu thư, người nhìn lầm rồi?" Hai ngày này Minh Châu vàThanh Vũ đã trở thành bạn tốt không giấu nhau điều gì. Nàng cũng không phát hiện vị tỷ tỷ kia có nguy hiểm gì.
“Lời của ta cũng không nghe sao?” Bàng Hồng Nguyệt khẽ giận nói: “Ta không nhìn ra nàng ta có võ công hay không. Nhưng ta cảm giác, người kia không đơn giản.”
Minh Châu bĩu môi gật nhẹ đầu, nhưng lòng lại đang nghĩ ngày mai may tặng Thanh Vũ tỷ tỷ một bộ quần áo mới. Nàng vốn còn nhỏ, lại không có võ nghệ, tất nhiên không nảy sinh trực giác này như Bàng Hồng Nguyệt được.