Dịch giả: Trongkimtn
Một người là Thái Bảo Thiên Môn hầu Đại Tề, một người là Hứa thiếu gia rất được sủng ái; một đầu bạch ưng nhỏ bị thương chưa lành, một chú chồn chuột linh động hung mãnh; bốn thân ảnh, hai người hai thú, triển khai cuộc chiến liều mạng trong đấu trường cực lớn.
Con ưng nhỏ tên tiểu Tuyết cực kỳ thông minh. Nó biết, nếu là trận đấu bình thường giữa hai linh cầm, thì nhất định bại trận. Bởi vì thương tổn của nó chưa được chữa trị, một khi thất bại, kết cục chỉ có thể bị con chồn chuột kia nuốt.
Cục diện bây giờ, chẳng những linh cầm đấu với nhau đấu, còn có thêm hai người sống. Mặc dù tiểu Tuyết sợ tên Từ Ngôn xấu xa đó, nhưng nó phát hiện hắn lại chiến đấu với chủ nhân con chồn chuột kia.
Đây chính là cơ hội tốt, bạch ưng cũng không nghĩ nhiều. Nó biết mình bị thương rất nặng, biết chắc cơ hội thủ thắng chỉ có hiện tại!
Ưng đấu với chuột, tất nhiên có ưu thế tự nhiên là bay trên cao, nếu như là hai con thú bình thường không phải linh cầm, như vậy ưng tất nhiên ăn tươi chuột. Chiếm chỗ tốt có thể bay, còn có Từ Ngôn thỉnh thoảng bắn phi thạch vào chồn chuột, đầu bạch ưng này lộ ra sự dũng mãnh dị thường, trảo như móc câu, vỗ cánh thành gió, làm cho chồn chuột nhảy trái tránh phải.
Tuyết ưng chiếm thượng phong, Từ Ngôn cũng chiếm thượng phong tuyệt đối.
Chân khí phá vỡ ngũ mạch một khi không giữ lại, toàn bộ năng lực của phi thạch được kích phát. Đừng nói tới việc tay không tấc sắt, coi như là Hứa Kính Chi cầm một thanh bảo nhận cũng chưa chắc đã là đối thủ của Từ Ngôn.
Có công phu phi thạch này, dù đối đầu với kẻ cũng có tu vi Tiên Thiên ngũ mạch, Từ Ngôn hầu như chắc thắng.
"Từ Ngôn! Nơi này là chỗ đấu thú, ta và ngươi không phải dã thú, sao lại vô duyên vô cớ chém giết để cho người ngoài chê cười như thế chứ!"
Trong lúc ác đấu, Hứa Kính Chi phát giác tình cảnh của mình thật bất lợi, lập tức mở miệng mê hoặc.
"Cảnh ta bị chê cười thì các ngươi xem thấy nhiều rồi, nhiều hơn một lần lại có sao đâu. Hôm nay hai ta xem như là thú vật, ngươi là con chuột ta là ưng, chúng ta không chết không thôi!"
Vừa không chút nương tay tấn công mạnh, Từ Ngôn vừa nhàn hạ đàm thoại với đối phương.
Dùng công phu miệng lưỡi mê hoặc được hắn, gã có luyện một trăm năm nữa cũng không đủ.
"Ngươi muốn lưỡng bại câu thương ư!? Đừng cho là ta sợ ngươi!"
Hứa Kính Chi cả giận hét lên.
"Ai nói muốn lưỡng bại câu thương, ngươi cũng không sợ ta. Ta chỉ muốn ngươi đi chết a!"
Trong lúc nói, một tay chấn động, hắn đánh ra Phi Hoàng phóng thẳng đến mu bàn chân đối thủ.
Đánh nhau đến mức độ này, Từ Ngôn sẽ không lưu tình, hòn đá liên tục bắn ra phóng thẳng đến mu bàn chân Hứa Kính Chi. Nếu bị đánh trúng, một chân của gã sẽ bị phế đi.
Đã từng lĩnh giáo qua lực đạo của phi thạch, Hứa Kính Chi biết không thể đón đỡ. Phi thạch lần đầu tiên căn bản không đánh trúng người, thế mà lại có thể để lại vết rạch trên lỗ tai gã, có thể nghĩ ra hậu quả khi bị những viên đá này đánh vào người sẽ thế nào rồi.
Tránh trái né phải, đặt toàn bộ lực chú ý ở mu bàn chân, Hứa Kính Chi hữu kinh vô hiểm tránh được năm sáu viên đá. Gã đang muốn nói lời trì hoãn, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy hàn quang lóe lên, Từ Ngôn rõ ràng ném con dao găm tới.
Gã kinh hồn bạt vía, mu bàn chân có bị đánh trúng thì vị phế một chân, còn nếu bị dao găm đâm trúng, thì nửa cái mạng cũng không còn ấy chứ!
Hứa Kính Chi hét lên kinh hãi, võ nghệ gã xác thực bất phàm, lập tức tránh né bằng chiêu Thiết Bản Kiều*, thân thể mãnh liệt ngửa ra sau, chuôi dao găm mang theo chân khí ngũ mạch gần như dán sát bụng sượt qua.
(*) Thiết Bản Kiều là một tuyệt chiêu cứu mạng trong võ thuật, dùng để né tránh ám khí từ địch nhân. Thông thường là ám khí tới quá nhanh, không kịp nhảy lên hoặc né sang một bên, chỉ phải cong thân hình xuống, đột nhiên về ngửa mặt lên trời ngược ra phía sau, khiến ám khí lướt mặt mà qua, hai chân lại dính chặt như đinh trên mặt đất.
Chồn chuột bị tuyết ưng cuốn lấy, Hứa Kính Chi không có chỗ dựa, sau khi hiểm lại càng hiểm tránh được dao găm, gã nghĩ mình xem ra có chút may mắn. Bởi vì lúc này hai tay Từ Ngôn trống trơn, đã không còn dao găm, chỉ còn lại phi thạch thì dễ đối phó hơn nhiều.
Tâm tư may mắn xuất hiện chỉ một chút, lập tức Hứa Kính Chi đã cảm thấy bụng dưới phiên giang đảo hải, một cơn đau đớn kịch liệt kéo tới, đau đến mặt co quắp.
Dao găm đúng là sượt qua, nhưng một cước theo sát mà đến thì gã không tránh thoát, Từ Ngôn lao đến, vừa vặn đá vào bụng gã.
Một tiếng bụp trầm đục ầm vang lên, thân thể Hứa Kính Chi đang ngã ngửa như bị búa tạ đập, cả người bị đập lõm vào mặt đấ. Một cước này của Từ Ngôn dùng toàn lực, thiếu chút nữa đạp gã như đạp bóng.
Thân thể Hứa thiếu gia còng xuống như con tôm luộc, gã đau đến mặt mũi đổ đầy mồ hôi lạnh, nhất thời không đứng dậy nổi.
Thấy gã không gượng dậy được, Từ Ngôn lập tức vui vẻ, ngồi xổm trên đỉnh đầu Hứa Kính Chi, hắc hắc cười nói:
"Cái gì! Hứa thiếu gia ngươi không phục, còn muốn cùng ta đại chiến ba trăm hiệp! Tốt, tại hạ phụng bồi!"Bốp bốp bốp, bộp bộp bộp!
Một trận đấm đạp, chuyên rơi vào đầu cùng ngực, nếu không phải Hứa Kính Chi bảo hộ chỗ hiểm, trận đánh này có thể biến gã thành đống bùn nhão.:54:
"Từ Ngôn! Dừng tay!"
Ngoài lồng sắt, Bàng Thiếu Vĩ lo lắng muôn phần gào to bảo ngưng lại. Y biết rõ một khi xuất hiện Hứa Kính Chi sơ xuất gì, Bàng Gia sẽ chọc phải phiền toái cực lớn.
"Tạp chủng tà phái, ngươi dám động người Hứa gia, chúng ta nhất định phải bầm thây ngươi vạn đoạn!"
Một đám cao thủ Hứa gia phẫn nộ cực kỳ quát mắng dọa nạt.
Bên ngoài đấu trường, có người lòng đầy căm phẫn, có người mặt mũi đầy vẻ tức giận, cũng có người cao giọng quát mắng. Nói cho cùng, Hứa Kính Chi cũng là người chính phái, lại bị một Thái Bảo tà phái hành hung, mặt mũi chính phái biết để vào đâu?
"Cho các ngươi nếm mùi vừa rồi cười cợt, hiện tại nên khóc đi a..."
Trương Hà đứng cách xa lồng sắt, nhỏ giọng nói:
"Một đám đần độn a, chọc giận ma quỷ, hắn là định ăn thịt người đấy..."
"Trương đại ca, ngươi nói ai ăn thịt người?"
Thiếu nữ đi cùng Trương Hà nghe lời nói nhỏ của y, không hiểu nên hỏi.
"Ăn thịt người ngoài ma quỷ còn có thể là gì..."
Trương Hà đáp.
"Nơi đó có Ma Quỷ sao? Ở chỗ nào, Trương đại ca ngươi đừng làm ta sợ!"
Vị khuê nữ Lý gia này lá gan rất nhỏ, một phát bắt được tay y, nét kinh hoàng trên khuôn mặt không cách nào che giấu.
"Không, không có ma quỷ. Ban ngày, nào có quỷ gì."
Trương Hà phát hiện mình nói sai, vội vàng che lấp. Chẳng qua ánh mắt sợ hãi khi y nhìn Từ Ngôn, hoàn toàn tương tự như là gặp quỷ vậy.
Trong đấu trường, Từ Ngôn dừng lại động tác, nghỉ ngơi một chút, lại ngồi xổm trên đỉnh đầu Hứa Kính Chi, lấy tay áp vào một bên lỗ tai, quay đầu nói to:
"Cái gì! Hứa thiếu gia ngươi còn muốn đánh nữa! Ngươi nói ai dừng tay kẻ đó là cháu trai? Tố tốt, Thái Bảo ta quyết không làm cháu trai, chúng ta tiếp tục!"
Bành bành bành, bốp bốp bốp.
Lại là một trận quyền đấm cước đá diễn ra. Sau hai lần hành hung, Hứa Kính Chi hoàn toàn không dậy nổi, mặt mũi bầm dập, mình đầy thương tích. Hứa thiếu gia vốn phong độ ung dung, nay đã thành một đầu heo. Nếu không phải Từ Ngôn không hạ tử thủ, sợ là người này hôm nay phải mất mạng tại đây.
Đánh người có thể, giết người lại không được, điểm này Từ Ngôn cực kỳ rõ ràng. Nếu hôm nay hắn giết chết Hứa Kính Chi, Hứa gia tất nhiên sẽ trả thù, một Thái Bảo tà phái như hắn không thể ngăn cản được.
Vỗ vỗ bụi đất trên người, hắn hất mạnh tay lên, một khối phi thạch phóng thẳng tới chồn chuột.
Nhìn thấy chủ nhân bị đánh, chồn chuột tránh thoát bạch ưng dây dưa, đến đây viện trợ. Đáng tiếc, đừng nhìn Từ Ngôn thích ý hành hung Hứa Kính Chi, ánh mắt của hắn vẫn xéo qua nhìn chằm chằm vào con chồn chuột kia, phát hiện nó đánh tới, hắn lập tức dùng phi thạch.
Phi thạch phía trước, bạch ưng ở phía sau, trước sau kẹp giết tới, chồn chuột rốt cuộc xuất hiện sơ hở, vừa mới tránh né viên đá, thì nó liền bị bạch ưng dùng móng vuốt bắt được, kéo lên không trung.
Miệng ưng mở lớn, chuột trong móng phản kích, quyết đấu giữa không trung cũng cực kỳ nguy hiểm.
Chồn chuột không muốn bị ăn, phản kích hung mãnh vượt quá tất cả mọi người dự đoán, một bụm máu tươi từ không trung rơi ra, cùng với lông vũ bay tán loạn.
Từ Ngôn mắt nhìn Linh cầm chém giết trên cao, ánh mắt lạnh như băng chuyển sang Hứa Kính Chi, xoa xoa tay chuẩn bị lại đánh đối phương một trận. Cơ hội này cũng không gặp nhiều, hiện tại không đánh lấy đủ vốn, về sau chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.
Đúng lúc sắp ra tay, thì hắn dừng lại. Bởi vì hắn thấy ngoài lồng sắt xuất hiện một vị lão giả, đúng là gia chủ Lê gia Lê Cảnh Điền!