Bản thân là áp trại phu nhân, chỉ sợ không ai biết được khổ sở trong lòng Mai Tam Nương, chỉ có Từ Ngôn lại tận mắt nhìn thấy rõ ràng.
Trong lòng hắn chợt dâng lên chút ấm áp. Tiểu đạo sĩ thi lễ với nữ nhân trước mặt một cái thật sâu.
Lão đạo sĩ Thừa Vân Quan từng nói với Từ Ngôn, ân cừu cần phải tương báo. Ân phải báo đáp, cừu cũng phải báo đáp đủ. Đây là đạo lý đối nhân xử thế.
Cho dù người ngoài, cũng là người vậy.
"Tam tỷ, cũng đi luôn?"
Từ Ngôn tròn mắt nhìn, nghiêm túc hỏi.
“Tam tỷ không đi, tỷ còn muốn phụng bồi Tiểu Thành…”
Vẻ tươi cười của Mai Tam Nương có chút thảm đạm, nàng xoa đầu Từ Ngôn, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Hôm nay sơn trại tổ chức tiệc mừng lớn, đám đầu bếp kia hẳn đã ngủ như chết hết rồi, ngươi mau rời khỏi Nguyên sơn trại đi. Yên tâm, chỉ cần đi đủ xa, bọn chúng cũng không cố gắng đuổi theo để giết một tên đạo sĩ như ngươi làm gì.”
Mùi hương nhẹ phảng phất bên tai khiến hàng mày kiếm của Từ Ngôn cau chặt lại. Hắn vẫn muốn nói gì nữa nhưng Mai Tam Nương đã quay người rời đi. Từ Ngôn còn nghe loáng thoáng thanh âm lấy lòng của Trương Hà. Dường như phu nhân muốn nhờ gã xuống Vĩnh Ninh trấn mua chút phấn nước. Nhận được lệnh, Trương Hà không chút chậm trễ mà nhanh chóng lên đường đi ra khỏi Sơn trại.
Mai Tam Nương đi khỏi nơi này, đám đầu bếp cũng bắt đầu thò mặt ra. Cả đám mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao với nhau chuyện tiểu đạo sĩ mạng lớn, vẫn có thể toàn mạng được dưới tay của Tam đương gia, rồi sau đó lại phân công cho Từ Ngôn một đống việc nữa. Có đám đầu bếp này nhìn chằm chằm, tạm thời Từ Ngôn không thể thoát đi đâu được.
Để ăn mừng thu hoạch ngày hôm nay, Nguyên sơn phỉ đã mở một bữa tiệc chiêu đãi rất lớn. Lượng vải vóc trong đội xe Triệu gia chồng chất, da dê được chất một đống cao, kể cả hương liệu tuy có số lượng ít nhất nhưng giá trị cao lại nhất, còn đáng giá hơn cả đống vải vóc và da dê kia. Tính cả mười khung xe ngựa kia, có thể nói lần này thu hoạch của Nguyên sơn phỉ tương đối khá.
Tất cả đều đã được phân chia đầy đủ, đám đầu bếp cũng không ngoại lệ cho nên đám sơn phỉ này đầy thoải mái. Sau khi ăn uống no đủ, tất cả đều lăn ra ngủ ngáy o.. o.., cả khu bếp lúc này chìm trong tiếng ngáy đều đều.
Đồ ăn hôm nay không tệ, có rượu có thịt, thế nhưng Từ Ngôn lại không ăn một miếng nào.
Trước mắt hắn chỉ có hình ảnh của nàng khuê nữ Triệu gia kia, từ một nữ tử thanh tú động lòng người, trong chớp mắt đã biến thành một phế nhân đầu heo răng cỏ không còn .
Cảnh ban đêm càng lúc càng khuya, ánh sao càng lúc càng sáng. Tâm tình Từ Ngôn, cũng càng lúc càng trầm.
Nửa đêm, khi đám đầu bếp đều lăn ra ngủ như heo chết thì Từ Ngôn lại đi ra khu bếp núc.
Hắn không rời khỏi Nguyên sơn trại mà dựa theo trí nhớ lúc ban sáng, tìm kiếm tung tích của nữ tử Triệu gia.
Hắn rất muốn rời khỏi ổ phỉ này. Thế nhưng cứ như vậy mà trốn khỏi đây, trong lòng hắn lại như cảm giác có một cây gai đang găm vào bên trong. Hơn nữa, cây gai này như càng lúc găm vào càng sâu hơn.
Lão đạo sĩ Thừa Vân Quan chưa từng dạy bảo Từ Ngôn phải làm một người tốt cả. Một kẻ được gọi là Kiếm Ma thì sao có thể là một thiện nam tín nữ?
Lão đạo sĩ chỉ thường xuyên nói với Từ Ngôn, rằng làm người thì không nên thẹn với lương tâm mình. Trên thế gian này căn bản không có ai không thẹn với lương tâm cả, kể cả người đó có xưng là Thánh, chẳng qua chỉ là do người ta không muốn nghĩ tới, không muốn xốc mọi chuyện lên mà thôi.
Từ Ngôn không phải là Thánh nhân, cũng không muốn làm Thánh nhân. Hắn chỉ muốn làm một đầu heo ngày ngày sống vô tư vô lự là được rồi.
Dưới ánh trăng, dường như bên tai tiểu đạo sĩ vẫn còn loáng thoáng tiếng nói nhỏ của sư phụ, hắn chỉ đành cười khổ một tiếng rồi tự giễu: “Từ Chỉ Kiếm a Từ Chỉ Kiếm, người ta xu cát tị hung*, còn ngươi tránh hên chui đầu vào xui xẻo. Thật sự là đầu heo a…”
(*thích hên tránh xui_Hoangtruc)
Thông minh cũng được, khờ ngốc cũng không sao, bước chân Từ Ngôn vẫn cứ đều đều tiến bước, tìm kiếm tung tích của nữ hài Triệu gia trong sơn trại rộng lớn này.
Hắn không còn nhỏ nữa, thừa hiểu được đám tiểu đầu mục kia kéo tiểu nữ hài đi là muốn làm gì nàng. Thế nhưng chỉ cần nữ hài kia không chết, bản thân hắn vẫn có thể giúp nàng chạy thoát ra khỏi khu phỉ trại này.
Còn sống, so với cái gì thì vẫn cứ là trên hết.
Bóng dáng nho nhỏ lướt qua sơn trại, thỉnh thoảng lại xuyên qua bụi cây rậm rạp, khi thì băng ngang đám cọc gỗ. Dưới ánh trăng chiếu rọi, tiểu đạo sĩ có nhìn thấy được mấy tên tiểu đầu mục đang nằm ngáy o...o..., nhưng vẫn không nhìn thấy được cô gái Triệu gia kia đâu cả.
Từ Ngôn còn đang thắc mắc thì bước chân chợt dừng lại nơi giếng nước cạnh bên sơn trại. Hắn nghĩ nghĩ một lát, lại tiếp tục tìm kiếm tiếp.
Tính toán thời gian, thì lúc này cách hừng đông cũng chừng khoảng một canh giờ nữa.
Khi hắn đang muốn bắt đầu đi tiếp, chợt nhìn thấy nơi giếng nước phía xa kia có thêm cái gì đó.
Mượn nhờ ánh trăng, Từ Ngôn cẩn thận nhìn ngó một chút, mới chắc chắn được đó là một bóng người.
Một người đang ngồi trên miệng giếng!
Chẳng lẽ lại là nữ hài Triệu gia kia.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn bèn bước nhẹ tới gần miệng giếng. Có thể ngồi trên miệng giếng, thì cũng nói rõ đối phương có ý định tìm đến giếng nước này tự tử.
Bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, lại vang lên rất rõ trong đêm yên tĩnh này. Ngay khi Từ Ngôn sắp đến gần bóng dáng đang ngồi trên miệng giếng thì đối phương cũng phát hiện ra có người đang tới gần.
Khi cái đầu kia quay phắt lại, nữ hài chỉ có tấm thảm rách che chắn lại chút ít thân thể nhìn qua có tựa như một ác quỷ của mình. Một nửa gương mặt sưng phù đỏ đỏ tím tím, một nửa gương mặt còn lại tái mét không có chút tia máu nào, những vết bầm tím từ cổ trở xuống như lan rộng khắp toàn thân, chẳng qua được tấm thảm rách kia che chắn nên không nhìn thấy mà thôi.
“Đừng nhảy!”
Từ Ngôn không dám hét to mà chỉ nhẹ giọng nói một câu. Hắn nhận lại, chỉ là một câu oán niệm cuối cùng ngay khi sinh mệnh kết thúc khiến người khác phải sợ hãi.
“Coi như ta có thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho bọn ác tặc các ngươi!”
Phù phù!
Đâm đầu xuống miệng giếng, nữ hài đã bị giày vò đến không còn ra hình dạng gì nữa cứ vậy biến mất ngay trước mắt Từ Ngôn. Còn hắn thì vẫn giơ tay lên như vậy, nhưng lại không chụp được cái gì cả.
Giếng trên núi rất sâu, ít nhất cũng hơn năm sáu mươi trượng. Từ Ngôn thường xuyên đến đây múc nước nên thừa biết khi nhảy xuống đó sẽ có kết cục như thế nào.
Miệng giếng hẹp như vậy, trừ phi nữ hài kia không muốn chết, nếu không cho dù Từ Ngôn có nhảy xuống cũng bị đối phương kéo chìm theo xuống dưới đáy. Căn bản không ai có thể cứu lên được.
Sững người trong chốc lát, Từ Ngôn vội vàng vọt đến, cầm thùng nước treo bên cạnh ném xuống miệng giếng.
"Đi lên, mau lên đây! Ngươi chết đuối bây giờ!"
Từ Ngôn nằm trên miệng giếng, vọng xuống kêu gào xuống dưới đáy giếng tối đen. Thanh âm của hắn chỉ vọng lại trong giếng nước này, không truyền ra quá xa nên cũng không dễ kinh động đến người khác.
Không biết kêu gọi được bao lâu, đến khi hắn cảm thấy cuống họng khàn cả lại. Giếng nước lúc đầu còn vang lên tiếng đập nước, về sau cũng trở nên dần yên tĩnh trở lại.
Tiểu đạo sĩ đang nằm dài trên miệng giếng cũng chậm rãi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt có chút trống rỗng.
Từ Ngôn không nghĩ ra, vốn nữ hài kia đang còn sống, hắn có thể giúp nàng chạy trốn khỏi trại phỉ này, nhưng nàng lại lựa chọn chôn thân nơi giếng nước này chỉ trong một ý niệm.
Quỷ, không thể báo được thù. Sát khí trong trại phỉ rất nặng, Quỷ hồn bình thường vừa mới xuất hiện sẽ bị sát khí trên người sơn phỉ đánh tan hết.
“Ngươi có thể sống, tại sao lại chọn chết…”
Bên giếng nước, tiếng nói nhỏ bị đè nén của tiểu đạo sĩ truyền đến. Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào miệng giếng, hai nắm tay siết chặt, gương mặt vốn thanh tú lúc này chợt vặn vẹo dữ tợn. Dưới ánh trăng, dường như bên miệng giếng này có một đầu Lệ quỷ thật sự xuất hiện.
“Đây là thế đạo a.”
Sau lưng Từ Ngôn truyền đến một giọng nói đầy đau khổ của một nữ tử. Rồi bóng dáng Mai Tam Nương xuất hiện bên cạnh giếng nước.
“Trên đời này có rất nhiều ác hổ, bọn chúng ăn thịt người, không nhả cả xương ra!”
Mai Tam Nương chậm rãi đến cạnh Từ Ngôn, xoa xoa đầu tiểu đạo sĩ, còn mình thì ngồi bên trên miệng giếng, nhẹ giọng như tự nói: “Năm năm trước, ta cũng ngồi đây cả một đêm. Ta cũng muốn đâm đầu xuống giếng. Ta không cam tâm, không cam tâm để Tiểu Thành phải ngủ sau núi một mình. Thế nhưng phải làm sao đây, một người con gái, rơi vào trong tay một đám ác phỉ, để có thể sống được đến hôm nay thì ta đã không còn coi mình là người…”
Mai Tam Nương không nhìn Từ Ngôn, vẫn cứ nhìn vào sâu dưới đáy giếng tối đen. Cứ như trong chớp mắt đó, nàng thật sự cũng đâm đầu xuống giếng, như vậy có thể được giải thoát rồi.
Có đôi khi người ta quá nghĩ tới chuyện gì đó, quá thường xuyên thì sẽ thành sự thật. Cả người Mai Tam Nương bắt đầu chậm rãi nghiêng về phía miệng giếng. Chậm, rất chậm, chậm đến chính nàng còn không phát hiện ra.
Từ Ngôn sớm đã bị Mai Tam Nương làm cho tỉnh người, thần sắc của hắn cũng khôi phục lại. Thế nhưng lúc này, sắc mặt hắn lại như càng thêm tái nhợt đi.
Bởi vì mắt trái quái dị kia lại nhìn thấy quỷ lần nữa.
Trong mắt Từ Ngôn, phía sau Mai Tam Nương là một bóng đen mờ ảo đang dùng sức đẩy nữ nhân đang ngồi trên miệng giếng, muốn đẩy Mai Tam Nương xuống giếng nước. Bộ dạng bóng đen kia lại mơ hồ giống với nữ hài Triệu gia vừa mới nhảy xuống giếng lúc nãy!