Mục lục
[Dịch]Nhất Ngôn Thông Thiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Hoangtruc

Chủ tiệm gọi một tiếng đại tiểu thư, hẳn nhiên chủ tiệm tạp hóa này cũng là người của Bàng gia rồi. Đã nhìn thấy qua Bàng gia phú quý, cho nên Từ Ngôn cũng không bất ngờ chuyện này cả. Chẳng qua khi nhìn thấy bộ dáng lão chủ quán, hắn không khỏi để tâm đến chuyện vị này còn có thể sống được thêm bao nhiêu ngày nữa đây.

Nơi này là phường thị dành cho giới tu hành gần với kinh thành nhất, cho nên tứ đại gia tộc mở cửa hàng trong này cũng không có gì lạ. Nếu đã là sinh ý của Bàng gia, Từ Ngôn cũng không khách khí nữa, bèn tiện thể xem xét đám đan dược có linh khí ảm đạm kia.

Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy linh đan. Dù sao thì Hành khí đan cũng chỉ là một loại đan dược gia tăng lực lượng khí huyết cho võ giả, vẫn có cách biệt một trời một đất với linh đan đấy.

“Không ngờ đại tiểu thư đã Trúc Cơ thành công rồi, thật là đáng mừng!” Lão chủ quán được gọi là Bàng Lộc mỉm cười.

“Vừa mới phá vỡ Lục mạch mà thôi. Lộc thúc vẫn luôn vất vả trong phường thị này, có cần hồi phủ nghỉ ngơi một thời gian hay không?” Bàng Hồng Nguyệt thập phần khách khí với lão chủ quán này, giọng nói cũng có chút cung kính.

Trước kia Bàng Lộc chính là quản gia trong Bàng phủ, được Bàng Phi Yến an bài trong coi cửa hàng trong phường thị từ nhiều năm trước. Lúc Bàng Lộc đi vào phường thị, Bàng Hồng Nguyệt còn chưa ra đời bao lâu, lúc còn bé nàng theo cha mẹ đến phường thị mới gặp qua vị lão quản gia Bàng phủ này.

Bàng Lộc cũng là tu hành giả, chẳng qua lão nuốt qua Trúc Cơ Đan mới đạt tới Trúc Cơ cảnh. Hơn nữa lúc đạt tới Trúc Cơ thì tuổi tác đã lớn, đã định trước không cách nào đột phá cảnh giới kế tiếp. Cũng bởi vì lão luôn trung tâm với Bàng gia, cho nên mới được an bài trong phường thị, cũng đã rất lâu lão chưa từng trở lại Bàng phủ qua.

Từ Ngôn không xen vào việc Bàng Hồng Nguyệt ôn chuyện cùng lão quản gia nhà mình, chỉ đứng bên cạnh nhìn hàng hóa được bày bán trong cửa hàng. Hắn vốn thông tuệ, vừa nghe hai người nói chuyện đôi câu đã nhìn ra chân tướng của vị lão chủ quán kia.

Từ Ngôn không có hứng thú với một lão đầu gần đất xa trời. Bàng Hồng Nguyệt kính trọng lão, còn Từ Ngôn hắn lại không có ý tứ kính trọng gì cả. Lúc này hắn cầm một mảnh trong suốt như lưu ly ngó trái ngó phải nhìn xem.

"Đó là Nham Giáp tinh, là tinh thạch xuất hiện ở những mỏm đá biển bị phong hóa, là tài liệu dùng để luyện chế pháp khí phòng ngự.” Sau lưng Từ Ngôn truyền đến âm thanh già nua đầy hòa ái. “Nơi đây còn có hai mảnh nữa. Bởi vì quá nhỏ nên khó luyện chế thành pháp khí nguyên vẹn được, cũng không bán được giá. Nếu cô gia ưa thích cứ việc cầm lấy, chắc hẳn lão phu nhân cũng không để ý đến.”

Bàng Hồng Nguyệt không giới thiệu qua thân phận của Từ Ngôn, chính hắn cũng chưa mở lời, người ta đã nhận ra hắn là cô gia Bàng gia. Điểm này khiến Từ Ngôn có chút kinh ngạc.

Hắn nghĩ ngợi một chút, nhớ đến cảnh hai người là đang kéo nhau đi đến đây, mới chợt hiểu ra.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, ánh mắt đủ độc!

“Lão nhân gia, ngoại trừ luyện chế thành pháp khí, Nham Giáp tinh này không còn làm gì khác được sao?"

Vất vả lắm mới được cho không thế này, nên Từ Ngôn cố gắng nghe ngóng tìm hiểu qua tác dụng của tài liệu này.

"Nham Giáp tinh thập phần chắc chắn, mặc dù không luyện chế cũng có thể ngăn trở mấy lần tấn công của hạ phẩm pháp khí, lại có thể ngăn cách linh khí. Chẳng qua là quá nhỏ, cho nên tác dụng không lớn."

Lão nhân trả lời vào đúng trọng tâm, tinh thạch chỉ như mảnh quả hạch, hơn nữa còn mỏng manh như vậy, coi như biết rõ có thể đỡ được hạ phẩm pháp khí cũng không ai dám dùng a. Tấm thuẫn nhỏ như vậy, một khi cản chệch qua, chẳng phải là mất mạng hay sao.

Bởi vì quá nhỏ, cho nên thật ra Nham Giáp tinh trong quán nhỏ căn bản không bán được. Một thứ không bán được, coi như không đáng giá một đồng. Bàng Lộc có thể làm chủ đưa cho Từ Ngôn, tự nhiên sẽ không là thứ tốt.

Cứ áp dụng theo phong cách dựa hơi mà tiến tới, Từ Ngôn không khách khí thu nhận lấy Nham Giáp tinh. Tổng cộng ba mảnh đều bị hắn bỏ vào túi trữ vật cả.

Có ngu mới dùng làm tấm thuẫn che thân… Từ Ngôn động tâm là vì nghe nói đến chuyện nó ngăn cách được linh khí. Nham Giáp tinh còn xa mới che kín được tầm nhìn, nhưng nó có thể ngăn trở phía trước ánh mắt của hắn.

Quái vật trong mắt trái là mối phiền phức, hắn vẫn luôn tìm mọi cách ngăn trở lấy mắt trái của mình.

Hắn luôn cho rằng từ khi mắt trái mình hấp thụ Âm khí khổng lồ bên trong Kỳ Uyên hạp đã đánh thức con quái vật trong đó tỉnh lại. Hắn không dám chắc nếu tiếp tục hấp thụ một lượng lớn Âm khí nữa, móng vuốt trong mắt trái hắn có thể vươn ra, hay là cả một đầu hung thú từ bên trong lao ra nữa.

Muốn ngăn cản mắt trái, vừa vặn hôm nay đã tìm được tài liệu. Nham Giáp tinh ngăn cách được linh khí, chắc hẳn cũng có thể ngăn cách Âm khí.

Từ Ngôn quyết định làm một cái bịt mắt, có lẽ có thể phong bế quái vật bên trong mắt trái lại được.

Đây gần như là hành động trong tuyệt vọng của hắn. Chính Từ Ngôn cũng hiểu có lẽ bịt mắt không có tác dụng quá lớn, chẳng qua có còn hơn không, ai bảo hắn được người ta cho không mớ tài liệu này.

Đã nhận được ba mảnh Nham Giáp tinh, Từ Ngôn cảm tạ rồi lập tức trở nên yên tĩnh trở lại. Hắn ngồi đó, rút thanh Trường Phong kiếm bắt đầu mài mảnh đá óng ánh này, còn Bàng Hồng Nguyệt và lão nhân vẫn tiếp tục bàn bạc vài chuyện lặt vặt trong nhà.

Người già tự nhiên ưa thích nghe về tin tức trong nhà. Cho dù chỉ là một lão quản gia Bàng phủ, Bàng Lộc vẫn luôn giữ một tình cảm không thể vứt bỏ với Bàng gia, nghe Bàng Hồng Nguyệt nói đến vài chuyện vặt, lão như trở thành đứa trẻ bật cười ha ha.

"Lộc thúc, gần đây trong phường thị hình như có nhiều người hơn phải không?” Bàng Hồng Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, hỏi: "Ta nhớ khi còn bé đến đây, không có nhiều người như vậy nha."

“Tu Hành giả Trúc Cơ cảnh, năm sau đều nhiều hơn năm trước.” Bàng Lộc đầy thổn thức kể lể: “Mấy năm nay, giá cả Trúc Cơ đan ngày một rẻ hơn năm trước, cho nên tu hành giả Trúc Cơ cảnh mới càng ngày càng nhiều. Tiên Thiên Tam mạch ăn Trúc Cơ đan là trở thành tu hành giả, cho nên có mấy ai nguyện ý khổ sở trùng kích cảnh giới Tông sư đâu?”

“Những đan dược khác cũng rẻ vậy sao?” Bàng Hồng Nguyệt có chút giật mình. Nàng chưa từng nghe nói đan dược do tu hành giả tế luyện lại có tiện nghi như vậy.

Bàng Lộc lắc đầu, đáp: "Linh đan khác càng ngày càng quý, chỉ có giá cả Trúc Cơ đan càng ngày càng rẻ mà thôi. Tu hành giả Trúc Cơ cảnh biến nhiều hơn, có lẽ là cục diện mà các cường giả kia mong muốn.”

Bàng Lộc không nói tỉ mỉ, Bàng Hồng Nguyệt kiến thức nửa vời, nhưng Từ Ngôn đang chạm khắc tấm kính lưu ly cảm nhận được trong lời lão giả, có vài dấu hiệu không tốt lắm.

Nếu chỉ có giá cả Trúc Cơ đan càng ngày càng dễ mua hơn, như vậy sẽ tạo thành hậu quả là có rất nhiều tu hành giả Trúc Cơ cảnh. Tu hành giả Trúc Cơ cảnh càng nhiều, thực lực giới tu hành Đại Phổ sẽ được nâng lên. Làm như vậy, ngoại trừ đám tông môn tu hành có thêm nhiều môn nhân đệ tử hơn, chỉ sợ còn có nhiều ý đồ lẫn lộn bên trong đó.

Tuyệt không có mấy người đủ thủ đoạn khiến giá cả Trúc Cơ đan ngày càng rẻ hơn. Linh thảo luyện chế Trúc Cơ đan cũng không dễ tìm được như vậy đấy.

Chẳng lẽ là muốn đối phó ngoại địch?

Từ chuyện Trúc Cơ đan những năm gần đây rớt giá, Từ Ngôn liên tưởng đến đám Man tộc mạnh mẽ. Chẳng qua ý nghĩ này mới xuất hiện đã bị hắn ném ra sau đầu.

Man tộc xâm lấn, kẻ lo lắng là Hoàng tộc, là những tông môn kia mới đúng. Chuyện chẳng có liên quan gì đến một tiểu nhân vật mới đạt được Trúc Cơ cảnh như hắn cả.

Lưu lại cửa hàng Bàng gia không lâu thì sắc trời đã chuyển tối. Nhưng trong phường thị vẫn đèn đuốc sáng trưng, người không vơi bớt mà dường như đường phố càng lúc càng náo nhiệt hơn.

Bàng Hồng Nguyệt cùng Từ Ngôn đều có chút kinh ngạc với chuyện phía ngoài còn rất náo nhiệt. Bọn họ còn tưởng tu hành giả ưa thích giao dịch ban đêm đấy.

“Giao dịch hội một tháng một lần, vừa vặn đúng đêm nay.” Bàng Lộc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hai người, bèn cười giải thích: “Tính ra cũng là một loại chợ phiên đi. Mỗi cuối tháng, phường thị lại tấp nập người. Dù sao cũng không thiếu tu hành giả không hứng thú với chuyện không việc gì mà đi dạo phường thị.”

Hóa ra là chợ phiên mỗi tháng một lần. Nghe xong, Từ Ngôn cảm thấy hiếu kì. Nếu trùng hợp đúng dịp, sao có thể không tận mắt nhìn thấy loại giao dịch náo nhiệt như vậy được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK