Dịch giả: Hoangtruc
Lúc trước ở khu Đông của Thiên lao, Từ Ngôn từng khách khí một phen, giúp Lưu Y Thủ mài mực. Mà chính hắn cũng từng mài qua loại cát đen gọi là Thịnh Mặc sa này.
Phát hiện dưới đáy sông có Thịnh Mặc sa, ngoài đại hỉ, rốt cuộc Từ Ngôn còn biết được con sông dưới lòng đất này là chảy đến nơi nào.
Lưu Y Thủ từng nói xuất xứ của Thịnh Mặc sa là ở đáy sông Thông Thiên hà. Nếu nơi này có thể thấy Thịnh Mặc sa, nói rõ là bị nước sông cuốn tới. Mà nước trong đoạn sông ngầm này, dĩ nhiên là nước sông Thông Thiên hà rồi.
Nhận ra Thịnh Mặc sa, sao Từ Ngôn có thể bỏ qua. Hắn từng nhìn thấy túi nhỏ của Lưu Y Thủ chỉ có chút ít mà thôi. Thứ mà tu hành giả Hư Đan cảnh thập phần trân quý, nhất định giá trị xa xỉ. Nơi này có nhiều cát đen như vậy, nhất định có thể gom đủ một túi, không được phép lãng phí a.
Hắn gọi Bàng Hồng Nguyệt tới, hai người lại tiếp tục đào cát lên.
Nhặt được thêm một đống cát nữa, nhưng Bàng Hồng Nguyệt lại không oán hận một câu. Nàng không biết Thịnh Mặc sa là gì, cũng không biết thứ này trân quý đắt đỏ ra sao, chẳng qua nhìn thấy bộ dạng vui mừng của Từ Ngôn, nữ hài cũng cảm thấy vui vẻ phần nào.
Thu thập hết nửa ngày, Từ Ngôn mang cái túi đựng con rắn chết của mình ra nhét đầy một túi cát đen. Bằng đây cát cũng xấp xỉ năm, ba mươi cân. Còn về phần con rắn chết, hắn do dự một chút, vẫn cảm thấy nên mang theo mới thỏa đáng.
Hắn vẫn luôn không nỡ vứt bỏ vương xà ngon miệng đi được. Dù sao con rắn không lớn, nhét vào trong túi trữ vật của Bàng Hồng Nguyệt cũng không có vấn đề gì.
Bỏ hạt cát, hòn đá vào không nói làm gì, có điều Bàng Hồng Nguyệt tuyệt đối không đồng ý chuyện ném con rắn chết vào trong đó. Nàng treo túi nhỏ bên hông, tuyệt đối không nhượng bộ.
Túi nhỏ đeo bên người nữ hài nhà người ta, sao có thể bỏ con rắn chết vào được?
Không còn cách nào, Từ Ngôn đành mang con rắn chết nhét vào ngực. Nhìn bộ dáng buồn nôn đến vô cùng của hắn, Bàng Hồng Nguyệt giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bận rộn cả một ngày, hai người bắt đầu nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi xuống ngưng tụ tia linh khí vốn ít ỏi trong người.
Từ Ngôn dự định thừa dịp nước sông chậm lại sẽ nghỉ ngơi một lát, sau đó đi dọc trở ngược ra ngoài lại. Nếu nấn ná, dòng sông này lại chảy xiết trở lại, e lại ngược dòng ra ngoài sẽ càng thêm gian nan.
Hai người là cao thủ Trúc Cơ cảnh, đối mặt với quái ngư Yêu linh sẽ không có bao nhiêu phần thắng. Chẳng qua mục tiêu của Từ Ngôn là Ngư Vĩ liên, chỉ cần ngăn chặn con quái ngư kia là đủ rồi. Về phần leo ra khỏi hàn đầm có gặp phải vị cốc chủ lạnh như băng nữa hay không đành phải tuân theo vận số mà thôi.
Đường ra duy nhất, chỉ có thể là hàn đầm Lưu Lan cốc!
Nửa ngày sau, trong bóng tối nơi hang động đá vôi. Hai đôi mắt thanh tịnh mở ra, hai cánh tay nắm chặt lấy tay nhau, hai bóng dáng thiếu niên cùng nhau ngược bờ sông đi lên phần đầu con sông. Hai đôi mắt đồng thời liếc nhìn nhau, sau đó cũng nhảy xuống đáy sông.
Càng bơi về thượng du, nước sông càng sâu.
Cũng may không có dòng chảy ngầm, chỉ cần nổi lên mặt nước là có thể hít thở được. Hai bóng người dưới đáy sông, vừa đi vừa ngừng nghỉ, tuy tốc độ không nhanh nhưng bước chân vẫn luôn kiên nghị.
Nhiều giờ trôi qua, mắt trái của Từ Ngôn rốt cuộc nhìn thấy cửa ra của động đá này. Lúc này, đường sông đã ngập đầy nước sông rồi.
Dưới đáy sông, hắn khẽ gật nhẹ đầu với Bàng Hồng Nguyệt rồi bơi về phía cửa ra. Sau lưng hắn, nữ hài thúc dục dao găm chăm chú bám theo.
Dù có ẩn thân phù, thế nhưng trước mặt Yêu linh cũng trở nên vô dụng. Dựa vào khứu giác, dị thú trình độ Yêu linh có thể đơn giản phân biệt được con người đang ẩn nấp thân mình. Cho nên lúc này trở lại đáy đầm, Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt chỉ đành mạo hiểm đi vào trong mối nguy cơ này mà thôi. Có thể đạt được Ngư Vĩ liên, sau đó thoát thân khỏi hàn đầm này còn phải trông chờ vào tạo hóa nữa.
Bơi được ra bên ngoài, Từ Ngôn lập tức lách mình tránh qua một bên, mắt trái hắn trợn trừng nhìn khắp nơi.
Trở lại đáy đầm, không phải Từ Ngôn quá cẩn thận, mà vì quái ngư Yêu linh kia không phải là loài ăn chay.
Mắt trái của Từ Ngôn đã hoàn toàn khôi phục, đáy đầm lờ mờ với hắn không có chút trở ngại nào cả. Dựa vào mắt trái kì dị, Từ Ngôn nhanh chóng phát hiện ra Ngư Vĩ liên, lại không nhìn thấy tung tích của quái ngư đâu cả.
Cá lớn đâu?
Từ Ngôn lại lần nữa cẩn thận đánh giá. Không lâu sau, hắn phát hiện đáy đầm đối diện có một cái động lớn, nhìn qua có vẻ như nước ngầm là từ đáy động đó tuôn ra. Nếu không, với tốc độ nước chảy của một con thác nước, không lý nào đáy đầm lại có dòng nước ngầm mãnh liệt đến như vậy.
Chẳng lẽ đã bỏ đi rồi?Nhìn chằm chằm vào động lớn đối diện, hàng mày kiếm của Từ Ngôn cau lại. Lúc này Bàng Hồng Nguyệt cũng đã bơi đi ra, hai người hết sức ăn ý trốn ngay bên cạnh cửa động, một trái một phải.
Quay đầu nhìn lại nữ hài mặt đã chuyển sang tái đi, Từ Ngôn biết không thể đợi thêm nữa. Đầm nước chẳng những lạnh như băng, mấu chốt nhất là không cách nào thở được, thời gian dài có thể bị ngộp thở mà chết.
Từ Ngôn khẽ gật đầu, rồi bơi về phía Ngư Vĩ liên, hai chân khép lại như đuôi cá, tốc độ cực nhanh.
Sau lưng Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt bất kể mọi giá thúc dục Thanh Diêu chủy của mình. Kiếm khí nửa trượng xuất hiện khiến con dao găm nhỏ nhắn đã gần giống một thanh trường kiếm.
Khả năng bơi của Từ Ngôn quả thật không tệ. Bởi vì trước kia ở Lâm Sơn trấn có một dòng sông nhỏ, hắn cũng từng đùa nghịch không ít dưới nước sông. Cho nên dù là dưới đáy đầm, thân mình hắn cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Không bao lâu, Ngư Vĩ liên đã gần ngay trước mắt, khoảng cách giữa Từ Ngôn và Ngư Vĩ liên đã không tới một trượng. Đột nhiên, sâu trong động đá đối diện tối om như mực, có hai ánh mắt màu đỏ tươi bỗng nhiên mở ra.
Răng nanh trắng bệch trở thành thứ nổi bật nhất trong bóng tối. Ngay lúc Từ Ngôn chụp lấy Ngư Vĩ liên, con quái ngư đó cũng từ trong động tối vọt ra. Chính là quái ngư lúc trước!
Bảy tám ngày trước, con quái ngư này đã trải qua đoạn thời gian rất thảm. Đầu tiên là bị một đạo khí tức đập trúng, đau đến vài ngày mới đỡ được chút ít. Khi nó vừa đỡ đau hơn, đang ngủ trong huyệt động, chưa kịp ngáy thì hai con người đáng ghét kia lại xuất hiện.
Con quái ngư không rõ từ đâu xuất hiện, cũng không phải là linh cầm của Lưu Lan cốc chủ, mà là một Yêu linh chân chính. Với nó mà nói, Ngư Vĩ liên chính là thứ đồ ăn trân quý nhất, không có thứ nào sánh được. Những năm gần đây nó đã ăn hết không dưới bốn năm đóa, một đóa còn sót lại này là vì nó không nỡ ăn hết.
Quái ngư không ăn, lại có người muốn hái đi. Như thế không khác nào đoạt thức ăn trước miệng cọp, lại thêm bị trọng thương nên nó nổi điên lên. Quái ngư lập tức lao ra khỏi động, há to miệng cắn tới, một bộ hàm răng sắc bén khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
Tốc độ quái ngư cực nhanh, thế nhưng động tác của Từ Ngôn còn nhanh hơn. Hắn khẽ chùn chân xuống, ngay lúc hái được Ngư Vĩ liên thì hắn cũng nằm rạp xuống đáy đầm, vừa lúc quái ngư kia vọt sát qua ngay phía sau lưng hắn.
Không nuốt được Từ Ngôn, quái ngư chuyển qua cắn tới Bàng Hồng Nguyệt, thế nhưng nó lại bị một đạo kiếm khí lạnh thấu xương đánh bay vài thước. Bàng Hồng Nguyệt bơi lướt qua bên cạnh nó.
Cục diện cực kỳ nguy hiểm!
Một tay cầm lấy Ngư Vĩ liên, Từ Ngôn mãnh liệt quay đầu lại nhìn lại. Thấy Bàng Hồng Nguyệt hung hiểm tránh được quái ngư, bản thân hắn lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Hắn vẫy tay ngoắc Bàng Hồng Nguyệt, bắt đầu bơi lên phía trên.
Khả năng bơi có tốt tới đâucũng không thể sánh bằng một con cá lúc ở dưới nước, huống hồ đây còn là quái ngư Yêu linh. Bàng Hồng Nguyệt lại vừa mới Trúc cơ, linh khí mỏng manh đến đáng thương, căn bản là không chém ra được mấy đạo kiếm khí.
Ngư Vĩ liên tới tay, bước tiếp theo chính là chạy ra hàn đầm. Từ Ngôn thập phần rõ ràng, chỉ có thoát khỏi quái ngư, hắn và Bàng Hồng Nguyệt mới có thể nắm được một đường sinh cơ.
Một trên một dưới, một trước một sau, Từ Ngôn cùng Bàng Hồng Nguyệt hợp lực bơi lên mặt nước. Mà con quái ngư kia đã vòng trở lại, đuôi cá quẫy động, đuổi theo không bỏ.
Tốc độ quái ngư quá nhanh, hầu như nháy mắt đã đuổi đến nơi. Mục tiêu đúng là Bàng Hồng Nguyệt đang tụt lại phía sau.
Phát giác được có thứ đánh tới sau lưng, Bàng Hồng Nguyệt lập tức vận chuyển toàn bộ linh khí còn sót lại, chuẩn bị chém ra thêm một đạo kiếm khí nữa. Dưới loại tình huống này, nàng thực sự không có gì đối sách gì tốt hơn cả.
Không đợi kiếm khí của Bàng Hồng Nguyệt xuất ra, quái ngư đã tiến đến sát sau lưng nàng, miệng nó há rộng, muốn một ngụm cắn nuốt lấy.
Dù sao thì ở bên trong mặt nước, cảm giác của con người cũng sẽ bị trì độn đi. Bàng Hồng Nguyệt quả thật biết bơi, nhưng nàng không có kinh nghiệm đối chiến dưới nước, đã đánh giá sai tốc độ của quái ngư. Đến khi nàng phát hiện ra, thì miệng cá đã há to ra, muốn thoát khỏi đã khó rồi.
Từ Ngôn ở phía trên vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của quái ngư, mắt trái hắn có thể nhìn thấy khoảng cách rất xa trong đáy nước lờ mờ này. Cho nên hắn đã thấy được quái ngư vọt tăng tốc trước cả Bàng Hồng Nguyệt. Có điều Từ Ngôn không có pháp khí, đao kiếm cũng không có, khó có thể trợ giúp được.
Cũng may Từ Ngôn không ngu ngốc, hắn đưa tay ném mạnh đóa Ngư Vĩ liên đi ra. Linh thảo xuất hiện trước mắt đã thành công hấp dẫn quái ngư, nó bèn bỏ qua Bàng Hồng Nguyệt mà muốn nuốt ngay Ngư Vĩ liên kia vào. Đến lúc này, Bàng Hồng Nguyệt đã vận chuyển xong kiếm khí, một nhát bổ vào khiến quái ngư bay ra hơn một trượng.
Quái ngư sượt qua Ngư Vĩ liên. Đóa sen dần chìm sâu xuống, lại bị Bàng Hồng Nguyệt thừa cơ đưa tay chụp lấy. Chẳng qua lúc này trong đan điền của nữ hài đã hoàn toàn hao tổn không còn sót lại chút linh khí nào nữa.
Tâm hữu linh tê tuyệt đối không phải là thứ nói suông. Nếu lần phối hợp dưới đáy đầm này đổi thành người khác, tuyệt đối sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt chụp được Ngư Vĩ liên, Từ Ngôn bèn đưa cánh tay ra tóm lấy cánh tay Bàng Hồng Nguyệt.
Hai cánh tay nắm chặt lấy nhau, ở giữa là một đóa sen kỳ dị nở rộ. Hai bóng người đầy linh động, càng lúc càng tiến gần mặt nước.