“Có lẽ ngươi không nên lo cho trưởng công chúa, mà nên lo lắng Thái tử Đại Tề và Hoàng đế mới đúng.”
Thiếu nữ áo đỏ đầy bất đắc dĩ. Tuổi tác nàng này có lớn hơn công chúa chút ít, chừng mười sáu mười bảy, vẻ ngoài thanh lệ, hơn công chúa hơn vài phần hào hùng khí khái. Chẳng qua lúc này nàng đang cau mày đầy lo lắng. Nếu Từ Ngôn ở đây, hắn sẽ nhận ra cô gái áo đỏ này chính là người mà hắn dùng hai hòn Phi thạch cứu khỏi mũi tiễn của Dương Ca, Bàng Hồng Nguyệt.
“Linh Nhi, ngươi thật sự muốn thay trưởng công chúa đến Tề quốc thật sao? Chuyến này họa phúc khó lường. Đại Tề là thiên hạ của tà phái, hơn nữa hoàng cung Tề quốc cũng có rất nhiều cao thủ, ta nghĩ khó mà phái người âm thầm bảo vệ ngươi được.”
Nhìn thiếu nữ áo đỏ lo lắng, công chúa nhỏ tuổi hé miệng cười cười, dí dỏm dịu dàng nói: “Ta không sợ. Ai dám khi dễ ta, hoàng thúc nhất định sẽ lột da hắn!”
Người có thể thay thế trưởng công chúa gả cho thái tử Tề quốc, có loại can đảm thay mận đổi đào này đã định trước là không tầm thường. Loại chuyện kiểu này, nếu đổi thành người khác, không chắc có được can đảm đó hay không nữa. Đừng nhìn vị tiểu công chúa này nhỏ tuổi, nhưng gan lớn bằng trời.
“Ngươi nha…ta chưa bao giờ hết lo lắng cho ngươi!”
Bàng Hồng Nguyệt cười khổ một tiếng. Nàng và tiểu công chúa này là bạn nối khố, phủ công chúa ngay sát cạnh đại trạch Bàng gia, tình cảm hai người thân thiết như tỷ muội. Lần này chia ly, không biết bao giờ mới gặp được, nàng lại lớn hơn hai tuổi nên lo lắng càng thêm nhiều hơn.
“Yên tâm đi Nguyệt nhi tỷ tỷ. Ta không sao, mà tỷ thì…” Tiểu công chúa tên Linh nhi giảo hoạt cười cười, khẽ nói: “Ngươi sắp kết hôn rồi. Có khi nào lúc Linh nhi trở về, còn nhìn thấy em bé của Nguyệt nhi tỷ tỷ hay không đây?”
Trong cỗ xe chỉ có hai thiếu nữ tay nắm tay nhau. Nói chuyện cả buổi, gương mặt Bàng Hồng Nguyệt thoáng đỏ lên, nàng gắt giọng: “Nói mê cái gì đấy? Kết hôn là giả, chính tà liên thủ là thật, một tuồng kịch mà thôi."
“Chỉ sợ đùa thành thật, lấy giả để làm loạn thật nha.” Tiểu công chúa cười nói quái dị, khiến gương mặt Bàng Hồng Nguyệt cũng chuyển sang tái xanh luôn rồi.
“Hắn dám không an phận, ta cắt phăng chân chó của hắn!” Giọng nói của Bàng Hồng Nguyệt xuất hiện sát ý, chân mày lá liễu dựng thẳng, cả người lộ vẻ đằng đằng sát khí.
“Thật sao…” Tay kéo tay Bàng Hồng Nguyệt, khóe miệng tiểu công chúa mang theo tia cười xấu xa. Nàng dán sát người vào, đôi môi đỏ mọng khẽ động, quả thật là dán miệng nhỏ của mình lên khuôn miệng mang theo hơi thở đàn hương của Bàng Hồng Nguyệt.
Dù chỉ đụng chạm vào trong tích tắc, trong xe cũng tràn ngập hương sắc phấn hồng. Công chúa nho nhỏ mang theo nụ cười giảo hoạt, gương mặt nhỏ phớt hồng, đầy bộ dạng khả ái gợi cảm, không còn vẻ nghịch ngợm đâu cả.
"Sở Linh Nhi!" Bàng Hồng Nguyệt vốn là cả kinh, sau đó gương mặt từ hồng chuyển sang đỏ lựng, giận dỗi nói: “Ngươi vừa làm gì vậy?”
“Tránh cho Nguyệt nhi bị người ta chiếm tiện nghi!” Tiểu công chúa tên Sở Linh Nhi đắc ý muôn phần, nói: “Ta giúp Hồng Nguyệt lấy đi nụ hôn đầu, coi như tên Thái Bảo kia không có được rồi, hì hì!”
Bàng Hồng Nguyệt thẹn quá hóa giận nghiến răng nghiến lợi, rồi bổ nhào về phía tiểu công chúa. Hai thiếu nữ thiên kiều bá mị lập tức đánh nhào trong xe một trận.
Bạn nối khố sắp chia xa, trận vui đùa này không biết khi nào mới diễn ra nữa….
Không lâu sau, cỗ xe chậm dần lại. Bên hạp cốc đã truyền tín hiệu, Thái Bảo Tề quốc đã đến.
Rèm xe vén lên, bóng dáng thiếu nữ áp đỏ nhẹ nhàng nhảy xuống cỗ xe. Sau lưng, tiếng nghịch ngợm của Sở Linh Nhi truyền tới: “Nguyệt nhi tỷ tỷ, để ta nhìn qua phu quân tương lai của ngươi trước nha…đợi hoàng thúc trở về, nhắn lão nhân gia ông ấy nhanh qua Tề quốc đón ta nhé!”
Xa xa, thiếu nữ áo đỏ vẫy vẫy tay, đồng thời còn mang theo cả một tiếng thở dài.
Nàng biết không phải Sở Linh Nhi hồ đồ mà thay thế hoàng tỷ cho mối quan hệ thông gia lành ít dữ nhiều này.
Vốn người bị gả đi Đại Tề là trưởng nữ Thiệu Dương công chúa Sở Thiệu Dương, là vị công chúa nhìn qua tao nhã, yếu đuối nhưng thập phần kiên cường. Nàng ấy cũng chính là nhân tuyển tốt nhất cho quan hệ thông gia lần này, đáng tiếc Thiệu Dương công chúa không biết võ kỹ. Nếu phải gả qua Đại Tề, thì vận mệnh nàng sẽ mặc cho người khác định đoạt.
Nhưng Sở Linh Nhi thì khác. Tiểu công chúa này chẳng những tinh quái, mà một thân võ nghệ càng bất phàm. Tuổi nàng còn nhỏ nhưng đã phá vỡ Tứ Mạch, lại có dị bảo hộ thân, có xâm nhập vào hang hổ cũng có thừa sức bảo vệ mình.
Cỗ xe dần tiến vào hạp cốc, Bàng Hồng Nguyệt không nấn ná nữa mà cưỡi lên con ngựa đỏ thẫm của mình, thúc ngựa một tiếng. Bảo mã chạy như bay. Đối với vị hôn phu Thái Bảo Tề quốc kia của mình, nàng lại không chút hứng thú.
Nếu là quan hệ thông gia, đã định trước không cách nào xuất hiện tình cảm. Đừng nhìn các nàng đều có thân phận bất phàm, công chúa Đại Phổ gả cho Thái tử Tề quốc, còn Thái Bảo tà phái ở rể chính phái, thực ra bọn họ cũng chỉ là công cụ đạt lấy lợi ích mà thôi. Có thể bọn họ tự nguyện, cũng có bị ép buộc, bọn họ đều không ngừng bước trên con đường đầy chán ghét, trải rộng nguy cơ này…
Sâu bên trong hạp cốc, hai đội biên quân ngừng lại ngay dải đất trung tâm, sau lưng là hai cỗ xe xa hoa. Năm ngàn tinh binh đi theo cỗ xe đều là đã không ngừng chém giết nhau tại biên giới Tề Phổ này, gần trăm năm nay có lẽ đây là lần mà bọn họ đến gần nhau như vậy nhưng lại không ai rút đao kiếm ra cả.
Quanh năm chém giết đã khiến biên quân hai nước thù sâu hơn biển. Nếu không phải thủ lĩnh bọn họ ở đây, nhất định những biên quân này sẽ xung phong liều chết với nhau ngay tức khắc.
Lương công công đã sớm đi xuống khỏi xe thuyền, đến chỗ một vị tướng quân Tề quốc. Đối phương khoảng năm mươi tuổi, có thân hình cao lớn, người mặc thiết giáp lạnh lẽo. Người này không cưỡi ngựa mà đang cùng mấy vị tướng bước tới, từng bước bước một, mỗi bước đều ổn trọng khiến người khác phải ngước mắt nhìn.
Có thể vững vàng trước vạn quân như vậy, nhất định chỉ có thể là một vị đại tướng quân mà thôi.
“Mông tướng quân, hạnh ngộ hạnh ngộ. Kẻ sai vặt này xin có lễ.” Lương công công khẽ thi lễ với vị tướng quân mặc giáp kia, bộ dáng tươi cười đầy chân thành.
Mông tướng quân trong miệng ông ta chính là chủ soái biên quân Đại Phổ đóng giữ ở Kỳ Uyên hạp hơn mười năm nay, Mông Đồ. Người này chẳng những thanh danh lan xa, mà bản thân y cũng có thực lực Trúc Cơ cảnh, tuyệt đối xếp trong ba vị võ tướng xuất sắc nhất trong quân đội Đại Phổ, được Hoàng đế vô cùng tín nhiệm. Lúc này hai nước kết minh, đại diện phía Đại Phổ chính là vị tướng quân Mông Đồ này.
Mông Đồ cũng chắp tay thi lễ lại, cười ha ha đáp: “Lương công công một đường mệt nhọc. Đợi đến lúc đại sự hoàn tất, phải đến ta Đại Phổ uống một chén đó. Mong Lương công công không nên chối từ.”
Rất rõ ràng hai người đã gặp mặt, đã quen mặt nhau rồi.
“Đó là tất nhiên. Mông tướng quân là người yêu rượu, uống một chén rượu của Mông Đồ, ngủ ba ngày dậy cũng không sao, ha ha ha.”
Hai người khách sáo vài câu, tiếp theo là trao đổi thánh chỉ với nhau, sau khi thấy không sai, người nào cũng yên lòng cả. Nói cho cùng, bọn họ là sứ giả, mà lần kết minh này là do Hoàng đế hai nước bàn bạc với nhau, thánh chỉ mới là tín vật mấu chốt.
Giao thánh chỉ xong, kế tiếp nên giao người.
Từ Ngôn đã sớm đi ra khỏi gian phòng trên xe thuyền, đứng ngoài boong thuyền nhìn ra xa. Cỗ xe đối diện lại không động, không người đi ra, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng của công chúa Đại Phổ.
Lương công công và Mông Đồ trao đổi thánh chỉ với nhau xong, nhanh chóng trở về đội ngũ của mình. Từ Ngôn không cần nhiều lời mà nhảy xuống boong thuyền. Mông Đồ thì nói gì đó trước cỗ xe, sau đó màn xe cuốn lên, một bóng dáng khéo léo đi xuống. Người đó bị màn vải mỏng che kín mặt không nhìn rõ dung nhan, nhưng thân thể mềm mại yếu ớt, nhìn qua có lẽ tuổi tác cũng không lớn.