Dưỡng lão tống chung (*), hai từ đầu nói rất bình thản, chỉ có hai từ tống chung phía sau lại như được gằn giọng hơn.
(*) Dưỡng lão: nuôi người già ; Tống chung: chỉ việc ma chay, chôn cất người chết.
Quả thật Từ Ngôn có ý định chôn cất cho Trác Thiên Ưng, nhưng không đợi cho lão buông xuôi hai tay, mà muốn tự tay tiễn lão đến Tây Thiên.
Lời nói của Từ Ngôn ẩn hàm sát ý, người khác khó nghe ra được. Vị đại thái giám kia vừa nghe Từ Ngôn xưng là thập thất Thái Bảo xong, hồn phách thiếu chút nữa bay mất lại ổn định trở lại.
Cục diện thế này chỉ cần có một Thái Bảo sống sót là đủ. Dù sao quan hệ giữa Thái Bảo Quỷ Vương môn và Tiền tông Đại Phổ là thông gia, nhưng căn bản lại giống như đưa dê vào miệng cọp. Thái Bảo còn sống trở về hay không cũng khó nói. Nếu hai nước Tề Phổ lại trở mặt với nhau, công chúa Đại Phổ và Thái Bảo Quỷ Vương môn cầm chắc bị giết chết đầu tiên.
Kết cục của con tin, căn bản là không tốt. Cho nên trong mắt đại thái giám, nếu đại Thái Bảo chết rồi, tất nhiên thập thất Thái Bảo có thể gánh vác lấy. Nếu không cách nào phụng chỉ, e rằng quay về lão tuyệt đối khó mà thoát chết.
“Hóa ra là thập thất Thái Bảo, quả nhiên tuấn tú phi phàm. Trác môn chủ, nếu đã không còn Thái Bảo nào khác, vậy vị trí của đại Thái Bảo chắc hẳn đặt lên người thập thất Thái Bảo cũng không vấn đề chứ.” Đại thái giám kéo Từ Ngôn qua đánh giá một phen, rồi gật đầu nói.
Lão vừa nói xong, Trác Thiên Ưng coi như hoàn toàn hiểu rõ âm mưu vừa đánh hơi thấy khi nãy. Từ Ngôn là muốn mượn thánh chỉ Hoàng lệnh để ve sầu thoát xác.
Dám dùng chiêu ve sầu thoát xác trước mắt Trác Thiên Ưng lão? Vị môn chủ Quỷ Vương môn này giận sôi người, tay chụp lấy Từ Ngôn kéo về cạnh người, nói: “Tuổi tác lão thập thất còn nhỏ, không gánh vác được tránh nhiệm như vậy. Việc hôn nhân này, ta xem…”
“Môn chủ còn sót mấy vị nghĩa tử nữa? Thời gian chúng ta không còn nhiều, hôm nay bắt buộc phải xuất phát.”
Cắt lời Trác Thiên Ưng chính là vị tướng quân giáp bạc bên cạnh đại thái giám. Người này ánh mắt như điện, quét mắt nhìn qua Trác Thiên Ưng và Từ Ngôn nói: “Nhìn tuổi tác, thập thất Thái Bảo có lẽ chừng mười sáu mười bảy, thiếu niên gia đình giàu có tuổi này cũng đã đầy thê thiếp rồi.”
"Nghĩa phụ, ta đã mười bảy tuổi, không tính là còn nhỏ nữa." Từ Ngôn như muốn chặt đứt cánh tay Trác Thiên Ưng đang nắm chặt lấy mình, cắn răng đáp: "Hài nhi nguyện thay thế đại ca đi đến Đại Phổ!"
“Hóa ra thập thất Thái Bảo đã mười bảy tuổi. Vậy là tốt rồi!” Hai mắt đại thái giám như tỏa sáng, nói: “Như vậy Thiên môn hầu nên thu xếp một phen, chúng ta nhanh chóng phải lên đường ngay.”
"Hắn không thể đi!" Đối mặt với đặc sứ hoàng tộc, Trác Thiên Ưng kềm nén lửa giận, nắm chặt lấy Từ Ngôn, trầm giọng nói: “Lão thập thất đang tu luyện một loại kỳ công, lúc này đang ở trong thời khắc mấu chốt. Một khi đường xá xóc nảy, có thể khiến hắn tẩu hỏa nhập ma. Lương công công, ông cũng không muốn lúc đó Đại Phổ nhận được, lại là một Thái Bảo đã chết chứ?
Cái bổn sự nói dối của Trác Thiên Ưng bị Từ Ngôn chọc giận mà suýt bị lãng quên. Lão không dám chống lại mệnh lệnh hoàng gia, thế nhưng có thể dùng cách này lưu Từ Ngôn lại. Không được thì có thể ngay hôm nay thu thêm một nghĩa tử nữa là có thể ổn thỏa. Dù thế nào đi nữa, lão tuyệt đối không để Từ Ngôn chạy mất.
“Có Hành Khí đan là được. Nghĩa phụ quên rồi sao, lần trước ta nuốt Hành Khí đan, khí huyết hỗn loạn đã lập tức được khôi phục như ban đầu.” Từ Ngôn không phản bác chuyện Trác Thiên Ưng nói dối, mà tương kế tựu kế dẫn dắt chủ đề tới Hành Khí đan. Bởi vì không có Hành Khí đan của Trác Thiên Ưng, chỉ sợ Từ Ngôn cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Đánh chết Dương Ca lần này đã khiến khí huyết Từ Ngôn hỗn loạn không chịu nổi, độc lực của Ô Anh thảo mơ hồ đã xuất hiện.
Lời của Trác Thiên Ưng và Từ Ngôn thập phần quái dị. Lúc này vị Lương công công kia cũng nhìn ra được chút ít manh mối. Có vẻ như vị thập thất Thái Bảo kia rất muốn rời khỏi Quỷ Vương môn đi Đại Phổ ở rể, mà Trác Thiên Ưng lại không muốn thả hắn đi.
Ông ta chẳng qua chỉ là thái giám đại nội, là con chó dưới chân Hoàng đế mà thôi. Ông ta không dám đụng chạm đến thiên tử trên cao kia, nhưng cũng không dám trêu chọc với môn chủ Quỷ Vương môn. Cái loại cảm giác bị kẹt ở giữa này khiến ông ta toát đầy mồ hôi lạnh.
“Đã không còn sớm nữa. Trác môn chủ, nếu chỉ có một Thái Bảo còn sống, chúng ta cũng nên xuất phát. Ở rể bên Đại Phổ, chính là vị thập thất Thái Bảo này.”
Lương công công không dám trêu chọc, nhưng có người lại không sợ. Lúc này sắc mặt vị tướng quân giáp bạc đã biến lạnh, nói: “Ngoại trừ thánh thượng ra, chưa có ai dám để Phi Long quân phải chờ lâu!”
Một câu Phi Long quân như sét đánh vang bên tai mọi người. Công phu truyền âm này ngoại trừ tu hành giả, võ giả Tiên Thiên tuyệt đối không thể đơn giản thực hiện được.
"Ngươi…" Ánh mắt Trác Thiên Ưng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào tướng quân giáp bạc. Đối phương không chút yếu thế, ánh mắt còn kiêu ngạo hơn cả Trác Thiên Ưng.
Tu Hành Giả, Phi Long quân. . .
Nháy mắt giao phong, bại trận lại là Trác Thiên Ưng. Sau một hồi lâu trầm mặc, lão buông Từ Ngôn ra, miệng hừ một tiếng giận dữ.
Phi Long quân danh chấn Thiên Nam, là chỗ dựa chân chính của hoàng thất Tề quốc. Đừng nói các chư hầu, cho dù là đứng đầu Tà phái như Quỷ Vương môn cũng phải thấp đầu trước mặt Phi Long quân.
Phi Long quân không nhiều người, nhưng quân binh trong đó thấp nhất là cao thủ Tiên Thiên, lại có không ít tu hành giả xen lẫn. Lực lượng này một khi được sử dụng, có thể tàn sát cả Quỷ Vương môn chỉ trong vòng một buổi.
Tinh binh chân chính, là át chủ bài của Tề quốc đối kháng lại Man tộc. Cũng thể hiện rõ thành ý của hoàng đế Tề quốc, phái một đội Phi Long quân hộ tống Thái Bảo Quỷ Vương môn, không phải lo lắng an nguy của Thái Bảo mà là mượn cơ hội nói cho Đại Phổ biết, Tề quốc mười phần thành ý trong liên minh lần này.
Nặng nề thở ra một hơi dài, vẻ mặt Trác Thiên Ưng thay đổi mấy lần, trầm giọng nói: “Được, nếu Trác mỗ chỉ còn một nghĩa tử duy nhất thì đành để Từ Ngôn tiến về Đại Phổ. Nhưng lời xấu đành nói trước, lão thập thất lười biếng đã quen, lại ưa thích gây chuyện. Nếu hắn làm ra chuyện sai lầm ở Đại Phổ, Quỷ Vương môn ta không chịu trách nhiệm!”
Đối mặt Phi Long quân mạnh mẽ, Trác Thiên Ưng vậy mà lại buông tha Từ Ngôn khiến hắn không khỏi ngoài ý. Hắn không biết trước mặt Phi Long quân, thực lực Quỷ Vương môn là không đáng nhắc tới.
Kỳ thật nguyên nhân Trác Thiên Ưng buông tha Từ Ngôn, không phải là tướng quân giáp bạc trước mặt, mà là lão nhớ ra Từ Ngôn đã từng nuốt qua Ô Anh thảo.
Mối thù giết con, không đội trời chung. Lúc trước Trác Thiên Ưng đầy thù hận, nhưng lúc này lão đã bình tĩnh lại, đắc tội với Hoàng gia và Phi long quân, không bằng để Từ Ngôn đi. Chỉ cần lão còn nắm Ô Anh thảo trong tay, muốn lấy mạng Từ Ngôn dễ như trở bàn tay.
Cứ đi đi, Đại Phổ sao….Trác Thiên Ưng nhìn chằm chằm Từ Ngôn. Lúc này lão đã thay đổi ý định giết chết Từ Ngôn, mà sẽ không để Từ Ngôn đơn giản chết đi. Lão muốn Từ Ngôn phải chịu đựng lấy độc Ô Anh thảo, sống không bằng chết!
Bị Ô Anh thảo tra tấn đến tận cùng, rồi chính thức nhận được thứ gọi là sống không được, chết không xong. Trác Thiên Ưng muốn Từ Ngôn biến thành da bọc xương, muốn hắn phải rên xiết thâu đêm, cuối cùng như cá thiếu nước, bị dục niệm trong lòng dằn vặt tra tấn đến chết.
Móc một bình sứ trong ngực ra, Trác Thiên Ưng âm hiểm vừa cười vừa nói: “Nếu đã đi xa, vi phụ không có gì tốt đưa tặng. Ngươi tu luyện kỳ công đến chỗ mấu chốt. Hạt Hành Khí đan này có thể bảo vệ khí huyết ngươi không vấn đề gì, trước khi đi nên uống vào đã.”
Cầm bình sứ, Từ Ngôn không cần nhìn mà đổ thẳng đan dược vào miệng, sau đó quệt miệng, bộ dạng đầy hài lòng.
“Đa tạ nghĩa phụ đem tặng. Phần ân tình này, lão thập thất ta sẽ hoàn trả gấp bội!” Từ Ngôn quay lưng về phía đại thái giám và tướng quân giáp bạc, nhìn như cảm tạ nhưng ánh mắt lại không che dấu sát ý.
“Thời gian còn dài, ta sẽ chờ ngươi trả đủ!” Ánh mắt Trác Thiên Ưng càng thêm lạnh lùng. Sát ý giữa hai người, đến người khác đã bắt đầu cảm nhận được.
“Đúng rồi, lão thập thất kén ăn, chỉ sợ không quen thức ăn ở Đại Phổ. Người đâu?” Trác Thiên Ưng phân phó hạ nhân gọi ba người đến. Một kẻ là tên đầu bếp mập mạp, một nữ tử cao gầy và cuối cùng là một bà lão gần đất xa trời.
Chỉ vào ba người, Trác Thiên Ưng nói với Từ Ngôn: "Ngươi đi Đại Phổ, đem theo ba người này hầu hạ, xem như là tâm ý của vi phụ."
“Ý tốt của nghĩa phụ, hài nhi nhớ kỹ.” Từ Ngôn đã nuốt Hành Khí đan, độc lực cuồn cuộn lại chậm rãi an ổn lại. Hắn quay đầu, chắp tay cười nói với đại thái giám và tướng quân giáp bạc: “Nhị vị đại nhân, chúng ta nên lên đường thôi."
Đã có Thái Bảo, trên mặt Lương công công cuối cùng có một chút huyết sắc. Ông cáo từ Trác Thiên Ưng, mang theo một đoàn người ngựa trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Ra khỏi Quỷ Vương môn, Từ Ngôn ngồi ở đầu xe thuyền khổng lồ quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Trác Thiên Ưng đang đứng ngoài cửa lớn, ánh mắt lạnh băng nhìn lại. Không khí tràn ngập thù hận. Hai người này đồng thời đều biết, cả đời này, giữa bọn họ sẽ không chết không thôi!
Bánh xe chuyển động, tiếng ngựa hí vang, tiểu đạo sĩ lưu lạc Phong đô tận hai năm đằng đẵng, mang theo độc Ô Anh thảo tạm thời thoát khỏi đầm rồng hang hổ. Nhưng nghênh đón hắn, chưa chắc là cuộc sống an nhàn, con đường trước mặt đầy ghập ghềnh gai góc.
Có điều, như thế thì thế nào?
Heo chưa bao giờ để ý bản thân mình ở đâu? Chúng chỉ để ý mình ăn được cái gì, nhét đầy được bao tử mới là đại sự. Về phần lấp đầy bụng bằng cám bã, hay là rồng hổ, thì còn phải coi khẩu vị của từng con heo ….