Ô bà bà đã chết, thi thể co quắp trên mặt đất, không có nhiều viết máu. Trên ngực vẫn còn ánh đao lóe lên.
Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng cửa sổ lắc lư kẽo kẹt.
Không có gió, nhưng cửa sổ vẫn lay đập hai cánh.
Từ Ngôn cúi đầu, yên lặng nhìn thi thể bà lão. Hắn chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn vào hư không trước mặt.
Hư không trong phòng không có gì, nhưng trong mắt trái của Từ Ngôn, lại có một đám hồn phách chim chóc đang điên cuồng bay đập cánh!
Trong đám hồn phách chim chóc đông nghịt ấy, có hồn của Ô bà bà từ cái xác bên dưới bay lên, không tiêu tán trong không trung mà đứng giữa đám hồn chim chóc đó. Bộ dạng hồn phách của bà ta bây giờ đang im ắng nhe răng cười.
“Thật đúng là âm hồn bất tán mà…”
Từ Ngôn nhếch miệng, nhỏ giọng thì thầm một câu. Sau đó cầm ấm trà lên bàn, đưa lên nhấp một ngụm.
Trà đã sớm nguội lạnh, hớp nước trong miệng còn lẫn vài lá trà. Từ Ngôn nhắm mắt lại nhai nhai vài cái, rồi há mồm nhổ thẳng vào đám hồn phách trong không trung kia. Hai mắt hắn đột nhiên mở ra, dấu vết tinh văn bên mắt trái hiện ra lập lòe, nhìn qua như thể năm điểm sáng hợp lại.
“Bà lão kia, hồn phi phách tán đi cho ta!”
Ô...ô...n...g!!!
Trong phòng yên ắng chợt hiện lên chấn động, như thể có một vòng tròn chấn động, bụi bặm trên mặt đất cũng bị hất tung lên. Khí tức kì dị kia lấy mắt trái làm trung tâm, quét ra bốn phía xung quanh. Đám hồn phách chim chóc bay lượn đầy trời lập tức tiêu tán, hồn phách của Ô bà bà cũng dần mai một đi. Khuôn mắt nhe răng cười sớm đã thay thế bằng sợ hãi, nhưng nhanh chóng đã bị xé nát bấy.
Một tiếng kêu đau đớn, Từ Ngôn đột nhiên bưng kín mắt trái. Cơn đau đớn như bị kim châm từ mắt trái truyền đến khiến hắn phải khom người xuống, mãi một lúc sau mới đỡ được.
Mắt trái Từ Ngôn từng phát sinh dị biến ở Kỳ Uyên hạp, toàn bộ âm khí trong sơn cốc đều bị mắt trái hút sạch. Lúc đó hắn đã biết mắt trái có thể thu lấy được âm khí, rồi đến khi đánh chết Tam đương gia Nguyên Sơn trại, mắt trái hắn lại xé rách hồn phách của Hàn Lôi. Qua hai biến cố đó, Từ Ngôn biết mắt trái của mình chẳng những có thể hấp thu âm khí, còn có thể phá hủy âm hồn.
Hồn phách Ô bà bà cùng những đám chim chóc kia không được coi là lệ quỷ. Ít nhất không rõ ràng như lệ quỷ kia, cho nên hắn mới dùng mắt trái phá hủy. Còn về phần lệ quỷ vẫn đến đây hàng đêm, Từ Ngôn không chắc chắn có thể tiêu diệt được hay không.
Hắn chưa từng có kinh nghiệm đối phó với lệ quỷ thật sự.
Đau đớn lại biến mất không còn chút gì nữa. Đến khi Từ Ngôn mở mắt ra, cửa sổ phòng bếp đã bay ra mùi dầu mỡ, mùi thơm đồ ăn chậm rãi bay tới.
Thừa dịp Mập Cửu đang làm đồ ăn, Từ Ngôn bắt đầu lục lọi trên người Ô bà bà.
Hắn tìm Hành Khí đan.
Nhất định Trác Thiên Ưng sẽ không để tai mắt mình đi tay không. Từ Ngôn không hi vọng tìm thấy giải dược xa vời, mà chỉ tìm Hành Khí đan có chứa Ô Anh thảo trên người Ô bà bà.
Trác Thiên Ưng sẽ không để mình chết nhanh chóng, cho nên chắc chắn lão sẽ lưu lại Hành Khí đan trên người tai mắt mình.
Lục lọi vài lần, ngoài mấy hình xếp giấy cổ quái trên người Ô bà bà thì không còn gì nữa. Từ Ngôn không khỏi thất vọng.
Thu lấy hết giấy xếp lại, Từ Ngôn cầm theo Phong Ngọc đao, ánh mắt lạnh lẽo đi tới phòng bếp.
Mập Cửu đang hào hứng bừng bừng xào nấu đồ ăn, muôi lớn lật qua lật lại. Gã căn bản không nghe thấy có tiếng người đến, càng không nhìn thấy Từ Ngôn lúc này đang lẳng lặng đứng sau lưng, Ngọc Phong đao đã nhắm ngay giữa lưng gã.
Trên người Ô bà bà không có Ô Anh thảo, như vậy nhiều khả năng nhất là đang trên người Thanh Vũ. Nhưng Từ Ngôn cũng không hẳn hoàn toàn tin tưởng Mập Cửu.
Hắn không phải là đứa trẻ ba tuổi chỉ tin vào lời nói của một bên. Trừ phi Vương Bát Chỉ xác nhận với Từ Ngôn quả thật Mập Cửu là bạn nối khố của gã, hắn mới tin rằng Mập Cửu là một tên đầu bếp bình thường.
Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, Từ Ngôn không tìm được Hành Khí đan, tất nhiên đã sinh ra một tia hung lệ.
Tay cầm chặt đao, mũi đao sắc bén vẫn không hạ xuống.
Lệ khí trong lòng hắn cũng dần bị ép xuống. Mập Cửu có lẽ chưa phải là một tên đầu bếp thật sự, cũng chưa chắc là người của Trác Thiên Ưng. Do dự hồi lâu, cuối cùng Từ Ngôn vẫn không giết tên đầu bép béo này.
Thu sát tâm lại, Từ Ngôn vỗ vỗ bả vai Mập Cửu, khiến vị này giật mình khẽ run rẩy. Thừa lúc gã quay đầu lại, Từ Ngôn đưa tay ném mớ giấy xếp hình vào bếp lửa.
"Ô bà bà chết rồi, đi gọi quản gia Bàng phủ tới đây, nói người hầu của ta bất kính với chủ nhân, bị ta giết."
Từ Ngôn bình thản sai bảo, Mập Cửu nghe thấy, mỡ thịt trên mặt rung lên. Gã cũng không làm đồ ăn gì nữa mà vội gật đầu, không dám hỏi nhiều, rồi chạy vội đi báo cho đại quản gia Bàng phủ.
Ở Đại Phổ, giết người phải đền mạng. Nhưng giết chết nô bộc mình, quan phủ lại không hỏi đến.
Đã bán mình làm nô bộc, là tình huống thường gặp của những kẻ cùng khổ. Một khi đã là thân nô bộc, sinh tử không do mình định đoạt nữa. Nếu bị chủ nhân đánh giết, phần lớn quan phủ cũng chỉ phái người hỏi han vài câu rồi lôi thi thể đi mà thôi.
Người hầu trong nhà hào phú chia làm hai loại. Một loại như Tiểu Bố chuyên coi sóc ngựa, không phải bán mình làm nô mà được Bàng gia thuê làm việc vặt. Hàng năm đều có trả tiền, nếu không muốn làm thuê ở Bàng gia nữa thì có thể nghỉ làm. Người hầu loại này chỉ có thể bị chủ đánh chửi, chứ không ai dám giết. Còn một loại khác là bán mình làm nô bộc, sinh là người nhà chủ, chết là ma nhà chủ, cũng không ít kẻ bị chủ nhà giết chết.
Ô bà bà theo Từ Ngôn đến Bàng gia, cũng tính là nô bộc của Từ Ngôn, giết chết bà ta, Từ Ngôn sẽ không phải bị xử lý gì cả. Thậm chí quan phủ biết được vị Thiên Môn hầu này giết một nô tài mang theo từ Tề quốc đến cũng sẽ không thèm hỏi thêm gì nữa.
Không lâu sau, đại quản gia bàng gia Bàng Phúc vội bàng chạy tới.
“Cô gia, bà lão kia có làm người bị thương không?”
Bàng Phúc nhìn thi thể, rồi quay lại hỏi Từ Ngôn có bị thương hay không. Y cũng biết Thiên Môn hầu người ta giết nô bộc của mình, Bàng gia cũng không rảnh rỗi nhiều chuyện. Chỉ cần cô gia không bị thương là tốt rồi.
“Ta không sao, xử lý cái xác này đi. Loại hạ nhân phạm thượng này đáng chết!” Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói: "Không cần chôn, ném ra ngoài thành cho chó ăn."
Bàng Phúc làm quản gia ở Bàng gia đã nhiều năm, những chuyện thế này cũng trông thấy rất nhiều, bèn gật đầu. Sau đó y sai mấy hạ nhân kéo thi thể đi, mang đến ngoại thành.
Cô gia nói đem cho chó ăn, thì phải đem cho chó ăn. Vì vậy, Bàng Phúc tận tâm tìm một khu rừng có chó hoang thường xuyên qua lại, ném thi thể Ô bà bà ở đó.
Gia đình giàu có, chết một hạ nhân không tính là gì. Thế nhưng ánh mắt Từ Ngôn vẫn lạnh như băng.
Tay nghề Mập Cửu hoàn toàn chính xác không tệ, nhưng bữa ăn hôm nay hắn lại không ăn nhiều. Khiến Mập Cửu ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, sợ Thái Bảo gia chưa tiêu hết cơn giận, quay qua làm thịt gã.
“Ngươi quay về phòng bếp đi. Đồ ăn làm không tệ, sau này thèm sẽ gọi ngươi nấu nữa.” Từ Ngôn bình thản phân phó. Không tìm được Hành Khí đan trên người Ô bà bà, Từ Ngôn thập phần thất vọng.
Mập Cửu nghe như được đại xá, vội vàng đi ra ngoài. Vừa tới cửa, lại nghe giọng nói Từ Ngôn truyền đến.
“Sau khi về chớ nói lung tung. Ngươi chưa thấy Ô bà bà qua, cũng chưa từng tới gian viện này.”
Thân thể khựng lại kia liên tục gật gật đầu, sau đó cũng không quay đầu lại mà cắm cúi chạy khỏi gian viện. Bữa nay Mập Cửu quả thật bị dọa không ít.
Mập Cửu đi rồi, Từ Ngôn siết chặt nắm tay lại.
Ô bà bà chết rồi, nhưng tờ giấy xếp hình kia đã đẻ trứng trong người Minh Châu. E là nha hoàn hầu hạ bên người Bàng Hồng nguyệt kia khó giữ được tính mạng!