Mục lục
[Dịch]Nhất Ngôn Thông Thiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Từ Ngôn

Từ Ngôn là người thành thật (?!), hơn nữa hắn thích nhất là trò chuyện thân tình. Nay Trần Đô đã nói chuyện gì cũng từ từ, Từ Ngôn tất nhiên là muốn nhẹ nhàng trò chuyện với vị Trần pháp sư này một phen.

“Ngôn pháp sư chính là thần dân của Đại Phổ ta, bất đắc dĩ mới lưu lạc đến Tề Quốc, lại bị đưa đẩy, ép phải gia nhập tà phái, đây chính là tạo hóa trêu người a.”

Trần pháp sư thống thiết không thôi, nói đoạn lại tiếp: “Biết được những điều Ngôn pháp sư phải trải qua khiến bổn tọa đau đớn vô cùng. Một thiếu niên của Đại Phổ ta rõ ràng rơi vào kết cục phải nhận giặc làm cha, thật đúng là thảm sự thế gian, cũng may Ngôn pháp sư có phúc trạch thâm sâu, nay bình an trở về, đúng là việc may mắn của Đại Phổ ta, cũng chính là việc may mắn cho Thái Thanh giáo ta!”

Từ cưỡng ép tới bị khuất phục, sự biến chuyển này của Trần Đô có thể nói là trơn tru lại vô cùng dứt khoát, không chút dây dưa dài dòng.

Gã không chuyển cũng không được a. Độc dược cũng đã nuốt vào rồi nên dù trong bụng Trần Đô có mắng chửi Từ Ngôn thì ngoài miệng cũng phải thay đổi giọng điệu.

“Người hiểu ta, chính Trần hộ pháp đây!” Từ Ngôn thích nhất loại người thông minh sợ chết như thế này, hắn cũng phối hợp tạo bộ dáng bi phẫn, nói: “Trải qua thời gian nhẫn nhục sống tạm, mỗi khi nửa đêm nằm mộng đều hiện về làm một phần trong giấc mơ, đúng là nghĩ tới mà kinh. Mong rằng Trần pháp sư giữ kín đoạn hồi ức đau buồn này giúp ta, chớ để nó truyền ra ngoài mới tốt a.”

“Nhất định, nhất định!” Trần Đô mặt đầy chính khí, miệng thêm: “Nếu có cơ hội, bổn tọa nhất định phải làm Quỷ Vương môn kia hóa thành mây khói, thay Ngôn pháp sư rửa hận này a!”

“Đa tạ, đa tạ!” Từ Ngôn gật mạnh đầu, hai người trông hệt như bạn tốt mới gặp đã thân, bộ dáng tràn vẻ tình thâm nghĩa trọng.

“Minh ước đã định, Ngôn pháp sư phải chăng nên…” Trần Đô nhìn viên đan trong tay Từ Ngôn, ngữ điệu khẩn trương dò hỏi.

“Không gấp, không gấp.” Từ Ngôn mỉm cười, tiếp: “Trần pháp sư đã biết bổn tọa đến từ Lâm Sơn trấn thì nên biết ta với tiểu thư Trình gia là chỗ quen biết cũ. Hôm nay quấy rầy Trần pháp sư cũng lâu rồi, cũng phải về thôi, tiện dẫn tiểu thư Trình gia về cùng luôn a.”

Trần Đô trong bụng thầm mắng tiểu tạp chủng nhưng trên mặt vẫn giữ nét hòa ái, nói: “Ngôn pháp sư nói đùa, ta không biết vị tiểu thư Trình gia gì kia à. Ngôn pháp sư có lẽ nên đi tìm ở chỗ Trình gia mới đúng.”

“Nếu đã vậy, ta cũng không quấy rầy Trần pháp sư nữa, cáo từ.” Từ Ngôn nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Trông thấy Từ Ngôn muốn đi, Trần Đô lập tức cuống lên. Gã nghe nói độc của Ô Anh thảo phải nửa năm mới phát tác, Từ Ngôn bây giờ không đưa thuốc giải, gã có quýnh lên cũng không có cách nào. Thậm chí Trần Đô đã nghĩ tới việc trực tiếp động thủ, nhưng gã lại không nắm chắc đánh thắng đối phương. Còn một khi hai người cùng ngửa bài, nếu đối phương không chịu đưa thuốc giải, Trần Đô gã không phải là ngồi chờ chết sao.

“Dừng bước! Ngôn pháp sư xin dừng bước!” Trần Đô cắn răng nói tiếp: “Không biết vị tiểu thư Trình gia trong miệng Ngôn pháp sư có phải là một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi không?”

Từ Ngôn xoay người, mặt như cười mà không phải cười, đưa mắt nhìn đối phương nhưng không nói gì.

“Ngày hôm qua, bổn tọa gặp một cô gái bị té xỉu trên đường, người xuất thân Đạo gia từ bi, lúc đó ta liền đưa về Hiên Minh Tháp cứu chữa. Chắc cô gái kia chính là bạn cũ của Trần pháp sư?”

Trần Đô giả bộ tình cờ xong lại tiếp: “Nếu nàng ấy đúng là bạn cũ của Ngôn pháp sư, Ngôn pháp sư vừa may tiện đường đưa nàng ta về, thuận tiện tìm một danh y nào đó chữa trị một chút. Dù thế nào thì té xỉu bên đường cũng không phải điềm lành gì, nếu gặp phải kẻ xấu chẳng phải phiền toái lắm sao.”

“Người bạn của ta đúng là có bệnh kiểu vậy, đa tạ Trần pháp sư đã giúp đỡ a.” Từ Ngôn híp mắt nói: “Sau khi trở về, nhất định phải đưa nàng ấy đi khám chỗ danh y, phiền Trần pháp sư gọi nàng ra đây nhé.”

Trần Đô đè nén lửa giận trong lòng, bất đắc dĩ tới địa lao.

Không bao lâu, Trình Lâm Uyên bị bịt mắt được đưa tới tầng một đại diện. Trần Đô nhỏ giọng nói với Từ Ngôn: “Ngôn pháp sư, vị bạn hữu kia của người tốt nhất mồm miệng an phận một chút. Không có ai động đến nàng ta, nàng ta cũng không thể ăn nói lung tung, Thái Thanh giáo ta vì cứu nàng mới đưa về chứ không phải làm hại nàng.”

“Việc đó là tất nhiên, ý tốt của Trần pháp sư, Từ Ngôn ta hiểu rõ là được rồi, cam đoan không có ai truy cứu việc này.” Từ Ngôn cười cười, thấp giọng nói thêm: “Nếu thực có người nhà nàng truy cứu đi nữa, ai có chứng cứ mà nói chứ? Một cọng lông cũng không mất, vậy sao có thể là do bị kẻ xấu bắt đi, rõ ràng là nàng ta bệnh cũ tái phát, té xỉu ven đường rồi.”

Trần Đô hết cách chỉ đành gật nhẹ đầu, ném một bộ đạo bào mới tinh ra, nhỏ giọng nói: “Không có ai thấy nàng tới Hiên Minh tháp, cũng không ai thấy nàng ta rời khỏi Tàng Vân quan!”

Từ Ngôn hiểu rõ dụng ý của Trần Đô. Trình Lâm Uyên là bị Trần Đô bắt về, bắt về thì dễ, thả ra thì khó. Vì để không ai biết Trần pháp sư gã thả Trình Lâm Uyển ra, chỉ có cách Trình Lâm Uyển mặc đạo bào giả làm đạo sĩ rời khỏi. Như vậy không làm tổn thương hòa khí với phủ Tả tướng, Giáo chủ theo đó cũng không trách tội gã được.

Trần Đô đã tính sẵn, sau ở trước mặt Giáo chủ, gã liền nói chưa bắt được Trình Lâm Uyển, ra tay không thành mà thôi, Giáo chủ cũng sẽ không trách cứ gì.

Một tay giao người, một tay giao đan, Từ Ngôn tươi cười đưa hạt Hành Khí đan kia cho Trần Đô. Trần Đô cũng giao Trình Lâm Uyển cho Từ Ngôn. Như vậy, khoản mua bán này xem như hoàn thành.

“Việc tà phái khiêu khích, mong Trần pháp sư sớm có chuẩn bị, mình ta không nuốt nổi phần công lao này a.”

Từ Ngôn mỉm cười thấp giọng nói. Lúc trước, hắn đã nói qua việc tà phái muốn nhân lúc Tứ đại gia tộc tuyển Đông gia tới quấy rối. Từ Ngôn thấy tốt nhất là bí mật thông báo cho Trần Đô tin tức này, tối thiểu cũng có thể để vị Trần pháp sư này có một cơ hội.

Chưa bắt được cháu gái của Tả tướng nhưng lại có thể ở thời điểm mấu chốt bắt người của tà phái cũng xem như là có công.

“Chuyện này là thật?” Trần Đô rõ ràng không tin lắm.

“Chắc chắn một trăm phần trăm.” Từ Ngôn nghiêm mặt lại rồi tiếp: “Giả sử tin tức không đúng, vậy phòng bị thêm chút cũng không có gì sai cả.”

“Đúng là nên phòng bị một chút, Ngôn pháp sư nói có lý a.”

Dứt lời, hai người như hai lão hồ ly cười hắc hắc, bộ dáng ngầm hiểu lẫn nhau khiến người khác muốn ói.

Đã nhận được thuốc giải, Trần Đô cũng không tiễn Từ Ngôn nữa mà vội vàng lên tầng hai, một ngụm nuốt đan dược xuống, kế đó bắt đầu tỉ mỉ cảm giác thứ độc lực bất thường trong cơ thể kia. Còn Từ Ngôn thì lập tức cởi dây thường trói Trình Lâm Uyển ra, không đợi Trình Lâm Uyển hét lên, một bàn tay đã nhanh chóng bịt kín miệng nàng.

“Đừng lên tiếng, mặc đạo bào vào!”

Khi Trần Đô không còn ở bên cạnh, Từ Ngôn liền lộ ra vẻ lo lắng.

Trình Lâm Uyển trước đó bị trói chặt chân tay, mắt bị bịt kín. Giờ khi mắt chỉ thấy mỗi băng vải bịt mắt, bỗng đâu ra gã khốn hung thần ác sát nào bất thần bịt miệng nàng, cô gái bị dọa sợ suốt một ngày một đêm định cắn một cái. Có điều nàng đột nhiên phát hiện đối phương có chút quen mắt, định thần nhìn lại thì là Từ Ngôn.

Trình Lâm Uyên mở trừng đôi mắt nhìn chằm chằm, mặt mũi tràn ngập vẻ không tin nổi. Từ Ngôn thấy nàng bình tĩnh lại một chút, tức thì choàng đạo bào cho nàng, nhỏ giọng nói: “Đi theo sau ta, cúi đầu, đừng nói chuyện!”

Nói xong, Từ Ngôn liền quay người bước ra khỏi Hiên Minh tháp.

Trình Lâm Uyển dù sợ muốn chết nhưng khi nhận ra Từ Ngôn, nàng liền phát giác giống như nàng đang được cứu đi. Vì vậy không kêu tiếng nào, cúi đầu đi theo sau người Từ Ngôn.

Một lần tới Tàng Vân quan, Từ Ngôn cũng là đem thân đặt vào nguy hiểm cực độ. Nếu như đụng phải Quốc sư, hắn cơ bản không cứu nổi Trình Lâm Uyển. Không những không cứu được người mà chính hắn cũng rất có khả năng bị lôi vào. Rất may là Quốc sư không có ở trong Tàng Vân quan, về phần loại tiểu nhân sợ chết như Trần Đô, đối với Từ Ngôn mà nói thì đối phó không khó khăn gì.

Dùng hai hạt Hành Khí đan để đổi lấy Trình Lâm Uyển, Từ Ngôn lần này xem như kiếm lời lớn. Trái lại Trần Đô lại lỗ mất cả mạng mình. Độc Ô Anh thảo phải chờ nửa năm mới phát tác, lần này nuốt thêm viên nữa thành ra độc lực tăng gấp đôi, chỉ sợ là không quá hai, ba tháng là Trần Đô phải bỏ mạng rồi, tới lúc đó Thái Thanh giáo sẽ lại trở về cục diện ba pháp sư.

Làm Thái Thanh Giáo rối loạn không khiến Từ Ngôn áy náy chút nào. Như Trần Đô từng nói, những tên đạo sĩ xấu tới Thừa Vân quan năm đó đều là thủ hạ của gã, nói cách nào, chủ mưu đứng sau việc bức tử Từ Đạo Viễn chính là bản thân Trần Đô.

Nếu đã có thể tìm ra đầu sỏ gây chuyện, Từ Ngôn sao có thể buông tha Trần Đô. Hắn còn hận không thể nhét hết toàn bộ Ô Anh thảo vào mồm Trần Đô nữa.

Lấy thân phận pháp sư của Từ Ngôn, ra vào Tàng Vân quan cơ bản không ai dám hỏi. Có vài đạo sĩ đi ngang thấy một tiểu đạo đồng đi theo sau Từ Ngôn cũng không dám nhìn nhiều, chỉ vội vàng thi lễ, miệng nói hai chữ pháp sư.

Không bao lâu, hai người bình an ra khỏi Tàng Vân quan. Đi qua bức tường cao, ngó ngó phía sau không có người đi theo, Từ Ngôn lập tức kéo Trình Lâm Uyển trốn vào trong rừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK