Dịch giả: Hoangtruc
Thật ra Sở Bạch Bào không có sư phụ đúng nghĩa. Sở học của y hỗn tạp, đã lâu không đến tông môn mà chỉ ưa thích tự mình du lịch thiên hạ. Nếu nói chính xác, thì y cũng tương đối giống một vị tăng nhân khổ hạnh, có điều Trấn Sơn vương Đại Phổ vẫn tiêu dao hơn tăng nhân khổ hạnh nhiều lắm.
Tư Mã Lưu Lan hiểu rất rõ Sở Bạch, cho nên biết nếu để Sở Bạch thật sự dùng danh xưng sư đệ, vậy sư phụ Từ Ngôn cũng chỉ có thể là vị lão nhân ẩn cư trong tiểu trấn kia mà thôi.
“Hắn…là đệ tử của Kiếm ma?”
Tư Mã Lưu Lan kinh hô, mang theo vẻ mặt không thể tin được.
Lúc Sở Bạch trộm nghệ, nàng cũng ỷ là hàng xóm của Từ Đạo Viễn, ngẫu nhiên trộm nghệ. Nhưng nàng tận mắt nhìn thấy thảm cảnh lão nhân tẩu hỏa nhập ma, giết sạch cả người nhà. Nghĩ tới thảm trạng đó, Tư Mã Lưu Lan vẫn còn kinh sợ không ngớt. Nếu lúc ấy không phải nàng chỉ mới đến cửa ngoài, không nhanh chân chạy thoát thì đã chết dưới trường kiếm của Kiếm ma rồi.
“Thật sự là vậy. Từ Ngôn, là đệ tử duy nhất mà lão nhân gia thu nhận.”
Giọng nói của Sở Bạch mang đầy thổn thức, u ám nói: “Cả đời lão nhân gia không thu nhận đồ đệ, sau khi tẩu hỏa nhập ma, mới thu nhận một đệ tử chân truyền. Ta cảm giác, cảm thấy…không phải lão nhân gia không muốn thu đồ đệ, mà là đang đợi truyền nhân duy nhất xuất hiện. Mà Từ Ngôn, chính là truyền nhân mà cả đời lão nhân gia khổ sở chờ đợi…”
Y vẫn luôn nghi hoặc về dụng ý của lão nhân gia khi nói Ích Vân thức vốn không nên dạy cho y.
Không nên dạy cho y, có nghĩa là lẽ ra dạy cho một người trọng yếu nào đó mới đúng. Mà người trọng yếu kia, Sở Bạch áng chừng đó chính là Từ Ngôn rồi. Hơn nữa Từ Đạo Viễn vẫn luôn đưa tới cho Sở Bạch một loại cảm giác, một loại cảm nhận thập phần cổ quái, như thể vị lão nhân kia sáng chế Ích Vân thức là dành riêng cho Từ Ngôn vậy.
Loại cảm giác quái dị này khiến Sở Bạch suy nghĩ trăm mối vẫn không tỏ được. Chẳng qua y cũng không định nghĩ ngợi tiếp nữa, hàng mày lộ vẻ lo lắng nói: “Lần này trở về, ta không ở lại quá lâu đâu. Gặp Linh Nhi xong, ta sẽ qua Thiên Bắc tìm tài liệu tế luyện pháp bảo. Phải tế luyện ra pháp bảo, nếu không ta vẫn không nắm chắc có thể đối phó được với Quốc sư.”
“Bờ Bắc Thiên Hà…ngươi đi đi…” Giọng nói của Tư Mã Lưu Lan mang theo chút lo lắng khó phát giác. Chẳng qua nàng ta nhanh chóng trở nên bình thản lại nói tiếp: “Ngư Vĩ liên, ta sẽ giao cho Từ Ngôn."
Khóe môi kia cũng khẽ mấp máy, thế nhưng một câu bảo trọng tiếp theo, lại bị Tư Mã Lưu Lan giữ lại trong miệng.
Tuy rằng Tư Mã Lưu Lan không nói bảo trọng, Sở Bạch lại bật lên một tràng cười dài. Đột nhiên y ôm lấy bóng dáng váy lam kia. Trong tiếng kinh hô của Tư Mã Lưu Lan, y bá đạo hôn tới, sau đó mới cười dài phi thân lên, chớp mắt đã đi xa.
“Ngươi vẫn cứ bá đạo như vậy…”
Bên cạnh hàn đầm, nữ tử nói khẽ. Nàng đã không còn giận dữ, mà chỉ có chút bất đắc dĩ, pha chút vui vẻ nhàn nhạt.
Bên ngoài cốc.
Đợi không lâu lắm, Từ Ngôn đã nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt đi ra. Hai người còn chưa nói chuyện, đã có một bóng trắng phóng lên trời.
“Chỉ Kiếm, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được đi đến một nơi tên là Thiên Hà vịnh. Dù người khác kêu đi, cũng không được đi, đó là hiểm địa trong nhân gian này!”
Sở Bạch bay lên không trung đi mất, đồng thời bên tai Từ Ngôn vang lên câu nói của đối phương. Chẳng qua Bàng Hồng Nguyệt bên cạnh hắn lại như không nghe thấy gì cả.
"Truyền âm sao? Thiên Hà vịnh gì chứ?"
Từ Ngôn không hiểu, chợt khẽ thì thầm. Đột nhiên hắn kinh hãi nói: “Ngư Vĩ liên đâu?"
Sư huynh đi mất, để lại cho hắn ba thứ bảo bối, thế nhưng lại không chút tung tích của Ngư Vĩ liên. Lần này Từ Ngôn muốn phát điên lên, định quay đầu tiến vào lại sơn cốc.
“Ngư Vĩ liên ở đây!”
Sau lưng chợt có tiếng nữ tử lạnh lùng truyền tới. Chẳng biết từ lúc nào, bóng dáng của Lưu Lan cốc chủ đã đứng ở nơi đó.
Nhìn bóng dáng Sở Bạch đi xa, Tư Mã Lưu Lan đưa mắt nhìn Từ Ngôn đang đầy lúng túng, khoát tay ném Ngư Vĩ liên tới.
Cuối cùng đã có được Ngư Vĩ liên, Từ Ngôn không nói hai lời, cắn nuốt hết một nửa. Hắn xem ra, chỉ có ở trong bụng mình, mới không kẻ nào đoạt được.
Tự tay Lưu Lan cốc chủ đưa cho Ngư Vĩ liên đã khiến Bàng Hồng Nguyệt không thể tiếp nhận được. Hôm nay có quá nhiều chuyện khiến nàng kinh ngạc, nhất thời nàng không thể nói nên lời.
Từ Ngôn ngược lại vẫn nói chuyện được, nhưng hắn lại không biết xưng hô với Tư Mã Lưu Lan thế nào.
Sư tỷ?
Sư phụ còn không thu nhận Sở Bạch, Tư Mã Lưu Lan thì lại càng không tính được rồi.Lan phi?
Gợi đến nổi đau của người ta, chỉ sợ bản thân khó bảo toàn, vẫn là không gọi như vậy mới hợp lý.
Chị dâu?
Từ Ngôn cảm thấy trừ phi mình chán sống mới xưng hô như vậy, tuyệt đối không được gọi như vậy.
Nghĩ một lúc, Từ Ngôn mới cười ngây ngô khom mình nói: “Đa tạ cốc chủ đưa tặng, Từ Ngôn hữu lễ.”
Vẫn cứ gọi là cốc chủ là tốt nhất. Từ Ngôn lanh lợi, dưới tình huống này cũng sẽ không vờ ngớ ngẩn.
Nhìn bộ dạng nhai nhai lấy hoa sen của hắn, Tư Mã Lưu Lan tức giận hừ một tiếng. Nàng ta không để ý Từ Ngôn, mà hỏi Bàng Hồng Nguyệt: "Vợ chồng các ngươi, có vui vẻ?"
Đột ngột bị hỏi chuyện này, Bàng Hồng Nguyệt chợt kinh ngạc. Nàng còn chưa thốt nên lời, bàn nàng đã bị Từ Ngôn nắm lấy.
“Vợ chồng chúng ta ân ái, sinh hoạt mỹ mãn. Thiếu mất đóa Ngư Vĩ liên này, nếu không đã sinh con đẻ cái rồi.” Từ Ngôn nói vậy, mặt Bàng Hồng Nguyệt đỏ lựng đến hai tai, lại không phản bác gì cả mà chỉ ngượng ngùng cúi đầu không nói.
Nhìn dáng vẻ của hai người như vậy, vốn Tư Mã Lưu Lan định nhắc nhở một câu, lại không nhiều lời thêm. Nàng ta không để ý tới hai người nữa, quay người trở về sơn cốc.
Nhìn thấy Tư Mã Lưu Lan quay người đi, Từ Ngôn cảm thấy có chút nghi hoặc. Hắn cảm giác, có vẻ như Tư Mã Lưu Lan còn có lời chưa nói ra.
“Cốc chủ, lần sau chúng ta ghé lại Lưu Lan cốc nữa được không?”
Từ Ngôn không cam lòng hỏi thăm, cũng chắc rằng không có hồi âm trở lại. Sơn cốc lại khôi phục lại vẻ tĩnh mịch, như trong lòng của nữ tử kia lúc này, không chút gợn sóng lăn tăn.
"Đi thôi."
Từ Ngôn kéo Bàng Hồng Nguyệt, miệng ngậm Ngư Vĩ liên, vui vẻ không thôi. Cả hai cùng nhắm hướng Tê Phượng trấn mà đi.
Cuối cùng đã không phải lo lắng độc lực của Ô Anh thảo nữa. Phần kịch độc đã trói buộc hắn hơn một năm nay, coi như đã hoàn toàn được giải trừ.
Không chỉ có giải dược, Từ Ngôn còn gặp được sư huynh Sở Bạch, còn nhận thêm cả thượng phẩm pháp khí và túi trữ vật thượng phẩm. Hành trình đến Lưu Lan cốc lần này, Từ Ngôn xem như đã không uổng công.
Trên đường, Từ Ngôn mới kể lại việc mình trở thành sư đệ Sở Bạch thế nào, Bàng Hồng Nguyệt nghe thấy liên tục kinh hô. Dù nàng là đại tiểu thư Bàng gia, thì danh tiếng Kiếm Ma vẫn là như sấm bên tai. Lúc trước Bàng Hồng Nguyệt chỉ biết Từ Ngôn được một lão đạo sĩ nuôi dưỡng, không nghĩ tới lão đạo sĩ kia lại là Kiếm ma Đại Phổ.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Bàng Hồng Nguyệt còn cảm thấy vui mừng nhiều hơn. Cuối cùng thì độc trong cơ thể Từ Ngôn đã được giải hết rồi.
Trở lại Tê Phượng trấn, hai người quyết định nghỉ ngơi một ngày mới trở về kinh thành. Dù sao thì bôn ba đường xa, Bàng Hồng Nguyệt không biết rõ việc Từ Ngôn nuốt Ngư Vĩ liên vào sẽ gặp phải những tình huống gì. Chi bằng tranh thủ nơi này cách Lưu Lan cốc không xa, nếu Từ Ngôn có phát sinh tình huống không may nào cũng có thể đến cầu vị cốc chủ kia một phen.
Phần lớn linh thảo không có độc, nhưng lại không thiếu linh thảo có những công hiệu đặc thù. Hai người lại không quen thuộc Ngư Vĩ liên, nên quyết định lần này quả thật không sai.
Đợi một ngày, mãi đến tối xuống, Từ Ngôn nuốt sạch cả đóa Ngư Vĩ liên rồi vẫn không thấy xuất hiện cảm giác không tốt nào cả. Chẳng qua hắn cảm giác khí huyết trong người có vẻ như trở nên dồi dào hơn nhiều.
"Ăn linh thảo vào, tự nhiên khí huyết sẽ dồi dào, đây là tất nhiên." Bàng Hồng Nguyệt biết chuyện Từ Ngôn có cảm giác như vậy, rốt cuộc cũng yên lòng.
“Hồng Nguyệt, chuyện về sư huynh ta, giúp ta giữ kín. Cứ nói khắp nơi chuyện ta là sư đệ Sở Bạch, có lẽ sư huynh sẽ không vui.” Từ Ngôn định nói lại thôi. Bởi vì hắn biết, nếu tính rõ ràng thì kỳ thật Sở Bạch cũng không được coi là sư huynh chân chính của hắn. Dù sao thì lão đạo sĩ cũng không thu nhận Sở Bạch làm đồ đệ.
“Đã biết, miệng ta không rộng thế đâu, không nói lung tung đi đâu được cả.” Bàng Hồng Nguyệt tức giận liếc mắt nhìn Từ Ngôn, bĩu môi nói. Như thể chuyện đối phương không tin tưởng làm nàng thập phần không vui.
“Ai nói miệng không rộng?” Từ Ngôn cười hắc hắc, trêu chọc: “Miệng không rộng, sao lại giấu được rất nhiều kẹo vậy được? Mùi vị rất ngọt ngào đó a.”
Một câu trêu chọc khiến nữ hài đỏ cả gương mặt, tiện tay cầm gối đánh đập đối phương một trận. Hậu viện khách sạn Lâm Phúc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng xin tha của thiếu niên.
Khoảng thời gian vị con tin Đại Tề là Từ Ngôn sống ở Đại Phổ cũng coi như không tệ. Mà con tin bên phía Đại Phổ sang Đại Tề lại càng bá đạo vô cùng. Lúc mà Từ Ngôn nuốt Ngư Vĩ liên, độc lực trong cơ thể chậm rãi rút đi, thì vị tiểu công chúa bên phía Phổ quốc nơi Đại Tề lại đang nổi cơn tam bành trong điện Đông Cung thái tử.
***************
- Xuân Mậu Tuất 2018 - An Khang Thịnh Vượng