Sắp chết, còn “mà thôi” nữa?
Nghe xong, Mai Tam Nương bị dọa sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng quay qua xem xét thân thể Từ Ngôn.
"Sao lại không thấy vết thương? Đệ bị thương ở đâu, chỗ nào thế !?"
Nhìn biểu tình lo lắng của Mai Tam Nương, Từ Ngôn nở nụ cười khẽ. Có Tam tỷ bên người, dù chết đi, thì vẫn còn người giúp mình nhặt xác.
"Là độc, một loại độc rất đáng sợ."
Từ Ngôn gắng gượng ngồi dậy, rồi tiếp tục:
"Đệ sẽ chết ở Quỷ Vương Môn. Tam tỷ, đệ đã giết hết đám Thái Bảo, cái mạng này xem như không lỗ rồi. Nếu như trước khi chết, có thể giết chết Trác Thiên Ưng là tốt nhất, còn nếu giết không được lão, thì cũng muốn cắn xuống một miếng thịt."
"Trúng độc... Không có giải dược sao, là độc gì, so với Câu Vẫn còn đáng sợ hơn hả?"
Mai Tam Nương gặng hỏi với giọng run rẩy:
"Độc Câu Vẫn trong người đệ có thể giải, còn có dạng độc gì mà không giải được? Không phải sư phụ đệ đã dạy rất nhiều phương pháp giải độc sao, mau nói cho Tam tỷ, tỷ sẽ đi tìm thuốc giải. Trong thành Phong Đô rất nhiều tiệm thuốc, nhất định có thể tìm được thuốc giải mà!"
Đúng là có thuốc giải Ô Anh thảo. Đáng tiếc, cây thuốc như Ngư Vĩ liên căn bản không có trong thành Phong Đô này. Từ khi nuốt thứ độc đó, Từ Ngôn sao lại không thử đi tìm dò hỏi tất cả tiệm thuốc trong thành chứ?
Loại kỳ hoa dị thảo đó, vốn không tồn tại trong thành Phong Đô.
"Trong Quỷ Vương Môn chắc là có giải dược, đệ sẽ về tìm xem thử."
Trong bụng bỗng kêu réo, hắn cười nói: "Đói bụng quá! Tam tỷ làm cho đệ một ít thức ăn đi, ăn no rồi, đệ sẽ lập tức đi tìm thuốc giải."
Mai Tam Nương biết rằng hắn đang an ủi mình. Nàng lại không giúp được gì, không có biện pháp, đành phải mang đến một ít đồ ăn, nhìn hắn ăn như hổ đói.
"Mười tám Thái Bảo, đều bị đệ giết?"
Đang vùi đầu ăn lấy ăn để, Từ Ngôn chỉ ừ đáp một tiếng, đầu cũng không thèm ngẩng lên một chút.
Bữa cơm này hắn ăn no căng, bởi vì không biết cuộc sống sau này có thể ăn như vậy được hay không thì khó mà nói. Hắn quyết định quay lại Quỷ Vương Môn, tìm cơ hội ám sát Trác Thiên Ưng, giết được là tốt nhất, giết không được cũng chả sao. Dù gì thì độc cũng sắp phát tác, khẩn cầu lão cho một phần Ô Anh thảo, không bằng liều mạng cá chết lưới rách.
Từ Ngôn thích heo chứ không thích làm chó. Nếu sống như chó, dựa vào Ô Anh thảo để kéo dài hơi tàn, còn không bằng đánh bạc cái mạng, giết một trận gió tanh mưa máu.
"Hiện tại chỉ còn một mình đệ làm Thái Bảo thôi à?"
Mai Tam Nương có chút lải nhải, một phát bắt lấy tay hắn, thần sắc mười phần ngưng trọng, hỏi:
"Đệ xác định toàn bộ những Thái Bảo khác đều chết hết?"
"Núi Ngọc Lâm sụp đổ, bọn chúng không sống được đâu. Tam tỷ, tỷ làm sao vậy? Quan tâm những gã ma quỷ kia thì làm được gì?"
Vừa nuốt cơm trắng, vừa hiếu kỳ, hắn hỏi lại.
Có được khẳng định từ Từ Ngôn, sắc mặt Mai Tam Nương hiện ra một tia dị sắc, bảo:
"Tiểu tử thối, đừng ăn nữa, hãy nghe tỷ nói này! Từ khi đệ đốt Mai Hương lâu, muốn phân rõ giới hạn với ta, tỷ đã biết rõ đệ có nhiều phiền toái liên quan đến tính mạng. Nửa năm qua, ta vẫn chú ý động tĩnh của Quỷ Vương Môn. Không đi được sơn trang, tỷ đành phải tìm hiểu bằng con đường khác; người giang hồ đến Mai Hương lâu không ít, còn thêm hào khách, và một số lão gia trong quan trường. Ngay nửa tháng trước, trong miệng một người phụ tá thành chủ, tỷ đã nghe được một tin tức, Tề quốc muốn đặt quan hệ thông gia với Đại Phổ!"
Việc bán buôn của thanh lâu, đương nhiên đều là tiếp xúc đủ người trong cửu lưu tam giáo, chẳng những có đệ tử con nhà hào phú, người giang hồ cũng đến, một ít người làm quan cũng xuất hiện. Chỉ cần Mai Tam Nương bỏ đủ công sức, thăm dò ra một ít tin tức mà người ngoài không biết cũng không tính là việc khó.
Chẳng qua, đối với Từ Ngôn thì tin tức này của nàng cũng không lạ lẫm gì.
"Hoàng thất hai nước thông gia, môn phái giang hồ hai nước cũng sẽ quan hệ thông gia."
Từ Ngôn tiếp tục ăn cơm, nói:
"Tin tức tam tỷ thật linh thông, nhưng đệ sớm biết rồi."
Bất chấp bị giễu cợt, Mai Tam Nương vội vàng bảo:
"Đệ đã biết rõ chính tà quan hệ thông gia, vậy chắc cũng biết mức độ trọng đại của nó phải không?"
Từ Ngôn xác thực biết rõ việc thông gia lần này cực kỳ trọng yếu. Nhưng Trác Thiếu Vũ đã chết, giang hồ chính tà hai phái Tề Phổ, chắc sẽ tiếp tục đối đầu, thậm chí là chém giết.
"Đại Thái Bảo chết rồi, bị một con quái vật xé thành mảnh nhỏ, môn phái giang hồ hai nước Tề Phổ nhất định không cách nào liên thủ, kẻ bọn họ sợ hẳn là Man tộc, cho nên mới dùng phương thức quan hệ thông gia để kết minh. Đệ đã giết Đại Thái Bảo, tam tỷ, cái này chẳng phải nói đệ đã gây xích mích khiến thiên hạ gió nổi mây phun sao? Đến lúc đó thiết kỵ Man tộc tấn công Tề quốc, tỷ cần phải trốn xa một chút, đám mọi rợ kia rất lợi hại, giết người không chớp mắt, còn ưa thích lấy đầu người làm chén rượu."
"Quan hệ thông gia sẽ không bị cắt đứt!"
Mai Tam Nương dường như không nghe lời cảnh báo của Từ Ngôn, cánh tay bắt lấy tay hắn cũng run run, nói ra lời chắc nịch:
"Những Thái Bảo khác chết rồi, chỉ còn đệ sống! Thế thì đệ có thể thay đại Thái Bảo đi quan hệ thông gia rồi!"
"Tam tỷ, chẳng lẽ đệ trông giống Trác Thiếu Vũ lắm sao?"
Từ Ngôn cười hắc hắc, đáp lời:
"Chính phái Đại Phổ cũng không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ còn nhìn không ra đã đổi người?"
Hôn sự là của Trác Thiếu Vũ, đổi người khác thay thế vào, vốn cũng không thể được, nhưng Mai Tam Nương càng ngày càng biểu lộ thần sắc kích động khiến hắn rất nghi hoặc.
Chẳng lẽ mình trưởng thành lại thực có điểm giống Trác Thiếu Vũ à?
"Thái Bảo Quỷ Vương Môn phải sang Đại Phổ ở rể, đây là mệnh lệnh của Hoàng đế Tề quốc, không phải do Quỷ Vương Môn định đoạt!"
Giọng điệu của Mai Tam Nương càng lúc càng nhanh:
"Lần trước vị quan phụ tá phủ thành chủ uống rượu say mèm, mới để lộ chân tướng quan hệ thông gia của hai Tề Phổ. Lúc ấy, bồi tiếp y, Tiểu Liên thuận miệng hỏi một câu, nếu Thái Bảo chết thì hôn sự chẳng phải sẽ bị hủy bỏ. Người đó rõ ràng cười lớn bảo, chết mất một Thái Bảo cũng không sao cả, nhiều Thái Bảo như vậy có thể chết hết sao, dù cho chỉ còn lại một vị Thái Bảo cũng có thể thông gia được!"
Đại Thái Bảo chết rồi, nhị Thái Bảo đã lớn tuổi, coi như là tất cả Thái Bảo đều chết hết, chỉ sợ trước khi hôn kỳ đến, Trác Thiên Ưng đành phải nhận một đứa con nuôi thôi.
Hoàng Đế ra thánh chỉ, nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu đã hạ lệnh sai Thái Bảo Quỷ Vương môn thành hôn, Trác Thiên Ưng đương nhiên đề cử con trai của mình rồi.
Quan hệ thông gia còn có thể thay người, loại tình huống này quả thật mới nghe lần đầu. Đã sớm biết mối hôn sự của Trác Thiếu Vũ, nhưng cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ đến cách làm này. Lời nói của tam tỷ giống như một tiếng sấm nổ vang, giúp hắn nảy sinh ra một đường sinh cơ.
Đúng vậy a, dưới thánh chỉ, dù là môn chủ Quỷ Vương môn cũng phải nghe lệnh. Hoàng thất Tề quốc đặc biệt xem trọng lần thông gia này, như vậy tất nhiên sẽ phái quân đội hộ tống vị Thái Bảo Quỷ Vương môn đi Đại Phổ.
Nghĩ lại về sự đáng sợ của thiết kỵ Man tộc, Từ Ngôn cho rằng Hoàng đế Tề quốc chính xác rất coi trọng hôn sự của môn phái giang hồ hai nước, hơn nữa vô cùng có khả năng sẽ phái trọng binh hộ tống. Chỉ cần lúc đội quân hộ tống này đến thành Phong Đô, chính mình quay về Quỷ Vương môn, hắn là Thái Bảo thứ mười bảy, chẳng phải sẽ thành vị Thái bảo duy nhất có thể liên hôn với Đại Phổ sao? Một khi có tư cách này, Trác Thiên Ưng không thể nhìn mình bị độc chết thân vong giữa đường được.
Rốt cuộc hắn đã thấy được một tia hi vọng, đó là thay thế Trác Thiếu Vũ, đi Đại Phổ ở rể!
Ôm cổ tỷ tỷ mình đang ở bên cạnh, Từ Ngôn vui sướng muốn hoa chân múa tay. Lấy ai cũng không trọng yếu, trọng yếu là, có thể tiếp tục sống sót.
"Tiểu tử thối, buông tay, eo của tỷ…muốn gãy rồi!"
Bị ôm chặt, Mai Tam Nương cũng mừng rỡ không thôi. Chỉ cần còn chút hi vọng, tỷ đệ hai người không ai dễ dàng từ bỏ.
"Thêm cơm đi tam tỷ!"
Nâng cái bát trống không lên, Từ Ngôn si ngốc vừa cười vừa nói:
"Ăn no rồi, đệ đi lập gia đình!"