Dịch giả: Hoangtruc
Từ Ngôn đã đoán đúng, áo bào trắng đẫm máu về, thâm cung hoa lan không lưu lại chính là nói vị Lan phi năm đó, là Lưu Lan cốc chủ hiện nay, Tư Mã Lưu Lan!
Nhìn thấy Sở Bạch bất đắc dĩ gật đầu, Từ Ngôn không khỏi than thở một tiếng.
Không trách được vị cốc chủ kia như một oán phụ! Từ Ngôn nhủ thầm, hóa ra người ta quả thật là một oán phụ nha…
Vừa mới mang thai, đã bị Hoàng đế ban cho Sở Bạch. Dù là ai đi nữa cũng sẽ mang oán niệm vô biên. Hiện tại, Từ Ngôn lại có chút đồng cảm với vị cốc chủ kia, thế nhưng nghĩ lại hắn không khỏi nổi giận ngút trời.
Sở Bạch trộm nghệ, Tư Mã Lưu Lan cũng là trộm nghệ. Tuy lão đạo sĩ không thu hai người làm đệ tử, nhưng bàn qua tính lại, chẳng phải Từ Ngôn gọi vị cốc chủ kia một tiếng sư tỷ hay sao?
Thiếu chút nữa bị chém chết, còn phải trải qua một hành trình đầy sinh tử dưới lòng đất. Hiện tại Từ Ngôn rất muốn vả vào miệng mình vài cái. Sớm biết như vậy, chi bằng báo ra danh hào của sư phụ mình trước, làm sao Tư Mã Lưu Lan trơ mắt nhìn đệ tử duy nhất của Từ Đạo Viễn bị độc chết được chứ?
“Chỉ Kiếm, sao ngươi lại chạy đến Lưu Lan cốc này? Nói cho sư huynh nghe thử xem?”
Sở Bạch không vấn vương chuyện cũ nữa, mà tò mò muốn hỏi chuyện của tiểu sư đệ mình.
"Một lời khó nói hết a sư huynh..."
Vẻ mặt Từ Ngôn đầy đau khổ, đem chuyện mình trúng độc kể qua một lần. Lại kể đến tiền căn hậu quả chuyện mình và Bàng Hồng Nguyệt cùng đến Lưu Lan cốc tìm kiếm Ngư Vĩ liên, sau đó mặt mày đau khổ nói: “Không có Ngư Vĩ liên, sư đệ ta sẽ mất mạng a. Vốn cũng từ trong gian nguy giành được một đóa Ngư Vĩ liên trong miệng quái ngư, nào ngờ leo ra khỏi hàn đầm lại bị Tư Mã Lưu Lan cướp mất. Báo hại nương tử ta bị rơi vào trong tay nàng, còn ta lại bị ép đi ra ngoài đuổi huynh đi.”
"Chẳng trách nàng..." Sở Bạch trầm giọng thở dài, nói: "Là lỗi của ta, năm đó tuổi trẻ khinh cuồng, chỉ muốn đi du lịch khắp thiên hạ, cho nên bỏ lỡ nữ nhân mình yêu thích. Đến khi ta trở lại kinh thành, nàng đã trở thành phi tử của Hoàng huynh. Ta không nên yêu cầu Hoàng huynh ban nàng cho ta, không nói đến chuyện làm nàng tổn thương, mà còn liên lụy tới cả con nàng. Sư huynh năm đó, quả thật có chút bá đạo rồi…”
Năm đó bá đạo, hiện tại cũng không đỡ hơn chút nào! Trong lòng Từ Ngôn thầm nói. Nếu không bá đạo sao có thể tới Lưu Lan cốc của người ta phá trận. Cốc chủ người ta đã trốn tới tận nơi này, Sở Bạch vẫn như cũ không chịu buông tha.
Vì ái sinh hận, vì hận sinh oán, Tư Mã Lưu Lan rơi vào tình trạng hiện nay là do Sở Bạch và Tiên hoàng làm hại cả. Nàng là Hoàng phi, cũng là nữ nhân, lại bị người ta đẩy đi ra ngoài, lại đang mang thai trong người nữa. Đổi lại là nữ nhân nào, cũng đều sẽ trở thành oán phụ cả.
"Sư huynh, làm sao Tư Mã Lưu Lan lại trở thành Hoàng phi, chẳng lẽ nàng không thích huynh sao?" Từ Ngôn cảm thấy có chút tò mò. Nếu tâm tư hai người cùng hướng về nhau, Tư Mã Lưu Lan sẽ không chịu gả cho Hoàng đế mới đúng.
“Ưa thích thì thế nào? Sư mệnh khó cãi a!” Sở Bạch thở dài, nói: “Sau khi lão nhân gia người tẩu hỏa nhập ma, sau đó rời xa thế ngoại, ngay cả tin tức cũng không có. Tư Mã Lưu Lan cũng rời khỏi tiểu trấn, bái làm môn hạ một vị cường giả. Nàng trở thành Hoàng phi cũng là quyết định của vị sư phụ đáng kính của nàng ta a.”
“Sư phụ nàng nhất định là một lão bất tử khốn nạn, phải không sư huynh?” Từ Ngôn tức giận bất bình thay cho sư huynh. Hắn mặc kệ mọi chuyện, há miệng mắng thẳng.
Nghe thấy Từ Ngôn mắng chửi sư phụ Tư Mã Lưu Lan, vẻ mặt của Sở Bạch trở nên quái dị. Sau gần nửa ngày mới gượng cười nói: “Mắng thầm trong lòng được rồi. Sau này đệ cũng đừng mắng mỏ sư phụ Tư Mã Lưu Lan nữa. Vị sư phụ đáng kính của nàng là Thái Thượng hoàng, là tổ phụ của đương kim Thiên tử.”
Ân sư thụ nghiệp của Tư Mã Lưu Lan, lại chính là tổ phụ của Hoàng đế hiện nay, mà Sở Bạch lại chính là Hoàng thúc ruột của Hoàng đế. Nghĩ thoáng qua, Từ Ngôn bật thốt lên: “Cha huynh sao!”
Quả thật là vậy, thu nhận Tư Mã Lưu Lan làm độ đệ chính là cha ruột của Sở Bạch.
Biết được quan hệ hỗn loạn của Sở gia, Từ Ngôn cảm thấy đầu óc hắn không đủ dùng rồi. Ngẫm nghĩ lại, có lẽ cha Sở Bạch nhận thấy thiên phú của Tư Mã Lưu Lan bất phàm, mới thu nhận làm đệ tử, rồi lại đem gả cho con trai là Hoàng đế của mình. Đến khi Sở Bạch quay về mới phát hiện nữ nhân mình yêu thích bị gả cho ca ca mình, mà cha y căn bản lại không biết Tư Mã Lưu Lan và Sở Bạch vốn đã là một đôi… Cho nên mới làm loạn cả một khúc uyên ương, hại tới Tư Mã Lưu Lan và Sở Bạch. Thật là tạo hóa trêu người!
Từ Ngôn quyết định sau này sẽ không mắng vị thái thượng hoàng rồi. Chửi cha của sư huynh mình khốn nạn có lẽ không hay ho cho lắm.
“Ta sẽ lấy Ngư Vĩ liên cho ngươi. Chỉ Kiếm, sư huynh có chuyện quan trọng, không thể trì hoãn được.” Nói xong, Sở Bạch vứt thứ gì đó cho Từ Ngôn.Một cái túi nhỏ bằng bàn tay, mặt ngoài màu lục sẫm, mang theo từng sợi hoa văn nhỏ hình vẩy cá, nhìn qua rất bình thường. Nhưng khi mở ra, Từ Ngôn chợt nhìn thấy một cỗ linh khí xuất hiện.
Còn có một thanh trường kiếm, là chuôi kiếm tùy thân của Sở Bạch. Trên chuôi còn có hai chữ lần lượt là Trường, Phong.
Còn có thêm một ngọc bội tinh xảo, mặt trên có khắc hình rồng bay sống động. Trên ngọc bội không có linh khí đáng nói, có lẽ là một dạng tín vật.
"Cái này là..."
Vận chuyển ra một tia linh khí, Từ Ngôn mở ra bên trong. Lập tức hắn cảm nhận được bên trong đó là một không gian rất lớn, đại khái bằng một gian phòng ốc.
"Túi trữ vật! Thượng phẩm?"
Từ Ngôn mừng rỡ không thôi hỏi. Sở Bạch lập tức gật gật đầu, nói: "Ngươi đã đã đạt tới Trúc Cơ cảnh, mang theo túi trữ vật sẽ thuận tiện hơn nhiều. Thanh Trường Phong kiếm là thượng phẩm pháp khí, sư huynh đã thành Nguyên Anh, pháp khí không trợ lực cho ta bao nhiêu cả. Coi như lễ gặp mặt sư huynh tặng cho tiểu tử ngươi vậy.”
"Tạ sư huynh!"
Từ Ngôn cười hắc hắc không ngừng. Có thượng phẩm pháp khí, lại thêm túi trữ vật thượng phẩm, hắn lập tức cảm giác thân gia mình còn có giá trị hơn cả Bàng Hồng Nguyệt.
Con cái dòng chính thế gia cũng chỉ dùng hạ phẩm pháp khí và túi trữ vật hạ phẩm. Hắn chỉ vừa mới gặp sư huynh, đã có được thượng phẩm pháp khí và cả túi trữ vật thượng phẩm. Từ Ngôn chợt cảm thấy sư phụ có chút keo kiệt, đã không để lại vật gì tốt cho mình, lại thu đệ tử quá ít. Nếu hắn có mười mấy sư huynh, chẳng phải đã phát tài to rồi sao?
"Sư huynh, miếng ngọc bội này là gì vậy?" Từ Ngôn cầm lấy ngọc bội tò mò hỏi.
“Là thứ chứng minh thân phận của Hoàng thất.” Sở Bạch mang theo chút khinh thường, nói: "Vật đó chỉ có hậu bối thiên phú cao nhất trong Hoàng gia mới có. Ta lại không cần đến, cũng không thích phải chịu giới luật quản thúc trong tông môn. Nếu ngươi muốn vào Kim Tiền tông, có thể đưa miếng ngọc bội này ra. Nó có thể chứng minh ngươi là chân truyền của Hoàng gia, thân phận không thua đệ tử đã khai mở Lục mạch.”
“Ta đã phá vỡ Lục mạch rồi." Từ Ngôn nghi ngờ hỏi: “Lục mạch Tông sư cầm miếng ngọc bài này có hậu quả gì không?”
"Tuổi còn nhỏ mà đã là Tông sư cảnh, quả nhiên là đệ tử duy nhất của lão nhân gia a." Sở Bạch cười nói: “Vậy coi như ngươi lợi hại, cầm miếng ngọc bội này đến Kim Tiền tông, địa vị của người chính là đệ nhất nhân bên dưới Hư Đan.”
Hiện tại Từ Ngôn không hiểu được quy củ tông môn, nhưng nghe qua có thể hiểu được có tín vật của Sở Bạch này, cho dù có tiến vào Kim Tiền tông thì địa vị của hắn không tầm thường chút nào.
"Sư huynh cũng là môn nhân Kim Tiền tông sao?" Từ Ngôn hỏi câu này, là vì hắn không hiểu biết nhiều về Kim Tiền tông.
"Xem như thế đi, Hoàng tộc Đại Phổ vốn là một mạch của Kim Tiền tông." Sở Bạch nói vậy.
“Lần này sư huynh trở về, có quay về tông môn không?” Từ Ngôn lại hỏi.
Sở Bạch lắc đầu, nói: "Ta không thích bị tông môn quản thúc, chỉ thích đi khắp thiên hạ. Lần này về kinh, xong xuôi mọi việc, ta lại đi qua Thiên Bắc một chuyến.”
Nghe nói Sở Bạch sẽ không ở lại quá lâu, Từ Ngôn có chút thất vọng. Hắn chợt nhớ gì đó, vội hỏi: “Sư huynh, lão tặc Quốc sư hại nước hại dân, chúng ta phải giết gã chết mới thỏa đáng được!”
***************
- Xuân Mậu Tuất 2018 - Chúc Mừng Năm Mới.