“Trương đại ca, huynh, huynh đã đoán đúng rồi, tên kia, tên kia rõ ràng lại nướng thịt rắn ăn!”
Cô gái nhà họ Lý run rẩy nói, Trương Hà nghe thấy liền nhắm mắt lại, trong lòng than thở.
Tên kia đâu chỉ là ăn thịt rắn, mà còn ăn cả thịt người…
Ở bên trong đấu trường, Từ Ngôn ngồi xổm trước đống lửa, thèm ăn mà chảy nước miếng. Hành động nướng thịt rắn lần này đã làm tất cả người xung quanh đấu trường nhìn thấy mà choáng váng.
Đó không phải rắn thường, mà là vương xà, linh cầm của Vạn gia!
Ai tin được như thế vẫn cứ bị làm món nướng?
Ở bên ngoài cửa, Vạn Hộ Hầu tức giận đến lên cơn tanh bành, hận không chết Từ Ngôn, gã cũng mặc kệ chính mình hại người khác trước, mối thù giết chết vương xà, tuyệt đối không muốn bỏ qua.
Vạn Hộ Hầu đưa mắt nhìn Hứa Kính Chi, phát hiện y cũng đang nhìn Từ Ngôn với vẻ đầy âm trầm. Đã có thêm kẻ này làm đồng minh, hai người đối phó với một mình Từ ngôn thì nhẹ nhàng hơn nhiều
“Cái trục quay to cỡ cái chậu rửa cũng bị gãy lìa, chiêu Kích Thạch Nhập Bi này của Hứa thiếu gia quả nhiên đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh rồi.”
Đem ổ quay cố định xong, Bàng Thiếu Thành lau đi mồ hôi, quay đầu lạnh lẽo nói: “Hai người thật giỏi toan tính, ngay trước mặt Bàng Thiếu Thành ta mà muốn giết em rể của ta, món nợ này các ngươi nhớ kỹ, về sau tất nhiên sẽ trả!”
Người nhà Bàng gia không phải người ngu, dĩ nhiên nhìn ra hai nhà, Hứa gia cùng Vạn gia bài ra mưu kế. Chẳng những giọng nói Bàng Thiếu Thành lạnh lẽo, mà ngay anh cả Bàng Thiếu Vĩ cũng giận xanh mặt.
“Thiếu Thành đại ca, thật là oan uổng a!” Hứa Kính Chi làm ra vẻ mặt không hiểu, phân bua: “Cửa ra vào có nhiều người, Thiên Môn Hầu ngoài ý muốn bị chen lấn rơi vào đấu trường. Ta có ý tốt muốn giúp giữ chặt cửa, ai ngờ cửa đấu trường quá cũ kỹ, cơ quan rỉ sét, liền bị gãy lìa. Việc này sao có thể trách ta, nên trách đấu trường quá cũ, không người quản lý.”
“Cũ kỹ không được tu sửa, ngươi Lê gia có phải nghèo đến cả đấu trường không tu sửa nổi.” Vạn Hộ Hầu ở một bên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không đủ khả năng, Vạn gia ta mua lại sẽ tốt hơn!”
“Các ngươi nói láo!” Lê Dịch Minh lúc này không thể nhịn nỗi nữa, đấu trường vốn thuộc về nhà họ Lê quản lý, hằng năm đều có tu bổ nhiều lần. Vị trí cửa cổng ngày hôm qua còn được bọn họ kiểm tra, vốn là hoàn hảo không hư tổn gì.
“Hàng năm, đấu trường đều được nhà ta tu sửa, rõ ràng là các ngươi lén lút giở trò! Chính các ngươi phá hư cửa cổng, đừng hòng gây xích mích giữa nhà ta và Bàng gia!” Tu vi Lê Dịch Minh không cao, chỉ vừa phá vỡ tam mạch. Lần này xảy ra sự cố khiến y kinh hãi không ít, cũng mai Từ Ngôn không có việc gì, nếu gặp có chuyện không may thì quan hệ hai nhà Lê gia và Bàng gia chắc sẽ sụp đổ.
Bốp!
Lê Dịch Minh vừa mới nói xong, liền có bàn tay tát tới, Vạn Hộ Hầu ỷ vào thân thủ cao hơn, tát vào miệng Lê Dịch Minh một cái.
“Đại ca của ngươi có thể cùng chúng ta xưng huynh gọi đệ, ngươi có thể sao, thật biết tính toán, dám mắng ta sao? Đồ con của vợ lẽ!”
Linh thú của Vạn Hộ Hầu bị giết chết, ôm lấy một cục tức giận trong lòng, đột nhiên trở mặt, vượt qua tất cả mọi người đoán trước. Câu nói con của vợ thứ, làm cho Lê Dịch Minh thẹn đến đỏ mặt, vết máu từ miệng chảy xuống, hắn trừng mắt nhìn mà không biết phải cãi lại như thế nào.
Lê Dịch Minh là con của vợ thứ là sự thật, mẹ của hắn là kiếp vợ thứ. Tại gia tộc giàu có, vợ thứ sinh con trai, nhưng vẫn không được xem là con lớn trong dòng tộc, So với con của vợ chính, địa vị trong gia tộc vẫn thấp hơn một phần.
Vạn Hộ Hầu là Vạn gia con trưởng chân chính, đa vị gã ở Vạn gia không phải con vợ thứ như Lê Dịch Minh sánh được. Bàng gia hai vị con trai trưởng hắn đều không sợ, huống chi là Lê Dịch Minh của Lê gia.
“Vạn Hộ Hầu!” Lê Dịch Minh tức nghẹn đến đỏ cả mặt, giận nói: “Chuyện hôm nay ngươi làm, ta sẽ báo cho gia chủ, đến lúc đó sẽ có công đạo!”
“Công đạo?” Vạn Hộ Hầu cười lạnh một tiếng, nói: “Khốn kiếp, ngươi hại chết đại ca ngươi, hôm nay suýt chút nữa hại chết Thiên Môn Hầu. Được, ta sẽ báo chuyện này với ông nội của ta, để ông cùng các vị gia chủ bàn luận xét xử, xem Vạn Hộ Hầu ta ngang ngạnh hay là Lê Dịch Minh người làm hại mạng người!”
Nghe nói một câu, sắc mặt Lê Dịch Minh liền trở nên trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy. Có là con của vợ thứ hắn cũng không thèm để ý, dù nói thế nào dòng máu chảy trong người hắn vẫn là của Lê gia. Thế nhưng năm trước xảy ra chuyện lớn, đại ca của hắn chết oan chết uổng, mặc dù gia chủ không có trách tội, nhưng nói cho cùng nguyên do cũng bởi hắn mà ra.
Đã qua một năm mang tiếng hại chết đại ca, Lê Dịch Minh luôn bị ám ảnh, hôm nay đề cập đến chuyện cũ, hắn cảm thấy lòng ngực nóng, thiếu chút nữa mà phun máu do uất nghẹn lâu nay.
“Đai ca hắn... Không phải do ta làm hại...”
“Đại ca ngươi không phải là ngươi làm hại?” Hứa Kính Chi thừa dịp đổ dầu vào lửa, lạnh giọng nói thêm vào: “Đại ca ngươi, cũng bởi vì ngươi mà chết!”
“Đã đủ rồi!” Bàng Thiếu Thành ở một bên gương mặt giận dữ nói: “Hai người ít nói vài lời lại, đừng khua môi múa mép thêm nữa!"
Bàng Thiếu Thành lên tiếng, Hứa Kính Chi cũng không để ý Lê Dịch Minh, hừ lạnh môt tiếng quay đi. Vạn Hộ Hầu hung hăng trừng mắt nhìn Lê Dịch Minh. Mọi việc diễn ra, Từ Ngôn trong lồng thấy hết sức rõ ràng.
Không nghĩ tới chẳng những có thịt rắn ăn, còn có thể chứng kiến bốn gia tộc lớn nội đấu, Từ Ngôn cảm thấy lần này mạo hiểm nhận được thành quả xứng đáng. Thịt vương xà một khi được nướng chín, mùi hương thật tuyệt, cảm giác như một bữa tiệc thịnh soạn. Hắn dự định sau này nhất định phải phải bắt thêm một ít, để Cửu Mập chế biến thành một bữa tiệc toàn thịt rắn.
Bên ngoài cửa cổng phát sinh tranh chấp đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Có người nhìn về Lê Dịch Minh đầy khinh thường, có người lại chẳng để ý đến thái độ ngang ngược kiêu ngạo của Hứa Kính Chi. Xem ra chính phái Đại Phổ, cho dù là tứ đại gia tộc Tiền Tông cũng không phải đoàn kết bền chặt với nhau.
Thông qua sự việc tranh chấp lần này, Từ Ngôn đã xác định rõ ràng hơn mối quan hệ giữa bốn gia tộc.
Bàng gia và Lê gia quan hệ gần gũi, Hứa gia và Vạn gia tất nhiên cũng có liên quan rất sâu xa. Bốn đại gia tộc hai nhà một nhóm, ở Tiền tông cũng tạo thành hai thế lực lớn. Tình huống ngày hôm nay, Vạn Hộ Hầu dám trước mặt đám đông nhiều người mà tát vào mặt Lê Dịch Minh, có thể nói quan hệ giữa Vạn gia và Lê gia không hòa thuận.
Rầm rầm, rầm rầm.
Không lâu sau, cửa cổng được sửa chửa lại, Bàng Thiếu Thành tự mình động thủ rất nhiều. Gương mặt Lê Dịch Minh tái nhợt thu linh thú vũ hạc của Lê gia về lại. Còn về vương xà của Vạn gia, Vạn Hộ Hầu đã không có ý thu hồi, bởi vì muốn cũng không được, nó đã thành món ăn trong bụng Từ Ngôn, chờ tên kia đi vệ sinh mới có thể tính tiếp được.
“Thiên Môn Hầu, làm tốt lắm!”
Vạn Hộ Hầu phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn nói: “Khoản nợ này ta sẽ nhớ kỹ, một con linh thú vương xà, sớm muộn gì người cũng phải hoàn trả lại!”
“Tốt, sau này nhất định sẽ trả lại ngươi một con.” Từ Ngôn tay sờ lên khóe miệng nói: “Đã quên chừa lại một miếng cho Vạn huynh, hương vị món nướng thật là ngon tuyệt!”
“Ngươi muốn chết!” Vạn Hộ Hầu trừng mất, muốn ra tay, nhưng tại trước mặt đông người Bàng gia, gã vẫn là không có rút kiếm, tay cầm chuôi kiếm vang lên âm thanh cót két.
Trận đấu linh thú kết thúc, kế tiếp là đến lượt linh thú của Bàng gia cùng linh thú của Hứa gia ra sân.
Bàng Hồng Nguyệt đi đến hướng cửa lớn, tiểu bạch ưng trên vai nàng bắt lộ ra nóng nảy, bên phía Hứa Kính Chi, lấy cái túi da từ phía người hầu, sau đó mở ra. Một con chồn chuột linh hoạt, lập tức trèo lên bờ vai của hắn, giơ răng nanh chuột, nhìn về phía Tiểu Bạch Ưng phát ra tiếng gầm nhỏ.
Bàng Hồng Nguyệt nhu hòa vuốt lên bộ lông của tiểu bạch ưng, trên mặt đầy lo lắng. Bởi nàng thấy chồn chuột của Hứa Kính Chi hết sức hung ác, cường tráng khỏe mạnh, sợ rằng tiểu bạch ưng của mình sẽ gặp chuyện không may.
Có lẽ kết thúc trận đấu lần này, tiểu Tuyếtchắc sẽ không thể an toàn trở về…
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Bàng Hồng Nguyệt buông tay, thả tiểu bạch ưng vào trường đấu. Nhìn tiểu bạch ưng bay vút về đấu trường, Bàng Hồng Nguyệt thiếu chút nữa rơi nước mắt, dùng tay lau nhẹ đi khóe mắt.
Cử động của Bàng Hồng Nguyệt, tất nhiên là Hứa Kính Chi nhìn thấy.
Trong lòng Hứa thiếu gia không khỏi sinh ra cảm giác hưng phấn, bắt lấy chồn chuột trên vai thả vào đấu trường. Có thể để linh cầm của mình ăn tươi nuốt sống linh cầm của Bàng Hồng Nguyệt, khiến Hứa Kính Chi thật hưng phấn, cảm giác cũng giống như chính hắn được ăn sạch vị đại tiểu thư của Bàng gia.
Sở thích biến thái của Hứa Kính Chí khiến toàn thân gã run rẩy, ánh mắt đầy lửa nóng cháy nhìn chằm chằm vào Bàng Hồng Nguyệt.
Đó là tà hỏa, có thể thiêu đốt tình bạn, thiêu đốt tình thân, thậm chí thiêu đốt nhân tâm!
Rắc!
Không biết có phải tà hỏa của Hứa Kính Chi tràn ra ngoài hay không, trục quay cửa cổng vừa mới được sửa chữa đột nhiên một lần nữa gãy lìa, sau đó Hứa thiếu gia bị người đá một cái, rơi vào trong đấu trường!