Dịch giả: Hoangtruc
Mang theo hồi ức về thân nhân, Bàng Hồng Nguyệt lâm vào rất nhiều nghi hoặc, cũng chính là bí ẩn đã vây khốn nàng nhiều năm qua. Chỉ mãi tới trước ngày đại hôn mới bị chính tay nàng rạch xé ra.
Trong phần mộ của mẫu thân, chỉ có một chiếc quan tài trống rỗng.
Trong quan tài không có thi thể, nói rõ ốm chết chỉ là cái cớ. Đến nay Bàng Hồng Nguyệt cũng không rõ mẫu thân mình đã đi đâu, còn sống hay đã chết rồi?
Bàng Vạn Lý vẫn luôn mang theo một sự kiêng kị cổ quái khi nói đến tin tức của thê tử, Điểm này Bàng Hồng Nguyệt có thể nhìn ra được, như thể phụ thân không muốn nói thêm bất cứ câu nào về mẫu thân nàng.
Đã Trúc Cơ cảnh...
Bàng Hồng Nguyệt thầm hạ quyết tâm, tu vi mình đã đến Trúc Cơ cảnh, phụ thân cũng không thể tùy ý lừa gạt tung tích mẫu thân được nữa. Lần này về nhà, nàng muốn hỏi rõ xem mẫu thân nàng rốt cuộc có còn sống hay không?
“Không có đường rồi?”
Ngoài xe truyền đến giọng nói ảo não của Từ Ngôn. Xe ngựa đã chạy đến cuối khu rừng, phía trước mặt là một khe núi. Nhưng lướt qua khe là sẽ gặp phải núi cao mất rồi.
Nhảy xuống khỏi cỗ xe, Bàng Hồng Nguyệt đi thẳng về phía khe núi trước mặt.
"Phường thị ngay trong khe núi, đi theo ta."
Đang nói chuyện, bước chân của Bàng Hồng Nguyệt cũng chậm dần, tay đưa lên lần mò vào không khí trước mặt. Mãi đến khi nàng vỗ vào một bức tường vô hình, mới lần nữa nói ra: “Đã tìm ra!”
"Ở chỗ này a..."
Hành động của Bàng Hồng Nguyệt khiến Từ Ngôn rất hiếu kỳ. Hắn nhìn kỹ khe núi hơn, mắt trái hiện ra cảnh trí đã không còn giống bình thường nữa. Dường như trong khe núi kia có một bức màng ảo ảnh trong suốt, bên kia bức màng có thể thấy phố xá tấp nập người.
Năng lực mắt trái có thể nhìn thấu huyễn thuật che đậy phường thị! Từ Ngôn còn đang ngạc nhiên thì Bàng Hồng Nguyệt đã thúc giục ra một tia linh khí. Tia linh khí này tiếp xúc với bức tường vô hình, lập tức cửa vào phường thị ầm ầm mở ra.
Kéo Từ Ngôn theo, Bàng Hồng Nguyệt bước thẳng vào cánh cửa như làm bằng ánh sáng. Một khắc sau, một khoảng không gian khác đã xuất hiện trước mặt hai thiếu niên.
Phố dài, hàng quán, người người đi lại.
Tiếng rao hàng, bán hàng, phi thường náo nhiệt!
Vừa vào phường thị, Từ Ngôn chợt cảm giác như mình vừa đến con phố Lộc Nhĩ náo nhiệt nhất kinh thành. Nhìn ra xung quanh, Từ Ngôn không khỏi đầy cảm khái.
Nơi này là một phiên chợ náo nhiệt nha…
Bên đường là một dãy hàng quán kéo dài.
Một đám người đang vây quanh chủ quán, ta một câu, ngươi một câu ép giá nhau. Còn có uống trà, có đấu rượu, chẳng những có tửu lâu mà còn có khách sạn trú chân, có cả cửa hàng binh khí và tiệm dược, từng cửa hàng to có nhỏ có. Khiến Từ Ngôn bất đắc dĩ nhất, chính là hắn còn nhìn thấy thầy bói mù lòa, có hòa thượng đầu trọc, và cả tửu quỷ nằm khò bên đường.
Mấy cảnh kia không tính vào đâu cả, Từ Ngôn cảm thấy không tin tưởng rằng nơi này là tu hành giới ở chỗ hắn còn nhìn thấy cả một tên ăn mày giả chết nữa…
Đây là phường thị tu hành giả?
Hay thật sự là chợ phiên trong con phố Lộc Nhai?
Mang theo ánh mắt phức tạp, Từ Ngôn nhỏ giọng hỏi một câu: "Sẽ không có chuyện người nơi này đều là tu hành giả hết chứ?”
“Hơn phân nửa là tu hành giả!” Bàng Hồng Nguyệt thấp giọng trả lời: “Cũng có võ giả qua lại phường thị. Vốn võ giả không vào được, nhưng có tu hành giả dẫn đầu là có thể thông qua được trận pháp bên ngoài phường thị.”
Thì ra là thế, Từ Ngôn bừng tỉnh. Thoáng nhìn thấy nhiều tu hành giả như vậy, hắn cảm thấy mới lạ không thôi.
Phường thị này không tính quá lớn, chỉ dài chừng hai con phố. Chẳng qua người nơi đây không ít, nếu hơn một nửa đều là tu hành giả, như vậy tụ tập trong phường thị này chỉ sợ không dưới mấy trăm ngàn tu hành giả.“Trong kinh thành có nhiều tu hành giả như vậy sao?” Từ Ngôn tò mò hỏi.
“Bên cạnh Kinh thành chỉ có phường thị này. Tất cả tu hành giả mấy ngàn dặm quanh đây đều đến cả nơi này, cho nên mới có nhiều người như vậy.” Bàng Hồng Nguyệt đi bên cạnh giải đáp. Nàng cũng hiếm khi nhìn thấy nhiều tu hành giả như vậy, giọng nói cũng không khỏi giảm nhỏ lại, sợ quấy rầy người khác.
Thật ra không cần phải nhỏ giọng nói chuyện, vì phường thị đang hỗn loạn cả lên. Trừ phi đứng giữa đường rướn họng mắng chửi người, nếu không sẽ không ai chú ý tới hai thiếu niên đang đi trên đường cả.
Đang nói chuyện, hai người đi ngang qua một cửa hàng bày bên đường. Từ Ngôn tò mò nhìn qua vài lần. Sau khi nhìn thấy thứ người ta bày bán, hắn mới phát giác đó không phải là quán bán thứ hàng tạp nham, mà đó là bảo quán.
Nhân sâm to bằng cánh tay, còn có tham linh đong đưa; Trân châu to bằng mắt rồng tản ra hào quang kinh người; Một quyển thẻ trẻ không tên nhìn qua đã biết là đồ cổ; Một vài quái thảo mang theo một tầng sương lạnh quái dị mà Từ Ngôn không rõ tên gọi thế nào.
Đều là bảo bối a!
Nhìn mấy thứ người ta bán ra, nước miếng hắn cơ hồ nhiễu đầy xuống, thầm hận không thể một cước đá bay tên chủ quán đi, vơ hết tất cả bảo bối trên bỏ vào túi.
Nghĩ thì nghĩ, Từ Ngôn cũng không dám đi đạp người ta thật. Không nói đến chuyện vây quanh hàng quán đều là những cao thủ có ánh mắt sáng ngời, khí tức trầm ổn, mà trên đỉnh đầu vị lão đầu ngồi xếp bằng sau quầy hàng như có hơi nước bốc lên.
Người khác không nhìn thấy linh khí dao động, nhưng trong mắt Từ Ngôn nhìn rõ là tam hoa tụ đỉnh. Nhìn bộ dạng chủ quán như vậy, Từ Ngôn ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt.
Cường nhân cùng cảnh giới với lão tổ tông Bàng gia, hắn không chọc vào nổi. Nếu có sư huynh ở đây, hắn cảm thấy có lẽ sẽ cướp sạch lão đầu kia được.
“Ngươi nhận ra được mấy tài liệu kia?” Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy bộ dạng lưu luyến của Từ Ngôn, tò mò hỏi một câu.
“Không biết thứ nào cả.” Từ Ngôn ăn ngay nói thật, vì vậy nhận phải một cái liếc mắt của nữ hài.
“Tiệm bán thuốc kia, là bán linh đan hả?” Nhìn thấy có một cửa hàng bán dược bên đường, Từ Ngôn tùy ý hỏi một câu.
“Tiệm bán thuốc trong phường thị đương nhiên bán linh đan linh thảo rồi. Cửa hàng binh khí thì sẽ bán ra các loại pháp khí.” Kinh nghiệm trong phường thị của Bàng Hồng Nguyệt nhiều hơn Từ Ngôn nhiều, cho nên mới khẽ giải thích cho hắn.
“Quán rượu kia, không cần phải nói, nhất định là bán linh tửu rồi." Từ Ngôn rất thông minh, suy một ra ba. Nghe được, Bàng Hồng Nguyệt khẽ cười gật đầu, thập phần thừa nhận tên phu quân tiện nghi này cũng khá thông minh.
"Nếu như quán rượu bán linh tửu, như vậy thanh lâu, nhất định bán linh nữ rồi!” Từ Ngôn hắc hắc cười ngây ngô lẩm bẩm. Nụ cười mỉm trên mặt Bàng Hồng Nguyệt cứng ngắc lại.
Vừa đi vừa ngừng lại coi ngó, xem như Từ Ngôn được một phen mở mang tầm mắt. Tuy hắn không nhận ra chỗ lợi hại của những bảo bối rực rỡ muôn màu kia, nhưng mắt trái hắn có thể phân biệt ra linh khí mạnh yếu khác nhau của từng bảo bối.
Cửa hàng ven đường không ít, chẳng những có pháp khí và đan dược, còn có nơi chuyên bán trận pháp và phù lục. Ly kỳ nhất còn có cửa hàng bán linh cầm. Từ Ngôn đi dạo một vòng, phát hiện chúng chỉ là vài con ấu thú linh cầm, đến trình độ Yêu vật cũng không đạt được, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Nhìn sắc mặt hắn không tốt, Bàng Hồng Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Ngươi đã có Tiểu Hắc rồi, vẫn còn thích linh cầm khác được sao?"
Mang tâm tư dò xét xem đối phương có phải là kẻ có mới nới cũ hay không, Bàng Hồng Nguyệt bèn hỏi câu này. Cho nên, lúc này nàng cảm thấy tim đập thình thịch, nói xong vẫn còn mấp máy khóe môi.
“Có lớn thì ai thích nhỏ làm gì chứ?” Từ Ngôn đáp một câu, nghe được hàng mi của nữ hài cau lại, bộ dáng đầy ảo não.
“Sao không bán Đại yêu kia chứ? Mua một con đem ném vào Hứa gia, có phải giải quyết xong phiền toái rồi không!”
Từ Ngôn tiếc nuối, còn Bàng Hồng Nguyệt nghe được bật cười một tiếng, âm thầm nhéo hắn một cái.
Đại yêu có thể ngang ngửa với cường giả Nguyên Anh, ai bắt được nó chứ?
Đi đến cuối con phố, Bàng Hồng Nguyệt kéo Từ Ngôn vào một cửa hàng.
Trong cửa hàng này bày bán đủ loại vật phẩm, không khác một cửa hàng tạp hóa bao nhiêu cả, có vài hạ phẩm pháp khí, cũng có chút ít đan dược không có bao nhiêu linh khí. Có điều khiến Từ Ngôn kinh ngạc, chính là trong tiệm này còn có một con bạch ưng nhỏ. Nhìn kỹ, chính là ấu thú Tuyết ưng Bàng gia.
"Lộc thúc!"
Tiến cửa tiệm, Bàng Hồng Nguyệt lập tức lộ vẻ vui mừng. Lão điếm chủ nghe thấy tiếng gọi bèn ngẩng đầu lên, nhìn một lúc mới kinh hô lên: “Đại tiểu thư!"