Tháng chạp rét đậm, năm cũ sắp qua. Cỏ cây Đại Phổ vẫn còn xanh tươi, thậm chí trong kinh thành còn có thể nhìn thấy lá xanh hoa đỏ.
Phổ quốc bốn mùa như xuân, rất hiếm khi có tuyết rơi. Chẳng qua mùa đông năm nay đã định trước sẽ rét lạnh vài phần so với năm ngoái. Một phần là vì thiên tượng bên ngoài, còn một phần, là thứ nhân tâm chôn giấu trong lòng đã biến hóa lạnh lùng.
Lòng dân chúng không lạnh. Lạnh, là từ tứ đại gia tộc Tiền tông nổi lên.
Theo cửa ải cuối năm gần qua, tranh đoạt ngôi vị người đứng đầu năm năm một lần sắp bắt đầu. Tiền tông dưới thời người chủ vị Bàng Vạn Lý chưởng quản nhiều năm, cũng sẽ chấm dứt vào cuối năm nay. Thân phận Bàng Vạn Lý từ chủ vị sẽ biến thành gia chủ bình thường, mà Tiền tông sẽ xuất hiện người chủ vị mới, được quyết định sau giao thừa này.
Tranh đoạt ngôi chủ vị của tứ đại gia tộc rất đơn giản, không năm ngoài chuyện thi đấu. Bốn vị gia chủ thi đấu với nhau, đã định trước sẽ cực kỳ nguy hiểm. Trước kia tranh đoạt chủ vị từng có trường hợp gia chủ bị trọng thương. Hơn nữa tình huống này người ngoài không giúp gì được, mặc khác có chết trận cũng không trách được người khác. Trừ phi các gia chủ buông tha, nếu không cuộc quyết đấu giữa các gia chủ là không thể tránh né được.
Càng gần đến cuối năm, bầu không khí của tứ đại gia tộc Bàng Lê Hứa Vạn cũng càng thêm khẩn trương. Mà Từ Ngôn thì lại trong bầu không khí khẩn trương này, đưa chân bước vào đại môn Bàng phủ.
Cô gia vừa về đến, như thể hòa tan đi cái bầu không khí khiến người ta bất an này vài phần.
Không phải Từ Ngôn có năng lực cải biến được cuộc tranh đoạt chủ vị sắp tới. Mà hình tượng lúc này của hắn thật sự làm người ta có chút dở khóc dở cười.
“Các hạ, có thiếp mời chứ?”
Người gác cổng Bàng phủ nhìn thấy một vị đeo bịt mắt, hung thần ác sát, đầy bất thiện vừa đến cửa đã không khai báo mà xông thẳng vào, lập tức cản lại.
“Về nhà thì cần thiếp mời cái gì? Mắt bản hầu không tốt, mắt ngươi cũng mù hả?”
Tức giận mắng một câu, Từ Ngôn nghênh ngang lắc lư đi vào. Tên gác cổng phía sau không ngừng nhận lỗi.
“Hóa ra là Cô gia à! Là tiểu nhân nhất thời không nhận ra, Cô gia đi thong thả. Mắt Cô gia không làm sao chứ? Có cần tiểu nhân tìm danh y tới không?”
“Canh cửa cho tốt đi, mắt với mũi cái gì chứ!”
Không để ý đến người gác cổng nữa, Từ Ngôn chắp hai tay sau lưng ung dung bước khoan thai đi. Hắn không quay về tú lầu của Bàng Hồng Nguyệt mà đi thẳng về thư phòng Bàng Vạn Lý.
Từ Ngôn vẫn cảm thấy nên nói trước cho vị nhạc phụ tiện nghi biết về chuyện Chỉ Phiến môn và Hứa gia cấu kết với nhau một tiếng. Dù sao hắn không phải là hậu bối Bàng gia, không rõ chi tiết tranh đoạt giữa các gia chủ. Về phần ám hiệu đã xác nhận với Tiêu Lôi xong xuôi, nếu Bàng Vạn Lý không đành lòng ra tay với Vạn gia, Từ Ngôn làm thay cũng được.
Rơi vỡ một chén trà nha, là một chuyện rất đơn giản.
Thư phòng không ai, Từ Ngôn cố tình dạo một vòng. Lúc đi ra gặp được lão quản gia Bàng Phúc, mới biết Bàng Vạn Lý không có ở nhà, hơn nữa trước khi tranh đoạt chủ vị mới trở về.
Bàng Vạn Lý đi đâu vậy?
Từ Ngôn cảm thấy có chút buồn bực, chẳng lẽ là đi bế quan tu luyện?
Còn vài ngày nữa mà thôi, khổ luyện cũng không làm được gì a.
Lão quản gia chỉ một bộ mỉm cười, hỏi gia chủ đi đâu lão cũng lắc đầu nói không biết. Từ Ngôn cảm thấy không thú vị, bèn rời khỏi thư phòng trở lại tiểu viện của mình.
Chưa vào đến cửa đã nghe thấy trong sân vang lên tiếng hò reo của một đám nữ hài. Bàng gia nặng nề, có lẽ chỉở trong tú lầu của Bàng Hồng Nguyệt mới vang lên tiếng cười như vậy.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là mấy nữ tì với bộ dạng chật vật không chịu nổi. Đám nha hoàn vốn đoan trang tú lệ, nay quần áo không chỉnh tề, đầu bù mồ hôi. Tiểu nha hoàn Minh Châu càng là đầu bù tóc rồi, chẳng quan tâm đến chuyện tà áo mở tung ra, áo nhỏ thêu hoa cũng theo đó tung bay.
Bọn hạ nhân chật vật không chịu nổi, Bàng Hồng Nguyệt cũng không khá hơn. Trán nàng đầm đìa mồ hôi, mắt trừng to, môi anh đào mím lại, ống tay áo rộng được vén lên cao, lộ ra cả cánh tay trắng nõn như củ sen.
Trước bầy nữ tử, là một con heo đen nhỏ đang khò khè líu ríu vui vẻ kêu, đông chạy tây nhảy loạn cả sân nhỏ.
Bàng Hồng Nguyệt về trước Từ Ngôn hai ba ngày, vừa đến cửa thì gặp ngay Bàng Vạn Lý chuẩn bị rời đi. Cha con gặp mặt, Bàng Hồng Nguyệt mới kể chuyện trải qua ở Lưu Lan cốc, Bàng Vạn Lý chẳng qua là cười ha hả lắng nghe. Biết được Từ Ngôn đã không đáng ngại, Bàng Vạn Lý nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai nữ nhi mình, rồi rời khỏi nhà.
Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy phụ thân có chút già rồi, bởi vì nàng trông thấy bóng lưng phụ thân rời đi như có vài phần còng xuống, mà bên tóc mai đã có sợi bạc trắng. Nam nhân từng gánh vác cả một gia tộc quyền thế đã không còn trẻ tuổi nữa rồi.
Cảm khái chẳng qua chỉ trong ngắn ngủi, lúc Bàng Hồng Nguyệt về tới tú lầu, lập tức đã phải tức giận đến nổi trận lôi đình.
Con heo Tiểu Hắc là Bàng Thiếu Thành mang về, thế nhưng nếm được cái tốc độ không ai sánh kịp của nó rồi, thì y lập tức ném Tiểu Hắc vào trong viện của Bàng Hồng Nguyệt.
Bàng nhị thiếu gia còn không đuổi kịp heo thì tuyệt đối không nuôi nổi heo được rồi.
Tiểu Hắc vào tiểu viện của Bàng Hồng Nguyệt, đám nha hoàn trong viện mới tính là xui cùng cực. Mỗi ngày đều vương đầy phân heo quét không xuể. Thậm chí, Minh Châu còn hoảng sợ phát hiện, rõ ràng con heo Tiểu Hắc lại ngủ trên giường đại tiểu thư nữa.
Vì không muốn Tiểu Hắc quấy rối, đám nha hoàn phải nhốt nó vào gian phòng cạnh phòng tiểu ưng. Vốn nghĩ rằng đã ổn rồi, không ngờ căn bản không giam được heo, phòng đã khóa kín cửa vẫn bị heo kia đơn giản phá tung ra.
Vì vậy, bắt heo đã trở thành cực khổ mà ngày nào đám nha hoàn cũng phải nếm trải.
Đại tiểu thư trở về, cả đám nha hoàn hết sức cao hứng. Bàng Hồng Nguyệt đành phái người xây một cái chuồng heo rất lớn ngay một góc tiểu viện, mỗi ngày đổ đầy đồ ăn. Cơ hồ như biến Tiểu Hắc trở thành gia súc nuôi trong nhà. Còn tưởng lần này heo nhỏ trở nên trung thực rồi, không nghĩ chuồng heo rộng rãi cũng không ngăn nổi Tiểu Hắc nho nhỏ kia.
Lúc Từ Ngôn bước vào cửa, thì Bàng Hồng Nguyệt và đám nha hoàn mới vừa bắt xong con heo Tiểu Hắc thả vào chuồng heo lại. Nhìn bộ dáng chật vật của các nữ hài, Từ Ngôn còn phải buồn cười. Không đợi hắn kịp trêu chọc, tiếng thét dài của Minh Châu vang lên.
Trong viện toàn nữ nhân, lúc này Minh Châu mới biết Cô gia trở về bèn vội vã kéo vạt áo che lại. Nàng ta vừa thét vừa cùng các tỷ muội chạy nhanh về phòng, như thể vừa mới chứng kiến một con sói đói đi về vậy.
Bọn nha hoàn chạy, Tiểu Hắc lại không chạy. Nhìn thấy Từ Ngôn trở về, Tiểu Hắc nhảy dựng lên cao hơn cả trượng, nhào vào Từ Ngôn. Sau khi được Từ Ngôn bắt được, nó đưa mũi dài dùng sức ủi ủi vào người hắn, khiến Bàng Hồng Nguyệt đứng bên cạnh không khỏi buồn nôn.
“Lại lừa bao nhiêu người đây!” Bàng Hồng Nguyệt liếc mắt nhìn Từ Ngôn, tức giận hỏi. Có điều vẻ lo lắng trong ánh mắt đã chậm rãi tản đi.
“Chỉ một tên, thật sự!” Từ Ngôn cười hắc hắc, vỗ đầu Tiểu Hắc nói.
"Tiểu Hắc quá bướng bỉnh rồi, ngươi quản nó đi. Cả ngày chạy loạn khắp nơi, cả sân đầy phân heo.” Bàng Hồng Nguyệt oán trách nói.
“Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, nàng nhường nó chút đi.” Từ Ngôn mang theo vẻ cười ngây ngô đáp.
Heo hả? Ăn xong thì thải phân là chuyện bình thường. Cho nên Từ Ngôn cảm thấy Tiểu Hắc như vậy là hoàn toàn khỏe mạnh hoạt bát. Có điều chạy loạn khắp viện tử cũng không phải là cách hay. Cho nên Từ Ngôn đi vào tú lầu, mang theo Tiểu Hắc vào cùng, định bụng ở cùng với Tiểu Hắc luôn. Việc này khiến Bàng Hồng Nguyệt tức giận không thôi.