Dịch giả: Hoangtruc
Vương xà có độc, chẳng qua nếu quen thuộc với loại này thì cũng không tính là độc nữa.
Sở thích của Từ Ngôn làm Bàng Hồng Nguyệt cực độ khinh thường. Con rắn độc như vậy, đánh chết nàng cũng không đụng vào một miếng.
Trở về khách sạn Lâm Phúc, tìm chưởng quầy mập mạp hỏi thăm, biết được môn nhân Lưu Lan cốc phụ trách thu mua quả tùng ở lầu hai. Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt đi thẳng lên gõ cửa tìm.
Chịu trách nhiệm thu mua quả tùng của Lưu Lan cốc là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, gương mặt thon nhọn, nhìn qua có vẻ không phải là người dễ chịu. Chẳng qua Từ Ngôn cũng mặc kệ, vừa vào cửa đã bày ra một bộ dạng cao cao tại thượng.
“Sáu quả tùng.”
Đặt sáu quả tùng màu bạc lên bàn, mặt mày Từ Ngôn muốn ngẩng cao tới trời. Nhìn bộ dạng của hắn, khóe miệng đối phương nhếch lên một tia cười nhạo, không nói gì mà móc ra sáu mươi miếng vàng lá, rồi định thu quả tùng về.
Bộp một tiếng, đám vàng lá bị Từ Ngôn quạt bay cả xuống đất, hắn chỉ vào mũi mình hỏi: “Nhìn ta giống thiếu tiền lắm sao?”
Nói tới đây, Từ Ngôn lại chỉ qua Bàng Hồng Nguyệt đang sững người bên cạnh, nói: “Đến nha hoàn còn tuyệt sắc thế này, Hầu gia nhà ngươi giống kẻ thiếu tiền lắm sao?”
"Hầu Gia?” Nữ tử cao gầy đưa mắt nhìn sáu qảu tùng trên mặt bàn, nhíu mày nói: "Không đổi vàng, vậy ngươi muốn đổi cái gì?"
“Đi dạo Lưu Lan cốc ngươi một chuyến.” Từ Ngôn đĩnh đạc nói. Dáng vẻ Hầu gia được hắn bày ra hoàn hảo mười phần.
“Lưu Lan cốc, không tiếp khách.” Vẻ mặt nữ tử cao gầy đầy bất thiện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy quả tùng trên bàn.
“Sáu quả tùng, lượn qua lượn lại Lưu Lan cốc còn chưa được?” Từ Ngôn đầy ảo não hỏi, rồi quay qua Bàng Hồng Nguyệt nói: “Lấy ngân phiếu ra, đưa cho nàng ta một vạn lượng, không đủ thì đưa hai vạn lượng! Nghe nói Lưu Lan cốc cảnh đẹp như tranh, hôm nay nhất định bản hầu phải đi đến đó!”
"Lưu Lan cốc, không thiếu tiền." Nữ tử rõ ràng khinh thường cái điệu bộ gia tộc quyền thế của Từ Ngôn, từ chối thẳng: “Lưu Lan cốc chúng ta cũng không hoan nghênh có khách ghé thăm.”
“Các ngươi có rất nhiều tiền sao?” Từ Ngôn bắt chéo chân, nói: “Bản hầu còn chưa thấy ở Đại Phổ này có kẻ nhiều tiền hơn ta. Không đi Lưu Lan cốc cũng được. Tiểu Nguyệt a, xuống dưới lầu dán bố cáo, Lưu Lan cốc bọn họ thu mua một quả tùng mười lạng vàng, ta sẽ mua hai mươi lạng vàng một quả, có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Mua đủ một xe thì chở về Hầu phủ cho heo ăn.”
“Vị Hầu gia này, ngài muốn đối nghịch với Lưu Lan cốc ta sao?”
"Ngươi nói đúng, bản Hầu muốn đối nghịch với Lưu Lan cốc các ngươi đấy. Không để ta thưởng thức cảnh đẹp, ta sẽ không cho các ngươi thu được quả tùng!”
Hành vi vô lại của Từ Ngôn đã làm đối phương thấy khó xử.
Lưu Lan cốc là môn phái ẩn thế, sẽ không đơn giản xuất khỏi sơn môn. Thế nhưng dù sao nơi này cũng là bên trong Đại Phổ, người ta là một vị Hầu gia Đại Phổ, chỉ muốn du ngoạn Lưu Lan cốc một phen. Nếu cứng rắn chống đối, nàng không sợ chọc giận Hầu gia, có điều lại không muốn đối phương cướp sạch quả tùng. Nàng trở về tay không tất sẽ bị phạt.”
“Các hạ… thật sự là Hầu gia Đại Phổ?” Ngữ điệu của nữ tử này bắt đầu dịu lại.
“Không thể giả được, là Địa song hầu Đại Phổ!” Từ Ngôn vỗ ngực cam đoan. Thiên đối với địa, môn đối với song, Thiên Môn hầu bị hắn cải biến thành Địa Song hầu.
"Đế Sang hầu?" Nữ tử nghi ngờ lặp lại một câu. Nàng ta cảm thấy tên này thật cổ quái, nhưng cũng thật có đại khí.
Lưu Lan cốc không tiếp khách, ngày thường cũng không có bao nhiêu người bên ngoài được phép đi vào trong cốc. Nhưng vẫn có vài kẻ bán hàng rong rau củ, bán lương thảo vẫn hay đi vào trong sơn cốc.
Suy nghĩ lợi và hại một phen, nữ tử cao gầy nhìn ra đối phương chẳng qua là một tên thùng cơm ăn ngon mặc đẹp. Những gia hỏa nhìn qua ngang ngược càn rỡ như vậy lại dễ đối phó nhất, hơn nữa đuổi đi cũng rất dễ. Nếu đối phương muốn du ngoạn một phen thì dẫn hắn vào trong sơn cốc một chút, an bài cho hắn một phòng nghỉ vẫn thường dùng để chuẩn bị cho mấy kẻ bán hàng rong ở lại qua đêm, sau đó đuổi đi ra. Chẳng những nàng ta không tổn thất, mà còn thu không lấy sáu quả tùng.
Từ Ngôn giả bộ như vậy, tức thì có hiệu quả. Hơn nữa hắn bị xem thường như vậy, sau này vào Lưu Lan cốc cũng thuận tiện hơn rồi.
“Nếu Đế Sang hầu muốn dạo quanh Lưu Lan cốc một chuyến, sáu quả tùng đã đủ rồi. Chẳng qua các người chỉ có một ngày, sáng sớm hôm sau phải lập tức rời đi.”
“Không vấn đề!” Từ Ngôn vỗ bàn một cái, nói: “Một ngày đủ rồi. Chắc hẳn Lưu Lan cốc các ngươi cũng không có đồ ăn thức uống gì ngon lành đâu. Nhìn qua một phen cho biết, ta trở về có thể nói khoác với đám bằng hữu nháo sự kia một phen, ha ha ha! Ta cũng đã vào được trong Lưu Lan cốc!”
Sáu quả tùng, sáu mươi lạng vàng chỉ để đi dạo một vòng Lưu Lan cốc. Điều này khiến nữ tử cao gầy thầm xem thường loại phế vật Hầu gia kia, lại càng không có chút phòng bị nào cả.
“Hầu gia phải chờ rồi. Ngày mai ta sẽ nhờ sư muội đồng môn đưa các người vào cốc. Nhớ kỹ không được đi lại lung tung, nếu lỡ lâm vào hiểm địa, ném mạng đi, Lưu Lan cốc chúng ta không chịu trách nhiệm đấy.”
"Nguy hiểm như vậy?" Sắc mặt Từ Ngôn chợt khổ não, lộ vẻ do dự hỏi: “Nếu không đi lại lung tung mà nói, thì sẽ không gặp phải nguy hiểm nào đúng không?”
Nữ tử cao gầy chỉ định hù dọa đối phương một chút, không ngờ quả nhiên người ta rất tiếc mệnh bèn đắc ý nói tiếp: “Chỉ cần nghe theo sắp xếp của Lưu Lan cốc ta, sẽ được bình yên vô sự. Điểm này Hầu gia có thể an tâm.”
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Từ Ngôn vỗ ngực, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm: "Chúng ta ở đó một đêm thôi, hôm sau các ngươi có giữ ta lại, ta cũng không ở.”
Nói chuyện với đám đệ tử Lưu Lan cốc xong xuôi, Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt trở về hậu viện.
Vừa vào phòng, Bàng Hồng Nguyệt véo lấy cánh tay Từ Ngôn nói: “Ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý gì đây? Dám nói ta là nha hoàn hả?”
“Cô là đại tiểu thư hay là con cua vậy, sao cứ phải ngắt nhéo người ta chứ? Bầm tím mất rồi, mau buông ra!” Từ Ngôn nhe răng trợn mắt nói: "Không giả vờ ngây ngốc thì phải làm sao bây giờ? Nói chúng ta muốn gặp Cốc chủ, sau đó yêu cầu một đóa Ngư Vĩ liên? Lại không thân không quý, đi vào trong đó được mới lạ.”
“Chúng ta có thể thử lấy Tuyết ưng trao đổi.” Bàng Hồng Nguyệt cũng biết Ngư Vĩ liên không dễ lấy như vậy. Nếu Lưu Lan cốc vô chủ, bọn họ tất nhiên sẽ tìm kiếm một phen, nhưng Lưu Lan cốc đã sớm bị chiếm cứ, đến địa bàn người ta tìm bảo, không phải là ăn cướp hay sao?
“Tuyết ưng có giá một ngàn linh thạch?” Từ Ngôn hỏi lại, Bàng Hồng Nguyệt lập tức lắc đầu.
“Vậy chẳng phải xong rồi sao? Không lấy Ngư Vĩ liên được, cũng không đổi được?” Từ Ngôn giang tay ra.
“Chúng ta dùng quả tùng vào được bên trong Lưu Lan cốc, rồi sau đó làm gì?” Bàng Hồng Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Tùy cơ ứng biến thôi chứ sao. Còn có cách gì khác đây.” Từ Ngôn nói xong, quay qua nói nhà bếp mang thức ăn lên, không nghe thấy bụng dạ cô gia sôi réo thế này hay sao?
Lúc chưa tới Tê Phượng trấn, Bàng Hồng Nguyệt đã nghĩ ra rất nhiều cách. Chẳng qua về sau nàng gạt bỏ đi hết, bởi vì nàng phát hiện dù cách gì đi nữa cũng rất khó đạt được Ngư Vĩ liên từ Lưu Lan cốc. Giá trị của Tuyết ưng quả thật rất xa xỉ, nhưng mà lại ít hơn một ngàn linh thạch nhiều lắm.
Bàng Hồng Nguyệt không biết tiến vào được Lưu Lan cốc rồi phải ứng đối làm sao, cho nên cơm tối cũng không ăn nhiều được. Nàng không ăn nhiều, Từ Ngôn lại ăn không ít. Ăn no rồi lại đi ngủ mới là thói quen của Từ Ngôn hắn a.
Chuyện của ngày mai thì ngày mai tính. Hôm nay không nghĩ nhiều thêm, trừ chuyện ăn không ngon ngủ không yên ra, thì cũng chẳng có thêm tác dụng gì cả.
Bụng dạ Từ Ngôn rộng lớn, Bàng Hồng Nguyệt không so được. Nghe thấy âm thanh nghiến răng của Từ Ngôn bên cạnh, Bàng Hồng Nguyệt lại không cách nào ngủ được. Mãi đến khi trăng đã lên cao, nữ hài đầy lo lắng mới thiếp ngủ đi.
____
“Trương sư tỷ, ngày mai mang theo vị Hầu gia kia vào cốc thật sao? Nếu Cốc chủ biết có người ngoài vào cốc, sẽ không trách tội chúng ta chứ?”
Bên trong gian phòng được Lưu Lan cốc thuê ở, một nữ đồng chừng mười mấy tuổi hỏi nữ tử cao gầy.
“Yên tâm đi, cái loại Hầu gia phế vậy như vậy, trừ chuyện ăn uống chơi đùa thì chẳng làm được gì cả đâu. Hơn nữa những kẻ này rất tiếc mệnh, ngày mai muội đưa bọn họ đến gian phòng dành cho mấy người bán hàng, vận lương nghỉ lại, cảnh cáo không cho hắn rời khỏi phạm vi trăm trượng là được rồi. Hắn không dám đi loạn đâu. Hôm sau lập tức dẫn hắn rời cốc.”
“Được, ta sẽ canh chừng, không để bọn họ đi loạn.”
Môn nhân Lưu Lan cốc quyết định mang Hầu gia phế vật vào cốc, lại nhận định vị Hầu gia kia rất sợ chết, đến gian tiểu viện cũng sẽ không dám bước chân ra. Thật tình các nàng đã không biết không phải mình dẫn một con heo mập dạo quanh nhà một chuyến, mà là đã dẫn sói vào nhà rồi.