Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Người nào lại dám lớn mật như thế, ngay cả người của Trương gia ta cũng dám động?

Một gã thanh niên mặc hoa phục từ cửa thang lầu đi ra, mặt đầy ngạo khí nói:

- Cho dù là một con chó, cũng là chó của Trương gia ta, đều đắt gấp trăm lần so với bất kỳ dân đen nào!

Hắn đảo ánh mắt nhìn lướt qua, khi nhìn thấy Tiêu Họa Thủy và Lan Phi, hai mắt không khỏi sáng ngời, lập tức khóe miệng há to, còn kém chút nữa chảy ra nước miếng.

- Hai vị tiểu thư họ gì!

Hắn lập tức đổi lại một bộ khuôn mặt tươi cười, chuyển biến cực nhanh khiến mọi người trố mắt kinh ngạc.

Tiêu Họa Thủy cùng Lan Phi đều là người có thân phận cao quý, người khác cung kính đối với các nàng, các nàng cũng chỉ xem là chuyện đương nhiên, đâu có vì vậy mà sinh ra cảm tình, đáp lại chứ?

Đối mặt với biểu tình tốt gần như nịnh hót của thanh niên mặc hoa phục này, hai nàng đều không hề quan tâm tới.

- Hừ! Là ai ở trong này quấy rầy hai vị tiểu thư dùng cơm?

Thanh niên hoa phục xoay đầu nhìn lại hỏi một đám người đang xông tới ở phía sau.

- Tứ thiếu! Là ba người tiểu nhân!

Ba người trước đó ngồi cùng bàn với Lưu lão thất đều đứng ra nói.

- Các ngươi thật to gan, cũng dám đường đột với giai nhân, có còn biết văn hóa một chút hay không?

Gã thanh niên hoa phục làm mặt nghiêm, lạnh lùng quát:

- Tới đây quỳ xuống cho ta, mau bồi tội hai vị tiểu thư đi!

Ba người kia căn bản ngay cả tư cách nói cũng không có, lập tức đi tới, “cộp” một tiếng liền quỳ xuống trước mặt hai nàng Tiêu Họa Thủy, rối rít nói:

- Chúng tiểu nhân quấy rầy hai vị tiểu thư dùng cơm, tội đáng chết vạn lần!

Trương gia này không phải khí thế hùng hùng hổ hổ tới tìm thù sao, như thế nào sự tình lại đảo ngược như vậy?

Nhìn thấy một màn này, đám người đi theo thanh niên hoa phục kia tới cũng không có gì bất ngờ: tứ thiếu của bọn họ này tính tình thất thường, chính là thích mỹ nữ, bình thường sẽ vì mỹ nữ làm ra chút chuyện khó mà tưởng tượng.

Hiện tại chỉ là bảo người quỳ xuống, hoàn toàn chỉ là chút chuyện nhỏ.

Hai nàng Tiêu Họa Thủy đều lộ ra vẻ mặt không vui, các nàng chẳng qua là muốn yên tĩnh ăn bữa cơm ngon, hiện tại đây là trò xiếc khỉ hay sao?

- Ba tên đần độn các ngươi này, lại làm cho hai vị tiểu thư tức giận thành như vậy, đồ đáng chết!

Gã thanh niên hoa phục hừ lạnh một tiếng, “bốp”, hắn chụp một chưởng, đầu một gã đang quỳ lập tức vỡ ra như một trái dưa hấu, vật thể màu đỏ trắng lập tức chảy đầy đất.

May mà những khách trong tửu lâu đã sớm thấy thời cơ bất ổn bỏ đi, nếu không trông thấy một màn này chẳng phải sợ đến phát khiếp sao.

Hai nam nhân còn lại tuy rằng sợ tới mức mật đều tan ra, nhưng không có phép của gã thanh niên hoa phục cũng không dám nhúc nhích, nhưng thân mình lại run rẩy dữ dội.

Gã thanh niên hoa phục này thật ác độc, tuy rằng võ giả không tránh khỏi giết người, nhưng không có lý do chính đáng lại ra tay giết thủ hạ của mình, đây cũng không phải là người bình thường làm được.

Trên thực tế, gã thanh niên hoa phục cũng không phải là vì lấy lòng hai nàng Tiêu Họa Thủy, mà chỉ là tâm huyết dâng trào nên làm như vậy. Cùng với nói là lấy lòng, không bằng nói là uy hiếp: Hãy nhìn xem, nếu không nghe lời của bản công tử, chính là kết cục như vậy!

- Cút!

Chu Hằng búng ngón tay một cái, quát to. Lúc này quả thực hắn không có tâm tình thưởng thức loại biểu diễn vụng về này.

- Ha ha ha ha...

Gã thanh niên hoa phục đột nhiên cười ha hả, sau đó quay đầu lại nhìn đám đông thủ hạ, hỏi:

- Tên này mới vừa nói cái gì, lại muốn bản thiếu cút ư?

Những người đó đều rất biết phối hợp, nhao nhao cùng nhau cười ha hả, chế giễu Chu Hằng.

- Không người nào dám nói với bản thiếu như vậy!

Gã thanh niên hoa phục quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến mất, trở nên lành lạnh lãnh liệt:

- Biết Trương Đông Lâm ta là ai không?

- Bất kể thấy thế nào, đều là một tên ngu ngốc!

Tiêu Họa Thủy lòng đầy ắp không vui, lạnh lùng nhìn đối phương:

- Khóe miệng lệch, cái mũi tẹt, xấu xí đến tận cùng, còn muốn ăn thịt thiên nga ư?

- Ngươi...

Trương Đông Lâm biến sắc, hắn vốn xem thường không để Chu Hằng vào mắt, mặc cho đối phương nhục mạ hắn như thế nào cũng không quan tâm, tiện tay xử lý là được rồi. Thế nhưng Tiêu Họa Thủy là nữ nhân hắn nhìn trúng, lại bị nàng nói mình không đáng một đồng, đương nhiên hắn phẫn nộ.

- Nữ nhân đê tiện! Chờ tới thời điểm bản thiếu làm cho ngươi oa oa gào to, ngươi sẽ biết thế nào là hối hận!

Cuối cùng Trương Đông Lâm lộ ra bản tính sẵn có, trong ánh mắt không che giấu sắc dục chút nào.

- Trên đời này có thể làm cho bổn tiểu thư kêu to oa oa, cũng chỉ có một tên đại sắc lang! Còn ngươi, tìm một bức tường đâm đầu chết đi!

Tiêu Họa Thủy không chút lưu tình chế giễu.

Nữ nhân này thật đúng là dám nói mà! Không hổ là người đẹp ngày xưa làm cho cả đế đô rơi vào điên cuồng, ngôn ngữ lớn mật, không hề ngượng ngùng.

Tuy nhiên, nàng vốn đã đẹp đẽ quyến rũ, nói đến loại chuyện nóng hừng hực này, chẳng những không làm cho người tức giận, ngược lại là đầu óc ngứa ngáy, trong đầu ai nấy đều hiện lên cảnh tượng làm cho nàng oa oa kêu to, mỗi người đều bị kích động như sắp phun ra máu mũi.

- Thật đã!

Trương Đông Lâm chỉ cảm thấy dưới thân sưng phồng thật lợi hại, đâu còn nhẫn nại được nữa. Hắn chỉ muốn đặt yêu tinh này ở dưới thân mình quần thảo một trận mãnh liệt. Lập tức hắn nhảy ra, giơ tay chụp tới phía Tiêu Họa Thủy.

- Sau này mà nói ăn nói khùng điên như vậy, ta đánh cái mông ngươi!

Chu Hằng không vui nói, nữ nhân của hắn cũng chỉ được phép nở rộ phong tình mê người ở trước mặt hắn.

Tiếp sau đó hắn vung nắm tay đánh tới Trương Đông Lâm.

“Ầm!”

Một vầng sáng màu vàng nổi lên, lập tức Trương Đông Lâm bị đánh lui trở về, tuy nhiên không có chết, hắn “oa” một tiếng hộc ra một ngụm máu đen, vẻ mặt uể oải.

Hắn lộ ra vẻ kinh ngạc mãnh liệt, quầng sáng vàng kia nổi lên có nghĩa hắn đã trải qua một lần chết! Bởi vì đó là cấm khí bảo mệnh của lão tổ gia tộc ban thưởng cho hắn, đủ để đỡ một kích toàn lực của cường giả Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong!

Theo lý mà nói, nếu cấm chế phát động, ở dưới bảo vệ của vầng sáng vàng hẳn là hắn không bị thương chút nào, nhưng sự thật là hắn bị đánh gãy bốn cây xương sườn, dường như ngay cả nội tạng đều bị đánh nát mấy mảnh, có thể nhìn thấy rõ ràng mấy miếng thịt vụn lẫn trong máu đen!

Điều này có nghĩa chiến lực của Chu Hằng vượt hơn xa Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong bình thường, chỉ là cũng chưa có đạt tới Khai Thiên Cảnh, nếu không dưới công kích của một quyền, ngay cả cấm khí đều không có khả năng giữ được tính mạng của hắn.

Chu Hằng nhướng mày, như thế nào những người này đều có cấm khí hộ thân, làm cho hắn giết còn khó khăn hơn, thật đúng là phiền toái!

Phiền toái thì phiền toái một chút thôi, cũng không thể vì phiền toái mà bỏ qua cho tiểu tử này.

Hắn đứng lên, khí thế cường đại lập tức mở rộng vô hạn, cấp bậc Sơ Phân Cảnh ai cũng tim gan lạnh giá, đây là áp chế vượt ra khỏi một tầng thứ.

- Đừng giết ta!

Trương Đông Lâm lớn tiếng nói, là một tên hoàn toàn không xem mạng người ra gì, nhưng hắn lại vô cùng quan tâm tới cái mạng nhỏ của mình:

- Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi! Hơn nữa, gia gia ta là lão tổ Khai Thiên Cảnh, ngươi giết ta cũng không sống được lâu!

Tiểu tử này thật ra cũng không phải ngu ngốc, Ích Địa Cảnh bình thường chỉ sợ vừa nghe nói năm chữ lão tổ Khai Thiên Cảnh lập tức rét run lên rồi.

Chu Hằng tươi cười, nói:

- Thật ngại ngùng! Ta chỉ cảm thấy hứng thú với tính mạng của ngươi!

- ... Ngươi không phải là vì động phủ của Mã Bộ Tiền mà đến sao, buông tha ta, ta có thể cầu xin gia gia ta mang ngươi cùng nhau đi vào!

Trương Đông Lâm trưng ra đòn sát thủ, hấp dẫn như vậy cũng không phải Chu Hằng có thể chống lại được?

Động phủ của tiền bối thượng cổ sao? Chu Hằng lộ ra vẻ mặt hứng thú, nói:

- Động phủ này là chuyện gì xảy ra?

Trương Đông Lâm không nghĩ tới Chu Hằng lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hắn hơi sửng sốt một chút mới nói:

- Mã Bộ Tiền khi còn sống là võ giả tán tu Linh Hải Cảnh, không có ai biết chỗ mai táng hắn. Trước đây không lâu mới bất ngờ bị phát hiện! Hiện nay các thế lực lớn đang phá giải cấm chế, ít ngày nữa liền có thể đi vào!

Động phủ của cường giả Linh Hải Cảnh khi còn sống?

Nhìn thấy trên mặt Chu Hằng lộ ra vẻ tươi cười, Trương Đông Lâm cũng vui mừng, cho là giữ được cái mạng nhỏ của mình rồi. Trong lòng hắn thầm phát thề: đợi đến khi gặp gia gia, tất nhiên phải bầm thây tiểu tử này vạn đoạn, vùi hoa dập liễu hai nữ nhân của hắn cho đến tàn phế mới thôi!

Ích Địa Cảnh thì thế nào chứ? Ích Địa Cảnh có lợi hại mấy đi nữa ở trước mặt cường giả Khai Thiên Cảnh cũng là đồ phế thải!

“Ầm!”

Thế nhưng mộng đẹp của hắn còn không có duy trì được vài giây, chỉ thấy Chu Hằng lại tung ra một quyền đánh tới, vầng sáng vàng chớp một cái, hắn lại bị đánh bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.

- Vì sao vậy? Rõ ràng ngươi đáp ứng rồi mà!

Hắn vừa giận vừa sợ quát hỏi.

- Ai nói ta đáp ứng rồi?

Chu Hằng lạnh lùng nói, hắn sao không biết chủ ý trong bụng Trương Đông Lâm là gì! Người cặn bã như thế dĩ nhiên không cần phải lưu lại để gây tai họa cho người khác. Hắn không có hứng thú làm đại hào kiệt trừ gian diệt ác, nhưng gặp được thì cũng không ngại dọn dẹp một chút rác rưởi.

“Ầm! Ầm! Ầm...”

Trên người Trương Đông Lâm liên tiếp nhoáng lên vầng sáng vàng, tuy rằng nhiều lần ngăn chặn công kích, bảo vệ tánh mạng hắn, nhưng chỉ riêng phun ra máu cũng có thể làm chết hắn. Bởi vì lực lượng của Chu Hằng thật sự quá cường đại, vượt hơn xa Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong bình thường.

- Tiền bối, lưu tình nương tay!

Thủ hạ của Trương Đông Lâm cũng lớn tiếng kêu lên. Nếu vị thiếu gia này chết đi, bọn họ cũng đừng hòng còn sống, mà khẳng định sẽ bị vị lão tổ Khai Thiên Cảnh kia trút hết lửa giận vào mình!

Chu Hằng sao lại quan tâm, hai tay quyền liên tục không ngừng đánh ra. Thời điểm đến quyền thứ chín, trên người Trương Đông Lâm đã không còn hiện lên vầng sáng vàng, lập tức bị một quyền kế tiếp của hắn đánh bay lên, thân thể ở giữa không trung liền chia năm xẻ bảy, máu thịt, nội tạng, mảnh xương vỡ rơi vãi đầy đất!

Nguyên vốn hắn sẽ không chết không toàn thây như vậy, ai bảo hắn có cấm khí bảo mệnh, nhiều lần bị thương mà không chết, nhưng mỗi lần hắn dính đòn, kình lực phân tán xuống, xương cốt, cơ thể của hắn đều bị đánh xơ xác từng cái, hoàn toàn dựa vào lực lượng cấp bậc Sơ Phân Cảnh, hắn mới có thể miễn cưỡng tụ lại cùng một chỗ.

Thế nhưng khi hắn vừa chết, lực lượng này tự nhiên cũng tan thành mây khói, thân thể hắn lập tức hóa thành vô số mảnh vụn.

Đừng thấy hắn bị chết thảm như vậy, nhưng khi còn sống Trương Đông Lâm hắn đã làm bao nhiêu chuyện ác, chỉ sợ cũng không ai có thể một hơi nói ra hết được. Có thể chết mau như thế đã là tiện nghi cho hắn rồi!

Trong tửu lâu những người khác đều tim và gan phát lạnh, tên này cũng quá độc ác đi! Ngay cả cháu của Khai Thiên Cảnh cũng dám giết!

- Các ngươi cũng nên đi theo chủ của các ngươi đi!

Chu Hằng lạnh lùng nói, sát khí lẫm liệt, từ hành vi trước đó của Lưu lão thất cũng có thể biết: đám thủ hạ của Trương gia này vô cùng kiêu ngạo bá đạo, toàn bộ đều không phải người tốt!

“Ầm!”

Lực lượng khủng bố quét tới, “bốp bốp bốp...” trái tim những người đó cơ hồ trong cùng một lúc bị chấn nát, “bịch bịch bịch...” ngã nhào xuống đất.

- Thật mất hứng!

Tiêu Họa Thủy vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, với thân phận của nàng và Lan Phi đâu phải chưa từng thấy qua người chết. Nhất là Lan Phi, ở triều đình thỉnh thoảng sẽ chém tội thần ngay tại chỗ, loại toàn trường tanh máu này nàng từng chứng kiến không ít lần.

Đối với chuyện này, chẳng những nàng không có bất kỳ ghê tởm, ngược lại bởi vì máu tươi kích thích cả người nóng lên, ý dục đòi hỏi mãnh liệt, chỉ muốn bị Chu Hằng cưỡi trên thân mình.

Chỉ có điều là Chu Hằng không có chủ động, nàng cũng không dám cầu xin Chu Hằng thỏa mãn cho mình.

- - - - - oOo- - - - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK