- Dù tính ngươi có được tinh thần lực thì thế nào? Chẳng lẽ ta không có? Phó Đông Hành gào to một tiếng, 4000 viên tinh tú cũng trào lên, nhưng có vẻ lộn xộn, đông một viên, tây một viên, xa xa không gọn gàng như Chu Hằng, một viên đại tinh bình định, chư tinh bảo vệ xung quanh. Tinh thần lực đối tinh thần lực, tuy rằng hai người còn chưa ra tay, nhưng mà đã tạo thành từng cơn lốc giữa sân, nếu Sa Nộ Trường không có trận pháp bảo hộ, cơn lốc này thổi quét ra cho dù Tinh Thần Đế bình thường cũng bị xé nát.
- Đừng nói ta khi dễ ngươi, ta chấp ngươi một tay đi! Chu Hằng cười nói, luồn tay phải về sau lưng.
Ta sát!
Phó Đông Hành tức giận cổ đỏ bừng, tuy rằng đến loại cảnh giới như bọn họ dùng một tay hay hai tay cũng không khác nhau nhiều, nhưng mà mấu chốt là Chu Hằng lại xuồng xã bày ra cái vẻ miệt thị này.
Rất đáng hận!
- Kim Nguyên Tháp, hiện! Hắn hét lớn một tiếng, đỉnh đầu xuất hiên một bảo tháp bảy tầng màu vàng đỏ, chỉ cao một xích mang phong cách cổ xưa.
Đây là một món bảo khí!
Sa Nộ Trường cấm dùng cấm khí, nhưng cũng không cấm Bảo khí. Bởi vì cấm khí căn bản không cần thôi phát, bất luận kẻ nào cũng có thể sử dụng được, Bảo khí thì lại khác, Bảo khí dù có mạnh mấy đi nữa cũng cần người sử dụng có thực lực tương ứng mới dùng được.
Phó Đông Hành bước nhanh giết tới Chu Hằng, bảo tháp trên đỉnh đầu hơi hơi xoay vòng, tản phát ra lực lượng vô danh, ngay cả tinh thần lực cũng có thể bổ ra, hắn tiến quân thần tốc.
Tới gần, bảo tháp dựng lên, không ngừng xoay tròn rồi bành trướng lên, đè xuống Chu Hằng.
Có chút ý tứ!
Chu Hằng tâm niệm vừa động, tế Hỏa Thần Lô ra.
- Con bà nó. Bổn tọa là lò luyện đan a, ngươi tế bổn tọa ra làm chi? Hỏa Thần Lô vội vàng dùng thần thức kêu thảm thiết.
- Ngươi da dày thịt chắc. Dùng để đập người không tồi! Chu Hằng đáp.
- Khác a, bổn tọa sợ nhất là đau!
Chu Hằng làm sao để ý nó, xoay tròn Hỏa Thần Lô đập tới bảo tháp kia.
Oang, oang... Tiếng va chạm kinh khủng vang lên, bảo thấp bị chấn bay, trên mặt xuất hiện vết nứt nhỏ, tuy rằng không quá rõ, nhưng chỉ cần đập mấy cái nữa là sẽ bị vỡ.
- Đau chết bổn tọa rồi! Hỏa Thần Lô quái dị liên tục kêu lên.
Chu Hằng đắc thế không nhường người. Vung Hỏa Thần Lô tiếp tục đập tới bảo tháp kia.
Trong học phủ không thể giết người! Một khi đã như vậy, hắn liền đập bể bảo thấp này, khiến Phó Đông Hành đau lòng muốn chết.
Phó Đông Hành tuyệt không nghĩ tới sự tình lại phát triển đến mức này.
Bảo tháp trong tay hắn chính là Bảo khí cấp bậc Tinh Thần Đế đỉnh phong, ngay cả hắn cũng không thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của nó, nhưng đủ để thực lực của hắn tăng lên tới 5000 tinh.
Hắn còn nghĩ chỉ cần lấy nó ra là có thể thẳng, nhưng mà lại không nghĩ tới, Chu Hằng chỉ móc ra một cái bếp lò. Không ngờ đã đập cho bảo tháp của hắn nứt.
Nứt cũng không thành vấn đề, chỉ mất thời gian săn sóc là được. Bảo khí có thể chậm rãi khôi phục giống người. Nhưng nếu bị đập vỡ, trận văn trong đó băng diệt, như vậy Bảo khí cũng bị hoàn toàn hủy diệt.
Bảo khí khó được, Phó Đông Hành vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng. Món bảo khí này hắn phải bỏ cái giá lớn mới có được, bình thường căn bản không dùng, nếu như bị Chu Hằng đập hư, vậy hắn khóc cũng không khóc được.
Hắn vội vàng vận chuyển ý niệm trong đầu, muốn thu hồi bảo tháp vào không gian đan điền. Nhưng mà tâm thần vừa động, lại phát hiện một cỗ thần thức mạnh mẽ ngăn cách hắn với bảo tháp. Cắt đứt ý niệm của hắn! Đây là thần thức của Chu Hằng!
Đáng sợ, thần thức người này tại sao cường đại như vậy, cho dù chưa đạt tới Thiên Hà Vương cũng tuyệt đối đạt tới Tinh Thần Đế đỉnh phong, cùng cổ thần thức này so sánh, hắn nhỏ yếu vô cùng, chênh lệch dường như trẻ con và người trưởng thành vậy.
Thu không được, làm sao bây giờ?
Phó Đông Hành nóng nảy, nổi giận gầm lên một tiếng, hắn phát động công kích mạnh mẽ tới Chu Hằng. Đây là vây Nguỵ cứu Triệu, Chu Hằng nhất định phải phòng thủ, mà nếu phòng thủ, hắn liền có cơ hội thu hồi bảo tháp lại.
- Lấy ra còn muốn thu hồi sao? Chu Hằng cười khẽ, tay phải vẫn giắt sau lưng, Hỏa Thần Lô xoáy một cái, lực lượng kinh khủng tràn ra mạnh mẽ đánh Phó Đông Hành lui trở về. Ông!
Xích kim tháp gào thét bay mạnh tới Phó Đông Hành, Bảo khí có linh, nếu chủ nhân không hạ tử lệnh, không có món bảo khí lại cam tâm bị hủy. Chỉ là nó mới bay lên đã bị Chu Hằng đuổi theo, oang, oang, oang, liên tục ăn đập.
- Chu Hằng, ngươi thật quá đáng! Phó Đông Hành giận dữ hét lên, mũi chân điểm ra một cái, vọt tới Chu Hằng, cũng lại cố thu hồi xích kim tháp.
Chu Hằng dùng Hỏa Thần Lô vũ động uy uy lẫm lẫm, món bảo khí này mặc dù không chế tạo để công kích, nhưng mà nó lại được chế từ Thái Dương Tinh Kim, rất khó phá vỡ, Chu Hằng lại dùng lực lượng mạnh mẽ oanh kích, đối phương làm sao chịu nổi!
Oang, oang... Chẳng những xích kim tháp không ngừng bị đánh lên, mà Phó Đông Hành cũng thường thường bị Hỏa Thần Lô đập trúng, có mấy khúc xương bị đập gãy, mặt sưng phù như đầu heo.
Không sử dụng Tử Diễm Thiên Long, không sử dụng hắc kiếm, không = sử dụng Xích Diễm Kiếm Pháp, không sử dụng Ngũ Hành Phù Văn, trên cơ bản bài tẩy gì cũng không dùng, Chu Hằng đã có được một trận đại thắng.
Đây là vì thể chất khủng bố bây giờ của hắn chẳng khác nào yêu thú.
Có hơn phân nửa dược lực viên Huyết Linh Quả cấp bốn kia bị "lãng phí" trong cơ thể hắn, khiến thể chất hắn tăng lên mức Tinh Thần Đế đỉnh phong. Cùng Chu Hằng đọ lực lượng, đây không phải là tự mình chuốc khổ sao?
Mỗi một tấc da thịt hắn đều giống như một viên tinh tú, lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó, giơ tay nhấc chân là có thể phát ra, đánh bại một đối thủ chỉ mới 5000 tinh thì có gì kỳ quái?
Oang, oang!
Chu Hằng ra sức đánh một kích cuối cùng, xích kim tháp rốt cục đạt tới cực hạn, ầm ầm vỡ nát!
- Không...
Phó Đông Hành đau lòng kêu lên thảm thiết, nhưng vừa mới bay ra đã bị Chu Hằng thuận thế đập tới, mặt trúng chiêu lập tức hôn mê.
Chu Hằng thắng!
Hơn nữa quá trình này khiến cho người không tưởng tượng được, không dùng tuyệt học gì công kích, đơn giản dùng một món bảo khí đập tới, cuối cùng Bảo khí của Phó Đông Hành vỡ nát. Mà hắn cũng bị đánh cho hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn thất bại.
Mọi người đều có vẻ cực kỳ kinh ngạc. Mà những người mới gia nhập Hằng Vĩnh Hội lại kích động vạn phần, không nghĩ tới không ngờ Chu Hằng sinh mãnh như thế! Hiển nhiên, sau trận chiến này, khẳng định có rất nhiều người sứt đầu mẻ trán muốn gia nhập Hằng Vĩnh Hội, mà bọn họ chính là nguyên lão!
Thiên Hà Vương học phủ thông báo trận đấu kết thúc, nói cách khác, Chu Hằng đã thay thế vị trí của Phó Đông Hành, xuất hiện trên bảng thông báo dán ở cửa Đại Hà Học Phủ. Bất luận kẻ nào tiến vào là có thể nhìn thấy 100 cái tên trên đó.
Sau khi trở lại chỗ ở, Tề Nguyên lập tức quyết định mở yến hội chúc mừng, hắn làm việc hiệu suất rất cao, vừa an bài người đi liên hệ tửu lâu trong Đại Hà Thành, đặt trước trăm bàn đại yến, vừa chế một tấm biểu nhằm vào Tinh Thần Đế.
Những người này vốn có lực ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như có thể kéo bọn họ vào trong Hằng Vĩnh Hội, vậy có rất là mua một được 10, thậm chí được trăm, có thể kéo được rất nhiều người gia nhập Hằng Vĩnh Hội, trong thời gian ngắn nhất tạo dựng thanh thế lớn cho Hằng Vĩnh Hội.
Ban đêm, tiệc rượu bắt đầu. Chu Hằng bị Tề Nguyên thúc giục, đành phải cố bưng ly rượu đi khắp nơi, kính một bàn lại một bàn, còn phải mua chuộc lòng người nữa.
Ngày hôm sau, Chu Hằng và Phó Đông Hành chiến một trận rốt cuộc phát huy hiệu quả, có rất nhiều học sinh tranh giành gia nhập Hằng Vĩnh Hội!
Chu Hằng tự nhiên không đi xử lý loại chuyện này. Tề Nguyên lại vui vẻ gánh vác, hắn biết Chu Hằng không có dã tâm gì. Ngày sau khẳng định sẽ rời khỏi Độ Dương Tinh, những người này hiện tại mặc dù là thủ hạ của Chu Hằng, nhưng mà ngày sau Chu Hằng rời khỏi học phủ thì bọn họ sẽ trở thành người ủng hộ trung thành Tề gia bọn hắn.
Từng ngày trôi qua, học phủ lại không có động tĩnh gì, dường như đã quên còn có chuyện của Cổ Thiên Vương.
Bởi vì Chu Hằng để lộ ra số lượng tinh tú của hắn trên Sa Nộ Trường, cho nên mấy ngày hôm trước bị chuyển tới Tinh Đế Viện, mà tên của hắn cũng được liệt vào bảng, mặc dù chỉ thay thế vị trí 97 của Phó Đông Hành, nhưng mà một người vừa tiến vào học phủ không đến một năm đã có thể lên bảng đúng là chưa từng có.
Hiện tại có nhiều người so sánh hắn với Đông Phương Văn Long, nghị luận hai người đến tột cùng người nào càng mạnh hơn.
Lúc trước thực ra có không ít người sáng suốt nhìn ra được, đây là thế lực phần lớn cố ý ủng hộ Chu Hằng, chèn ép Đông Phương Văn Long. Nhưng cho tới khi Chu Hằng và Phó Đông Hành chiến một trận, Chu Hằng mới chính thức được coi trọng.
Người kia tiến bộ quá nhanh, không đến một năm đã từ Tinh Thần Vương tiến vào Tinh Thần Đế!
Tuy rằng Tinh Thần Đế mới xem như chân chính bắt đầu Tinh Thần Cảnh, 1000 tinh tú và 8000 tinh tú là khoảng cách rất xa, nhưng ai biết yêu nghiệt Chu Hằng vượt qua giai đoạn này cần bao lâu?
Mười năm? 100 năm?
Cho dù một ngàn năm, vậy cũng là nhanh tới khó tin a!
Võ giả Tinh Thần Cảnh có bao nhiêu thọ nguyên? Là 50 vạn năm! So với thọ nguyên dài như vậy, một ngàn năm thì tính là gì?
Chu Hằng cũng không tiếp tục khiêu chiến, chờ lúc Cổ Thiên Vương giết ra, Đại Hà Học Phủ còn tồn tại được hay không chính là vấn đề. Tuy rằng hắn rất muốn tin tưởng Đại Hà Học Phủ, nhưng mà ba chữ Tuệ Tinh Cảnh quá nặng!
Nhưng hy vọng luôn có, cho nên Chu Hằng cũng không rời khỏi Độ Dương Tinh, đương nhiên một phần nguyên nhân trong đó là Cổ Thiên Vương chính là do hắn và con lừa đen thả ra.
Kỳ hạn một tháng tới rồi!
Không có động tĩnh!
Năm ngày đi qua, vẫn không có động tĩnh gì!
Chu Hằng không khỏi buồn bực, chẳng lẽ Cổ Thiên Vương đột phá Tuệ Tinh Cảnh thất bại, tẩu hỏa nhập ma?
Đó cũng không phải là chuyện không có khả năng, bởi vì lúc đánh mở bí thất cuối cùng, bọn họ cũng không làm theo Cổ Thiên Vương yêu cầu, mà lại dùng man lực cứng rắn phá vào, rất có khả năng sẽ tạo thành phá hoại không thể nghịch chuyển được.
Nhưng mà vì Cổ Thiên Vương cũng không đến đúng hẹn, học phủ lại hoài nghi Chu Hằng cố ý nói tin tức giả. Cho nên mới phong tỏa hắn. Chu Hằng biết, trong này khẳng định có Đông Phương gia tộc tạo áp lực! Đông Phương gia vẫn không có hảo ý với Chu Hằng, có thể lúc trước không cơ hội đối phó Chu Hằng, lần này tự nhiên là cơ hội tốt nhất để bọn họ xuất thủ.
Cũng không biết là bất hạnh hay là may mắn, Cổ Thiên Vương vẫn xuất hiện!
- Cạc cạc dát, lão phu đến đây, phàm là thứ lão phu nhìn thấy đều là lãnh thổ của lão phu, đều là nô bộc của lão phu!
Lão biến thái đến muộn nửa tháng, còn ra vẻ như văn nghệ sĩ lên sân khấu.