Chu Hằng cùng Lâm Phức Hương đều hoảng sợ, bọn họ thế nào cũng không thể nghĩ đến đây lại còn có những người khác tồn tại!
Thật không phải lại chạy ra một đầu lừa đê tiện đi?
Chu Hằng lo sợ trong lòng, nhảy xuống dưới cự thạch, tách ra dây mây hai bên, rõ ràng hiện ra một người!
Nói là người, lại không thể nói hoàn toàn là người, bởi vì trên thân hắn có một đôi cánh như là con dơi, dáng người cao hơn thường nhân ít nhất ba cái đầu!
Đây là một nam nhân, cả người trần trụi, làn da màu đen bầm, gầy như cây gậy trúc, gần như liền chỉ có một khối xương bọc da . Hắn quỳ rạp trên mặt đất, chỗ xương bả vai có một đôi cánh dơi to lớn, mở ra , bên cạnh cánh dơi lại lộ ra một cỗ mùi máu tanh!
Càng làm cho Chu Hằng cổ quái là những dây mây màu máu đỏ đều đâm bộ rễ vào trên người của Dực nhân, dường như coi máu thịt trên người người này là chất dinh dưỡng. Nhưng rõ ràng không có đồ vật gì cột lấy Dực nhân kia, trên người của hắn giống như dây thừng vô hình cột lấy, khiến hắn không thể động đậy chút nào.
Tê!
Hắn lập tức nổi lên một cỗ lạnh xương sống.
- A
Lâm Phức Hương cũng nhảy xuống, nhìn thấy một nam nhân lõa thể nằm đó, lập tức xông lên đạp tới một cước, hô to một tiếng Lưu manh, sau đó vội quay người đi.
Một cước này đá vào cánh tay trái Dực nhân, chỉ nghe một tiếng khớp xương gãy đoạn thanh thúy vang lên, cánh tay trái Dực nhân lập tức cắt thành hai đoạn.
Người bình thường sẽ kêu cực kỳ đau đớn nhưng Dực nhân lại không chút vẻ mặt biến hóa, miễn cưỡng ngẩng đầu, nói với Chu Hằng:
- Cứu... ta...
Thanh âm suy yếu, dường như sắp tàn trong gió, sinh mệnh chi hỏa đều có thể tắt bất cứ lúc nào.
- Cứu ngươi như thế nào?
Chu Hằng tỉnh táo nói, hắn đã trải qua rất nhiều việc lạ, sớm không phải thiếu niên ngây thơ lúc trước mới vừa vừa ly khai Nguyên Thạch Trấn.
- Chỉ cần... cắt... dây mây… trên người ta...... là được!
Dực nhân nói với thanh âm vô cùng suy yếu.
- Ngươi, ngươi đến tột cùng là vật gì?
Lâm Phức Hương hết hồn, nàng rốt cục ý thức được tên cánh dài không phải lưu manh cố ý đùa giỡn, lập tức sinh ra tò mò lớn đối với hai cánh hắn.
Nàng trốn sau lưng Chu Hằng hỏi.
- Ta là một người vô tội, bị một ác nhân bắt, dùng loại Hấp Huyết Đằng này tra tấn ta!
Dực nhân vẫn như cũ nói với thanh âm đứt quãng bất cứ lúc nào có thể chết đi.
- Quỷ hẹp hòi, chúng ta mau cứu hắn đi!
Lâm Phức Hương thương lượng với Chu Hằng.
Chu Hằng lại lắc lắc đầu, hắn luôn có một loại cảm giác, Dực nhân trước mặt nhìn như vô cùng suy yếu, nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng kinh thiên động địa, nếu hắn đang lừa gạt bọn họ thả hắn ra, như vậy chờ hắn thoát khốn sẽ đổi chủ thành khách.
- Nói lai lịch của ngươi!
Chu Hằng nghiêm nét mặt nói:
- Ngươi làm sao sinh ra một đôi cánh ? Ngươi đến tột cùng có phải là người hay không?
- Tiểu huynh đệ, hiện tại ta quá mệt mỏi, không trả lời được lời của ngươi, trước tiên ngươi nhổ dây mây trên người ta, chờ ta đi ra, ngươi muốn biết cái gì ta sẽ nói cho ngươi biết!
Dực nhân chỉ là thúc giục Chu Hằng trợ giúp hắn thoát khốn.
- Ta không tin ngươi!
Chu Hằng lắc lắc đầu:
- Nơi này không biết bị đóng cửa bao nhiêu năm, ngươi không ăn không uống, còn bị cái gọi là Hấp Huyết Đằng tra tấn, người bình thường đã sớm chết một vạn lần rồi!
- Thả ngươi thoát khốn, nếu ngươi là ác, ai có thể ngăn trở?
Dục nhân trước mặt khiến hắn phát lên một cỗ cảm giác vô cùng kiêng kỵ từ đáy lòng, là loại cấp bậc Kim Đằng Dật ó tuyệt đối không thể cho hắn.
Cường đại đến cực điểm!
Tụ Linh Cảnh lợi hại hơn nữa, nhiều lắm mười ngày nửa tháng không ăn không uống, nhưng Dực nhân này ở trong này đã bao lâu? Ít nhất nửa năm đi!
Đây là người sao?
Hơn nữa, nơi này cổ quái, tà khí có thể biến người thành lông đỏ quái, cướp lấy thần trí. Tuy rằng Dực nhân suy yếu, nhưng thần trí tuyệt đối thanh tỉnh, nói cách khác hắn không sợ tà khí!
Chu Hằng dựa vào hắc kiếm mới có thể bách tà bất xâm, Dực nhân lại có thể dựa vào chính mình, hơn nữa còn ở trạng thái cực hư nhược!
Tất cả cộng hết lại, ai cũng chứng minh Dực nhân có được thực lực vô cùng đáng sợ!
Dực nhân nhìn chằm chằm Chu Hằng, hai tròng mắt màu đen đột nhiên biến sắc, màu đỏ như lửa, 2 đạo hào quang mắt thường có thể thấy được lập tức bắn ra, phân biệt đâm về phía Chu Hằng cùng Lâm Phức Hương.
Đây quả thực còn nhanh hơn tia chớp!
Chu Hằng đã sớm chuẩn bị phòng ngự, nhưng tốc độ hai đạo quang mang cũng quá nhanh , hắn vừa mới vừa kịp phản ứng, hàn mang đã bắn tới trán của hắn, thẳng không mà vào.
Hắn lập tức run rẩy một trận, chỉ cảm thấy một cỗ ý thức cực tà chí ác xâm nhập từ trán, phóng về óc của hắn, muốn đuổi ý thức của hắn ra ngoài, chiếm lấy quyền khống chế thân thể!
Hắc kiếm!
Chu Hằng triệu hoán ở trong lòng, ông, hắc kiếm trong đan điền lập tức rung lên, khí tức chí cao vô thượng lập tức lan ra toàn thân, như giội nước sôi vào tuyết, nơi đi qua ý thức tà ác lập tức bị thanh trừ không còn một mảnh.
Ý thức trở về vị trí cũ, Chu Hằng mạnh mẽ mở hai mắt ra, đã thấy Lâm Phức Hương đã đi bên cạnh tới Dực nhân, đang nhổ dây mây trên người đối phương!
- Dừng tay!
Hắn hét lớn một tiếng, cất bước ra, phóng về Lâm Phức Hương.
- Di, không ngờ không thể khống hồn?
Dực nhân lộ ra một tia nghi hoặc, đang muốn thi triển lại, đã thấy trong tay Chu Hằng có thêm một thanh đoạn kiếm u ám tối đen.
Hàn mang bắn ra, vừa mới đến trước người của Chu Hằng, lại ầm ầm tán loạn, hóa thành trăm ngàn đạo ánh sáng.
- Cái, cái gì!
Dực nhân đại biến sắc mặt.
Nhưng vào lúc này, Chu Hằng đã bắt lại Lâm Phức Hương, kéo nàng trở về. Chỉ là cô hai tay của nàng hãy còn gắt gao cầm lấy một dây mây, bị Chu Hằng kéo một cái như vậy, lập tức rút ra dây mây sinh sôi từ cánh tay trái Dực nhân!
Dị biến nổi bật, dây mây dường như vật còn sống, bộ rễ vừa ly khai thân thể của Dực nhân đã đâm tới Lâm Phức Hương.
Ngay cả thực lực Dực nhân đáng sợ như vậy đều bị hút đến gần đèn hết dầu, Lâm Phức Hương nào có thể so sánh ? Dây mây sẽ bởi vì nàng là mỹ nữ mà thủ hạ lưu tình sao?
Chu Hằng nóng vội, huy kiếm chém xuống dây mây.
Ba, một kiếm chém xuống, dây mây lập tức bị chém đứt, mà tuy rằng bộ rễ cắm đến trên lưng Lâm Phức Hương, lại lập tức héo rũ rớt xuống.
- Đau quá!
Lâm Phức Hương biến sắc, đôi mắt gắt gao nhăn lại, cắn chặt hàm răng .
Chu Hằng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lưng của Lâm Phức Hương rõ ràng có thêm một lỗ máu, máu tươi chảy ra, một đoàn vết máu đang nhanh chóng mở rộng. Hắn vội vàng dùng linh lực phong tỏa miệng vết thương, giúp Lâm Phức Hương ngăn máu tươi tràn ra.
- Cái, cái gì!
Dực nhân chỉ đưa mắt nhìn về phía đoạn dây mây trên mặt đất:
- Ngay cả Ma Hóa Hấp Huyết Đằng đều bị chém đứt! Đó là bảo vật gì! Đó là bảo vật gì!
Hắn đột nhiên sáng quắc ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hằng, nói:
- Tiểu tử, đưa thanh kiếm kia cho ta, ta có thể cho ngươi thành thiên hạ đệ nhất cao thủ!
- Tỉnh lại đi!
Chu Hằng ôm lấy Lâm Phức Hương, lui về phía sau hơn mười thước.
- Không nên mời rượu không uống thích uống rượu phạt?
Dực nhân lập tức biến đổi biểu tình, một cỗ khí thế đáng sợ phát ra từ trên người của hắn, trong nháy mắt từ bệnh quỷ tinh thần sa sút biến thành cường giả chí tôn tinh vũ vô thượng!
Uy thế vô đào, vạn vũ triều bái!
Chu Hằng chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác vô lực mãnh liệt dâng lên từ trong tâm, chỉ cảm thấy người trước mặt này tuyệt đối không thể chiến thắng, cho dù hắn có cường đại mấy đi nữa đều vô dụng!
Nản lòng thoái chí, thầm muốn thần phục dưới chân của đối phương!
Không được!
Ta tại sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy! Tuy rằng hiện tại nhỏ yếu, nhưng cũng không có nghĩa tương lai sẽ không cường đại!
Ảm đạm trong mắt Chu Hằng lập tức phát ra ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, càng thiêu đốt càng vượng, oanh, hắc kiếm trong tay nổi lên cảm ứng, tản phát ra một cỗ khí thế càng cường đại hơn, càng thêm đáng sợ.
- Không
Dực nhân lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, khí thế chí tôn vừa mới mới phát lên lập tức tán đi hoàn toàn, một lần nữa biến thành lão hủ cúi xuống đợi chết. Mà thảm hại hơn chính là, phía trước hắn còn có một chút lực lượng chống cự lại Hấp Huyết Đằng, nhưng vì trấn áp Chu Hằng lại tiêu hao không ít, bây giờ căn bản không đủ sức chống cự, lập tức phát hét thảm một tiếng, trong nháy mắt bị hút thành thân mình khô khốc!
Chỉ là sinh mệnh lực Dực nhân này cường hãn đến trình độ kinh khủng, cho dù như vậy cũng không chết đi, dần dần thân thể lại có dấu hiệu tràn đầy lên.
Điều này hoàn toàn siêu thoát Chu Hằng nhận thức!
Nhân thể mất đi nhiều tiên huyết như vậy, tuyệt đối đã chết! Nhưng Dực nhân này bị hút thành thân mình khô khốc vẫn còn sống như cũ, nhưng lại không phải sống một ngày hai ngày, thời gian tuyệt đối khiến người ta giận sôi!
Đây tột cùng là tồn tại như thế nào?
- Tiểu bối cứu ta!
Dực nhân lại lệ rọng 2 mắt, hai mắt không ngừng biến hóa đen nhánh với đỏ rực, cả người vừa phồng vừa co rụt lại, dường như đang trải qua thống khổ to lớn.
Hắn vươn tay trái duy nhất nhận được tự do tới Chu Hằng, đoạn cánh tay gãy lắc lắc, nhưng mới vươn một nửa đã bắt đầu mục nát, từ bàn tay kéo dài đến cánh tay, rồi đến bả vai, rồi tới toàn thân!
Tồn tại cường đại đến mức Chu Hằng khó có thể tưởng tượng, cuối cùng biến thành tro bụi như thế!
Cũng đen đủi cho hắn, nếu không phải hắn nổi lên ác ý đối với Chu Hằng, vốn phát động cũng không nhiều lực lượng đi công kích Chu Hằng, lại không nghĩ rằng ngược lại khiến cho hắc kiếm Tức giận, cuối cùng cho hắn một kích chí mạng!
Chỉ là kể từ đó, chỗ tốt gì Chu Hằng cũng không mò được!
Dực nhân tuyệt đối vô cùng cường đại, nếu có thể hấp thu lực lượng của hắn, vậy có thể đưa hắn tới độ cao như thế nào?
Chu Hằng không khỏi thầm kêu đáng tiếc, hắn cúi đầu nhìn mỹ nhân trong lòng, tiếp tục đi tới.
Hết thảy nơi này đều vô cùng quỷ dị, nếu không có hắc kiếm nơi tay, Chu Hằng lựa chọn duy nhất chính là quay đầu trở về, nhưng bây giờ hắn lại có dũng khí tiếp tục về phía trước, không biết rõ ràng hết thảy quả thực là một loại tra tấn.
Lâm Phức Hương đã hôn mê bất tỉnh, Chu Hằng cõng nàng ở trên lưng, với thực lực hắn hiện tại Tụ Linh Cảnh cõng nàng trên lưng mấy chục năm cũng sẽ không cảm thấy một chút cố sức.
Đây đến tột cùng là địa phương nào?
Từ tình huống Dực nhân mà xem, đây hình như là một cái ngục giam, hơn nữa còn có khổ hình hút máu!
Chờ một chút, bộ dạng Hấp Huyết Đằng đầy khắp núi đồi tươi tốt như thế, đến tột cùng đã hấp thụ bao nhiêu máu tươi?
Chu Hằng đưa mắt đảo qua, trong lòng phát lên một cỗ kinh hãi mãnh liệt.