Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chu huynh, không phải ta tự coi thường mình, nhưng mà Chu Khiếu Nhiên, Tôn Vũ Xuyên, Trương Ngọc Đình đều không phải hạng thường, một chọi một ta có thể thắng chắc, một đấu hai ta cũng không thua, nhưng một chống ba thì ta chỉ có nước tạm tránh! Tử Anh Minh thẳng thắn nói cho Chu Hằng.

Tên này quả thật rất cao ngạo, nói chuyện hoàn toàn tự cho mình là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi Tây Ngọ Thành, nhưng hắn sẽ không tự tin mù quáng. Chu Hằng tin tưởng phán đoán của hắn không hề quá đáng, người ta quả thật có thực lực này.

- Đối phương, có ít nhất bốn người! Chu Hằng nói.

- Dù tính Chu huynh cũng có thể chặn được hai người, nhưng nếu đối phương có người thứ 5, thậm chí người thứ 6 vậy thì... Tử Anh Minh nhướng mày, cũng không nói hết lời, nhưng đã biểu lộ quá rõ ràng.

- Ha ha, Tử huynh còn nhớ lời đã nói trước đó? Chu Hằng cười nói.

- Lúc trước ta đã nói rất nhiều, Chu huynh muốn chỉ câu nào? Tử Anh Minh cũng mỉm cười, loại người không sợ trời không sợ đất như bọn họ, gặp phải bất cứ khốn cảnh nào cũng không thể làm bọn họ khuất phục, sẽ chỉ kích động chiến ý mạnh hơn.

- Sau khi thông qua hẻm núi thứ 9, đánh một trận phân thắng thua!

Chu Hằng nói.

Tử Anh Minh thông minh thế nào, lập tức hiểu được ý của Chu Hằng, nói: - Đối phương dù liên minh hùng mạnh, nhưng đến trước mặt Nguyệt Hoa Liên, liên minh này cũng sẽ đến kết cục!

Chu Hằng gật đầu, chí bảo ở trước mắt, bất cứ đồng minh nào cũng không đáng tin, ai cũng sẽ đề phòng có người đột nhiên ra tay cướp bảo vật sau đó bỏ trốn mất bóng!

Dưới loại tâm tính này, liên minh nào lại yên tâm để một người canh chừng chí bảo, những người khác ra ngoài chống địch? Không sợ canh chừng rồi trộm luôn hay sao?

- Nói như vậy, chẳng phải chúng ta phải đi chậm một chút, cố đừng đụng mặt với người phía trước? Tử Anh Minh cười hì hì nói.

- Tử huynh sẽ không để ý chứ?

- Đương nhiên là không!

Hai người đều là hạng anh dũng thẳng tiến, ý chí sôi sục, nhưng hiếu chiến hoàn toàn khác với kẻ ngu. Bọn họ chỉ có hai người, đối phương lại có ít nhất bốn người, thậm chí là 5-6-7 người, hơn nữa thực lực mỗi người không kém hơn bọn họ bao nhiêu, nói không chừng còn có cao thủ mạnh hơn bọn họ.

Thế này mà còn muốn cứng đầu xông lên, vậy hoàn toàn không phải là biểu hiện dũng khí, mà là ngu xuẩn!

Đương nhiên Chu Hằng có chỗ dựa cứng rắn, Hoặc Thiên bước ra, thiên kiều gì cũng chỉ là bã! Nhưng con đường võ đạo là phải tự mình đi, nếu mỗi lần hắn gặp rắc rối đều muốn mượn sức của Hoặc Thiên, vậy làm sao có thể lớn lên thành cây to che trời được?

Hắn phải che gió che mưa cho nữ nhân, người thân, bè bạn của mình, nhất định phải nhanh chóng trưởng thành!

Bọn họ quyết định sách lượt, tự nhiên không vội chạy đi, mà chậm rĩ tìm tòi trong hẻm núi. Ấn theo Chu Hằng tính toán là trước tiên tìm đủ 9 tấm lệnh phù trong này, sẽ có thể một đường trực tiếp tiến vào 9 hẻm núi, tránh ch đến lúc cạnh tranh kịch liệt mới luống cuống tay chân.

Với năng lực của Hoặc Thiên, có thể tìm được tất cả lệnh phù trong vài giây ngắn ngủi, nhưng bây giờ lại thêm một người ngoài, Chu Hằng không muốn để nàng bại lộ. Liền cố ý chạy bên đông lục lọi chạy phía tây tìm kiếm, nửa buổi sau mới kiếm được 8 tấm lệnh phù.

Ngay cả như vậy cũng làm cho Tử Anh Minh ca thán lần này bọn họ quá may mắn, bình thường thì một ngày có thể kiếm được một tấm lệnh phù cũng đã không tệ rồi!

Chu Hằng còn cố ý để cho hắn tìm được hai tấm, làm cho hắn căn bản không hoài nghi tới Chu Hằng hay là người khác.

Dương Lan Hinh đã đến đây mấy lần, hiểu rất rõ chuyện này, gật đầu nói: - Một ngày tìm được một tấm quả thật đã là may mắn, muốn được hạng đầu ở Tinh Phong Thí Luyện, căn bản không phải dựa vào bản thân đi tìm, mà là cướp của người khác!

Một người tìm được lệnh phù có hạn, nhưng mười người, trăm người cùng nhau thì rất nhiều.

Không thể không nói, đánh cướp đúng là đường tắt "làm giàu" nhanh nhất.

Đương nhiên cái này cần có thực lực mạnh mẽ chống đỡ, bằng không sẽ không phải đi cướp, mà là bị cướp!

- Ha ha, Chu huynh lại để mắt tới phần thưởng của Tuyệt Tiên Thành hay sao? Tử Anh Minh cười to nói, hắn đã nhận định Chu Hằng là tộc nhân hào môn nào đó, bằng không làm sao còn trẻ tuổi đã có thành tựu như vậy?

- Tử huynh có biết phần thưởng lần này là gì? Chu Hằng hỏi.

- Không rõ lắm, nhưng đây là Tinh Phong Thí Luyện ở Tây Hợi Thành, phần thưởng tối đa cũng chỉ là một món Tiên khí cấp bậc Nguyệt Minh Vương! Tử Anh Minh khinh thường nói.

Số lượng Tiên khí rất ít ỏi, dù cho một món Tiên khí cấp bậc Nguyệt Minh Vương cũng có thể coi là chí bảo ở Tây Hợi Thành. Nhưng đối với đại thiếu hào môn Tây Ngọ Thành mà nói, Tiên khí cấp bậc Nguyệt Minh Vương thật sự không tính là gì.

Đứng ở vị trí khác biệt, tầm mắt tự nhiên không giống nhau.

Tuy rằng cảnh giới của Chu Hằng không cao, nhưng khẩu vị lại rất cao, hắn đã có chí bảo như hắc kiếm, Hỏa Thần Lô, Bách Quỷ Kiếm, Tiên khí bình thường quả thật không lọt được vào mắt hắn.

Hắn muốn là Tiên Cư!

Sau lần Tinh Phong Thí Luyện này, dường như hắn cũng không còn gì theo đuổi ở Tây Hợi Thành, là lúc nên rời đi! Hắn muốn mua Tiên Cư nhất định phải đi Tiên Thành bậc cao, hơn nữa muốn luyện chế đan dược cao cấp cũng cần phải chạy đến Tiên Thành bậc cao mới mua được tài liệu cao cấp.

Vốn là lạ nước lạ cái, hắn chỉ có thể đi Hiệp hội Dược sư, nhưng đám ấm sắc thuốc Hiệp hội Dược sư lại không được Chu Hằng ưa thích, hắn không chịu nổi mùi thuốc ở đó! Tử gia thì có thể đến ở nhờ một chút.

Hắn đánh chủ ý này liền tự nhiên trò chuyện vui vẻ với Tử Anh Minh, chỉ hơi lộ ra ý đến Tử gia làm khách, liền được Tử Anh Minh nhiệt tình đáp lại.

Điều này làm cho Chu Hằng có chút ngượng ngùng, cân nhắc sau khi đến Tây Ngọ Thành liền luyện chế một ít đan dược ngũ phẩm cho Tử gia. Dù sao đối với hắn thì chuyện này cũng chỉ là mở miệng nói một tiếng, tự nhiên có Hỏa Thần Lô thay hắn làm việc.

Chỗ này không có ban ngày, 2 vầng trăng tròn vẫn treo trên trời cao, cụ thể đã qua bao nhiêu thời gian cũng chỉ có thể tự mình tính toán.

Đoàn người tiến vào hẻm núi thứ 3 liền không tiếp tục đi tới, lại đi tìm hang đá nghỉ chân, bắt mấy con thú hoang đặt lên lửa nướng, chỉ một lát, mùi thịt liền tỏa ra.

- Ha ha, làm đồ nướng trong Tinh Phong Không Gian, e là cũng chỉ có chúng ta mới có nhã hứng rảnh rỗi như thế! Tử Anh Minh cười to nói. - Đáng tiếc, có thịt không có rượu, không đủ thỏa hứng mà!

- Làm sao lại không có rượu! Chu Hằng như làm ảo thuật lấy ra một vò rượu.

Ánh mắt Chu Hằng không khỏi co rút, đến mức quên đón vò rượu trong tay Chu Hằng.

Ở đâu ra?

Nơi này không thể nào mang pháp khí không gian đi vào, mà không có pháp khí không gian, mọi vật phẩm chỉ có thể mang theo bên người, ví dụ như đan dược. Đây là Tinh Phong Thí Luyện, không phải đi dạo hóng gió, ai lại nhàn rỗi mang theo rượu?

Nhưng đám người này lại mang theo!

Tuy rằng vò rượu này không lớn, nhưng Tử Anh Minh có thể khẳng định trước đó trên người Chu Hằng tuyệt đối không có che giấu thứ này!

Hắn giật mình, là bởi vì phản ứng đầu tiên của hắn là pháp khí không gian, nhưng suy ngẫm lại thì ngoài đại năng sáng lập ra không gian này thì ai có thể mang theo pháp khí không gian vào đây được? Nếu như Chu Hằng thật sự có bối cảnh kinh khủng như vậy, hắn căn bản không cần tới nơi này!

Nguyệt Hoa Liên dù là đối với hào môn Tây Ngọ Thành cũng là chí bảo, nhưng đối với tồn tại siêu cấp ở Tuyệt Tiên Thành thì căn bản không tính là gì! Bọn họ có thủ đoạn trực tiếp tăng hậu bối lên tới Nhật Diệu Cảnh, cần gì Nguyệt Hoa Liên!

Nghĩ như vậy, Tử Anh Minh liền biết mình phản ứng thái quá, đoàn người Chu Hằng làm sao có pháp khí không gian gì, khẳng định vò rượu này là do những nữ nhân kia mang theo.

Mặt khác, trên người con lừa kia cũng đeo hai cái túi lớn, bên trong đừng nói một vò rượu, có tới 30 vò cũng chứa đủ.

Tử Anh Minh thoáng ngẩn ra liền vội nhận lấy vò rượu, An Ngọc Mị bên cạnh đưa tới chén ngọc để hắn rót rượu. Hắn không khỏi thầm lắc đầu, rốt cuộc Chu Hằng này có lai lịch gì, chạy ra ngoài mạo hiểm lại còn chú ý như thế.

- Mùi thơm quá, chừa lại phao câu gà cho ta! Một tiếng nói xa lạ vang lên, bên trong hang động bỗng đột ngột xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, mặt mũi bình thường, quần áo cũng rất bình thường, toàn thân không phát ra một chút khí tức nào.

Ánh mắt của Chu Hằng cùng Tử Anh Minh đều co rụt, thẳng đến khi người này vào trong hang bọn họ mới cảm ứng được, nếu đối phương nếu không phải có thực lực mạnh hơn bọn họ mấy cấp bậc, thì là có bản lĩnh ẩn nấp rất mạnh mẽ.

Tu giả cảnh giới Nhật Diệu Cảnh hoặc cao hơn sẽ không vào được Tinh Phong Thí Luyện Tây Hợi Thành, bởi vậy người trẻ tuổi mặt mũi không có gì nổi bật này sẽ không phải là tồn tại Nhật Diệu Vương, thậm chí Nhật Diệu Hoàng, Nhật Diệu Đế, mà là bản lĩnh ẩn nấp cực kỳ mạnh.

- Cầm lấy! Tử Anh Minh cầm lên một con gà vừa nướng chín, ném về phía người trẻ tuổi kia, tốc độ không nhanh, nhưng bên trong ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

- Cám ơn! Người trẻ tuổi kia mặt mày hớn hở, như là không phát hiện dụng ý của Tử Anh Minh, đưa tay tiếp nhận.

Oong!

Hai bên vừa tiếp xúc trong nháy mắt, một đoàn dao động lực lượng mạnh mẽ lập tức tràn ra, nhưng nháy mắt lại biến mất hoàn toàn.

Tử Anh Minh lui lại một bước, vẻ mặt xẹt qua một tia thận trọng. Còn người trẻ tuổi kia cũng lùi lại một bước, trong tay có thêm một con gà quay, há miệng cắn vào chỗ phao câu, nhai mấy cái, miệng chảy ra dầu sáng lấp lánh.

- Mùi vị không tệ! Hắn nhếch miệng khen, nhưng đột nhiên nghiêm nghị, không thể tưởng tượng nhìn đám người Chu Hằng.

Hắn cùng Tử Anh Minh đấu nhau một đòn, hai bên không phân cao thấp, cũng vì thế phát ra dao động lực lượng. Tuy rằng cỗ lực lượng này không tính là mạnh, nhưng lại biến mất cực kỳ quỷ dị, như là bị một con quái thú vô hình ăn mất!

Nếu mấy người Chu Hằng vận chuyển lực lượng ngăn cản, như vậy thì không có gì là lạ, dư sóng cỗ lực lượng này tối đa chỉ có cường độ Nguyệt Minh Đế 1 luân. Nhưng vấn đề mấu chốt là đám người này căn bản không có vận chuyển lực lượng!

Có thể làm cho hắn cũng không cảm giác được vận chuyển lực lượng liền "tiêu hóa" Dao động cấp bậc Nguyệt Minh Đế 1 luân, đây là khái niệm gì? Ít nhất phải có tu vi Nhật Diệu Vương!

Người ở đây ngoài hắn cùng Tử Anh Minh là Nguyệt Minh Đế, những người khác cũng chỉ có hai Nguyệt Minh Hoàng, còn lại toàn là Nguyệt Minh Vương, ở đâu có Nhật Diệu Vương? Hơn nữa giữa Nguyệt Minh Đế cùng Nhật Diệu Vương chênh lệch một đại cảnh giới, dù là có 10 vầng trăng, thậm chí 15 vầng trăng mảnh nhất lịch sử cũng không thể đục thủng được hàng rào đại cảnh giới!

Huống chi là Nguyệt Minh Hoàng cùng Nguyệt Minh Vương!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dao động lực lượng kia làm sao biến mất?

Chu Hằng biết, chúng nữ biết, con lừa đen cũng biết, đây là Hoặc Thiên làm. Vị thiên nữ tuyệt thế này là tồn tại gì, im hơi lặng tiếng hủy diệt một cái dao động lực lượng thì tính là gì?

Nhưng thanh niên mặt mũi xấu xí kia lại không biết, vốn hắn không thèm để mắt tới đoàn người Chu Hằng, nhưng người ta một đòn phủ đầu liền chấn cho lòng hắn bối rối, ngay cả chuyện gì cũng không rõ ràng.

Hắn lập tức thu liễm hết ngạo khí, chắp tay nói: - Tiểu đệ Tra Tuế, các vị ca ca đệ đệ tỷ tỷ muội muội xưng hô thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK