Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Hàn Diệp tuy rằng cao ngạo, nhưng điều đó cũng nhìn xem người nào.

Hắn cũng không phải là loại người chỉ có chút xíu thông minh như Lâm Tài Tuấn, hắn biết ngoài núi có núi, ngoài người còn có người, Dương gia bọn họ cũng chỉ có thể hoành hành ngang ngược một chút ở Tây Hợi Thành, chạy đến Tuất Tiên Thành thì phải thu liễm rất nhiều, mà nếu tới Dậu Tiên Thành nói vậy không hề có mảy may ưu thế.

Mà loại Tiên Thành bậc cao như Cửu Tiên Thành, Bát Tiên Thành thì bọn họ ngay cả tư cách đi vào cũng không có!

Lưu Hàn Diệp có dã tâm, nhưng cũng có tự mình hiểu lấy mình, biết rõ mình đứng ở vị trí nào.

Chu Hằng có thể hai bàn tay trực tiếp tát ngất xỉu một Nguyệt Minh Hoàng 6 luân, điều đó có nghĩa gì chứ? Là thực lực của đối phương sâu không lường được!

Hắn có thể cảm ứng được khí tức của Chu Hằng cũng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng, nhưng Nguyệt Minh Hoàng 7 luân sao có thể nghiền ép Nguyệt Minh Hoàng 6 luân như thế? Tuyệt đối không có khả năng! Bởi vậy, tất nhiên Chu Hằng là cấp yêu nghiệt tuyệt thế, có được 8 vầng trăng thậm chí 9 vầng trăng, 10 vầng trăng!

Từ 7 đến 8, đây là một nhảy vọt về chất!

Chiến lực của Nguyệt Minh Hoàng 8 luân là có thể sánh được với Nguyệt Minh Đế!

Yêu nghiệt như vậy dù là lão cha của hắn cũng không tùy tiện nguyện ý đắc tội, nói gì tới hắn?

- Chu huynh! Lưu Hàn Diệp cầm được thì cũng buông được, lập tức ôm quyền thi lễ với Chu Hằng, nói: - Là ta quản giáo không nghiêm, ở nơi này bồi lễ với Chu huynh, hy vọng Chu huynh đại nhân đại lượng, không cần để ở trong lòng!

Hắn tiếp lời: - Tiểu đệ xin làm chủ, buổi tối nay mời Chu huynh đi Thiên Phương Các làm khách!

Nghe nói tới Thiên Phương Các, người nghe tin chạy tới xem náo nhiệt đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Thiên Phương Các cũng không ở trên núi này, mà ở trong thành Dã Mã Thành, một trong 9 tòa thành gần Tây Hợi Thành.

Xây thành trong Tiên Thành, điều này cần không chỉ là thực lực của bản thân, còn có quan hệ với giới cao tầng Tiên Thành. Như Mông gia cũng chỉ có thể thành lập một khu chợ, không phải bọn họ không muốn xây thành, mà là không có tư cách này. Tuy rằng quy mô của khu chợ kia cũng có thể sánh ngang với thành thị.

Xây thành, thì sẽ có Tuyệt Tiên Thành phái nhân viên trú đóng, phụ trách bảo vệ trị an. Nhưng đường đường là cao thủ Nhật Diệu Cảnh, thậm chí Thăng Hoa Cảnh, Sáng Thế Cảnh ai muốn chạy đến Tiên Thành bậc thấp này làm chi?

Bởi vậy thường ở trong thành như Hợi Tiên Thành, Dậu Tiên Thành... Tuyệt Tiên Thành sẽ giao nhiệm vụ trú đóng bảo vệ trị an cho một gia tộc để chấp hành.

Đây là một loại vinh quang, cũng là một loại quyền lực chí cao vô thượng!

Không ai có thể làm trái với Tuyệt Tiên Thành, nơi đó đại biểu cho thực lực tuyệt đối, trật tự tuyệt đối, uy nghiêm tuyệt đối! Bất luận kẻ nào làm sai trái mạo phạm đều chỉ có số phận bị vô tình trấn giết!

Dã Mã Thành chính là một tòa thành như vậy, Tư Đồ gia là từ Tuyệt Tiên Thành phái tới đóng giữ. Đây là thành mà không phải khu chợ, không chỉ là đổi cái tên, mà còn bởi vì ở trong Dã Mã Thành cần cái gì đều có!

Thiên Phương Các không phải thanh lâu, mà là một tửu lâu, nhưng các cô nương bên trong chính là xinh đẹp nhất, phong tình nhất trong thành. Tuy rằng thu phí cũng cao nhất, nhưng luôn hấp dẫn vô số nam nhân đổ xô tới.

Thiên Phương Các này không biết kẻ đứng sau là ai, nhưng nơi này cũng không phải có tiền là có thể vào, mà còn phải có địa vị tương đối cao. Có thể ở bên trong uống một chén, nghe cô nương hát một khúc là tượng trưng cho một loại thân phận, cho nên thu phí càng cao, người tìm tới lại càng nhiều.

Các thuộc hạ Dương gia đương nhiên cũng không có tư cách này, bởi vậy khi nghe Lưu Hàn Diệp mời Chu Hằng đi Thiên Phương Các, dĩ nhiên bọn họ đều lộ vẻ hâm mộ.

Chu Hằng sắc mặt vẫn lạnh như băng, nói: - Đối tượng ngươi phải bồi lễ xin lỗi không phải ta, mà là nó! Hắn chụp vào hư không một cái, con lừa đen liền bị chụp tới.

- Chu tiểu tử! Nhẹ chút! Nhẹ chút! Hiện tại bổn tọa đang bị thương đó!

Con lừa đen nhe răng nhếch miệng kêu lên.

Lưu Hàn Diệp biến sắc, nói: - Chu huynh muốn ta xin lỗi một con súc sinh ư? Hắn vô cùng kiêng kỵ Chu Hằng, nhưng hắn là thân phận gì. Nếu như hắn xin lỗi với một con súc sinh, thì còn mặt mũi gì chứ?

- Cái gì, một tên công tử bột ngươi, lại dám nói Lư đại gia nhà ngươi là súc sinh, lão tử phun ngươi đầy mặt hoàng kim bây giờ! Con lừa đen giận dữ, sau khi cố gượng đứng dậy liền gõ gõ móng trước định phóng vọt tới phía Lưu Hàn Diệp.

Chu Hằng một tay đè nó lại, nói: - Ngươi không muốn nói xin lỗi, ta sẽ đánh cho ngươi nói!

- Hừ! Ngươi khinh người quá đáng! Lưu Hàn Diệp phất tay nói, rồi xoay người định rời đi.

Hắn đúng là kiêng kỵ thực lực của Chu Hằng, nếu không có lão cha hắn ở bên cạnh, hắn vốn không có dũng khí đối mặt với Chu Hằng.

- Khi ngươi cho người ra tay sao không nghĩ tới mối thù phải trả? Chu Hằng đè tay phải xuống một cái, áp lực kinh khủng cuốn qua, Lưu Hàn Diệp chỉ cảm thấy dường như không khí bốn phía cô đọng lại, hoàn toàn không thể động đậy!

- Con lừa đê tiện kia là tự rước lấy nhục, ta làm nhục nó thì sao chứ? Lưu Hàn Diệp vẫn còn mạnh miệng. Ở địa nhượng nào khác hắn có thể nhượng bộ, nhưng muốn hắn ở trước mặt mọi người cúi đầu thì tuyệt đối không có khả năng!

Nếu không, ngày sau sao còn có mặt mũi tranh đấu vị trí gia chủ?

Thuộc hạ nào chịu phục tùng một chủ nhân cúi đầu xin lỗi một con súc sinh?

"Bốp!" Chu Hằng phất tay chính là đánh tới một cái tát, trong một tiếng vang giòn tan, nửa bên mặt của Lưu Hàn Diệp lập tức sưng phù, chẳng những sưng lên, hơn nữa khóe miệng của hắn còn có máu loãng chảy ra.

- Thực lực ngươi mạnh hơn con lừa, ngươi có thể làm nhục nó! Hiện tại thực lực ta mạnh hơn ngươi, như vậy ta cũng có thể làm nhục ngươi!

Lưu Hàn Diệp phẫn nộ muốn nổ tung, con lừa đen tính cái gì, bất quá là một con súc sinh, mà lại chỉ là Nguyệt Minh Vương! Còn hắn là con trai độc nhất của nhị gia chủ Dương gia, bản thân lại là Nguyệt Minh Hoàng, sao có thể đánh đồng với một con lừa chứ?

- Chu Hằng! Ngươi thật quá đáng! Cha ta là nhị gia chủ Dương gia, ngươi làm nhục ta, chính là làm nhục cha ta, sỉ nhục toàn bộ Dương gia! Tên này thực rất biết cách nói, lập tức liền gán lên đầu Chu Hằng vị trí công địch của Dương gia.

Chu Hằng không thèm quan tâm lý lẽ, quay qua nói với con lừa đen: - Đến đi, cùng nhau đập hắn!

Con lừa đen đối với đề nghị này dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, xông lên liền vung chân đá Lưu Hàn Diệp, vừa nói: - Tiểu tử ngươi cũng thật có mặt mũi, để Lư đại gia mang thương đánh ngươi!

Con bà nó! Loại mặt mũi này ai mà muốn chứ!

Lực lượng của Lưu Hàn Diệp bị Chu Hằng trấn áp, vốn không đủ sức chống lại một người một con lừa hung ác này, bị đánh "oa oa" kêu to.

Những người khác nhìn thấy trước mắt, nhưng cũng không có người nào dám đứng ra.

Một là, bọn họ tự nghĩ cũng không phải đối thủ của Chu Hằng, tiểu tử này quá hung tàn, trước đó Nguyệt Minh Hoàng 6 luân bị hắn tát hai cái liền gãy răng phun máu... khẳng định là lực lượng cấp bậc Nguyệt Minh Đế! Hiện tại ở Dương gia trừ hai vị gia chủ ra cũng không có người thứ ba có thể chống lại hắn.

Thứ hai là, thân phận của Lưu Hàn Diệp rất cao, nhưng Chu Hằng cũng không thấp! Người ta chính là tay trong tay cùng với đại tiểu thư trở về, có cơ hội leo lên vị trí gia chủ. Nói không chừng người ta sẽ nhân cơ hội làm khó dễ thì sao?

Nếu vào lúc này ai đui mù đi lên khuyên can, không sợ sau khi Chu Hằng làm gia chủ gây khó dễ cho mình sao?

Cho nên, chuyện không liên quan tới mình, cứ ở xa xa làm khán giả là được rồi!

Kết quả là, Lưu Hàn Diệp bị đánh "oa oa" kêu to, mà những người khác thì xem đến hứng thú.

- Dừng tay, đừng đánh nữa! Rốt cục còn có người chạy tới khuyên can, không là ai khác, chính là Dương Lan Hinh. Nàng cũng không có trước tiên nhận được tin tức, chờ tới khi nhận được bẩm báo chạy tới chính là cảnh tượng hiện tại này.

Thật đúng là nhức đầu mà!

Chu Hằng là người nàng ưa thích, trừ điểm này ra, tên này còn thiên phú kiệt xuất, đại sư luyện đan, bất kể chạy tới chỗ nào đều sẽ được ngênh đón là thượng tân, hoàn toàn không cần chịu thiệt ở lại trong Dương gia nho nhỏ của nàng.

Bất luận như thế nào, nàng đều hướng về Chu Hằng.

Nhưng Lưu Hàn Diệp là con trai độc nhất của Nhị thúc, trước nay vẫn luôn đối với nàng không tệ, dù sao nàng cũng phải nhớ kỹ tình xưa.

Vì cái gì cố tình là hai người họ lại đánh nhau?

Ái chà... nói là đánh cũng không đúng, hoàn toàn là Lưu Hàn Diệp đang bị đánh, mà Chu Hằng và một con lừa đen thì đang chà đạp!

Yêu... yêu thú?

Như thế nào đột nhiên Chu Hằng kiếm một con yêu thú trở về?

Con lừa đen vốn trước đó không biết Dương Lan Hinh, tự nhiên nghe cũng không nghe, không thèm quan tâm đến lý lẽ. Chu Hằng thì ngừng lại, vẫy vẫy tay nói với Dương Lan Hinh: - Còn có một chỗ trống, có muốn cùng chung luyện tay một chút hay không?

Lưu Hàn Diệp vừa giận vừa sợ, vội vàng kêu lên: - Lan Hinh, cứu ta! Cứu ta!

Ở trước mặt mọi người bị đánh thật sự mất hết mặt mũi.

Dương Lan Hinh liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái: tên này như thế nào cứ thích gây chuyện như vậy chứ? Đến nước này còn kêu gọi đùa với nàng!

- Dừng tay đi! Coi như nể mặt ta! Nàng biết Chu Hằng chịu mềm không chịu cứng, dịu dàng nói với Chu Hằng, lộ ra hương vị nữ nhân nồng nặc, thái độ vô cùng mê người.

Mọi người đều biết đại tiểu thư là một vưu vật, nhưng từ trước đến nay luôn thấy một mặt nàng lãnh huyết vô tình, ai thấy bộ dáng tiểu nữ nhân kiều mỵ của nàng như thế?

Ngoan ngoãn, lúc này đại tiểu thư thật đúng là ngoan ngoãn nha!

Chu Hằng tên khốn này, quả thực tiện nghi cho hắn mà!

Nghĩ tới vẻ mê hoặc của đại tiểu thư, nghĩ tới dáng người mê ly của đại tiểu thư... mọi người đều như ăn phải một chén dấm chua, rõ ràng cũng không có phần bọn họ, nhưng cố tình trong lòng vẫn không thoải mái.

Chu Hằng gật gật đầu, nói: - Cho tiểu thư mặt mũi vậy! Hắn kéo kéo con lừa đen, nói: - Đừng đánh nữa! Chúng ta là người nhã nhặn, không cần phá hủy hình tượng của chúng ta!

- Đúng vậy! Bổn tọa là thiên địa điềm lành, sao có thể vì tiểu tử thúi này mà bị phá hủy hình tượng!

Con lừa đen cũng ngừng lại, nhưng vẫn không nhịn được dùng chân sau đá Lưu Hàn Diệp thêm vài cái.

- Diệp ca không sao chứ? Dương Lan Hinh vốn định tới đỡ Lưu Hàn Diệp dậy, nhưng vừa chạm tới ánh mắt bất mãn của Chu Hằng, biết vị này chính là tên hẹp hòi, muốn ăn dấm chua, đành phải nói suông không tới.

- Đương nhiên có chuyện! Lưu Hàn Diệp đứng lên, sau khi rời xa Chu Hằng một khoảng cách, lúc này mới giận dỗi nói.

Hắn bị đánh đau là đau, nhưng điều đó cũng không phải trọng yếu nhất, mà khiến hắn không thể chịu đựng được chính là quá trình hắn bị đánh có vô số người trông thấy! Chuyện này nhất định hắn phải đòi lại, bằng không hắn còn làm thế nào ngẩng đầu ở Dương gia được nữa?

- Chu Hằng! Ngươi nhớ kỹ cho ta, việc này ta không để yên! Hắn bỏ lại một câu sau đó liền vội vàng bỏ chạy, sợ Chu Hằng còn có thể đuổi theo.

Chu Hằng mới không rảnh để ý đến hắn, nói với Dương Lan Hinh: - Đến đây, ta giới thiệu cho cô nương quen biết với vài người!

Nhìn Dương Lan Hinh đi theo Chu Hằng vào đại sảnh, con lừa đen không khỏi lộ ra vẻ cười xấu xa: nha đầu này thật đáng thương a, người nàng sắp quen biết cũng không chỉ vài người, hơn nữa còn có một là ma nữ đại ác ma, ngay cả Lư đại gia thấy đều phải bốn chân run rẩy!

Dương Lan Hinh đi vào trong phòng, khi nhìn thấy khắp phòng oanh oanh yến yến, nàng không khỏi trợn thật lớn hai mắt, mỹ nữ thiệt nhiều! Có mấy người không kém chút nào so với nàng, có mấy người tương đương với nàng, thậm chí có mấy người còn đẹp hơn mấy phần so với nàng!

Rồi khi nhìn thấy Hoặc Thiên, trong nháy mắt hô hấp của nàng như ngừng lại.

Trên đời này làm sao có thể có nữ nhân xinh đẹp như vậy?

Nàng kinh ngạc nhìn Hoặc Thiên, hoàn toàn không có ý niệm gì trong đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK