Chu Hằng gào to một tiếng, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn tạm lánh mũi nhọn chính diện của Ứng Băng Phong. Nếu Sơ Phân Cảnh cứng rắn chống đỡ chính diện với một cường giả Ích Địa Cảnh vốn chỉ là trường hợp bất khả kháng, bằng không ai muốn như vậy!
Chu Hằng cũng không cần phát huy tốc độ đến mức tận cùng, thân thể hắn đã giống như một luồng sáng, vô cùng mau lẹ, làm cho Ứng Băng Phong ngay cả quay đầu theo dõi hắn đều không kịp, chỉ có thể phóng ra thần thức để bắt giữ hướng đi của hắn.
"Ầm! Ầm! Ầm..." Hoa sen tám màu không ngừng đánh vào Ứng Băng Phong, phát ra tiếng nổ ầm ầm, tuy nhiên tu vi Ích Địa Cảnh của Ứng Băng Phong cũng không phải để không, thế công như vậy vốn không thể gây thương tổn cho hắn, nhiều lắm chỉ là bức hắn lui lại vài bước mà thôi.
Thế nhưng Ứng Băng Phong lại bị chọc giận điên lên rồi!
Hắn chính là Ích Địa Cảnh a, hơn nữa còn có không gian đan điền vượt hơn xa thiên tài bình thường, cái này vốn phải là nghiền ép tuyệt đối, vậy mà lại bị Chu Hằng đánh áp đảo, điều này sao hắn có thể chịu nổi?
Hai người đại chiến tạo ra động tĩnh tự nhiên dẫn tới rất nhiều người vây xem, mà theo thời gian trôi qua, người tới cũng càng ngày càng nhiều, trong đó có cả con cháu nhà quyền thế đến từ Lãng Nguyệt Quốc, không ít người nhận được Ứng Băng Phong, lập tức phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Không ngạc nhiên sao được? Ứng Băng Phong chính là con cháu Ứng gia, được xưng là vô địch cùng cấp Ích Địa nhất trọng thiên! Thậm chí nếu triển khai huyết mạch lực còn có thể có được thực lực vượt cấp khiêu chiến, chiến thắng cường giả Ích Địa nhị trọng thiên!
Nhưng hiện tại không ngờ vị chủ này bị người vượt cấp khiêu chiến, lại không phải vượt một tiểu cảnh giới, mà là vượt trọn một đại cảnh giới!
Càng thái quá chính là, ngay cả như vậy Ứng Băng Phong cũng không chiếm được thượng phong, lại còn bị người ta đánh áp đảo!
Những người này tự nhiên nhãn lực không kém, có thể nhìn thấy rất rõ ràng: kỳ thật lực lượng của Chu Hằng còn xa không bằng Ứng Băng Phong. Đây cũng là chuyện rất bình thường, chênh lệch cả một đại cảnh giới! Nếu lực lượng của hai người thực sự ngang nhau, đó mới kêu là gặp quỷ đây!
Thế nhưng Chu Hằng chính là dựa vào tốc độ đáng sợ mạnh mẽ kéo lại cân bằng với Ứng Băng Phong!
Lực lượng, thân pháp, kỹ xảo, đây đều là một bộ phận thực lực thuộc về võ giả, Chu Hằng với tu vi Sơ Phân Cảnh có thể dùng lực chống lại với Ứng Băng Phong, cho dù chủ yếu là dựa vào thân pháp nhanh chóng, điều này cũng đủ để lòng người sinh kính ý.
Hơn nữa, chiến lực của hắn không cho phép xem nhẹ, hoa sen tám màu kia có mấy người Ích Địa nhất trọng thiên có thể vỗ ngực nói mình đủ sức tiếp được?
Mà hiện tại Chu Hằng mới chỉ là Sơ Phân Cảnh đấy! Nếu hắn cũng tiến vào Ích Địa Cảnh, thì người cùng cảnh giới nào có thể chiến một trận với hắn? Cho dù là Ích Địa tam trọng thiên cũng phải run run một chút!
Yêu nghiệt! Xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế!
Trước đó, phần lớn tuấn kiệt của Lãng Nguyệt Quốc chỉ là nghe nói qua danh tiếng của Chu Hằng, tỷ như hai lần chiến với Tỉnh Thiên, chiến một trận với Thủy Nguyệt Công chúa, từ trong trùng vây "hơn 400" Sơ Phân Cảnh của Thiên Linh Thành chạy ra một đường sống.
Nhưng hết thảy đều là tin tức vỉa hè, Tỉnh Thiên, Nam Cung Nguyệt Dung sớm đã đi Phong Khiếu Tông, không ai thấy qua chiến lực của họ. Mà hơn 400 võ giả Sơ Phân Cảnh? Đùa cái gì thế, đây rõ ràng chính là khoác lác!
Hiện tại thấy Chu Hằng chiến một trận với Ứng Băng Phong, mọi người mới biết Chu Hằng tuyệt đối có chiến lực như vậy! Ích Địa Cảnh đừng nói là 400, cho dù là 4000 Sơ Phân Cảnh đều có thể đánh giết, Chu Hằng có được chiến lực sánh với Ích Địa Cảnh, cộng thêm thân pháp mạnh mẽ như vậy: dĩ nhiên có thể dễ dàng làm được.
- Hỗn đản! Ứng Băng Phong rít gào như tiếng sấm. Không ngờ hắn trở thành đá lót đường cho Chu Hằng đạp bước tăng lên danh tiếng, hơn nữa còn là hắn chủ động đưa tới cửa... điều này sao hắn có thể chịu đựng nổi? Tên đáng chết này, như thế nào không thể thành thực chút cho hắn bắt giữ chứ!
Hai người thật ra là cục diện người này cũng không làm gì được người kia. Thế nhưng hắn đường đường là cường giả Ích Địa Cảnh không ngờ bị một con kiến Sơ Phân Cảnh ép đến nông nỗi này, đã thua không thể thua thêm nữa.
- Âm Sâm Sâm! Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ mà! Mai Di Hương không biết tới đây từ khi nào. Toàn trường cũng chỉ có nàng mới có tư cách, có đảm lượng chế giễu Ứng Băng Phong, những người khác phải trước nghĩ một chút về địa vị của Ứng gia ở Lãng Nguyệt Quốc. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Ứng Băng Phong tức giận hét lớn một tiếng, hai tay rung lên, một lực lượng cực kỳ hùng hậu từ trong cơ thể hắn trào ra, giống như một cơn sóng cuộn trào ra, mạnh mẽ bức lui Chu Hằng. Hắn căm hận nhìn Chu Hằng một cái, đột nhiên nhảy vọt rời đi.
Trước mắt bao người, hắn đánh lâu như vậy mà không xử lý được Chu Hằng, dĩ nhiên cực kỳ mất mặt, đâu còn có mặt mũi tiếp tục đánh nữa. Đương nhiên hắn còn có tuyệt chiêu chưa có thi triển, nhưng nếu là bốn phía không người, khẳng định hắn sẽ thi triển ra, nhưng hiện giờ nếu dùng đến, sẽ chỉ làm cho hắn thêm mất mặt!
Ích Địa Cảnh giết Sơ Phân Cảnh lại còn phải vận dụng tuyệt chiêu, điều này chẳng phải là chọc người ta cười đến rơi răng hàm sao!
Hiện tại Ứng Băng Phong cũng chỉ có thầm hối hận, không chịu vận dụng tuyệt chiêu ngay từ đầu. Thế nhưng ai mà nghĩ tới, Chu Hằng lại thực sự lợi hại giống y như trong lời đồn đãi, khiến hắn không thể không nuốt xuống quả đắng này.
Nhìn hắn chật vật rời đi, trong đám người lập tức vang lên tiếng cười nhỏ, rồi giống như bệnh truyền nhiễm lây bệnh, lập tức biến thành tiếng cười vang toàn trường. Cái gọi là pháp không trách đông người. Đúng vậy, Ứng Băng Phong là tộc nhân của một trong ba nhà quyền thế mạnh nhất của Lãng Nguyệt Quốc, nhưng cũng không thể làm gì tất cả mọi người tại trường.
Con người xưa nay chính là bất bình đẳng! Ứng Băng Phong sinh ra đã có được tài nguyên tốt nhất, tu luyện công pháp võ đạo tốt nhất, có danh sư chỉ điểm các loại nghi vấn, chỗ khó trong tu hành; tới khi đột phá cảnh giới còn có đan dược trân quý trợ giúp... đây đều là người khác chỉ có thể tưởng tượng ở trong mộng.
Sinh ra trong một đại gia tộc như thế, tự nhiên Ứng Băng Phong có không ít mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, tự đưa thân lên chiếu... sao có thể không khiến người ta nảy sinh tật đố?
Đau khổ tu luyện, cam chịu mạo hiểm, liều mạng chấp nhận đủ các loại nguy hiểm trong di tích v. v... đều không phải là để lớn mạnh thực lực, từ đó có địa vị khiến người ta kính ngưỡng, để uống rượu ngon nhất, để có nữ nhân đẹp nhất hay sao?
[CHARGE=3]Ứng Băng Phong thì lại từ nhỏ đã có được những thứ này, dĩ nhiên điều đó khiến người ta cảm thấy bất công, bình thường gặp mặt liền sợ hãi với thực lực và bối cảnh của đối phương, buộc phải cung kính gọi một tiếng "gia", nhưng không biết trong lòng có bao nhiêu chua cay đâu!
Hiện tại có cơ hội, dĩ nhiên mọi người đều cười vang, dường như e sợ cho Ứng Băng Phong không nghe được, càng cười lớn tiếng hơn.
Từng tiếng cười lạnh này giống như những mũi đao nhọn, từng đao từng đao đâm vào trên người Ứng Băng Phong, khiến hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ đến mức thiếu chút nữa linh lực đi đường rẽ ngã xuống giữa không trung. Sắc mặt hắn âm trầm, đột nhiên thân hình tăng tốc, trong nháy mắt biến mất dạng.
- - - - - - -
Trăng sáng lên cao, lại là một buổi tối ngợp trong xa hoa vàng son.
Mặc dù có thế lực thần bí đang ở nơi nơi tàn sát võ giả Tụ Linh Cảnh, tạo cho lòng người bàng hoàng kinh sợ, nhưng ở đế đô vẫn hưởng lạc là chính. Từng mảng đèn chiếu sáng như ban ngày làm tăng vẻ đẹp cho đế đô. Trong thanh lâu quán rượu khắp nơi là người tìm vui, mua vui.
Đây là thế giới của võ giả, chỉ nhận thức thực lực, không nhìn đẹp xấu, thậm chí là giới tính.
Địa vị của nữ tính ở thế giới này ở vào yếu thế tuyệt đối. Tuy nhiên nữ nhân có thực lực cường đại thì đồng dạng có thể cỡi trên đầu nam nhân. Như ở đế đô còn có hoa phường của nữ nhân chuyên làm chuyện buôn bán, bên trong chiêu đãi tất cả đều là tuấn nam, tráng nam.
Đây là một thế giới tàn khốc, động một cái là động đao động kiếm, lập tức phân sinh tử, nhưng nơi này đồng dạng cũng là chỗ cường giả vui chơi, chỉ cần thực lực đủ mạnh, có thể có được hết thảy.
Tỷ như Thư Phương Các, đây là tửu lâu cấp bậc cực cao ở đế đô, thị nữ ở bên trong mỗi người đều xinh đẹp như hoa, nhưng từ trước đến nay chỉ bán tiếng cười không bán thân, không biết làm cho bao nhiêu nam nhân đầu óc ngứa ngáy, chỉ là sợ hãi chủ nhân cường đại của Thư Phương Các mà không dám manh động.
Nhưng lúc này, Thư Phương Các lại đóng kín cửa, vẻn vẹn chỉ chiêu đãi ba vị khách nhân, mà thị nữ mỹ mạo trong lâu mỗi người không mặc một sợi tơ trên người, có vào vào ra ra bưng mâm đưa đồ ăn, có ca hát, có điệu múa tươi đẹp... tất cả đều là da thịt trắng bóng.
Hiển nhiên ba vị khách nhân này có thân phận bất phàm, mới có thể làm cho Thư Phương Các ngoại lệ chỉ chiêu đãi ba người bọn họ, hơn nữa từ một tửu lâu biến thành thanh lâu.
Ứng Băng Phong, Nhạc Hổ, Lưu Duyệt, không ngờ ba con cháu quý tộc họp lại với nhau, mà điểm giống nhau của họ là đều có cừu oán với Chu Hằng.
- Bản thiếu gia muốn Chu Hằng phải chết, các ngươi có chủ ý gì hay không? Ứng Băng Phong không để cho bất kỳ mỹ nữ hầu hạ, những mỹ nữ phấn son thô tục này hắn vốn không có để vào mắt.
- Tên Chu Hằng này cũng không khó giết! Chỉ là tên này cực kỳ tự tiện câu dẫn nữ nhân, có rất nhiều hậu trường, bằng không hắn đã sớm chết rất nhiều lần rồi! Nhạc Hổ căm hận nói. Ba người này ngồi vào cùng nhau, tự nhiên là do hắn giật dây bắc cầu.
- Vô nghĩa! Ứng Băng Phong không chút lưu tình khiển trách. Địa vị của hắn cao hơn xa Nhạc Hổ và Lưu Duyệt, thực lực của bản thân hắn cũng cao hơn một đại cảnh giới, trong lúc nói chuyện hoàn toàn không cần có bất kỳ cố kỵ nào.
Tên Chu Hằng này quả thật rất biết dựa thế của nữ nhân, ở trên Thiên Hàng thì câu dẫn An Ngọc Mị, từ đó thu được ô dù của Khai Thiên Cảnh. Sau khi tới đế đô, lại dính với Tiêu Họa Thủy, khiến lão tổ Tiêu gia cứng rắn chống lại Lưu Thanh Huyền vì hắn!
Hiện giờ đến ngay cả Mai Di Hương cũng đứng ở sau lưng hắn!
Mai gia, chính là thế lực siêu cấp có thể cùng ngồi cùng ăn với Ứng gia, hơn nữa thân phận của Mai Di Hương cực cao. Tuy rằng tu vi thấp, nhưng tuyệt đối là thiên chi kiều nữ ở Mai gia, cũng không phải Ứng Băng Phong có thể sánh bằng.
Hắn theo đuổi Mai Di Hương, phần nhiều là theo đuổi thân phận của Mai Di Hương, nếu không mỹ nữ như vậy cũng không phải chỉ có một mình nàng, đâu cần phải luôn nếm mùi thất bại bị đối xử lạnh nhạt như vậy chứ? Hắn cũng không phải người thích chịu ngược đãi!
Biết là một chuyện, nhưng làm thế nào phá giải lại là một chuyện! Hiện tại rõ ràng Mai Di Hương muốn bảo vệ Chu Hằng, ai dám công nhiên làm khó Chu Hằng? Nữ nhân mà phát điên... thì khẳng định còn đáng sợ gấp trăm lần so với nam nhân!
- Ta thật ra có một chủ ý! Lưu Duyệt đảo ánh mắt nhìn mỹ nữ trần trùng trục khắp nhà, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ thống khổ: hắn bị phế hạt giống nam, trừ phi phát sinh kỳ tích, nếu không tuyệt đối không có khả năng đụng chạm nữ nhân.
Đối với một tên sắc quỷ mà nói, đây là trừng phạt lớn nhất.
- Nói ra thử xem! Ứng Băng Phong lạnh nhạt nói. Ở trong mắt hắn Lưu Duyệt còn không chịu nổi hơn xa so với Chu Hằng. Loại tiểu nhân quần áo lụa là mười phần mười này mà bảo hắn đi đấu tranh anh dũng thì tuyệt đối không thể nào, nhưng nếu nói ra âm mưu quỷ kế thì không ai bằng!
- Thành công của Chu Hằng toàn bộ là dựa vào nữ nhân, nhưng muốn đánh hắn cũng rất dễ dàng, đồng dạng cũng là nữ nhân! Giọng nói của Lưu Duyệt trở nên có phần lanh lãnh, bất nam bất nữ tự nhiên là biến thái rồi! - Hiện tại hắn có hai nữ nhân là Mai Di Hương và Tiêu Họa Thủy!
- Mai Di Hương không thể động tới, nhưng Tiêu Họa Thủy thì được!
- Ứng thiếu có thể tới Tiêu gia cầu hôn, để Tiêu gia gả Tiêu Họa Thủy lại đây, mà sau khi Chu Hằng biết, khẳng định với cá tính kiêu ngạo của hắn, sẽ tới ngăn cản!
- Kể từ đó, nhất định Mai Di Hương sẽ sinh ra chán ghét hắn, không còn quản tới chuyện của hắn nữa! Mà chỉ cần có Ứng thiếu tọa trấn, bất kể Tiêu Vũ Ngân hay là Thiên Quân Tử, đều khẳng định không dám ra tay, như vậy cha ta có thể dễ dàng giết chết tên tiểu tử kia! Lưu Duyệt liên tục cười lạnh. Từ khi bị Chu Hằng phế đi hạt giống nam, hắn luôn luôn nghĩ tới chuyện làm thế nào báo thù.
Đáng tiếc, ngay cả Tiêu Họa Thủy hắn cũng không ăn được, hơn nữa cũng vĩnh viễn không ăn được, nhưng Chu Hằng mi cũng đừng mơ tưởng sống khá giả!