Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha ha! Người trẻ tuổi, ngươi có biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra! Người trung niên Lâm gia lành lạnh nói.

Lâm gia chính là hào môn đứng đầu Địa Nguyên Quốc, có lão tổ Kết Thai Cảnh tọa trấn, hơn nữa không chỉ một vị, mà là tận ba vị! Cho nên người Lâm gia đi ra ngoài tự nhiên đều đi ngang, ai dám chọc bọn họ?

Người trung niên Lâm gia này là Lâm Hà Duyệt, đừng nhìn hắn chỉ có tu vi Sơn Hà Cảnh, nhưng ở trong Địa Nguyên Quốc, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh gặp hắn cũng phải thấp hơn một đoạn, cũng có nữ võ giả Linh Hải Cảnh bị hắn lôi lên giường mà đùa giỡn!

Dựa vào cái gì?

Chính là dựa vào hắn là Lâm gia tộc tộc nhân Lâm gia, lão cha của hắn là đệ tử hạch tâm gia tộc, ông nội của hắn lại là một trong ba đại lão tổ Kết Thai Cảnh!

Như vậy còn chưa đủ ngông nghênh?

Bốp!

Ngay vào lúc này, Chu Hằng nhấc tay vung lên, giáng một cái bạt tai thật mạnh cho Lâm Hà Duyệt.

Giòn giã, vang dội!

Bịch, Hồng Thiên Phong vừa mới bò dậy lập tức lại cắm đầu ngã xuống.

Xong, xong rồi, vị Chu huynh đệ này quá lỗ mảng, đây là người Lâm gia đó! Đánh đối phương một bạt tai, coi như chọc trúng tổ ong vò vẽ, hậu họa vô cùng mà!

Không được, thừa dịp cao thủ Lâm gia còn chưa tới, còn có thể chạy trốn!

Hồng Thiên Phong vội vàng bò dậy, hô: - Chu huynh, chúng ta chạy mau!

- Chạy? Còn muốn chạy! Lâm Hà Duyệt che nửa bên mặt, má sưng vù lên, làm hắn dữ tợn như lệ quỷ: - Đánh bổn tọa còn muốn chạy? Các ngươi có thể chạy đến chỗ nào?

- Chu huynh... Hồng Thiên Phong sắp muốn khóc ra, ngươi nói người cũng đánh rồi, làm gì còn đứng thẳng như mọc rễ ở đây? Chẳng lẽ ngươi còn ngại đánh chưa đã ghiền, muốn đánh thêm hai cái nữa?

Hắn có nói nghĩa khí, nhưng không có quy định là người nói nghĩa khí sẽ không sợ chết! Hắn còn chưa sống đủ mà!

Chu Hằng mỉm cười, nói: - Yên tâm, mặc kệ là ai trên đời này đến đây, ta đều có thể bảo đảm ngươi được bình an!

Đây là lời thật, Tinh Hạch chưa xuất hiện, chủ nhân bốn đại tử địa tuyệt đối sẽ không xuất thế, trên đời còn ai áp chế được hắn mang thể chất cấp bậc Thiên Tôn? Hơn nữa hắn không cách xa tầng thứ linh lực Hóa Thần Cảnh, một khi đột phá cảnh giới này, ngay cả chủ nhân bốn đại tử địa thì có gì mà sợ?

- Đúng là lớn lối! Lâm Hà Duyệt lạnh lùng nói, đã lâu như vậy hắn cũng chầm chậm hồi thần lại, đối phương có thể nhẹ nhàng tát hắn một cái như vậy, nhất định thực lực của hắn là cấp bậc Linh Hải Cảnh!

Nếu đổi lại lúc khác, hắn bị cường giả Linh Hải Cảnh đánh, chỉ cần không có tai họa chết người, gia tộc cũng sẽ không để ý, bởi vì không có khả năng vì tiểu nhân vật như hắn mà điều động lão tổ gia tộc!

Nhưng bây giờ vì truyền thừa Vạn Cổ Đại Đế, ba đại lão tổ gia tộc đồng loạt ra mặt, tiểu tử này còn dám lớn lối như vậy, không phải vừa vặn đụng tường hay sao?

Hắn không phải đối thủ, nhưng hắn chỉ cần thả ra tín hiệu, triệu tập cường giả trong gia tộc tới đây.

- Đúng là ồn ào! Chu Hằng thở dài, hắn thật là không để trong lòng những loại tiểu nhân vật này, nhưng tại sao cứ tự mình muốn chết? Nhưng mà, nếu tự muốn chết, hắn có gì mà không xuống tay được!

Hắn chỉ ra một cái, bùm, đầu của Lâm Hà Duyệt liền nổ tung, máu cùng óc tung tóe, một mảnh trắng đỏ vô cùng ghê tởm.

Bịch... Hồng Thiên Phong hai mắt lập tức tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.

Giết người rồi! Giết người Lâm gia rồi! Làm sao bây giờ, bọn họ còn không chết chắc? Hắn rất muốn tin tưởng Chu Hằng, nhưng mấu chốt là Chu Hằng bao nhiêu tuổi chứ, một người hơn 20 tuổi thì có thể mạnh đến cỡ nào?

Ý niệm của Chu Hằng vừa động, hoàn toàn có thể giết người vô hình, cố ý dùng tay chỉ ra là để cho Hồng Thiên Phong nhìn, tăng cường lòng tin của cái tên này, không ngờ tới lại dẫn đến tác dụng ngược, làm hắn sợ đến thiếu chút hôn mê.

Hắn không khỏi lắc đầu, ý niệm vừa động, bùm bùm bùm bùm, bốn tên thủ hạ đi cùng Lâm Hà Duyệt cùng lúc nổ tung đầu, chết ngay tại chỗ.

Lúc này Hồng Thiên Phong đã chết lặng, nhưng trong lòng lại trào ra ý nghĩ cổ quái. Giết một người kiếm đủ vốn, giết hai người là kiếm lời! Bọn họ chỉ có hai người lại giết năm người đối phương, vậy còn không phải kiếm lời ba người?

- Con lừa, ngươi có bảo vật gì thì lấy ra, mau phá cấm chế đi vào trong! Chu Hằng quay lại nói với con lừa đen, con lừa đê tiện này còn muốn giả bộ tới khi nào.

Con lừa đen không khỏi, Hồng Thiên Phong thật là không chịu chơi, nhanh bị dọa choáng váng như thế. Nó giả bộ cũng không thể làm đối phương chê cười Chu Hằng, lúc này liền đứng thẳng lên, lắc lắc mông mặc váy hoa, bĩu môi nói: - Đây là cấm chế của Vạn Cổ Đại Đế bày ra, ngay cả Huyền Tôn sống lại cũng chưa chắc có cách nào!

Vạn Cổ Đại Đế không phải là Thiên Tôn bình thường, mà tối thiểu cũng là Chuẩn Tiên hai kiếp, nếu Huyền Anh Thiên Tôn chỉ là Hóa Thần Cảnh thông thường, như vậy nhất định không thể đánh phá được cấm chế của Chuẩn Tiên hai kiếp bày ra.

Con lừa vừa đảo mắt gian, nói tiếp: - Nhưng mà, ngươi là hậu duệ Đại Đế, khẳng định cấm chế này sẽ thừa nhận thân phận của ngươi! Tới đây tới đây, mau cắt cổ tay, rải chút máu lên đó, khẳng định cấm chế này sẽ tự động mở ra!

- Con lừa đê tiện đầu lở loét chân chảy mũ, không nói tiếng người sẽ chết hả!

- Xì, bổn tọa chính là Thần Lư trời giáng, nói tiếng người cái gì!

Một người một lừa trừng mắt với nhau, dứt khoát không tiếp tục mắng nữa, hai bên đều biết da mặt của đối phương rất dày, mắng cũng không ra kết quả gì, nên nghĩ làm sao xuyên qua cấm chế này đi.

- A... Ngay lúc bọn họ ngừng lại, Hồng Thiên Phong bỗng nhảy dựng lên, tràn đầy khiếp sợ chỉ vào con lừa đen. - Con lừa, con lừa, con lừa, con lừa biết biết biết biết nói nói nói nói....

- Ngươi có mệt hay không!

Con lừa đen đầy vẻ khó chịu. - Bổn tọa biết nói thì có gì lạ lắm, ngươi có muốn thưởng thức tư thế đứng tè của bổn tọa không?

Hồng Thiên Phong liền có cảm giác như cả thế giới sụp đổ, một con lừa biết nói chuyện đã là kỳ tích to lớn, nói là Thần Lư trời giáng cũng không đủ. Nhưng có Thần Lư không phẩm đức như vậy không, đứng tè?

Chu Hằng cười ha ha, nói: - Hồng huynh, đừng để ý tới con lừa đê tiện vô sỉ lấy hạ tiện làm cơm ăn này!

- Chu tiểu tử, ngươi ngứa mông thèm cắn hả? Con lừa đen ra dáng không cam chịu nhục.

Nhìn một người một lừa mắng nhau, Hồng Thiên Phong chỉ tràn đầy chết lặng, thật sự không biết phải nói gì nữa. Nhưng mà hắn liền nhanh chóng không cần nghĩ tới điều này, vù vù vu, chỉ thấy mười mấy bóng người lao tới, trong đó có một người chính là thanh niên Lâm gia bị con lừa đen tè lên đầu.

Người này là Lâm Nhạc, cũng như Lâm Hà Duyệt, có địa vị khá cao ở Lâm gia, cha là cường giả Linh Hải Cảnh, còn ông nội là vị lão tổ Kết Thai Cảnh thứ hai trong Lâm gia, đủ để hắn làm hoàn khố quét ngang.

Hắn chịu thiệt thòi dưới tay con lừa, giống như nữ nhân thanh lâu bị chơi không trả tiền, làm sao mà nhịn được cơn giận này. Đợi cho lão cha chạy đến, lập tức tìm kiếm Chu Hằng cùng con lừa đen khắp núi rừng.

Cuối cùng... tìm được rồi!

- Cha, chính là bọn họ chơi con... làm nhục con! Lâm Nhạc quýnh lên, lại nói nhầm.

Lão cha của Lâm Nhạc là Lâm Thiên Hồ, hắn có thiên tư bất phàm, lúc này đã đạt đến Linh Hải tam trọng thiên, nhưng còn cách rất xa đến khi hình thành Thần chích, phàm thai tục tử cùng nửa bước tiên nhân có chênh lệch một trời một vực, một bước này làm sao dễ bước ra được!

- Đó là... Lâm Thiên Hồ không bị thù hận che mắt như Lâm Nhạc, đầu tiên hắn nhìn năm thi thể không đầu trên mặt đất, từ huyết mạch liên hệ có thể kết luận một người trong đó có cùng một mạch truyền thừa với hắn!

Nhìn lại quần áo, trang sức, hắn không khỏi vừa giận vừa sợ, quát lớn:

- Ngươi... các ngươi giết Hà Duyệt!

- Cái gì hòa ước, bổn tọa muốn giết người, mặc kệ cái hòa ước gì! (hà duyệt gần đồng âm với hòa ước) Con lừa đen bĩu môi, quay lại nói với Chu Hằng. - Dù sao cấm chế nhất thời cũng không mở ra được, chơi với bọn chúng đi!

- Tùy tiện! Chu Hằng nhún vai.

- Khốn kiếp! Lâm Thiên Hồ giận dữ, hai người này giết tộc nhân Lâm gia của hắn, lại còn dám không coi ra gì? Lâm gia là tồn tại thế nào? Đệ nhất hào môn Địa Nguyên Quốc!

Có thể nói, Lâm gia giận dữ, toàn bộ Địa Nguyên Quốc sẽ phải máu chảy thành sông!

- Chu tiểu tử, tên này giao cho bổn tọa! Con lừa đen thích nhất là bắt nạt kẻ yếu, nếu Lâm Thiên Hồ chỉ là tồn tại là Linh Hải Cảnh, nó có gì mà sợ, liền đạp bốn chân chạy ra.

- Muốn chết! Tuy rằng Lâm Thiên Hồ kỳ quái một con lừa lại biết nói, lại còn tràn đầy đê tiện, nhưng lúc này hắn đang giận dữ, liền đánh ra một chưởng trấn xuống con lừa đen.

Bụp!

Con lừa đen như tảng đá lớn đụng vào gốc cây non, Lâm Thiên Hồ trực tiếp bị nó đánh lăn ra đất, rồi một cái mông lừa trực tiếp ngồi lên mặt hắn.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều kinh hãi muốn chết!

Chuyện gì thế này!

Lâm Thiên Hồ là tồn tại Linh Hải tam trọng thiên đó!

Có thể nhẹ nhàng trấn áp hắn như thế, không phải nói con lừa đen này chính là tồn tại Kết Thai Cảnh?

Khè!

Dù nói là trong những ngày gần đây liên tiếp có cường giả Hóa Thần Cảnh xuất hiện, dường như ngay cả Thiên Tôn cũng biến thành không đáng giá, nhưng trên đời này nửa bước tiên nhân cũng chỉ ngàn người, mỗi người đều là chính là nhân vật vang dội!

Bằng không Lâm gia chỉ có ba lão tổ Kết Thai Cảnh, dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?

- Đệm thịt này cũng không tệ, bổn tọa tính coi về sau đi ra ngoài có nên dắt theo mấy cái không! Con lừa đen còn vặn vẹo mông, để ngồi thoải mái hơn.

Cuối cùng Hồng Thiên Phong hồi thần lại, thì ra hai vị bằng hữu mà hắn mới quen lợi hại như thế, lập tức không còn lo lắng, đứng một bên xem náo nhiệt.

- Tiền... tiền bối, là chúng ta... có mắt không tròng... Xin hãy... tha thứ! Tiếng nói ồm ồm của Lâm Thiên Hồ truyền ra từ dưới mông con lừa, bị sỉ nhục vô cùng còn phải nói lời hay, thật là làm hắn căm phẫn muốn đụng đầu chết cho xong!

Nhưng không có cách nào, người ta là lão tổ Kết Thai Cảnh đó, nếu thật sự không vui liền giết hắn, hắn kiếm ai kêu oan?

Con lừa đen cười hắc hắc, nói: - Bổn tọa có chút đói bụng, là hấp hay là kho, kỳ thật đem nướng cũng không tệ!

Thấy con lừa này vừa nói còn dùng ánh mắt liếc mình, Lâm Thiên Hồ không khỏi kinh hoảng, con lừa này là yêu thú, ăn thịt người thì có gì kỳ quái.

Sắc mặt của hắn ngày càng trắng, không ngừng vặn vẹo.

- Các hạ, trẻ nhỏ đã đắc tội, lão phu thay hắn bồi thường là được, thả người đi! Một tiếng nói mờ ảo bỗng vang lên.

Nghe được tiếng nói này, mọi người Lâm gia đều lộ ra vẻ phấn chấn, đó là Lâm Du Hoa, một trong ba vị lão tổ Kết Thai Cảnh, chỉ cần vị lão tổ này đã tới, vậy thì không cần phải lo gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK