Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chẳng lẽ là Bảo Bình Thuật sớm đã thất truyền?

- Tiền sử đã có Bảo Bình Thuật hoành hành nhất thời? Truyền thuyết hơn năm mươi vạn năm trước từng được Khổ Đầu Tăng lấy, tạo ra vô số sát nghiệt, cuối cùng bị Đại Năng của Tuyệt Tiên Thành trấn áp, môn kỳ công này cũng thất truyền theo đó!

- Không nghĩ tới lại bị Lạc Vô Cực chiếm được!

- Không đúng, Bảo Bình Thuật chân chính hẳn là gần trong suốt, Lạc Vô Cực còn không có nắm giữ được bản chất!

- Ta nghĩ ra rồi, Bảo Bình Thuật này là Ngô Khải đoạt được, Lạc Vô Cực chỉ là chiếm được truyền thụ của Ngô Khải, vẻn vẹn chỉ học được một chút!

- Không phải chứ, một chút đã có uy năng kinh khủng như vậy, ta cảm giác mình sắp bị hút vào trong bảo bình bị luyện hóa!

- Vậy dĩ nhiên, nếu không năm đó Khổ Đầu Tăng làm sao có thể tạo ra tám ngày giết chóc, không biết bao nhiêu thiên tài, cường giả bị hắn luyện hóa thành máu loãng, nếu không phải cuối cùng Đại Năng của Tuyệt Tiên Thành ra, quả nhiên không người nào có thể chế phục được hắn!

Môn công pháp này của Lạc Vô Cực khiến cho mọi người thảo luận lớn, cuối cùng bọn họ đều là có kết luận, đây cũng là một môn kỳ công tồn tại trong lịch sử, uy lực vô cùng cường đại.

Phàm là liên quan đến tiền sử, liền ý nghĩa là thần bí, ý nghĩa là cường đại, dường như mọi người đều có loại sùng bái mù quáng đối với cổ nhân.

Tuy nhiên, Bảo Bình Thuật này quả thật cường đại!

Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhưng hắn càng ngày càng cảm giác không khí ngưng kết, không gian này rất không ổn định, một hồi trọng lực hướng xuống phía dưới, một hồi trọng lực hướng về phía trước, để tiết tấu của hắn đại loạn, như thế nào cũng không thể phát huy được chỗ huyền diệu của Tấn Vân Lưu Quang Bộ.

Thượng cổ kỳ thuật quả thật bất phàm!!

- Hút cho ta!

Lạc Vô Cực cười lạnh, hai tay của hắn từ dưới cánh tay đều biến mất. Biến thành một cái bảo bình màu bạc to lớn, miệng bình phát ra lực hút vô cùng kinh khủng đối với Chu Hằng.

Với tu vi Nhật Diệu Vương của hắn thi triển ra, còn có thượng cổ kỳ công này tăng phúc, lực hút này cực kỳ lớn!

Cho dù là lực lượng Chu Hằng đạt tới trình tự tương đương cùng hắn cũng chưa hẳn có thể chống cự cự lực như vậy, huống chi hắn thực ra vẫn chỉ là Nguyệt Minh Đế, chỉ là có được lực lượng tương đương với Nhật Diệu Vương 1 luân.

Hưu!

Hắn bị hút vào trong bảo bình màu bạc.

- Luyện hóa!

Lạc Vô Cực hét lớn một tiếng, song chưởng ấn mạnh xuống phía dưới, ông một tiếng, bảo bình rơi xuống đất, chiều cao ba trượng, giống như một cái đình trụ dài. Toàn thân hắn có ngân quang lưu chuyển, đang vận chuyển lực lượng luyện hóa Chu Hằng.

Bị hắn hút vào bảo bình, chính là mọi người có thực lực so với hắn chỉ có bị luyện thành máu loãng!

Đây là kỳ công của tiền sử, chủ nhân phúc duyên nghịch thiên, chiếm được kế thừa của Khổ Đầu Tăng!

Xong!

Một thiên tài có được 13 vầng trăng liền chết như vậy!

Mọi người đều cảm thán trong lòng, nếu là cùng giai chiến một trận, Lạc Vô Cực chỉ sợ trong hai ba chiêu cũng sẽ bị Chu Hằng tùy ý hủy diệt! Đáng tiếc đáng tiếc. Quá nhiều thiên tài đã ngã xuống trên con đường trưởng thành.

Ai bảo hắn thật ngông cuồng, thực lực không bằng liền đàng hoàng nghe lời nha, nha, không nên kiêu ngạo, hiện tại kiêu ngạo đã phải đền bằng mạng!

Bành!

Đầu lưỡi mọi người nhao nhao phun ra. Chỉ thấy Chu Hằng ngạo nghễ đứng thẳng, toàn thân tản ra ánh sáng vàng sáng quắc, thần huy lưu chuyển, như một Thần Minh bất hủ. Khí thế vô biên lưu chuyển, mọi người đều có loại xúc động quỳ xuống thần phục Thần Minh này. Nếu không phải tu vi mỗi người bọn họ coi như rất cao, chỉ sợ thực sự đã quỳ xuống.

- Làm sao có thể?

Lúc này Lạc Vô Cực thực sự bị chấn kinh rồi, kinh đến tận xương tủy.

Bị hút vào bảo bình chính là chết a! Hắn trước kia có thể trấn giết Nhật Diệu Vương 7 luân, cũng là bởi vì thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị đột nhiên tế xuất ra Bảo Bình Thuật, như vậy một Nhật Diệu Vương đỉnh phong lực lượng mạnh mẽ hơn vô số lần so với hắn không hề chống cự bị luyện hóa thành máu loãng.

Bởi vậy Lạc Vô Cực tự nhiên tràn đầy tin tưởng đối với kỳ công này.

- Không có gì là không thể nào!

Chu Hằng khinh thường cười, Bảo Bình Thuật là thượng cổ kỳ công thì như thế nào, có thể so sánh với Thiên Kinh do thiên địa sinh ra sao? Hắn toàn thân hiện đầy tiểu phù văn công kích, đánh ra một cái thì bảo bình này liền nát!

Hưu!

Thân hình hắn nhào ra, trong mắt sát ý lưu chuyển, đối phương xuống tay ác độc, cũng khơi dậy sát cơ của hắn.

Bành! Bành! Bành!

Lạc Vô Cực miễn cưỡng chống đỡ, Pháp kỹ mạnh nhất của hắn bị Chu Hằng phá giải, lúc này không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa, sau khi chống đỡ mấy chiêu liền lâm vào cảnh tuyệt đối bất lợi.

Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, tế xuất hắc kiếm, tinh khí sinh mệnh của một gã Nhật Diệu Vương đủ để cho hắn hoàn thành tích lũy của 21 vầng trăng!

Hắc kiếm giơ lên, bỗng nhiên chém xuống!

Nguyệt Minh Đế chém ngược Nhật Diệu Vương!

Mọi người đều là thấy mà sợ hãi trong lòng, này chỉ sợ là chuyện chưa phát sinh qua trong lịch sử của Tiên giới?

Con bà nó, nghịch thiên a! Nghịch thiên a!

Bành!

Ngay tại thời khắc mấu chốt, một đạo ngân quang xẹt qua, kiếm khí ngang dọc! Giống như khai thiên phách địa, tất cả mọi người đều có cảm giác mở mắt không được, chỉ cảm thấy bầu trời xé rách ở trước mặt bọn họ!

Chu Hằng chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, trong lòng lại hiện lên một cỗ báo động không thể nói, chỉ cảm thấy chính mình duy trì thế công nữa, cả người sẽ bị chẻ thành hai đoạn!

Thân hình cấp bách lộn nhào, hắn rút lui với tốc độ cao nhất, trong nháy mắt lui mười trượng, nhưng trên trán vẫn là hiện ra một vệt máu, sau đó chậm rãi chảy ra máu tươi, rơi xuống theo gò má của hắn.

Một kiếm thật mạnh!

[CHARGE=10]Hắn đã tránh thoát kiếm quang, nhưng một đạo kiếm khí xẹt qua vẫn làm trán của hắn bị thương, nếu không có thể chất mạnh mẽ, sắp đạt tới trình độ pháp khí Nhật Diệu Cảnh, chỉ sợ đạo kiếm khí này cũng có thể chặt đứt đầu hắn!

Thậm chí ngay cả Thần chích của hắn đều có thể chém chết cùng nhau!

Đột nhiên, một kiếm mạnh mẽ tới cực điểm này tới khiến mọi người đều yên lặng, bọn họ vốn tưởng rằng Lạc Vô Cực chết chắc rồi chết chắc rồi nhưng đúng như khi bọn họ nghĩ Chu Hằng chết chắc rồi, chuyện phát triển luôn gây ngạc nhiên.

- Chủ nhân!

Lạc Vô Cực vừa ngạc nhiên vui mừng vừa thẹn kêu lên.

Có thể bảo vệ một mạng tự nhiên là chuyện tốt, nhưng hắn chẳng những không có hoàn thành chuyện chủ nhân phân phó, còn phải để chủ nhân xuất thủ cứu hắn, có thể nào không để cho hắn xấu hổ đến mức muốn đào cái hầm ngầm chôn bản thân a.

Chủ nhân?

Nhất Kiếm Phá Thiên, Ngô Khải!

Không hổ là Nhất Kiếm Phá Thiên, một kiếm kia quả thật có tiềm lực xé bầu trời, đợi một thời gian cũng không phải làm không được Nhất Kiếm Phá Thiên!

- Thắng bại là chuyện thường. Không cần để ở trong lòng!

Thanh âm bình tĩnh vang lên, tuy rằng không vang dội lắm, nhưng lại mang theo uy nghiêm vô thượng, làm cho người ta kiềm lòng không được liền tin, không hề có đạo lý.

Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên phong thần tuấn lãng tay đang cầm một chiếc đũa, nhưng theo hắn buông chiếc đũa, chiếc đũa này trong nháy mắt cũng biến thành bột phấn.

Ahhh, chẳng lẽ một kiếm vừa rồi kia là hắn dùng chiếc đũa để phát ra sao?

Khủng bố! Quá kinh khủng!

Trong nháy mắt, mọi người đều quên Lạc Vô Cực thảm bại, quên mất Chu Hằng yêu nghiệt. Chỉ có kính sợ đối với cường đại không gì sánh được của thanh niên này!

Một chiếc đũa đã có thể phát ra một kiếm kinh khủng như vậy, nếu như dùng thần binh, sẽ bộc phát ra lực sát thương kinh khủng bực nào?

Nhất Kiếm Phá Thiên, danh xứng với thực!

Ngô Khải đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ Chu Hằng, mỗi một bước đạp xuống đều hình như có thần quang chiếu tới, đây là một chí tôn trẻ tuổi. Chỉ cần không ngã xuống thì tiền đồ tương lai vô cùng sáng ngời, thậm chí có khả năng trở thành Sáng Thế Đế!

Mọi người không tự chủ được nhường ra một lối đi, ngay cả thắt lưng vô tình cũng hơi cúi thấp, dường như không dám cùng tồn tại với vị chí tôn trẻ tuổi này.

Vương giả trong võ!

Hai mắt Chu Hằng nhíu lại, Ngô Khải đồng dạng là một Nhật Diệu Vương, cũng không có nhảy vọt đến Nhật Diệu Hoàng. Nhưng áp lực của Nhật Diệu Vương này hoàn toàn bất đồng với Lạc Vô Cực, không biết cao hơn bao nhiêu lần!

Đây tuyệt đối là một Nhật Diệu Vương vượt qua cực hạn!

Nhưng vậy thì như thế nào?

Chiến ý của Chu Hằng tăng cao, đưa tay điểm vào chán một cái, phù văn trị liệu lưu chuyển, miệng vết thương kia lập tức khép lại. Trong nháy mắt khép lại, giống như chưa từng có xuất hiện. Hắn nhìn Ngô Khải, tay phải nắm chặt, khóe miệng nhếch lên.

Còn cười được?

Này là quái nhân như thế nào a, đối mặt với một chí tôn tuổi còn trẻ lại còn có thể cười được, đảm lượng của hắn đến tột cùng lơn bao nhiêu a!

Không thể phủ nhận, Chu Hằng cũng là một vị chí tôn trẻ tuổi, thân là Nguyệt Minh Đế có thể đả bại một vị Nhật Diệu Vương! Nhưng cảnh giới của hắn dù sao quá yếu, hắn chỉ là Nguyệt Minh Cảnh trong chí tôn, mà Ngô Khải lại là chí tôn Nhật Diệu Vương, thậm chí từng giết chết Nhật Diệu Hoàng!

Hai người cấp độ bất đồng, lấy bọn họ đặt chung một chỗ để so sánh căn bản là không công bình.

Chẳng lẽ Chu Hằng còn muốn tranh tài một trận cùng Ngô Khải?

Cái này cũng quá hoang đường đi!

- Ngươi không tồi, về sau liền theo ta đi!

Ngô Khải dừng ở năm trượng trước người Chu Hằng, thản nhiên nói.

Không cần hứa chỗ tốt gì, không cần phải nói lợi hại gì, một câu đi theo ta như vậy đủ rồi!

Đây là một loại khí phách, một loại khí thế vương giả!

Hơn nữa, sau khi thu Chu Hằng làm người tùy tùng, hắn chiến một trận cùng với Lạc Vô Cực liền trở thành luận bàn của người một nhà, vậy ai thắng ai bại còn có quan hệ gì?

Ngô Khải có không chỉ là thiên phú, số mệnh, hắn còn có một cái đầu thông minh.

- Ngô huynh, ngươi sao lại tự mình làm chủ như vậy, Chu huynh là khách nhân tiểu muội mời, ngươi cũng không hỏi trước ta một câu?

Một thanh âm tuyệt đẹp êm tai vang lên, mọi người lại nhanh chóng mở ra một lối đi, một nữ nhân phong thái tuyệt lệ đong đưa phong đồn phì nhũ đã đi tới, một bước đạp xuống trên mặt đất liền có một đóa hoa hồng ướt át tươi đẹp nở rộ, giống như tiên tử trong hoa.

Thứ Huyết Mân Côi Hồ Mị, người khởi xướng tửu hội lần này, nổi danh cùng Ngô Khải, một vị chí tôn trẻ tuổi khác!

Ngô Khải nhe răng cười, nói:

- Cái này dường như không có quan hệ quá lớn cùng Hồ tiên tử, nguyện ý đi theo ta hay là Hồ tiên tử, hẳn là bản thân Chu huynh quyết định, đúng hay không?

Những lời này của hắn chính là trong lời nói có đao, ám chỉ Hồ Mị bá đạo, không để cho Chu Hằng lựa chọn.

- Tự nhiên là do Chu huynh tự mình quyết định!

Hồ Mị tươi cười, như hoa hồng nở rộ.

- Tuy nhiên, tiểu muội thật đúng là thay Ngô huynh khinh thường, Chu huynh tốt xấu cũng thay ngươi làm thịt mấy con chó của Kha Ân, xả giận giúp mấy người tùy tùng của ngươi, ngươi lại để cho bọn họ dùng binh khí với Chu huynh, thật sự là biết làm người!

Lời này thì càng độc, nhắm thẳng vào Ngô Khải lấy oán trả ơn!

Không khỏi không khỏi nhíu mày, thực ra hắn chỉ là bảo Lạc Vô Cực đi mời Chu Hằng, không nghĩ tới Lạc Vô Cực kiêu căng thành thói, bởi vì Chu Hằng chỉ có Nguyệt Minh Đế liền khinh thị hắn, kết quả dẫn phát một trận chiến đấu.

Nếu Lạc Vô Cực có thể dễ dàng thủ thắng ngược lại cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác còn nao ra động tĩnh lớn như vậy, tức thì bị Chu Hằng đánh cho thảm bại, nếu không phải hắn ra tay thì ngay cả mạng cũng khó giữ được!

Đây là sự thật, mặc hắn miệng nở hoa sen há có thể nói ngược lại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK