Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Chu Hằng dần có phỏng đoán.

Lúc trước tồn tại vô thượng ở Tiên giới tiến hành đại chiến, có mấy bên thì không rõ, nhưng nguyên chủ nhân của hắc kiếm hẳn là một thành viên trong đó. Sau đại chiến, nguyên chủ nhân của hắc kiếm tám phần là đã chết, còn hắc kiếm cũng đứt gãy, từ Tiên giới rơi xuống Phàm giới, cũng không biết sao lại đi vào trong người Chu Hằng.

Nguyên chủ nhân của hắc kiếm lúc trước hùng mạnh đến cỡ nào? Chỉ là dư sóng một kiếm liền cắt đứt mảnh Tiên đại lục này, chiến lực đó mạnh mẽ mà Chu Hằng hiện tại không thể tưởng tượng được!

Nhưng chính là tồn tại như vậy cũng chết trận! Thậm chí làm cho hắc kiếm cũng tan vỡ!

Đối thủ của hắn lại hùng mạnh đến cỡ nào!

Những kẻ địch đó cũng đã chết trong chiến đấu rồi chứ? Hay hoặc là bị thương, càng có khi là giành được toàn thắng, căn bản không hề bị thương?

Bọn họ vẫn đang thống trị Tiên giới?

Chu Hằng cười khổ, hắn còn chưa xông lên Tiên giới, hình như đã kết thù với tồn tại vô thượng nào đó ở Tiên giới!

Thôi đi, chuyện này để sau khi chân chính tiến vào Tiên giới rồi cân nhắc tiếp! Đạo của hắn không hề sợ hãi, chỉ có tiến thẳng tới trước! Ngay cả đằng trước tràn đầy bụi gai thì sao, hắn sẽ vì thế mà dừng lại không tiến tới?

Chu Hằng toát ra mỉm cười sáng lạn, Tiên giới à, hắn tràn đầy mong chờ.

- Đi thôi, chỗ này không có thứ gì tốt! Hoặc Thiên nói, còn kéo áo Chu Hằng, nếu không phải nàng trời sinh lười biếng, không vội vàng với chuyện gì, chỉ sợ đã sớm dắt Chu Hằng rời đi, tìm tới vị trí làm nàng rung động.

- Còn muốn chạy? Trước tiên giao vật kia ra đây, còn có ba thức kiếm pháp mà ngươi học được trước đó! Chu Hằng còn chưa nói, liền thấy Hổ Doanh Phong ra cản đường.

- Lão già, ngươi dám chặn đường Bổn cung?

Cũng không chờ Chu Hằng nói, Hoặc Thiên đã nổi giận ngay.

Tuy rằng dung nhan tuyệt thế của Hoặc Thiên bị nón che khuất, nhưng khí tràng của Nữ vương mạnh mẽ cỡ nào, lập tức làm cho Hổ Doanh Phong cảm ứng được một cỗ áp lực vô hình.

Có lời đồn, nói cô gái này chính là nữ nhân dị tộc Hóa Thần Cảnh hư hư thực thực ở Tử Vong Sâm Lâm, mặc dù bây giờ không nhìn thấy cánh, đuôi, nhưng những thứ này không khó che giấu đối với cường giả Hóa Thần Cảnh.

Nếu như thật sự là vậy... hắn còn không phải đang tự tìm đường chết hay sao?

Hy vọng không phải là thật!

Hổ Doanh Phong nhìn chằm chằm Hoặc Thiên, hắn không cảm ứng được một tia dao động linh lực trên người đối phương, quả thật không khác gì người phàm. Nhưng chính là vậy, trong lòng hắn càng không nắm chắc.

Nơi này là chỗ người phàm tới được?

Nếu không phải người phàm, vậy có thể làm hắn không nhìn ra sâu cạn, vậy chỉ có thể là tồn tại vượt qua hắn!

Hoặc Thiên lại không quan tâm, tư thái hiên ngang đi về phía Hổ Doanh Phong, gót sen lay động, cao quý ung dung không thể nào hình dung.

Trong lòng Hổ Doanh Phong đột nhiên có cảm giác bất an, đây là bản năng hình thành khi hắn trưởng thành cùng với hổ từ nhỏ, một loại trực giác đã cứu thoát hắn vô số lần từ khi hắn chưa đắc đạo. Hắn vô cùng tin tưởng loại trực giác này, thân mình lập tức lùi lại, không dám để Hoặc Thiên tới gần.

Hoặc Thiên tiến tới, hắn lùi lại, như đang gặp phải quỷ.

Đường đường lão tổ Kết Thai Cảnh lại bị một nữ nhân phàm tục làm cho chật vật chạy trốn? Những người khác nhìn thấy, nhưng không ai lại chê cười Hổ Doanh Phong, bởi vì bọn họ cũng đang quan sát Hoặc Thiên. Nhưng thần thức vươn tới, như cá lọt biển rộng, sâu không lường được, mênh mông không rõ!

Tuy rằng Hoặc Thiên không thể hiện chiến lực, ai lại dám để cho người có tinh thần ý chí như vậy tới gần mình?

Hoặc Thiên cao ngạo ngẩng đầu, tư thế Nữ vương không coi ai ra gì, trên đời này không ai có đủ tư cách để nàng nhìn thẳng.

- Hừ! Tiểu bối bây giờ quả là ngày càng lớn lối! Một cường giả Nhân tộc nói, tuy rằng cố kỵ Hoặc Thiên có thể rất mạnh, nhưng vì bảo vật tiên gia, có thế nào cũng phải liều mạng một phen.

- Chu Hằng, sử dụng thứ kia! Hoặc Thiên không quay đầu, bàn tay nhỏ chỉ Chu Hằng.

- Dùng thế nào? Chu Hằng lật qua lật lại mảnh vải này, thế nào cũng không phát hiện ra nó có chỗ gì là thần kỳ.

- Dùng thần thức rót vào trong đó!

Chu Hằng làm theo, oong, trong đầu hắn lập tức xuất hiện 10 con thú lớn, giống y như trên tấm vải. Nhưng mỗi một con đều sống dậy, có hình lập thể, nhìn rõ ràng mỗi chi tiết từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

Một luồng tin tức truyền đến, Chu Hằng lập tức hiểu được làm sao sử dụng món bảo vật này!

Hắn chỉ ngón tay lên hình ảnh dã thú cuối cùng, oong, không gian rung động, linh thạch trên người hắn không ngừng bị hấp thu tiêu hao. Một con dã thú to lớn trống rỗng xuất hiện, đầu trâu, thân rết, trăm chân quá dọa người.

Khí thế đáng sợ quét ngang, con dã thú này bùng lên uy thế vô thượng, cho dù là cường giả Thần Anh Cảnh cũng trào ra cảm giác bất lực từ sâu trong lòng.

Hóa Thần Cảnh!

Đó chính là một tồn tại Hóa Thần Cảnh!

Chu Hằng chắp tay đứng, cười nói: - Kiêu ngạo thì sao chứ!

Lời vừa dứt, con dã thú Hóa Thần Cảnh kia đã nhào về phía cường giả loài người kia, một cái chân xẹt qua liền đâm thủng bả vai hắn, đóng đinh xuống đất!

- A.... Cường giả loài người kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, còn mọi người đều hoảng sợ biến sắc!

Thật sự là bảo vật!

Không ngờ có thể triệu tập ra một con yêu thú Hóa Thần Cảnh, hôm nay võ đạo điêu linh, tuyệt đối là vô địch!

Rắc!

Yêu thú yêu thú kia cắn đứt cổ cường giả loài người này, thân mình xoay chuyển, lại cắn tới Hổ Doanh Phong.

Chỗ này cũng chi lớn như vậy, làm sao trốn, trốn chỗ nào?

Hổ Doanh Phong cũng hét thảm, bị yêu thú cắn đứt cổ, máu tươi tuôn trào, nháy mắt mất đi sinh cơ!

Mọi người đều hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài, sợ bị Chu Hằng phát cuồng giết một trận! Ở bên ngoài áp chế linh lực, Hóa Thần Cảnh cùng Tụ Linh Cảnh không hề khác biệt! Trong lúc gà bay chó sủa, mọi người đều tế ra bảo vật, xuyên qua vết kiếm kia, lùi về phía lầu các.

Nhưng bọn họ lập tức nghĩ tới, nơi này tuy rằng san bằng trình tự linh lực, nhưng thể chất của Chu Hằng mạnh mẽ, có được sức trâu Kết Thai Cảnh, ở tình huống mọi người không thể sử dụng linh lực, chẳng phải hắn càng thêm lợi hại?

Nghĩ tới đây, bọn họ lại lui ra khỏi lầu các, nháo nhào chạy tứ tán.

Mảnh vỡ Tiên giới này lớn như thế, khẳng định chỗ khác cũng có tồn tại tương tự, làm gì phải đối đầu với Chu Hằng chứ?

Lui một bước, trời cao biển rộng!

Nhìn thấy mọi người đều rút ra ngoài, Chu Hằng khẽ động tâm niệm, con yêu thú Hóa Thần Cảnh kia lập tức biến mất trong hư không, còn hắn thì toát ra cười khổ.

Lỗ to rồi!

Tấm vải kia, gọi là Thập Luyện Đồ, mỗi một con dã thú chia ra tương ứng với 10 cảnh giới từ Luyện Thể Cảnh đến Hóa Thần Cảnh, chỉ cần thần thức thúc đẩy, lại bỏ thêm linh thạch, sẽ có thể hóa ra hình.

Thật ra cái này cũng giống Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, được dùng để huấn luyện đệ tử. Đương nhiên dùng để đối địch cũng không tệ, đặc biệt là trấn áp võ giả bậc thấp, tuyệt đối thừa sức.

Chỉ là tiêu hao linh thạch này thật là quá đáng!

Triệu tập ra con yêu thú đầu trâu thân rết này đã tiêu hao rất nhiều lịch thạch, mà tồn tại lâu thêm một giây, đều phải tiêu hao linh thạch khổng lồ! Chu Hằng dùng thần thức quét qua Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, phát hiện linh thạch bên trong đã thiếu đi một nửa, còn linh thạch thượng phẩm thì không còn một khối nào.

Vừa rồi tỏ rõ uy phong, nhưng trả giá quá xa xỉ! Hơn nữa, càng đáng tiếc là hắn còn không kiếm được chỗ tốt nào, ngay cả hắn tế ra hắc kiếm chém giết thì có lợi gì. Bây giờ trình tự linh lực của hắn đã đạt đến cực hạn, trước khi đột phá Kết Thai Cảnh thì không thể nào tăng lên.

Chu Hằng nhìn sang Hoặc Thiên, hỏi: - Làm sao nàng biết dùng thứ này thế nào?

Chỉ biết đây là bảo vật, vậy còn dễ giải thích, có những người ánh mắt độc đáo, nhưng ngay cả sử dụng thế nào cũng rõ ràng, vậy không thể giải thích bằng ánh mắt tốt nữa.

- Tự nhiên liền biết! Hoặc Thiên hất ngang đầu. - Đi, nên làm chuyện của Bổn cung!

Thiên nữ tuyệt thế này tuyệt đối có liên hệ cực sâu với Tiên giới!

Trong lòng Chu Hằng nghĩ, liền ôm lấy Hoặc Thiên, vèo, thân mình hắn bắn ra, xuyên qua hoa viên, lầu các, xung quanh không thấy người. Hắn triển khai thân pháp, bay về phía Hoặc Thiên chỉ.

Hai người bay vút trên Tiên đại lục, không lâu sau Chu Hằng liền phát hiện trên đại lục này xuất hiện biến hóa rất lớn, mặt đất xuất hiện những khe lớn, kéo dài liên miên như mạng nhện,

Đại lục này đang dần theo hướng tan vỡ!

Không có gì lạ, lúc trước dưới một kiếm của cường giả tuyệt thế kia, đã cắt mất đại lục này từ Tiên giới, dư sóng quét qua, hủy diệt mọi sinh cơ trên đại lúc, sau đó thậm chí đánh vỡ không gian, làm cho mảnh đại lục này rơi vào nơi hư vô.

Ở trong hư vô đó, thời gian như đọng lại, những theo Tiên đại lục xuất hiện ở Phàm giới, dư sóng kiếm khí này bắt đầu tiếp tục lan tràn, phá hoại toàn bộ kết cấu đại lục.

Tính toán thời gian, từ lúc mảnh đại lục này xuất hiện đến nay cũng đã mấy tháng, đi đến nước này cũng không có gì lạ.

Chỉ còn cách lúc mảnh đại lục này hoàn toàn tan vỡ có một thời gian, nói không chừng đến lúc đó còn có thể kích hoạt một trận bùng nổ khác, cho nên phải nắm chắc thời gian rời đi, tìm được bảo vật gì rồi mau rời khỏi, bằng không mọi thứ đều có thể chôn cùng.

Nguy hiểm như thế, tốt nhất đừng có phiêu lưu.

- Qua bên kia! Chạy gần 10 ngày, bỗng nhiên Hoặc Thiên đổi hướng.

- Vì sao?

Chu Hằng hỏi.

- Bổn cung bảo ngươi đi thì đi! Hoặc Thiên kiêu ngạo nói.

- Hắc! Trí nhớ của nàng thật là kém, xem ra ta có tất yếu phải làm nàng nhớ kỹ một chút! Chu Hằng giơ bàn tay, bốp một cái vỗ lên mông vểnh của Hoặc Thiên, co dãn kinh người, âm thanh giòn giã.

- Xấu xa! Hoặc Thiên hai má mây hồng, hận hận trừng Chu Hằng. - Bổn cung muốn chém cái tay bẩn của ngươi!

Chu Hằng thở dài, nói: - Nếu là thế, vậy ta dứt khoát sờ cho thoải mái!

- Ngươi.. ngươi đừng làm bậy! Hoặc Thiên cảm giác được bàn tay của Chu Hằng đang ấn lên mông của nàng, hơi nóng kỳ diệu như xuyên thấu qua quần áo, làm nàng sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.

- Cố tình ta muốn làm bậy, nơi này đồng hoang núi vắng, ngươi cứ hô cứu mạng đi! Chu Hằng cười ha hả, hắn cùng Hoặc Thiên tựa như oan gia đối đầu, không đấu võ mồm là không thoải mái.

- Dâm tặc...

Một tiếng yêu kiều vang lên, chỉ thấy hào quang lóe lên, một đạo kiếm quang lạnh thấu xương chém tới!

Chu Hằng ngẩn ra, ở chỗ này quả thật cũng có người lo chuyện bao đồng? Nhưng động tác của hắn vẫn không chậm, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thân mình hắn di chuyển nhanh chóng, nhưng đạo công kích này tới quá nhanh, vẫn đâm một kiếm vào bên sườn của hắn.

Hắn không cố ý vận chuyển thể chất Phệ Kim tộc, da thịt còn thua xa trình độ phòng ngự Kết Thai Cảnh, máu tươi lập tức chảy ra!

Chu Hằng nhướng mày, xoay người nhìn sang phía bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK