Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một quyền như đốm lửa rơi xuống, lửa tím lóa mắt.

Kim Tu Long không thể lui được nữa, lên cũng không lên được, chỉ có thể cứng rắn đánh ra một chưởng chống đỡ, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Hắn thân là thiếu chủ Bạch Ngọc Cốc, lại từ rất sớm đột phá Tụ Linh Cảnh, làm người tự nhiên vô cùng kiêu ngạo, chưa từng bị người ta áp đảo như thế.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, một quyền của Chu Hằng trực tiếp xuyên qua phòng thủ của Kim Tu Long nên lên ngực hắn.

Thân thể Kim Tu Long lập tức run lên, cả người bị đánh bay lên, trên không trung vẽ lên một vòng cung, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất. Hắn giùng giằng bò dậy, vừa liên tục ho khan vừa nôn ra máu tươi.

Sắc mặt đầu tiên đỏ bừng, tiếp đó trở nên trắng bệch, Kim Tu Long tiến lên trước một bước, ngón tay run run chỉ thẳng Chu Hằng nói:

- Ngươi!

Thân hình thẳng tắp ngã lăn trên đất, không thể đứng lên được nữa.

- Long Nhi!

Kim Đằng Dật gầm lên giận dữ bổ nhào tới phía Kim Tu Long, lần này Lâm Kiếm Trần không ngăn trở nữa, bởi vì Kim Tu Long đã không còn khí tức.

Tử hỏa đốt cháy tim hắn, đã chết!

- Tiểu súc sinh, lão phu muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu, phàm là người họ Chu giết chết toàn bộ!

Trên khuôn mặt già nua Kim Đằng Dật đằng đằng sát khí, hắn chỉ có hai đứa con trai, đứa nhỏ mấy tháng trước đã bị Chu Hằng đánh giết, không nghĩ tới đứa con lớn cũng chết trong tay Chu Hằng, đó là mối hận bất cộng đái thiên.

Lão nhanh bổ tới, kình phong gào thét, không khí giống như bị xé rách vậy.

- Kim huynh, đừng quên đây là Cửu Linh Tông!

Lâm Kiếm Trần lại chặn đường Kim Đằng Dật.

- Lâm Kiếm Trần, ngươi muốn chết!

Kim Đằng Dật hoàn toàn trở mặt, hai đứa con trai đều đã chết hết, tự nhiên hắn vô cùng điên cuồng.

Chu Hằng lại đứng dậy, nói:

- Tông chủ, hãy để cho ta đánh với hắn một trận!

Hắn nhất định phải xử lý Kim Đằng Dật, nếu không lão gia hỏa này điên cuồng trả thù, Chu gia tất nhiên khó thoát khỏi một kiếp! Mặc dù hắn không có cảm tình quá sâu với Chu gia, nhưng mà cũng không mong vì vậy mà khiến Chu gia bị huỷ diệt!

Lại nói, Chu Định Hải đang ở Chu gia.

- Ngươi?

Lâm Kiếm Trần sửng sốt, không nghĩ tới Chu Hằng cũng dám chiến đấu với Kim Đằng Dật.

- Xin tông chủ hãy thành toàn!

Chu Hằng ôm quyền thi lễ, Lâm Kiếm Trần năm lần bảy lượt bảo vệ hắn, phần nhân tình này hắn lĩnh.

Lâm Kiếm Trần trong lòng khó hiểu, nhưng cũng không ngăn cản nữa, mà bước qua một bên.

- Tiểu súc sinh, dũng khí thật lớn, tuy nhiên ngươi nhất định phải chết!

Kim Đằng Dật nhún chân một cái, thân hình lập tức vọt lên, tốc độ cực nhanh.

Tụ Linh tam trọng thiên hoàn toàn không phải Tụ Linh nhất trọng thiên có thể sánh được, lực lượng chênh lệch ít nhất 7, 8 lần!

Chu Hằng dưới chân chớp động, phát huy Phi Vân Bộ đến huyền diệu cực hạn, nhiều lần tránh được công kích của Kim Đằng Dật, giống như đang đạp trên mũi đao, chỉ cần sơ sẩy một chút là vạn kiếp bất phục, nhưng mà nó vẫn không xảy ra.

- Thì ra là thế!

Lâm Kiếm Trần âm thầm gật đầu, có được thân pháp thần kỳ như vậy, Chu Hằng quả thật có tư cách khiêu chiến với cường giả Tụ Linh tam trọng thiên. Tuy nhiên, nếu như Kim Đằng Dật biến đổi phương thức công kích khác thì...

- Vù!

Hắn còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy Kim Đằng Dật đã thay đổi công kích, tay phải vừa lật, trên bầu trời lập tức xuất hiện một bàn tay to màu đỏ thẫm, hung hăng đè xuống Chu Hằng.

Bàn tay này khoảng mấy trượng vuông, mặc cho Chu Hằng bộ pháp có huyền diệu hơn nữa thì có ích gì?

Tuy rằng công kích như vậy lực lượng sẽ phân tán, nhưng mà với thực lực của Kim Đằng Dật thì Chu Hằng cũng không sánh nổi, cho dù lực lượng phân tán cũng đủ khiến hắn trọng thương, thậm chí giết chết Chu Hằng!

Đây là chuyện mà Lâm Kiếm Trần lo lắng, khi lực lượng chênh lệch đạt tới trình độ nhất định, như vậy tuyệt đối là nghiền ép.

Một chưởng chụp xuống!

- Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ đỉnh núi Cửu Linh Tông rung lắc vài cái, chỗ Chu Hằng đứng lại xuất hiện một cái hố sâu vuông năm thước.

- Rít!

Khi mọi người thấy bóng người ngạo nghễ đứng ở trong miệng hố sâu, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Chu Hằng không ngờ không chết!

Hắn lúc này, trên hai nắm đấm lóng lánh ánh sáng vàng bóng, cả người phát ra ánh sáng xanh ngọc, giống như thần nhân trên trời giáng thế, thần uy lẫm liệt.

Tại sao lại như vậy?

- Huyết mạch lực, loại huyết mạch lực thứ hai!

- Song, song linh thể!

Sau một lúc im bặt, trong đoàn người vang lên tiếng cả kinh, mọi người tràn đầy kinh ngạc.

Toàn bộ Hàn Thương Quốc người có được huyết mạch lực cũng chỉ có một vạn, mà đồng thời có được hai loại huyết mạch lực song linh thể... Nghe cũng chưa nghe nói qua!

Tỉnh Thiên quả thật yêu nghiệt, nhưng mà so với Chu Hằng thì lại kém xa.

Đây mới là yêu nghiệt chân chính a!

Chu Hằng thân hình run lên, khóe miệng rỉ máu, bị một chưởng chụp xuống nhưng mà hắn chỉ bị thương nhẹ.

Đúng vậy, giữa hai người thực lực chênh lệch quá xa, cho dù Kim Đằng Dật phân tán lực lượng, nhưng mà cứng rắn ăn một kích này lai không bị thương sao? Công bình mà nói, Tụ Linh nhất trọng thiên sơ kỳ nào có thể cứng rắn ăn một kích toàn lực của cường giả Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong mà miệng chỉ rỉ máu, một màn này khiến mọi người chấn động sâu sắc.

Đó là một kỳ tích.

- Tiểu súc sinh, càng không thể lưu lại ngươi được!

Trong mắt Kim Đằng Dật sát khí bén nhọn, yêu nghiệt như vậy nếu không sớm diệt trừ, hắn sẽ ăn ngủ không yên!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn song chưởng cuồn cuộn vũ động, lại một bàn tay từ trên trời giáng xuống, hắn phát huy Xích Diễm Phần Tâm Chưởng đến cực hạn.

- Cha, ngươi nhanh đi giúp tiểu tử đáng ghét kia một tay!

Lâm Phức Hương chạy đến bên cạnh Lâm Kiếm Trần, giật góc áo phụ thân mình nói.

- Không cần lo lắng, tiểu tử kia không chết được!

Lâm Kiếm Trần mỉm cười, kỳ thật con gái không yêu cầu, hắn cũng sẽ không để một thiên tài siêu cấp Chu Hằng chết như vậy, khẳng định sẽ tương trợ trong lúc đối phương nguy cấp, chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt quan ái của con gái, trong lòng hắn vừa động, hỏi:

- Tiểu Hương, ngươi có phải thích tiểu tử kia hay không?

- Cái gì? Ta mà thích tên đại ngốc đó?

Lâm Phức Hương lập tức cáu giận nói:

- Phi phi phi, phụ thân ngươi không thể nói bậy nói bạ, ta chỉ là nể tình hắn từng giúp ta vài lần, cho nên mới cầu tình cho hắn.

- Phi, ngẫm lại tiểu tử kia đáng ghét như thế, cha, ngươi vẫn nên đừng cứu hắn!

- Được!

Lâm Kiếm Trần ứng một tiếng.

Lâm Phức Hương lập tức há hốc mồm, nhưng khi nhìn thấy biểu tình cười như không cười của Lâm Kiếm Trần, lúc này mới nhận ra mình đã mắc bẫy, không khỏi vừa thẹn vừa giận, giậm chân bịch bịch.

Thân hình Chu Hằng liên tục di chuyển, tránh được Kim Đằng Dật vài lần oanh kích, nhưng phạm vi chưởng lực đối phương quá lớn, hơn nữa dù sao thực lực đối phương mạnh hơn hắn nhiều, tốc độ chưởng kình đánh tới cũng rất nhanh, hắn tránh né càng thêm khó, cuối cùng khó tránh khỏi phải cứng rắn chống đỡ vài lần công kích.

Mỗi lần cứng rắn chống đỡ, tuy rằng dựa vào kim loại hóa thân cùng Minh Ngọc Công triệt tiêu bảy tám thành lực lượng, nhưng mà vẫn khiến hắn liên tục nôn ra máu.

Hơn nữa, linh lực tiêu hao quá lớn!

Sau khi tiến vào Tụ Linh Cảnh, võ giả có thể kết nối với thiên địa, bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu linh khí xung quanh, cho nên nói không sợ thiếu thốn lực lượng, nhưng bây giờ Chu Hằng tiêu hao quá lớn, lớn đến mức tốc độ bổ sung xa xa không kịp, chỉ 4 năm phút đồng hồ đã khiến hắn mồ hôi đầm đìa.

Tiếp tục như vậy hắn sẽ bị Kim Đằng Dật hao chết, phải ra tuyệt chiêu!

Chu Hằng quyết định, lại không chú ý tới 4 người chung quanh hai mắt đều như muốn trừng ra ngoài.

Ai đã từng thấy một Tụ Linh nhất trọng thiên có thể cùng Tụ Linh tam trọng thiên cứng rắn chống đỡ lâu như vậy chưa? Kim Đằng Dật tuyệt đối toàn lực ứng phó, lại chậm chạp không thể giết chết Chu Hằng, như vậy sao không khiến ánh mắt mọi người lòi ra?

- Tiểu súc sinh, lão phu tiễn ngươi ra đi!

Kim Đằng Dật công kích hồi lâu mà không được, nét mặt già nua cũng giận tới đỏ bừng.

Một khi nổi giân thì rất dọa người a! Thứ hai lực lượng tiêu hao rất lớn, toàn lực oanh kích như thế, cũng gây cho hắn gánh nặng không nhỏ.

- Ông!

Một thanh trường đao sáng như nước đột nhiên hiện lên, Kim Đằng Dật một tay chụp lấy, tay trái vẫn không ngừng dùng chưởng oanh kích tới Chu Hằng, tay phải lại quơ trường đao chém tới Chu Hằng.

Đao khí tung hoành, diễn hóa thành thực chất, tạo thành một thanh trường đao, giống như vạn mũi tên bắn một lượt bổ tới Chu Hằng.

- Pháp khí!

Mọi người ai cũng cả kinh kêu lên, chỉ có pháp khí mới có thể cất chứa trong không gian đan điền, mà pháp khí lại có thể gia tăng chiến lực võ giả.

Cho dù đây chỉ là pháp khí thấp nhất, nhưng mà cũng có thể đề thăng một thành chiến lực. Cũng chớ xem thường một thành chiến lực này, thực lực Chu Hằng và Kim Đằng Dật vốn đã chênh lệch rất lớn, một thành chiến lực này hoàn toàn có thể cải biến chiến cuộc.

Hoặc là nói, tăng nhanh thời gian Chu Hằng bại vong.

Kim Đằng Dật thật sự hận thấu xương Chu Hằng, ỷ lớn hiếp nhỏ không nói, lại còn tế ra pháp khí trước!

- Kim huynh, chỉ điểm hậu bối một chút mà thôi, làm gì phải đem pháp khí ra, không sợ bị người chê cười sao?

Lâm Kiếm Trần nhẹ nhàng vọt ra, trong tay cũng xuất hiện một thanh trường kiếm, đây là pháp khí của hắn.

- Lâm huynh, bổn tọa vừa lúc có chút ngứa tay, muốn cùng ngươi đánh hai chiêu.

Phan Bộ Vân vừa lúc tiến tới chỗ Lâm Kiếm Trần, tay cầm một cây trường tiên màu đen.

Hắn tuyệt không cho phép Cửu Linh Tông xuất hiện hai đại thiên tài!

Hai Đại tông chủ xa xa nhìn nhau, cũng không ra tay, nhưng một cỗ khí tức đáng sợ lại lưu động giữa hai người, như có thể nghiền nát tất cả.

- Đi ra!

Chu Hằng hét lớn một tiếng, đoạn kiếm màu đen trong đan điền rung lên, bỗng nhiên đi ra trước mặt hắn.

- Giết!

Lăng Thiên Cửu Thức!

Kiếm ra, kiếm ý mênh mông từ Chu Hằng trảm ra.

Một thức lại một thức, lực lượng chồng chất, Chu Hằng chân đạp Phi Vân Bộ điên cuồng chém tới Kim Đằng Dật.

- Đây là kiếm pháp gì!

- Ta sao có cảm giác như thiên địa sụp đổ, trấn áp về phía ta!

- Ối, mắt ta đau quá!

- Không nên nhìn vào thanh kiếm kia, nó quá tà!

Trong tiếng kinh hô, Chu Hằng đã giết tới gần Kim Đằng Dật, Lăng Thiên Cửu Thức đã chồng đến thức thứ bảy, uy lực mạnh không thể đo được!

- Muốn chết!

Kim Đằng Dật hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không bị khí thế của Chu Hằng hù dọa!

Tụ Linh nhất trọng thiên dù sao chỉ là Tụ Linh nhất trọng thiên, lực lượng có thể mạnh tới đâu? Cho dù có được nhất phẩm pháp khí thì thế nào, chiến lực tăng lên cũng không bù lại được chênh lệch cảnh giới.

Muốn dùng khí thế dọa hắn?

Đừng quên, hắn chính là Cốc chủ Bạch Ngọc Cốc, cho tới bây giờ chỉ có hắn dọa người khác mà thôi!

Đao vung lên chém xuống!

Hắn muốn một đao chém Chu Hằng thành hai đoạn!

- Choang!

Kiếm đao chạm nhau, giống như lưỡi dao sắc bén cắt qua đậu hủ, trường đao không hề có chút trì hoãn bị cắt thành hai đoạn, hắc kiếm không thể ngăn cản chém tới thân thể Kim Đằng Dật!

- Cái gì!

Kim Đằng Dật sắc mặt đại biến, nhưng lúc này muốn lui nữa là không thể nào, chỉ có thể vận chuyển linh khí cứng rắn chống đỡ!

- Roẹt!

Hắc kiếm xẹt qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK