Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phệ Kim tộc tuy rằng không là thế lực đỉnh cao của Tiên giới, nhưng gần như có thể so được với Lệnh Hồ gia, tuy rằng chủng tộc này đã diệt tuyệt mười mấy vạn năm, nhưng mà nó lại tồn tại rất lâu, ít nhất cũng có trăm vạn năm lịch sử.

Thời gian dài như vậy, cộng thêm thế lực không coi là nhỏ, cái chủng tộc này tụ tập được tài phú kinh khủng bực nào?

Chu Hằng là truyền nhân cuối cùng của Phệ Kim tộc, những tài phú kia rất có khả năng đều ở trên người hắn!

Nếu đại nạn Phệ Kim tộc bị diệt tộc, Chu Hằng cũng tránh thoát, như vậy lúc đó khẳng định mang theo vô số bảo vật, pháp khí không gian Tiên giới lớn hơn Phàm giới!

Cho dù không mang hết tất cả tài phú thì ít nhất cũng có một nửa đấy.

Một nửa!

Đó là khái niệm gì?

Lệnh Hồ Huyền coi như là tộc nhân trọng điểm bồi dưỡng trong thế hệ trẻ của Lệnh Hồ gia, hắn mơ hồ cũng biết số lượng tài phú của gia tộc, tuy rằng không phải toàn bộ nhưng cũng không kém là bao.

Đó là số lượng lớn tới mức khiến hắn suýt ngất!

Khoản tài phú kinh người như vậy lại rất có thể nằm trên người Chu Hằng!

Lệnh Hồ Huyền trong khoảng thời gian ngắn nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy đầu nổ vang từng hồi, dường như muốn nổ tung vậy!

Ba, hắn hơi thất thần, ý thức lập tức lơi lỏng, bị cỗ áp lực bức chân dung kia ép nằm sát đất. Điều này nếu là lúc trước thì Lệnh Hồ Huyền sẽ ảo não một chút, nhưng bây giờ hắn lại máu nóng lên đầu, đâu còn quản được những điều này?

Hắn tận lực suy nghĩ, làm sao bắt được Chu Hằng, sau đó ép hỏi những tài phú kia.

Điều này cũng không dễ dàng.

Đầu tiên, đây là hạ giới, lực lượng Chu Hằng đã đến gần cực hạn, hơn nữa còn là người Phệ Kim tộc, thể chất của hắn mạnh như pháp khí Hóa Thần Cảnh, có thể so được với tiên nhân Nguyệt Minh Cảnh!

Điều này có nghĩa là gần như không thể uy hiếp được Chu Hằng!

Uy hiếp không được, thì làm sao ép hỏi ra tung tích tài phú đây?

Thứ hai, cho dù trong tay hắn có một thanh Tiên khí, có thể trảm phá thân thể Chu Hằng. Uy hiếp được tánh mạng đối phương, nhưng người nào làm đây? Hắn khẳng định không phải là đối thủ của Chu Hằng, nhưng nếu như để cho Lưu An Kỳ làm thì...

Trước kia Lưu An Kỳ khẳng định sẽ đàng hoàng nghe lời, bởi vì người nhà của hắn đều ở trong Lệnh Hồ gia Tiên giới, sinh tử vinh nhục gắn liền với vui buồn của Lệnh Hồ gia. Nhưng nếu như hắn biết Chu Hằng có khoản tài phú kinh khủng như vậy, vậy còn nghĩ được gì cơ chứ?

Vợ có thể lấy lại! Con có thể sinh tiếp!

Có cơ hội đạt được tài phú như thế. Dùng thọ mệnh dài dằng dặc của tiên nhân thì cũng chỉ có một lần trong đời.

Khó đảm bảo Lưu An Kỳ sẽ không động tâm!

Nhưng nếu như bỏ lại Lưu An Kỳ, hắn lại tuyệt không phải là đối thủ của Chu Hằng.

Làm sao bây giờ?

Lệnh Hồ Huyền rối rắm muốn chết. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy lão trời già cho hắn một niềm vui lớn, rõ ràng thả ra một phần thiên đại kỳ ngộ ở trước mặt hắn, nhưng mà lại cố tình thiết trí một vách tường vạn trường che lại.

Hả... Hiện tại có thể là một cơ hội!

Lệnh Hồ Huyền ánh mắt đột nhiên sáng ngời, Chu Hằng cậy mạnh cứng rắn chống lại uy áp của Sáng Thế Vương, quả thực chẳng khác nào tự sát, chờ hắn toàn thân thương thế lớp lớp rồi...

Như vậy không phải tương đương với Chu Hằng tự từ bỏ phòng ngựa của mình hay sao?

Vậy bây giờ chuyện mình cần làm. Chính là theo sau, đợi cho Chu Hằng khí thế lơi lỏng rồi phát động công kích, nhất định là có thể chế trụ hắn! Nghĩ đến đây, Lệnh Hồ Huyền nào còn do dự, lập tức bò sát mặt đất.

Năm phút sau.

Lệnh Hồ Huyền thiếu chút nữa khóc lên, lâu như vậy mà hắn bò còn chưa tới nửa tấc! Nhưng mà hắn và Chu Hằng đã cách hơn mười trượng rồi, hơn nữa. Cung điện này lại sâu tới trăm trượng!

Chiếu theo tốc độ của Chu Hằng bây giờ, sau đó lại dựa theo tốc độ của hắn bây giờ, ba ngày sau hắn mới tới được chỗ của Chu Hằng.

Ít nhất ba ngày! Thời gian hẳn là đủ! Lệnh Hồ Huyền thầm tính trong lòng, Chu Hằng hiện tại bị thương rất nặng, hơn nữa thương thế còn đang gia tăng, cũng không phải trong vòng hai ba ngày là có thể khỏi hẳn được.

Chờ tới lúc hắn đi tới cuối cung điện, Chu Hằng chắc vẫn còn bị thương nặng.

Nghĩ như thế, Lệnh Hồ Huyền càng vững tin. Sức mạnh mười phần, liều mạng bò về phía trước. Nhưng mà dưới áp lực to lớn, tuy rằng hắn cấp tốc lắc mông, nhưng mà tốc độ lại chậm như giun.

Tạp, tạp, tạp!

Càng đi về phía trước, áp lực lại càng lớn, thần cốt Chu Hằng không ngừng kêu lên, không ngừng rung động trong người, đã tới bờ vực đứt đoạn rồi.

Nhưng, vậy thì coi là cái gì?

Xương cốt gãy có thể chấp nhận, da nứt có thể khép lại. Nhưng ý chí hắn tuyệt không thể thất bại!

Đi tới! Đi tới! Đi tới!

10 bước, 20, 50 bước, đợi khi bước tới bước 57, thần cốt Chu Hằng rốt cục đạt tới cực hạn thừa nhận, rắc một tiếng, một ngón chân vỡ vụn.

Rắc, rắc, rắc... Mỗi bước hắn tiến về trước lại có một cây thần cốt vỡ vụn.

Chu Hằng ý chí chiến đấu sục sôi, chiến ý ngập trời, một cỗ ý niệm bách chiến bách thắng thấu qua toàn thân, để cho hắn xương cốt toàn thân vỡ vụn nhưng vẫn có thể đi tới.

Hắn hoàn toàn biến thành một huyết nhân, nhưng ý chiến đấu chí xông lên tận trời lại hoàn toàn sôi trào, hừng hực bùng cháy, Vực chi đạo mở ra, tuy rằng chỉ bao phủ thân thể hắn không tới một xích nhưng một thế giới màu vàng sôi trào, khí thế không kém chân dung Sáng Thế Vương Tinh Linh tộc chút nào!

Hắn có thể bị thương, có thể đổ máu, nhưng tuyệt không lùi trước trước khó khăn.

Khoảng cách cuối chỉ còn mười trượng.

Tám trượng... Năm trượng... Ba trượng... Một trượng!

Chu Hằng bước ra một bước cuối cùng, lập tức, cỗ áp lực kinh khủng kia không cánh mà bay. Áp lực vừa mất, ý thức của hắn cũng lập tức buông lỏng, cả người cũng không nhịn được nữa, đặt mông ngồi trên đất.

Mệt!

Nhưng cũng thoải mái không nói ra được, ý chí của hắn trong đối kháng lại được rèn luyện, dường như phượng hoàng tắm trong lửa, lần nữa sinh ra.

Ngọn lửa màu tím ở trong cơ thể hắn sôi trào, thần cốt màu vàng đã bắt đầu tự mình khép lại, tốc độ nhanh kinh người!

Làm sao có thể nhanh như vậy! Lệnh Hồ Huyền thiếu chút nữa phun máu ra ngoài, loại thương thế này sao lại nhanh lành như vậy? Chiếu theo tốc độ khép lại, hắn nhiều lắm bò ra một phần mười khoảng cách giữa mình và Chu Hằng thì hoàn toàn xong.

Đây không phải là lừa cha dối mẹ chứ?

Cũng không trách được hắn, Lệnh Hồ Huyền hiểu biết được năng lực của Phệ Kim tộc được bao nhiêu?

Trong lòng Chu Hằng không có một tia tạp niệm, toàn lực vận chuyển linh lực chữa trị bản thân, chỉ cảm thấy lần chống cự kịch liệt này lại mang cho hắn chỗ tốt cực lớn, tuy rằng thể chất cũng không tăng lên, nhưng xương cốt hoàn toàn bị dập nát, hắn cũng loại ra lượng lớn tạp chất, sau khi khép lại độ bền bỉ lại tăng mạnh.

Như vậy cũng giống như luyện thép. Tuy rằng bản chất kim loại không thay đổi, nhưng vô luận là độ bền hay là tính sắc bén đều gia tăng.

Nếu như làm vậy mấy lần nữa, cường độ thân thể hắn khẳng định tăng lên mấy bậc.

Tuy nhiên, nghĩ đến từng khối xương cốt mình bị đánh dập nát, từng khối từng khối lại khép lại, Chu Hằng không rét mà run.

Khi chống lại cường địch, hắn có thể chiến ý bừng bừng. Không quan thân thể đau đớn, nhưng muốn lúc bình thường hắn làm như vậy thì chẳng khác nào tự ngược.

Vẻn vẹn nửa giờ sau, Chu Hằng đã hoàn toàn lành lặn, ánh mắt hắn đảo qua Lệnh Hồ Huyền cùng Lưu An Kỳ con đang gian nan đi tới, không khỏi âm thầm hối hận, vừa rồi có cơ hội tốt như vậy. Hắn lại không một kiếm giết chết hai người này.

Chỉ là lúc trước hắn quá chăm chú, căn bản không thể phân tâm, cho nên có muốn cũng không thể một kiếm giết chết.

Ở dưới uy áp Sáng Thế Vương giết người? Với tu vi của Chu Hằng bây giờ hoàn toàn không thể nào làm được.

- Con lừa, nếu ngươi không nhanh lên, ta sẽ không chờ ngươi nữa. Chu Hằng cất giọng nói, tu vi bọn họ quá thấp, vô luận là Nguyệt Minh Cảnh hay là Hóa Thần Cảnh hoặc là Kết Thai Cảnh, ở dưới uy áp của Sáng Thế Cảnh cũng không khác nhau quá nhiều.

- Bổn tọa không nhanh được, nếu không ngươi qua cõng bổn tọa đi. Con lừa đen bại hoại nói.

Nghe bọn họ nói chuyện, Lệnh Hồ Huyền không khỏi hừ lạnh trong lòng một tiếng, con lừa đê tiện này vừa thấy là biết là hạng người ý chí không kiên định gìi, làm sao có thể nhanh được?

Hắn vốn đang lo lắng Chu Hằng sẽ rời đi trước, trễ hai ngày, bảo vật sẽ bị Chu Hằng cướp sạch sẽ! Hiện tại cũng không cần lo rồi, Chu Hằng nếu cùng đi với còn lừa, như vậy hắn cũng chỉ có thể chờ!

Tốc độ của con lừa đen kia thế nào?

Nói đùa. Lệnh Hồ Huyền có thể vỗ ngực cam đoan, cho dù nửa ngày con lừa cũng không thể leo tới.

- Bảo vật, đừng quên bảo vật!

Chu Hằng câu dẫn nói.

- Bảo vật? Con lừa đen hai mắt tỏa ánh sáng.

- Bảo vật Tiên cấp! Chu Hằng hướng dẫn từng bước.

- Bảo vật Tiên cấp? Con lừa đen sóng mắt càng lúc càng sáng, con lừa đê tiện này chính là vì bảo vật mà sống.

- Không muốn sao? Chu Hằng giống như tiểu cô nương kéo tay quái thúc thúc.

- Muốn chứ! Con lừa đen cắn răng nghiến lợi nói.

- Vậy còn không nhanh lại đây. Chu Hằng quát to.

- Bổn tọa tới đây! Con lừa đen lập tức đằng đằng sát khí, tuy rằng vẫn không thể nào đứng lên, nhưng bốn vó lại điên cuồng vũ động, thân hình tăng tốc về phía Chu Hằng.

Tốc độ này tuy rằng không nhanh bằng người bình thường đi bộ. Thậm chí còn chậm hơn rất nhiều lần, nhưng lại nhanh hơn tốc độ lúc trước rất nhiều lần. Chỉ sau nửa giờ, con lừa đen đã vượt qua Lệnh Hồ Huyền và Lưu An Kỳ.

Lệnh Hồ Huyền lại thiếu chút nữa phun máu.

Không ngờ bị một con lừa đê tiện vượt qua! Quá mất mặt!

Hắn tu vi bực nào, Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh a. Con lừa đen mới có tu vi gì, Kết Thai Cảnh mà thôi! Hắn là thiếu chủ Lệnh Hồ gia, có thể nói trong vạn chọn một, mà con lừa đen thì sao? Mười phần mười là đồ đê tiện!

Con lừa này sao đột nhiên lại có ý chí cường đại như vậy chứ!

Hoàn toàn không có khả năng a!

Không được, hắn tuyệt đối không thể thua một con lừa!

Lệnh Hồ Huyền cũng bộc phát ý chí cạnh tranh với con lừa đen.

Nhìn con lừa đen tăng tôc bò tới, Chu Hằng phì cười, hắn rõ ràng phẩm tính của con lừa đen như lòng bàn tay.

Vì bảo vật, con lừa đê tiện này có thể bộc phát ra vô thượng chiến ý! Mà nơi này chỉ áp bách với ý thức, không liên quan nhiều tới tu vi, vì bảo vật, con lừa đen tuyệt đối sẽ bạo phát.

- Mau! Chu Hằng không ngừng khuyến khích nó, thậm chí còn không tiếc lấp ló mang ra Tinh Hạch.

- Bổn tọa! Tất cả bảo vật đều là của Lư đại gia!

Con lừa đen miệng sùi bọt mép, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, ánh mắt tham lam lấp lánh.

Nó càng bò càng nhanh, bỏ Lệnh Hồ Huyền ở xa xa phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK