Tu vi của mình quả thật quá yếu!
Điểm này thì Chu Hằng thừa nhận, Tiên giới ít nhất cũng có tồn tại Sáng Thế Đế, còn Hoặc Thiên, nguyên chủ nhân hắc kiếm thì thậm chí là tồn tại có thể chống đối thiên đạo, so sánh với những cường giả tuyệt thế này thì hắn quả thật yếu quá sức!
- Vậy phải có tu vi gì mới được? Chu Hằng hỏi.
- Bổn tọa lại không phải tu giả, làm sao biết phân chia cảnh giới của các ngươi! Bổn tọa chỉ biết là ngươi kém xa so với tên khốn kiếp đã luyện hóa bổn tọa! Hỏa Thần Lô nói.
Chu Hằng không khỏi mỉm cười, tu vi của hắn hiện tại quả thật không cao, Hỏa Thần Lô nói như vậy cũng không làm hắn bất mãn, lại tò mò hỏi: - Tên khốn kiếp kia gọi là gì?
- Hình như cứ nghe người ta gọi hắn là Hóa Vũ Dược sư! Ôi, bổn tọa vẫn luôn bị tên khốn kia ép buộc luyện đan, làm sao có thời giờ nghe hắn nói, tức muốn chết mất! Hỏa Thần Lô cực kỳ bất mãn nói.
Hóa Vũ Dược sư?
Biết được tên thì dễ làm rồi, chỉ là lò luyện đan này tám phần là thất lạc từ Tiên giới đại hỗn loạn trăm vạn năm trước, vị Hóa Vũ Dược sư cũng thuộc về nhân vật "tiền sử", nói không chừng cũng giống Hoặc Thiên, cái tên cũng không còn được người ta ghi nhớ, hoặc là trở thành cấm kỵ.
Chu Hằng khẽ động, hỏi: - Không phải ngươi là Thái Dương Kim Tinh hay sao, hấp thu không biết bao nhiêu nhiệt lượng, dùng để chống lạnh cũng không thành vấn đề chứ?
- Đừng mà, bổn tọa sợ lạnh nhất, ngươi tuyệt đối đừng đưa bổn tọa đi ra, cùng lắm thì bổn tọa giúp ngươi luyện thêm mấy lò đan nữa! Hỏa Thần Lô vội vàng hô lên.
- Ngươi vốn là lò luyện đan, trời sinh chính là dùng để luyện đan, không luyện đan thì ngươi có thể làm gì?
- Ngủ!
Hỏa Thần Lô hùng hồn nói.
Có thể không biết xấu hổ như thế cũng chỉ có con lừa đen mới liều mạng được, Chu Hằng từ bỏ dự tính nói nhảm với lò luyện đan này, dù sao chúng nữa có Hoặc Thiên bảo hộ, còn hiện tại hắn cũng chịu được, thật sự không được mới lấy ra Hỏa Thần Lô.
Hiện tại hắn phải chiếu cố thêm một con lừa, tự nhiên phải mở ra lá chắn linh lực lớn hơn nhiều, tiêu hao linh lực tăng mạnh. Lại qua thêm 5 phút, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, dù cho là hai người Tử Anh Minh, Tra Tuế cũng phải trở nên thận trọng, đều tế ra một vầng trăng tròn.
Nhưng nhìn lại chúng nữ Hoặc Thiên, vẫn nhàn nhã bước đi như cũ, bình thản đến mức làm người ta tan vỡ!
Bảo vật thật là lợi hại!
Trong lòng Tử Anh Minh cùng Tra Tuế cùng thầm nghĩ, ngay cả tâm tính tu dưỡng của bọn họ cũng không nhịn được nổi lên ý ghen tỵ.
- Khí lạnh chỗ này đã lợi hại như thế, nếu thật đến trước mặt Băng Sương Cự Viên, chúng ta chỉ phát huy được nhiều nhất một vài phần chiến lực, vậy còn đánh thế nào? Chu Hằng nhìn lại hai người Tử Anh Minh, tin rằng hai người người này sẽ không biết rõ chịu chết còn chạy đến.
- Hơi lạnh này là do Băng Sương Cự Viên tích lũy mấy ngàn năm, cho nên mới lạnh giá như thế! Nhưng chỗ mạnh nhất của Băng Sương Cự Viên cũng là nó có thể ảnh hưởng môi trường, chiến lực thật sự của nó lại không mạnh!
Tử Anh Minh nói.
- Có Tra huynh ở đây, con Băng Sương Cự Viên kia nhất định không chạy thoát!
- Hắc hắc! Tra Tuế vò đầu cười, như là có vẻ ngượng ngùng. - Ta chỉ là có thân pháp coi như còn được!
- Tra huynh khiêm nhường, ai mà không biết năm đó Kim tiên sinh cùng Ngân bà bà chính là đạo tặc nổi danh, thân pháp kỳ diệu ít nhất không ai ở Tiên Thành thứ sáu so sánh được! Tử Anh Minh nịnh nọt.
Nịnh nọt này là nhắm vào hai sư phụ của Tra Tuế, còn Tra Tuế lại là người rất tôn sư trọng đạo, lập tức mặt mày hớn hở, ấn tượng với Tử Anh Minh tăng vọt.
Chu Hằng cũng gật đầu, khó trách trước đó thẳng đến khi Tra Tuế đi vào trong hang mới phát hiện được sự hiện hữu của hắn, thân pháp của tên này quả thật có tài. Nhưng nếu là hạng đạo tặc, hẳn là thân pháp này nghiêng sang hướng ẩn giấu dấu vết.
Ầm!
Đằng xa truyền đến tiếng đánh nhau, chỉ trong nháy mắt, vô số kình phong quét tới!
Những kình phong này chẳng qua là dư sóng công kích Nguyệt Minh Đế, đặt ở bình thường thì căn bản không đủ phải sợ, nhưng hiện giờ bởi vì nơi này quá lạnh, quét qua một trận gió liền làm như cường giả tuyệt thế đánh ra lưỡi dao băng!
Cả trăm cả ngàn cơn gió lạnh cuốn tới, quá sức khủng bố!
Hống!
Tử Anh Minh cùng Tra Tuế đồng thời quát lớn, đều vận chuyển ra 4 vầng trăng tròn, che trước mặt bọn họ.
-- Vầng trăng ngang với Tiên khí cùng cấp, vầng trăng tròn đủ để đón đỡ gió rít cấp bậc Nguyệt Minh Đế!
Chu Hằng ý niệm xoay chuyển, phát động Vực trường, vô số ngọn lửa tím cuốn ra khỏi người, tạo thành vòng phòng ngự hình tròn quanh người.
Keng keng keng!
Gió lạnh đánh tới, đụng vào vầng trăng liền vỡ tan, nhưng nhiệt độ cực thấp cũng làm tám vầng trăng dính phải sương trắng, làm cho sắc mặt Tử Anh Minh cùng Tra Tuế có chút trắng bệch.
Còn gió rít đụng vào ngọn lửa tím thì kình lực không yếu đi, nhưng không còn hơi lạnh đánh vào người, bị tử hỏa thiêu đốt xuống nhiệt độ bình thường.
Lúc này liền biến thành gió rít bình thường!
Chu Hằng tiện tay đánh một quyền, những cơn gió rít liền tan vỡ.
Hắn không sợ vận chuyển tử hỏa mà lộ ra thân phận, chỉ cần không hóa ngọn lửa này thành hình rồng, vậy sẽ không ai liên tưởng đến nhất mạch Vạn Cổ Đại Đế.
Còn bên phía chúng nữ thì càng thả lỏng, Hoặc Thiên không có động tác gì là những cơn gió rít biến mất sạch, tựa như ở xung quanh Hoặc Thiên có một không gian khác cắn nuốt mọi thứ.
Tử Anh Minh, Tra Tuế, Chu Hằng đồng thời thu hồi dị tượng, ba người nhìn nhau, đều có một chút hiểu về về thực lực của đối phương.
- Vừa nãy, hẳn là những người đi trước chúng ta giao đấu với Băng Sương Cự Viên! Tử Anh Minh nói.
Chu Hằng gật đầu, nếu như Băng Sương Cự Viên đã chết, như vậy nhiệt độ nơi này đã phải khôi phục bình thường, mà Băng Sương Cự Viên không chết thì cấm chế sẽ không mở ra, cái gì gọi là trấn thủ? Chính là đạo lý này.
- Bộ da của Băng Sương Cự Viên là bảo vật thượng thừa, có thể chống đỡ được hơi lạnh dưới Thăng Hoa Cảnh! Tra Tuế xen ngang.
- Bảo vật! Con lừa đen vốn còn lạnh đến run run lập tức nhảy lên, nháy mắt liền lên tinh thần gấp trăm lần, hai lỗ tai lừa cụp xuống đã dựng lên thật cao, miệng không nhịn được trào nước miếng.
- Ngươi còn có thể đê tiện hơn nữa không? Chu Hằng đạp cho một cái.
Con lừa đen vội vàng nhanh chân né tránh, nhưng vừa rời vòng phòng nộ linh lực của Chu Hằng liền bị đông lạnh đến cứng ngắc bốn chân, té lăn ra đất như tượng băng, làm cho mọi người cười ha hả.
- Chu huynh, Tra huynh, chúng ta phải đi tranh Băng Sương Cự Viên một chuyến! Tử Anh Minh hào hùng bùng nổ.
Chu Hằng cùng Tra Tuế đều gật đầu, bộ da của Băng Sương Cự Viên có thể chống đỡ được mọi hơi lạnh dưới Thăng Hoa Cảnh, nếu gặp phải võ giả chuyên tu băng pháp thì có thể coi như thêm một con bài tẩy!
Bảo vật như vậy làm sao mà bỏ qua được!
Mọi người tăng tốc tiến lên, khoảng 10 phút sau, bọn họ đã đến gần cuối hẻm núi này, còn hơi lạnh cũng gần đến cực hạn. Tra Tuế, Tử Anh Minh đã phải tế ra , vận chuyển toàn lực để chống đỡ hơi lạnh.
Chu Hằng đã sớm vận chuyển ra 11 vầng trăng, đây là số vầng trăng cực hạn của hắn mà bên ngoài biết tới, hắn không muốn bại lộ thực lực của bản thân quá sớm. Nhưng dựa vào 11 vầng trăng đã không chống cự được hơi lạnh như vậy, hắn phải thả ra tử hỏa hỗ trợ.
Nhưng đây là hơi lạnh do Nguyệt Minh Đế đỉnh phong tích lũy không biết bao nhiêu năm mới hình thành, tử hỏa cũng bị áp chế. Khi đến nơi này, tử hỏa quanh người Chu Hằng cũng từ 10 trượng bị đè xuống không đủ 3 xích, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ hắn cùng con lừa đen.
Chu Hằng nhướng mày, dù tính là hắn vận chuyển thêm 3 vầng bán nguyệt nữa cũng không có tác dụng lớn, chênh lệch cảnh giới rõ ràng ra đó!
Đây không phải chiến đấu cứng chọi cứng, có thể dùng tiên thuật, có thể dùng kỹ xảo để bù đắp chênh lệch lực lượng, đây là so sánh lực lượng cứng, nhưng vừa đúng nhược điểm của Chu Hằng.
Chẳng lẽ hắn phải lui về để Hoặc Thiên bảo hộ?
Chu Hằng không khỏi hừ một tiếng trong mũi, hắn càng thích Chu Hằng thì càng không muốn mượn lực lượng của đối phương.
Vậy phải làm sao đây?
Ngạo khí cũng không thể giải quyết được vấn đề thực tế!
Đột nhiên trong lòng Chu Hằng vừa động, bỗng mở ra một khe nhỏ trên trán, để vị trí này không có linh lực phòng ngự. Lập tức, hơi lạnh điên cuồng tràn vào như cá mập ngửi được mùi máu.
Chỉ trong nháy mắt đó, đầu của Chu Hằng đã bị đóng băng, hơi lạnh xâm nhập vào thức hải của hắn, nếu thật là thế, thần thức của Chu Hằng tuyệt đối sẽ tử vong trong nháy mắt!
Uy lực hơi lạnh cấp bậc Nguyệt Minh Đế đỉnh phong nào coi thường được?
Oong!
Ngay vào lúc này, trên thiên linh cái lóe lên màu vàng, nháy mắt tan rã hết hơi lạnh xâm nhập vào trong.
Cốt phù đại gia nổi giận!
Bình thường vị đại gia này dù cực kỳ lười biếng, nhưng dù sao cũng là "ở" trong cơ thể Chu Hằng, một khi bản thân bị công kích thì tự nhiên không hề do dự triển khai phản kích.
Trên trán Chu Hằng lấp lánh màu vàng, mơ hồ tạo thành một cái phù ấn kỳ diệu, chỉ có một góc khiếm khuyết, căn bản không nhìn ra hình thái cụ thể, nhưng một cỗ uy thế to lớn trấn áp cửu thiên thập địa lan tỏa vô tận.
Tử Anh Minh cùng Tra Tuế chỉ thoáng liếc qua, từ đáy lòng dâng lên kính sợ mãnh liệt, càng có những hiểu ra dâng tào, như là chỉ nhìn phù văn này lâu hơn là có thể là bọn họ đốn ngộ ảo diệu thiên địa.
Hoặc Thiên cũng liếc qua Chu Hằng, trên mặt toát ra một tia mỉm cười khó phát hiện.
Ngộ tính của sư đệ này thật cao, hơn nữa lá gan càng lớn!
Dẫn sói vào nhà, dẫn lửa thiêu thân không phải ai cũng dám làm, điều này cần có dũng khí cùng quyết đoán rất lớn!
Ngộ tính là sinh ra đã quyết định, nhưng dũng khí cùng quyết đoán lại là ngày sau bồi dưỡng thành, tên này không tệ, không uổng trước kia nàng gieo một đạo phù loại cho hắn!
Trong ánh sáng vàng lấp lánh, hơi lạnh bị đập nát, Cốt phù có phẩm bậc gì thì Chu Hằng không biết, nhưng ngay cả Sáng Thế Vương cũng bị nó dễ dàng đập nát, dùng để chống đỡ hơi lạnh Nguyệt Minh Đế thì quả thật là đại tài tiểu dụng!
Chu Hằng xách con lừa đen bước nhanh tới trước, Cốt phù đã bị kích hoạt, hiện tại hắn có chỗ dựa thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Vù vù vù, hắn thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thân hình bỗng tăng tốc.
Lúc trước bởi vì phải chống đỡ hơi lạnh, không ai có thể toàn lực chạy đi, hiện tại có Cốt phù đại gia thay thế công tác chống lạnh, Chu Hằng tự nhiên không phải kiêng kỵ gì nữa.
Tử Anh Minh cùng Tra Tuế vội vàng đuổi theo, bên trong phạm vi 5 trượng có hào quang vàng chiếu rọi hoàn toàn không có tồn tại hơi lạnh, để bọn họ có thể tiến lên bằng tốc độ cao nhất.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn ra được một tia khó hiểu trong mắt đối phương.
Bọn họ tuyệt đối không tin Chu Hằng có thể dựa vào thực lực bản thân chống đỡ hơi lạnh này, hơn nữa ánh sáng vàng trên trán hắn mơ hồ có một loại uy áp chí cao vô thượng, làm sao mà Nguyệt Minh Hoàng lại có được?
11 vầng trăng thì sao chứ? Hai người đều đến từ Tiên Thành bậc cao, biết rõ ràng 11 vầng trăng cũng không phải con số cực hạn!
Trên người Chu Hằng, có bảo vật tuyệt thế!