Mục lục
[Dịch] Kiếm Động Cửu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hằng không khỏi nở nụ cười nói: - Người lớn nhà ngươi không nói cho ngươi, không nên khiêu khích với người thực lực mạnh hơn ngươi sao?

Hắn đánh ra một quyền!

Bùng!

Ngũ Thiên Hữu lập tức kêu thảm một tiếng, bị Chu Hằng đánh trở về, tay phải xuất hiện vặn vẹo cực kỳ khoa trương. Chỉ còn một lớp da nối liền, có vẻ hết sức thê thảm. Nhưng võ giả dù sao cũng là võ giả, huống chi là cấp bậc Sơn Hà Cảnh. Ngũ Thiên Hữu rất nhanh liền dừng kêu thảm, nhưng mồ hôi lạnh trên trán lại từng dòng nhỏ xuống.

- Ngươi rõ ràng có thực lực cường đại như vậy vì sao ngay từ đầu không dùng ra? Hắn đỏ mắt nói, trong lòng vẫn là bi phẫn.

Sớm biết vậy hắn liền trực tiếp trở về gọi viện binh, nào sẽ đuổi theo Chu Hằng đến nơi này? Tên này thật cmn hiểm, hắn cũng thật sự là oan!

Chu Hằng thở dài nói: - Không có gì đùa ngươi chơi không được sao?

Đùa con em ngươi!

Ngũ Thiên Hữu lời này lại không dám nói ra miệng, sau lưng hắn có quái vật khổng lồ như Đông Linh Tiên Trì là không sai, nhưng bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Chu Hằng. Cái gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

- Ngươi có phải là chửi ta ở trong lòng không? Chu Hằng lộ ra một vẻ tươi cười.

- Không, không có! Ngũ Thiên Hữu vội vàng lắc đầu.

Bốp!

Chu Hằng một cước đạp xuống, Ngũ Thiên Hữu lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, tay kia cũng bị đạp gẫy, đau đến mức hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

- Ta cũng không thích có người gạt ta! Chu Hằng lạnh lùng nói: - Có chủi không?

- Chửi! Chửi rồi! Ngũ Thiên Hữu liên tục gật đầu, thật sự sợ Chu Hằng lại đạp xuống một cước.

Bốp!

Chu Hằng một cước này vẫn đạp xuống, chân trái của Ngũ Thiên Hữu lập tức phát ra một tiếng kêu giòn, lại gãy.

- Ngươi, ngươi vì sao còn muốn đạp ta? Ngũ Thiên Hữu mặt đầy bi phẫn, bộ dạng nàng dâu mới bị oan ức.

- Ta không nói cho ngươi biết, ta càng chán ghét người khác mắng chửi ta sao? Chu Hằng lạnh nhạt nói.

Ngũ Thiên Hữu lập tức sinh ra một loại nghẹn uất muốn đâm đầu tự tử. Tên này thật sự không phải người, chẳng những ở thân thể đả kích hắn, còn muốn tra tấn hắn trên tinh thần, quả thật là một ác quỷ.

Bốp!

Chu Hằng đạp xuống cước thứ ba, lại là một tiếng kêu giòn, cái chi cuối cùng của Ngũ Thiên Hữu cũng tuyên cáo gãy, gia nhập hàng ngũ toàn tàn.

- A! Cho dù Ngũ Thiên Hữu có tu vi Sơn Hà Cảnh, nhưng thương thế đó cũng không phải đau trên thân chó, tứ chi đều gãy quả thật đau tận đáy lòng, trên ót hắn không ngừng có mồ hôi lạnh lăn xuống, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

- Chu Hằng, lần này ta không chửi ngươi, cũng không lừa ngươi, vì sao còn muốn đạp ta? Hắn "theo lý cố gắng" nói.

- Ngượng quá, vô tình liền hạ chân xuống! Chu Hằng mặt đầy áy náy, sau đó vỗ tay một cái cười nói: - Nếu cứ phải tìm một lý do, đó chính là nhìn ngươi không vừa mắt liền muốn đạp ngươi. Lý do này ngươi có thể tiếp nhận chứ?

Tiếp nhận con em ngươi!

Ngũ Thiên Hữu nằm như chó chết, thở mạnh hồng hộc, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hận không thể ăn thịt uống máu Chu Hằng.

- Ngươi hiện tại có phải rất muốn giết ta hay không? Chu Hằng cười híp mắt hỏi.

Ngũ Thiên Hữu lập tức trong lòng căng thẳng, ý thức được tên khốn kiếp trước mắt này nhưng là ác ma trong ác ma, hắn vội vàng nói: - Ta là đệ tử ngoại tông của Đông Linh Tiên Trì, ngươi không thể như vậy với ta!

Bốp!

Chu Hằng ném qua một bạt tai, nửa gương mặt Ngũ Thiên Hữu lập tức sưng lên nói:

- Ta càng chán ghét có người uy hiếp ta!

Ngũ Thiên Hữu hiện tại thật sự là muốn khóc không có nước mắt, thầm nghĩ "ca, ngươi đến tột cùng có bao nhiêu chán ghét nói hết ra đi". Mỗi lần đều muốn làm gãy hắn một cái xương, bạt một bạt tai, hắn đều sắp điên rồi.

Chu Hằng lại tới tới lui lui vài bạt tai, lúc này mới cười cười thu tay lại nói: - Trở về nói cho di nương ngươi, không nên tự làm chủ trương, càng không nên xen vào việc người khác! Cút đi!

Hắn phi thân lên một cước, đem Ngũ Thiên Hữu đạp ra ngoài.

Không trách Lâm Phức Hương các nàng không có xuất hiện, hẳn là bị Cố Lăng Phỉ giam lỏng. Mụ già này thật là đáng ghét, vì tư lợi, không nói một lời liền quyết định hôn sự cho ba nàng.

Mụ có tư cách gì?

Chu Hằng chậm rãi đi về trấn nhỏ, trong lòng phẫn nộ là một chuyện, nhưng sự thật lại là một chuyện khác.

Đông Linh Tiên Trì rất cường đại, cường đại đến một ngón tay là có thể nghiền chết hắn. Bởi vậy, loại chuyện đại náo sơn môn cướp người sẽ chỉ mang đến họa sát thân cho hắn, nhưng tuyệt đối không thể làm thỏa đáng!

Đáng tiếc, nếu Nạp Lan Yêu Nguyệt còn ở đây, sự tình liền dễ làm. Chỉ cần đem yêu nữ này lôi ra lượn lờ một cái, Đông Linh Tiên Trì người nào không co rúm? Cho dù tổ sư khai phái của các nàng từ dưới đất bò ra đều phải thật cung kính!

Ôi, nếu là còn có thể gặp được lão lừa đảo thì tốt rồi, lại đòi hắn thêm nhân ngẫu!

Lại hoặc là con lừa đê tiện kia? Con lừa đó chuyên gia lừa gạt dụ bán, lại đối với Thánh nữ của Đông Linh Tiên Trì nhớ mãi không quên. Nói không chừng có biện pháp gì có thể lén lút lẻn vào, thần không biết quỷ không hay cứu người ra!

Người, Chu Hằng nhất định muốn dẫn đi!

Hắn về tới trấn nhỏ, vừa lúc Phong Liên Tình và Mai Di Hương cũng điên xong trở về. Nha đầu hoang dã kia đem Chu Hằng thần thần bí bí kéo qua một bên nói: - Tiểu Chu Tử, người ta luôn cảm giác có người đang nhìn trộm, có phải là muốn lừa bán người ta?

Chu Hằng lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ nói:

- Người kia ở đâu, ta cho hắn một trăm linh thạch, để hắn nhìn kỹ một chút!

- Tiểu tử thối, ngươi quá không có nghĩa khí! Phong Liên Tình tức giận nói: - Người ta không lừa ngươi, thật sự có người luôn dùng ánh mắt là lạ nhìn chằm chằm người ta, khiến người ta trong lòng là lạ!

Chu Hằng lúc này mới vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: - Ngươi nhìn thấy dáng vẻ người kia không?

- Không có, chỉ nhìn thấy một đôi mắt rất đáng khinh, giống như ngươi! Phong Liên Tình nhếch miệng nói.

Mang theo một đám mỹ nữ rêu rao khắp nơi, quả nhiên không phải là một ý kiến hay!

Chu Hằng gật gật đầu, nói: - Tự cẩn thận một chút, mấy ngày nay không nên chạy loạn khắp nơi!

Đông Linh Tiên Trì cũng không chỉ có nữ nhân, còn có một ngoại tông, toàn bộ là "Hoàng thân quốc thích". Đừng tưởng rằng Đông Linh Tiên Trì là tông môn siêu cấp của Thiên Long Đế triều là sẽ nói đạo lý, thế giới này vĩnh viễn là nắm tay to có quyền nói.

Ngoại tông thực lực rất mạnh, nghe nói ít nhất có lão tổ Kết Thai Cảnh tọa trấn, Chu Hằng hắn lấy gì để đỡ? Đừng nói Triệu Đoạt Thiên còn chưa tiến vào Kết Thai Cảnh, cho dù là vào rồi cũng nước xa không cứu được lửa gần.

Đã có ba cái phiền toái, thật sự không ngại lại thêm vài cái!

Hắn ở trong khách sạn chờ đợi. Nếu đã hành hung Ngũ Thiên Hữu một trận, đoán chừng Cố Lăng Phỉ rất nhanh sẽ giết tới cửa.

Quả nhiên, mới qua ba canh giờ, mỹ phụ này liền tìm tới, sắc mặt xanh đen đáng sợ.

- Chu Hằng, ngươi thật là to gan! Cố Lăng Phỉ biểu tình âm hàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hằng, khí tức toàn thân khởi động.

Tuy rằng Linh Hải Cảnh ở Thiên Long Đế triều không tính là tu vi đỉnh cao, nhưng nghe nói cả đế quốc loài người cường giả Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh cộng hết lại cũng chỉ có khoảng 200, Linh Hải Cảnh đủ để kiêu ngạo!

Trong trấn nhỏ có rất nhiều võ giả, khi cảm ứng được khí tức của Cố Lăng Phỉ cường đại đến Linh Hải Cảnh, không khỏi đều trong lòng phát run, nhao nhao từ trong phòng chạy ra, lùi ra ngoài trấn nhỏ. Với thị lực của võ giả cách xa như vậy vẫn có thể nhìn rõ.

Cố Lăng Phỉ là thật sự nổi giận. Chu Hằng lại dám đánh cháu trai của nàng, quả thật chính là làm nhục đối với nàng.

Chu Hằng vẻ mặt lạnh nhạt nói: - Bình thường thôi, vẫn là không so được tiền bối, coi đồ đệ của mình làm hàng hóa bán phá giá!

- Ngươi nói gì? Cố Lăng Phỉ mắt phượng trợn tròn, lửa giận tăng vọt.

- Không phải sao? Chu Hằng lạnh nhạt nói, thò tay chỉ qua: - Hôn sự của các nàng khi nào đến lượt ngươi làm chủ? Các nàng không cha không mẹ sao? Ngươi tính là cái gì, chỉ là nhờ ngươi chiếu cố một đoạn thời gian mà thôi, tôn xưng ngươi một tiếng sư phụ, không nên quá tự coi trọng mình!

Cố Lăng Phỉ không nghĩ tới Chu Hằng rồi lại chỉ vào mặt nàng mà mắng, trong cơn giận dữ lại có chút tắc tịt.

Ở hôn sự của ba nàng, nàng ta quả thật có tư tâm mãnh liệt.

Ba nàng Lâm Phức Hương đều là Thiên linh thể, chỗ tốt của loại thể chất này cũng không phải tích lũy linh lực nhanh cỡ nào, mà là khi đột phá cảnh giới chiếm chỗ tốt cực lớn. Đây mới là điểm khiến võ giả khác hâm mộ ghen tị.

Người khác mười năm linh lực tích lũy lại phải hao tốn mấy chục hơn trăm năm hiểu thông vách chắn cảnh giới, nhưng Thiên linh thể đồng dạng mười năm linh lực tích lũy, lại chỉ cần 10 năm, 20 năm là có thể đột phá. Đây chính là khác biệt.

Cảnh giới càng cao, ưu thế này lại càng lớn.

Bản thân tư chất cực tốt, cộng thêm lương sư chỉ đạo, chỉ cần bản thân khổ tu không nghỉ, thiên tài rất dễ dàng xuất hiện.

Cố Lăng Phỉ cả đời không gả, bởi vậy đối với hai cháu trai của mình cực kỳ để bụng, coi như con ruột, tự nhiên muốn đem ba vị "con cưng của trời" Lâm Phức Hương này gả cho hai tên cháu trai kia. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài mà!

Bây giờ bị Chu Hằng ngay mặt chỉ ra, trên mặt không khỏi nóng rực, nhưng càng nhiều là tức giận. Khi nào thì tiểu bối Sơn Hà Cảnh cũng có tư cách chỉ vào mặt nàng trách cứ?

- Tiểu bối, cho dù bổn tọa không có tư cách, ngươi lại có tư cách gì nhúng tay? Nàng lạnh lùng nói.

Chu Hằng vẻ mặt ngạo nghễ, nói năng khí phách: - Ta là nam nhân của các nàng!

- Khốn kiếp! Cố Lăng Phỉ giận quát một tiếng, lật tay bổ qua Chu Hằng.

Bùng!

Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, một chưởng này lập tức đánh hụt, đánh ra một lỗ to trên mặt đất. Hắn hừ lạnh một tiếng nói: - Mụ già nhiều chuyện xấu xí, ngươi tư dục huân tâm, còn mặt mũi nào làm sư phụ của người ta?

- Tiểu súc sinh! Cố Lăng Phỉ giận dữ, lại nâng một chưởng đánh tới Chu Hằng.

Chỉ là nàng tuy rằng đạt tới Linh Hải tam trọng thiên, nhưng khoảng cách đạo của Vực lại kém không biết bao xa, căn bản không thể nào làm được ý tới công tới. Như vậy công kích của nàng lại làm sao đuổi kịp Tấn Vân Lưu Quang Bộ chứ?

Chu Hằng thân hình lật chuyển, tiếp tục nói: - Lão yêu bà, chính ngươi bộ dạng xấu xí không gả được thì cũng thôi, không ngờ còn muốn tai họa đồ đệ của chính mình. Có sư phụ ghê tởm như ngươi sao? Sao không đâm đầu chết cho xong, tránh cho người khác nhìn mà nôn!

Cố Lăng Phỉ tức giận đến toàn thân phát run. Nói đến công phu mắng chửi nàng lại làm sao sánh được với Chu Hằng sư phụ là con lừa đen, chỉ cảm thấy một luồng lửa giận ở toàn thân điên cuồng bùng lên, dường như muốn đem cả người thiêu đốt.

Chu Hằng ánh mắt phát lạnh, chính là lúc này!

Vực phát động!

Ầm!

Quanh người Cố Lăng Phỉ lập tức bùng lên lửa tím hừng hực, cả người trong nháy mắt biến thành người lửa.

Nàng tức lên đến đầu, chính là lúc tâm thần phòng ngự kém nhất, quần áo trên người thậm chí tóc đều bị thiêu đốt.

- A!!! Nàng phát ra một tiếng rống to vô cùng phẫn nộ, linh lực mạnh mẽ phun trào, lửa tím toàn thân lập tức đều dập tắt. Chỉ là thứ bị thiêu đốt thủy chung không thể phục hồi như cũ. Nàng chẳng những tóc đen hủy một nửa, quần áo cũng hiện ra nhiều lỗ, lộ ra thân thể trắng nõn mềm mại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK