Kiều Niệm Nô lắc đầu.
- Nếu như cô ta ở đây, tôi cũng phải bảo cô ấy dời đi, cô ấy mà cùng ra tay với An Nam Tú, chiếc thuyền này sẽ bị phá hủy.
- Thông báo cho Lý Lộ Từ đi, bảo hắn đem An Nam Tú về.
Ôn Lương nghĩ ra biện pháp này, trong lòng thấy vui mừng.
- An Nam Tú làm việc gì, cô ta sẽ thông báo với chúng ta sao? Đơn giản là cô ta cảnh cáo chúng ta không được lợi dụng Lý Lộ Từ mà can ngăn cô ta thôi. Cho dù hôm nay Lý Lộ Từ ngăn được cô ta, cậu không lo rằng cô ta sẽ trả thù chúng ta sao? Cậu đừng quên, chung quy, Lý Lộ Từ không phải là người của chúng ta, cho dù An Nam Tú giết sạch người của chúng ta, sau khi Lý Lộ Từ phẫn nộ, cậu cho rằng hắn thực sự sẽ oán hận An Nam Tú sao?
Kiều Niệm Nô cười lạnh lùng, xem ra, mối quan hệ giữa An Nam Tú và Lý Lộ Từ không phải chỉ đơn thuần là Công chúa và người hầu quan, An Nam Tú vì sao lại muốn giết Tạ Linh? Đơn giản là vì trước đó Tạ Linh lợi dụng Lý Lộ Từ khiến Lý Lộ Từ bị thương, Lý Lộ Từ rất quan trọng với An Nam Tú, An Nam Tú đối với Lý Lộ Từ sao lại không như thế? Hai người họ tuyệt đối sẽ không vì người thứ ba mà ảnh hưởng tới mối quan hệ này, nếu người của Kiều Niệm Nô bị An Nam Tú giết thì cũng là cái chết ro ràng, không cần dựa vào Lý Lộ Từ tạo ra cơ hội gì để người khác có thể trả thù An Nam Tú...
Kiều Niệm Nô biết rằng, bây giờ trong tổ chức còn có rất nhiều người cho rằng Lý Lộ Từ ở bên cạnh An Nam Tú, quan hệ của hai người cực kì thân thiết, có nghĩa là Lý Lộ Từ có thể khống chế An Nam Tú, cũng có nghĩa là trên thực tế tổ chức có thể gián tiếp khống chế An Nam Tú...
Ở về ý nghĩa nào đó mà nói, Lý Lộ Từ quả thật có thể khống chế An Nam Tú, nhưng cái đó đối với người khác không có chút quan hệ gì.
- Lý Lộ Từ bây giờ hoàn toàn có thể gia nhập cùng chúng ta.
Ôn Lương thở dài một hơi, rất không thoải mái, thế giới rộng lớn, thỏa chí tung hoành, nhưng bây giờ lại bó tay bó chân, trước một số lực lượng, mình chỉ có thể ẩn nhẫn, chậm rãi tích tụ nhân lực, chờ đợi thời cơ.
- Bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn sẽ không gia nhập đâu.
Kiều Niệm Nô lắc đầu.
- Phải đợi cho tới khi hắn và cô kết hôn sao?
Ôn Lương cười.
- Câm miệng.
Kiều Niệm Nô quát lớn, cúi đầu bước nhanh hơn.
Gió biển hơi lạnh, Ôn Lương triệu tập mấy người, nhanh chóng đi lên.
Kiều Niệm Nô và Ôn Lương nhìn thấy An Nam Tú ở đầu thuyền, nhìn từ phía xa, An Nam Tú đứng trước một người đàn ông mặc âu phục.
- Em gái nhỏ, nửa đêm chạy tới đầu thuyền làm gì?
Người đàn ông cười ấm áp, trong bóng tối lạnh lẽo khiến cho người ta an lòng.
- Để giết ngươi.
Mặt An Nam Tú không chút biểu cảm, nói.
- Cái gì?
Dường như người đàn ông sợ hãi, lại mỉm cười.
- Về ngủ sớm đi, biển rộng lớn buổi tối rất đáng sợ, ma biển, thần sông, quái vật biển, buổi tối đều tới đây tìm trẻ con.
- Ngươi là người của Tạ Linh?
An Nam Tú hỏi.
- Tạ Linh Thư tiếng tăm lừng lẫy hả, tôi cũng biết cô ấy, vợ trước của An tiên sinh… có điều…sao cô bé lại…
Người đàn ông này chưa nói hết, chỉ cảm thấy người cứng nhắc, không thể giãy dụa, kinh hãi nhìn cô bé mặc váy hoa không cao bằng mình có thể nhảy bổ lên, vung tay cắm vào ngực mình, moi tim của gã ra.
Cô bé dùng sức lấy ra, đặt trong cái giỏ, người đàn ông nhìn trái tim mình đang đập giãy lên trong giỏ, sau đó mới ngã xuống.
- Lần sau đừng để cho máu chảy ra, nóng rực mà lại có vị tanh, ghê chết.
An Nam Tú dặn dò.
Tú Tú muốn phun bọt, lại quên mất mình bây giờ không phải là cua nữa, nghĩ một lát, quên mất làm thế nào để phun ra. Mang theo cái giỏ đi theo An Nam Tú...
Nhìn thấy An Nam Tú và Tú Tú vừa đi khỏi, vài người lập tức chạy tới, nhanh chóng xử lý hiện trường.
- Cô ta dường như không xác định được đâu là người của Tạ Linh.
Ôn Lương nhăn mày.
- Cô ta đương nhiên không hoàn toàn xác định được, ngoại trừ người theo Tạ Linh lên thuyền, có nhiều người đã lẻn vào thuyền, ra vẻ như là nhân viên phục vụ và nhiên viên phụ trách. Hôm nay, cô ta hẳn đã loại trừ đa số người, chỉ còn lại một ít người khả nghi, hẳn là sau khi hỏi đối phương có phải là người của Tạ Linh không, cô ta mới xác định thân phận của đối phương.
Kiều Niệm Nô chằm chằm nhìn vào hai bóng nhỏ, bám sát theo không xa mà cũng không gần.
- Hỏi một câu là có thể xác định? Chẳng lẽ là phương pháp phân biệt bộ mặt gì đó?
Ôn Lương hâm mộ nói, nếu như có thể phán đoán đơn giản như vậy, việc thẩm vấn sẽ bớt đi.
- Tinh thần của An Nam Tú có năng lực vô cùng to lớn, sau khi cô ta hỏi rồi, hoạt động bộ não của những người của Tạ Linh và không phải sẽ khác nhau. Có rất nhiều người có thể không thay đổi giọng nói, hoặc là ngụy trang không hề sơ hở, nhưng bọn họ không có khả năng khống chế mình sau khi đang nghe An Nam Tú hỏi đến cả bộ não cũng không có hoạt động gì, chỉ cần phản ứng đúng vấn đề này, An Nam Tú có thể thông qua cảm giác mà phán đoán.
Chính là vì hiểu biết về An Nam Tú, Kiều Niệm Nô đối với An Nam Tú kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách, sẽ không giống như một số người trong tổ chức không cho là như vậy.
- Vậy thì chẳng phải là không ai có thể gạt được cô ta sao? Ở cùng với những người như vậy, thật sự là đau khổ.
Ôn Lương không khỏi có chút thông cảm với Lý Lộ Từ, ai mà không nói dối chứ? Cho dù không muốn nói dối, nhưng có một số việc không muốn nói cho người khác, khi người ta hỏi tới, chẳng lẽ không thể che giấu được?
- Thế thì cũng không hẳn, cô ta cũng cần phải hao phí tinh lực, người bị dò hỏi có sinh mạng hoặc tinh thần lực càng mạnh, cô ta càng phải hao phí tinh lực. Huống chi cảm giác dò hỏi người khác như vậy, trên thực tế sẽ khiến người ta tổn thương, ví dụ cô gái như An Tri Thủy, nếu An Nam Tú dò hỏi cô ấy, ý thức của An Nam Tú thậm chí có thể dễ dàng ở lại trong đầu An Tri Thủy, khiến cho An Tri Thủy không biết rõ đâu là ý thức của mình, đâu là của An Nam Tú...
Kiều Niệm Nô cười nhạo:
- An Tri Thủy là đồ ngốc.
Kiều Niệm Nô cũng biết là mình nói xấu sau lưng người khác như vậy là không đúng, cô chỉ là nói lại kết luận của An Nam Tú mà thôi, Ôn Lương lắc đầu, ghen tuông mà thôi, hắn cũng không cho rằng cô gái có thể dựa vào khả năng của chính mình thi đỗ vào đại học Quốc gia là kẻ ngốc, chỉ số cảm xúc EQ thấp cũng không phải là ngu ngốc.
Trong khi nói chuyện, An Nam Tú đã giết ba người, trong giỏ đã đựng hai quả tim.
- Cô ta lấy những trái tim đó làm gì?
Ôn Lương cảm thấy môi mình khô, không phải anh ta chưa từng giết người, nhưng chưa bao giờ tùy ý gom nhặt sinh mạng như vậy, dường như đối mặt với cô không phải là người sống, chỉ như giết lợn giết dê, tùy ý mổ xẻ.
- Trái tim cô ta lấy đều là những người không bình thường, người thường không cần lấy.
Vẻ mặt Kiều Niệm Nô ngưng lại, bảo những người phụ trách tạo hoàn cảnh không người quấy nhiễu cho An Nam Tú nên tránh xa cô ra một chút.
Chiếc váy hồng của An Nam Tú như màu máu, gió biển xé rách khiến cho chiếc váy tung bay, lộ ra đôi chân trắng nõn, nhìn từ xa giống như cô gái tinh xảo Từ Oa Oa, trên gương mặt lạnh lùng và ngạo mạn kia, dưới dòng máu đỏ, biến thành lời giải thích tốt nhất cho những cái chết kia, chết đi một cách yên lặng không một tiếng động, không có sức nào mà giãy dụa, chết đi một cách không cam lòng.
Cô ta từ từ đi tới đi lui trên thuyền, một đám người tử vong.
- Điềm Điềm... tôi... muốn... muốn chơi với... Điềm Điềm...
Tú Tú nhìn trái tim đập, đột nhiên nhớ tới cô bé trên bờ biển, tuy rằng hai người tuyệt đối không thể có cùng liên tưởng, Tú Tú từ từ dừng bước, nhân tiện từ lồng ngực một người lấy ra trái tim.
Chỉ một lúc, trong giỏ đã đựng đầy hơn mười quả tim, An Nam Tú nghĩ một lúc, không còn nhiểu nữa, nhóm còn lại dường như đang tụ tập cùng nhau rồi.
Ngoại trừ tiếng sóng biển, trời đất vô cùng yên tĩnh, đêm đã về khuya, ngọn đèn dần tắt, hơn ba mươi người chết đi cũng không tạo ra ảnh hưởng gì, ngoại trừ người chết, không ai biết họ đã chết, rồi tới sáng mai những người này có chút quen thuộc với thuyền viên và hành khách sau khi bị dời đi khẩn cấp cũng chẳng ai nhớ tới họ.
Khu chính giữa của khoang thuyền, năm nhân viên chen chúc trong một căn phòng, chăm chú nhìn vào màn hình.
Hình ảnh không ngừng di chuyển, hình ảnh hai cô gái cuối cùng cũng hiện ra trên màn hình, đây là thành quả của bọn họ xâm nhập vào hệ thống sa mạch Phi số.
Cô bé bước thong thả, cô ở cầu thang buộc lại dây đai, sau đó đứng trước thang máy, nhìn vào những con số, thậm chí cô còn nhàn hạ liếc vào bố cục của phòng nghỉ.
- Clark, bây giờ chúng ta phải làm gì.
Một người nga có vòng bụng giống như người phụ nữ mang thai đang toát mồ hôi lạnh, cả khối thịt béo trên người không ngừng run rẩy.
- Chết tiệt, tôi sao mà biết được, cô ta là vũ khí bí mật người Trung Quốc khai thác sao? Không ai có thể ngăn cản cô ta.
Người được hỏi là Clark là một người Mỹ cao lớn, uy mãnh giống như vận động viên bầu dục, nhưng gã biết, bây giờ đứng trước cô bé này, một chút uy khí cũng không có.
- Phu nhân đâu? Phu nhân đi đâu vậy, cô ấy nói với chúng ta, nhiệm vụ lần này mấu chốt là ở tên tiểu tử Trung Quốc kia, không cần chú ý tới cô bé này, vì sao cô ta phải giết chúng ta?
Brina là cô gái duy nhất trong năm người, cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
- Phu nhân hình như đã hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi đây, bây giờ chúng ta phải tự mình đối mặt với cô bé kia.
Người có vóc dáng nhỏ, hít một hơi sâu, đi lên trước cửa.
- Trước tiên mọi người phải bình tĩnh cho đến khi Bran chết kịp thời gian cảnh báo, những người khác nói không chừng là bị lộ thân phận, bị cô ta đánh lén, bây giờ chúng ta đều có phòng bị, chưa chắc cô ta đã là đối thủ.
-Tôi thấy chúng ta vẫn nên tự chạy thoát thân.
Người đóng vai tu sĩ mặc đồ đen trong tay cầm cây thánh giá, không ngừng cầu nguyện.
Những người khác không để ý tới lời đề nghị, theo như giám sát có thể thấy, còn có những người khác mai phục ở xung quanh.
- Cô ta đang ở bên trên hiên của chúng ta.
Brina hét ầm lên.
Năm người nhìn chằm chằm vào màn hình, cô bé kia mặc váy hồng có làn da trắng, trong ánh đèn rọi xuống có chút nhợt nhạt, hai chân bên dưới chiếc quần đỏ không ngờ lại như ẩn như hiện, dường như chỉ có một đôi giầy chậm rãi đi lại trên mặt đất. Cô đi lại không ngờ giống như hai tay hai chân biến mất, chỉ có một cái đầu dung nhan tú lệ treo trên chiếc váy đỏ trống rỗng.
Một cô bé khác có gương mặt đáng yêu, dường như cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, lộ ra nụ cười vui vẻ, trong tay cô là giỏ đựng những quả tim đầy máu.