An Nam Tú đem dầu sơn móng và dầu vẽ móng mà cô đã chuẩn bị đưa cho Lý Lộ Từ, sau đó đi rửa tay chân, ngồi trên ghế sô pha chờ Lý Lộ Từ đến vẽ.
Tuy rằng Lý Lộ Từ toàn thân mệt mỏi đến không còn sức lực, nhưng vẽ và sơn móng cho An Nam Tú cũng không phải chuyện khó.
Bàn tay của An Nam Tú nhỏ nhỏ mềm mại , nhưng ngón tay không ngắn, đầu ngón tay nhọn tròn, đầy đặn, mềm mại mỏng manh.
Màu sắc của móng tay rất khoẻ, giống như có thể nhìn thấy mạch máu ở dưới móng tay, Lý Lộ Từ cảm thấy móng tay như vậy rất rất đẹp rồi, nhưng hắn biết An Nam Tú nhất định phải vẽ cây kem lên đó.
Lý Lộ Từ nắm tay cô, bình thường nắm hơi nhiều, cũng không có gì đặc biệt, khoảng cách gần như vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, Lý Lộ Từ nghiêm túc hẳn lên, tưởng chừng như mình là một thầy nghệ thuật đang sáng tạo ra tác phẩm tuyệt thế, một sai xót nhỏ sẽ làm hư thẩm mỹ.
Chỉ có điều cây kem… Lý Lộ Từ thở dài, không có cảm xúc nào hết, lấy keo sơn lên móng tay cô.
- Làm gì với keo vậy?
An Nam Tú không hiểu.
- Sơn keo, dầu sơn móng tay sẽ bám trên keo, nếu không thích, có thể xé lớp dầu cứng rắn chắc ra, nếu không sơn keo, dầu sơn móng rất khó xoá.
Lý Lộ Từ sơn đều lên đầu ngón tay cô một lần, cô rửa sạch chân rồi mang tất vào, còn chưa cởi ra, Lý Lộ Từ không sơn móng chân cho cô.
- Chuyện này tôi không biết!
Lý Lộ Từ biết, An Nam Tú không biết, cho nên cô rất ngạc nhiên.
Lý Lộ Từ liếc nhìn cô cái, hiếm khi thấy cô thừa nhận có chuyện mà mình không biết.
Sau khi keo khô, Lý Lộ Từ sơn thêm lớp dầu sơn, sau đó bắt đầu vẽ móng, sau cùng là vẽ cây kem.
Đúng là sau khi vẽ ra, Lý Lộ Từ mới cảm kích lựa chọn của An Nam Tú, bởi vì đó là những nét rất tinh tế tỉ mỉ, người con trai như Lý Lộ Từ vẽ cái này đúng là có chút không thích hợp, huống chi ngón tay của An Nam Tú rất nhỏ, vẽ phức tạp hiển nhiên là một kiểu hành hạ, Lý Lộ Từ cũng không phải là hoạ sĩ.
Vẽ cây kem rất đơn giản, cố gắng vẽ hình chữ nhật cân đối, sau đó ở phía dưới vẽ một cái cây nhỏ nhỏ.
Lý Lộ Từ vẽ to to nhỏ nhỏ, các cây kem khác nhau, rất nhanh đã vẽ xong, An Nam Tú nhìn các cây kem trên ngón tay mình, trái xem phải xem, rất vui.
Cô đá chân nhỏ tới trước ngực Lý Lộ Từ, không ngờ đá trúng.
- Mau vẽ, mau vẽ.
- Rất hôi.
Lý Lộ Từ chọc cô, thực tế trên người An Nam Tú không có mùi gì, chân của cô cũng vậy, quần áo của cô, giày và tất đều có chung mùi hương của cơ thể, thật là khó tin.
Tâm trạng của An Nam Tú đang tốt trở lại, liếc qua hắn một cái, trên mặt có vẻ gì đó oán trách, sau đó tiếp tục nhìn cây kem của cô.
Lý Lộ Từ đích thân ra tay, cầm đôi chân nhỏ ấm áp của cô, cởi tất, lộ ra những ngón chân nhỏ trắng.
An Nam Tú cúi xuống nhìn hắn, bèn đỏ mặt, tay nhỏ và chân nhỏ bị Lý Lộ Từ nắm trong tay có cảm giác rất khác biệt, lần đầu bị hắn nắm, buổi tối cô còn mơ thấy giấc mơ kì quái.
Lý Lộ Từ ngưng thở, những đầu ngón chân nhỏ giống như năm hạt trân châu mượt mà, sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ, lúc đó những đầu ngón chân của cô căng ra, lúc thì uốn khúc, lúc thì tách ra, vốn không lúc nào bình lặng, nhìn sao cũng thấy rất đẹp, mềm mại nhưng có chút hương vị bí ẩn của da thịt khiến Lý Lộ Từ nắm chân cô, không biết phải vẽ như thế nào.
- Để tôi tự vẽ cho!
An Nam Tú ngượng ngùng, lấy keo tự sơn.
Lý Lộ Từ không phục vụ nữa, đứng bên cạnh nhìn.
An Nam Tú không muốn cho hắn xem, nhưng sao lại chột dạ, chỉ có đôi chân nhỏ mà thôi, bình thường không phải mình cởi chân trần để chạy sao? Nhiều khi mình nằm ngủ mê mê man man trên sô pha, cũng do hắn giúp mình cởi tất.
Lý Lộ Từ luôn xem, có phải rất thích không? Trong lòng An Nam Tú không ngừng suy đoán, sau đó che giấu không để hắn biết.
Lý Lộ Từ càng muốn xem, ngay cả quần áo của hắn An Nam Tú còn dám đốt, sao mình lại phải gấp gáp vậy.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ vẽ một lần, chính mình đã học được rồi, kết quả tay nghề của cô còn hơn xa Lý Lộ Từ, hay hơn vì đầu ngón chân nhỏ hơn đầu ngón tay, bị cô ấy vẽ lên những bức tranh hộp sữa bò lớn lớn nhỏ nhỏ.
Chân trái “Elie”, chân phải “Mông ngưu”, ngay cả chữ cô cũng có thể vẽ lên, Lý Lộ Từ phải mở to con mắt mới có thể thấy rõ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
- Nhìn đẹp không?
An Nam Tú rất đắc ý, nhìn tay, nhìn chân, rất hài lòng.
- Đẹp.
Thật sự rất đẹp, tuy nhiên không phải vì cô vẽ những bức tranh kia, những đầu ngón tay ngón chân đều cực kỳ xinh đẹp, Lý Lộ Từ khen và câu hỏi của cô không cùng một ý.
An Nam Tú lại để chân trần chạy tới chạy lui trong phòng, sau một hồi vui vẻ mới lấy nước rửa sạch rồi lau khô bàn chân, nhưng không mang tất, trực tiếp mang dép lê.
- Tôi giúp anh vẽ cho.
An Nam Tú còn chưa hết thích thú.
- Tôi không vẽ.
Làm gì có con trai vẽ móng tay, Lý Lộ Từ không đồng ý với ý kiến này.
An Nam Tú mặc kệ, bắt lấy tay của Lý Lộ Từ ôm trước ngực, không cho hắn chạy trốn, cảnh cáo hắn:
- Ngoan ngoãn, chỉ vẽ ngón cái thôi, nếu không nghe lời tôi sẽ dùng thuật trói buộc.
Lý Lộ Từ hết cách, chỉ vẽ ngón tay cái thì có thể chấp nhận, phối hợp với cô.
- Đang suy tính vẽ gì?
- Cây kem!
- Không muốn.
- Hộp sữa bò!
- Có thể vẽ cái khác không?
An Nam Tú không quan tâm đến người khác nghĩ gì, chỉ cần cô có hứng thú là được, Lý Lộ Từ không có sức lực như cô, không muốn bị người khác trái nhìn phải xem rồi ngạc nhiên hỏi cái gì vậy, sau đó xấu hổ nói với người ta là cây kem, rồi phải nhìn đối phương tăm tắp cười.
- Loài bò sát to lớn!
- Là cái gì vậy?
- Con sâu rất lớn, một ngụm có thể ăn luôn gốc cây đại thụ.
- Cô vẽ siêu nhân cho tôi đi.
Lý Lộ Từ không mong An Nam Tú sẽ vẽ bức tranh ra hình dạng bình thường, lấy cái máy điện thoại có hình siêu nhân bay lên không trung đưa cho An Nam Tú xem.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ với vẻ xem thường, xtheo cô, đúng là không biết thưởng thức tranh ảnh, đương nhiên, cây kem và hộp sữa bò đúng là không hợp khẩu vị, nhưng bản thân An Nam Tú đâu có suy xét mấy vấn đề này.
- Vẽ ngón giữa đi.
Lý Lộ Từ cho chút ý kiến.
An Nam Tú suy nghĩ chút, rồi đồng ý.
An Nam Tú bắt đầu vẽ bức tranh siêu nhân cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ muốn đưa tay ra, tắm rửa xong An Nam Tú không có mặc áo trong, có thể cảm nhận được sự ngực cô có nét mềm mại riêng biệt của con gái, thậm chí có một số điểm tay hơi cọ xát vào.
Lý Lộ Từ đụng chút, An Nam Tú nắm chặt, cảnh cáo hắn:
- Không được nhúc nhích.
Lý Lộ Từ chỉ có thể bắt đầu phân tán sự chú ý của mình, quả nhiên hai người ở chung cũng lâu, ngày càng không thèm quan tâm đến chuyện bất hoà giữa nam và nữ, lần đầu sờ vào phần ngực của An Nam Tú, cô khóc, nếu không thì kêu mẹ, còn muốn giật điện hắn, không ngờ bây giờ không thèm để ý.
Tuy nhiên cũng bởi vì cô chưa có ý thức được những tình huống này.
Lý Lộ Từ không thể không biết, có thể nói là cố ý, ngày càng phản ứng nhanh, Lý Lộ Từ kẹp chặt cặp đùi, có chút xấu hổ, có chút vui mừng, bởi vì đồ vật đó không bị hư, một chút lo lắng cũng không có.
Cuối cùng An Nam Tú cũng vẽ xong rồi, lấy ngón giữa của mình và Lý Lộ Từ để cùng một chỗ.
Ngón giữa của cô không bằng một nửa của Lý Lộ Từ, ốm ốm dài dài, rõ ràng so với màu sắc của Lý Lộ Từ, ngón tay của cô vẽ đúng là cây kem, đẹp hơn so với Lý Lộ Từ.
Nhân cơ hội này Lý Lộ Từ lấy tay ra khỏi phần ngực của cô, nhìn bức tranh chậc chậc cảm thán.
- Cô có thể đi làm hoạ sĩ đó.
- Có thể trở thành một nhà Thần thuật sư Đại hiền triết thứ này chỉ là căn bản, bởi vì mỗi một thần thuật sư đại hiền triết đều có thể vẽ tranh trên cửa sổ bằng thuỷ tinh của Thần đường. Lúc bảy tuổi tôi đã bắt đầu học vẽ, liên tục, cho đến năm mười ba tuổi mới hoàn thành.
An Nam Tú kiêu ngạo nói, trong lời nói có chút lo lắng, hiển nhiên cho dù là An Nam Tú cũng sẽ cảm thấy vinh quang này không là gì cả.
- Không phải cô mười tuổi mới trở thành thần thuật sư đại hiền triết sao? Làm sao bảy tuổi đã bắt đầu vẽ?
Lý Lộ Từ nghi ngờ.
- Bởi vì tôi là trưởng công chúa của hoàng thất An Nam, tương lai sẽ trở thành nữ hoàng của đế quốc hùng mạnh nhất Thiên Vân, cũng có khả năng trở thành vị Thần mới, đây là vinh quang của thần đường của đại hiền triết.
An Nam Tú nói với vẻ đương nhiên.
Đại khái chính là đãi ngộ cấp bậc tổng thống Mỹ, toà thành Thiên An Môn, đã lâu Lý Lộ Từ không để ý An Nam Tú là nhân vật giỏi cỡ nào… Bởi vì cô vẽ cây kem lên trên ngón tay, hộp sữa bò lên ngón chân.
- Vẽ rất nhiều, cô đã vẽ được bao nhiêu năm.
Lý Lộ Từ đối với trình độ vẽ của cô càng thấy hứng thú.
- Cao khoảng trăm mét, rộng hơn hai mươi mét, là cửa sổ thủy tinh lớn nhất, các cửa sổ thuỷ tinh trong toàn bộ thần đường đại hiền triết có quy mô lớn như vậy cũng phải có hai mươi cái.
Ngón tay cái và ngón trỏ của An Nam Tú tách ra, khoa tay múa chân cho Lý Lộ Từ xem, giống như cô nói hơn một trăm mét là cao như vậy nè.
Lý Lộ Từ không nhìn những cái sai lệch của cô sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, chỉ ngạc nhiên khâm phục, bức tranh lớn như thế An Nam Tú cũng có thể hoàn thành, đó là cấp bậc Da Vinci, Michelangelo.
- Nếu không cô đi bán tranh đi, thiên tài hoạ sĩ so với thiên tài đàn dương cầm người ta dễ chấp nhận hơn, với tài năng của cô, thật sự có thể trở thành công chúa ở khắp nơi trên thế giới.
Lý Lộ Từ ăn nói thật thà.
- Bán tranh?
An Nam Tú cười nhạt.
- Ai xứng để lấy tác phẩm của tôi chứ?
Lý Lộ Từ khoa tay múa chân ngón tay cái cho cô xem, còn chỉ vào hộp sữa bò trên đầu ngón chân.
An Nam Tú không thèm để ý đến sự cười nhạo của Lý Lộ Từ, xem hộp sữa bò, đã muốn uống sữa bò.
Trong tủ lạnh không có, An Nam Tú đứng trước tủ lạnh, thất vọng nhìn Lý Lộ Từ:
- Đi mua sữa bò.
- Cô tự đi đi, tôi không có sức.
Di chứng rất lợi hại, bây giờ đã khôi phục chút, nhưng vẫn chưa thể lên xuống lầu, chạy ra ngoài mua sữa bò.
An Nam Tú suy nghĩ một hồi, không muốn lựa chọn việc thay quần áo và uống sữa bò, đi thay quần áo, chạy ra ngoài mua sữa bò.
Mọi người ở xung quanh đều biết An Nam Tú, cô gái xinh đẹp và đặc biệt muốn người khác không để ý đúng là khó, cho nên An Nam Tú tự đi mua sữa bò không thành vấn đề, sẽ không xảy ra chuyện như lần đầu tiên đi mua kem.
Lý Lộ Từ nằm trên sô pha, nhìn siêu nhân trên ngón giữa cười, An Nam Tú đúng là vô vị, hi vọng năm sau cô thi lên đại học quốc gia, đến lúc đó cả ngày theo mình đến trường, sẽ không rảnh để làm những việc này nữa.
Sang năm Lý Lộ Từ là sinh viên năm ba, sau khi đã thi xong cuộc thi kế toán viên cao cấp, là có thể kiếm một công việc, lương chắc chắn không cao, nhưng sinh viên có thể kiếm ra tiền cũng không tệ rồi, chủ yếu là tích luỹ kinh nghiệm, sau khi tốt nghiệp sẽ có nhiều ưu thế hơn.
Lý Lộ Từ ngồi một lúc, chợt nghe chuông cửa vang lên, An Nam Tú không thể quay về nhanh như vậy, chắc lại quên mang tiền, Lý Lộ Từ lấy tiền ra, đi chầm chậm ra phía cửa, mở cửa.
Cửa vừa mới được mở, đứng trước cửa chính là hai người của Quốc An đang điều tra mình trong trường, người đàn ông kia nhanh chóng rút súng chỉa vào đầu Lý Lộ Từ, đẩy hắn vào phòng.
Lại bị súng chỉa vào đầu, Lý Lộ Từ có vẻ bình tĩnh, với cây súng lục giảm thanh, căn bản không có uy hiếp đối với hắn.