Lý Lộ Từ tắm rửa xong, phát hiện An Nam Tú đã không có trong phòng khách rồi, Tú Tú đang đi xuống bếp, bếp điện phát ra những âm thanh va chạm, Tú Tú nhìn cái lẩu toàn là nước, liền nhìn Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ cắm dây điện xong thì không để ý đến nó nữa, thực tế, cái bếp điện đã hư từ lâu rồi, nó không thể hưởng thụ một lần nước suối trong bếp điện rồi, một lúc sau nó cảm thấy nhiệt độ của bếp lửa tăng lên thì thấy khói từ trong bếp điện từ từ tăng lên, có lúc có thể gây sức ép hơn nửa đêm, Lý Lộ Từ đóng cửa bếp lại.
Lý Lộ Từ gõ cửa rồi mới vào trong phòng của An Nam Tú, thấy cô ấy không ngủ, trái lại còn thay thần bào, đứng ở chính giữa căn phòng nhìn Lý Lộ Từ.
- Làm gì thế?
Lý Lộ Từ cảm thấy rất kì quái, mới nãy cô ấy còn đang mệt rã rời.
- Kiểm tra trình độ học tập của anh.
An Nam Tú nói.
- À, đợi Lý Tử ngủ rồi hãy nói.
Lý Lộ Từ cảm thấy có chút không yên tâm, thành tích học tập không tốt đưa cho giáo viên xem thì là chuyện bình thường. Kì thực, Lý Lộ Từ cảm thấy bản thân cũng không tồi, nhưng vị giáo viên này có chút biến thái, trong mắt cô ấy không có học sinh nào có thành tích tốt cả.
- Không cần, bọn họ chưa ngủ, đành phải dùng thuật hôn mê vậy.
An Nam Tú vung tay lên, mang ra một văn tự màu xanh :
- Hi, Lý Bán Trang không tồi đấy, vẫn có bản lĩnh chống trả, nhưng không chống đỡ lâu được, tu luyện thêm mười ngàn năm nữa đi.
- Ai…
Lý Lộ Từ ngăn cản không kịp, vội vàng nói :
- Đợi đã, tôi qua phòng bên xem xem một chút.
Loại thuật hôn mê này là lập tức ngủ ngay, lỡ như vẫn chưa đắp chăn thì sao? Hoặc là lại ngủ ở dưới mặt đất? An Nam Tú không quan tâm đến những chuyện này, Lý Lộ Từ không lo không được.
Lý Lộ Từ mở cửa phòng bên, đèn vẫn còn sáng, may mà mình lại đây, ở đây đang làm gì vậy?
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, quần áo của Lý Tử bị Lý Thi Thi nắm lấy trong tay, lộ ra một thứ khiến người ta khó thở - nhũ hoa, Lý Lộ Từ bình thường thỉnh thoảng nhìn thấy khe áo của Lý Tử thì liền vội né ánh mắt đi, huống chi bây giờ? Chỉ là Lý Tử đang đè lên ngừơi Lý Thi Thi, mới nãy hai người giống như đang đùa giỡn, bây giờ gương mặt nhỏ của Lý Thi Thi lại hoàn toàn nằm trong cái đẫy đà của Lý Tử, may mà mình đích thân đi xem, nếu không làm sao Lý Thi Thi hít thở được.
Lý Lộ Từ cũng không mắt lại cũng không được, mở to mắt cũng chẳng nên, đẩy đầu vai của Lý Tử ra, từ từ kéo cô ấy từ trên người Lý Thi Thi xuống, lấy tấm thảm mỏng đắp cho họ, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Lý Lộ Từ dựa người vào sau cánh cửa, thở phì phì, cái cảnh tượng kia giống như lúc thoáng nhìn chiếc khăn tắm của An Tri Thuỷ ở hồ suối nước nóng núi Viên Hổ. Hầu như không thể xua tan được, cho dù hắn cố gắng khống chế bản thân không đi, nhưng nó vẫn cứ hấp dẫn làm cho tim người ta đập, vẫn cứ vẫn vơ trong lòng.
- Không biết xấu hổ hay sao?
Lý Lộ Từ giận tự tát mình một bạt tai, chạy vào trong nhà tắm lấy nước lạnh rửa mặt.
Lý Lộ Từ đi đến phòng An Nam Tú, An Nam Tú hồ nghi theo dõi hắn.
- Nhiệt độ cơ thể vốn anh rất thấp nhưng lại nhanh chóng tăng lên, tần suất hít thở cao hơn bình thường hai mươi phần trăm, sau khi tim đập rộn ràng thì dịu đi, mồ hôi tuôn ra đầy mùi nam tính, hệ thống máu huyết khởi động…thế nào, có cảm giác muốn giao phối với Lý Bán Trang sao?
- Không giống như trạng thái sinh lý bình thường có thể khống chế được, phản ứng sinh lý này không thể nào khống chế nổi.
Lý Lộ Từ trừng mắt nhìn An Nam Tú, cái cô gái này, tóm lại là cái gì cũng nói ra được, nói ra khiến người ta phải xấu hổ, cô ấy rất vui hay sao? Không có, chỉ là cô ấy muốn nói mà thôi.
- Té ra là như vậy, đây là điều khác biệt giữa người và động vật hay sao?
An Nam Tú nhìn đăm chiêu nói.
- Đúng.
- Nhưng đại đa số động vật không thể có phản ứng sinh lý thế này đối với sinh vật có cùng một mẹ sinh ra, cho nên có thể nói phản ứng sinh lý của chúng không những có thể khống chế được, mà còn thậm chí có thể khống chế khả năng giao phối của chúng, loại người đẳng cấp thấp các anh trái lại không làm được, thật là cầm thú cũng không bằng.
An Nam Tú lắc đầu than thở.
- Nói xong chưa?
Lý Lộ Từ không muốn đôi co với cô ấy chuyện này.
- Tóm lại tôi thừa nhận bọn tôi là người bản xứ, bọn tôi đẳng cấp thấp, cô đẳng cấp cao, cô hoàn mỹ, vậy được chưa?
- Nhưng anh dường như không phục .
An Nam Tú không vui nhìn hắn.
- Đi nhanh một chút, cô để ý người ta phục hay không phục à? Theo ý cô thì chỉ cần cô ra kết luận, thái độ của người khác, giải thích của người khác, lý do của người khác đều không quan trọng gì sao?
Lý Lộ Từ thở dài.
- Có thể nói là vậy.
An Nam Tú đi đến sân thượng, bắt lấy Tú Tú từ trong nồi điện ra, sau đó dắt ra đằng sau chỗ Lý Lộ Từ đang đứng, bay lên trời cao.
- Đi đâu vậy?
- Nguyệt bình.
Trên trời cao Tú Tú tắm rửa ánh trăng, bay lượn một cách tao nhã, từ hốc mắt bắn ra một ánh sáng màu xanh khiến An Nam Tú và Lý Lộ Từ đang ở dưới đất liền biến mất, đi vào trong Nguyệt bình.
- Đây là sa mạc biển chết à?
Lý Lộ Từ lúc luyện tập đa phần là tiến hành ở trong Nguyệt bình, đối với việc thế giới bắt chước Thiên vân thần cảnh này đã quen thuộc nhiều rồi, theo lời An Nam Tú nói sa mạc biển chết thiết định sinh mạng lực và hoàn cảnh giới hạn cực kì yếu, ở đây chiến đấu có thể bức ra sức mạnh bản nguyên của thân thể.
- Cởi áo quần ra .
An Nam Tú dặn dò.
- Không phải chứ, ít nhất phải để lại cái quần đùi chứ.
Lý Lộ Từ mặc cả.
- Xem cũng xem rồi, sờ cũng sờ rồi, chơi cũng chơi rồi, giẫm cũng giẫm rồi, chỉ là chưa giải phẫu mà thôi, anh vẫn kiêu ngạo gì?
An Nam Tú khinh thường nói.
- Vậy không phải cô cũng giống vậy sao? Nói nhẹ nhàng khéo léo, cô đừng kiêu ngạo mà cởi cho tôi xem coi?
Xem gì cũng xem rồi, sờ cũng sờ rồi, chơi cũng chơi rồi, nhưng đối tượng bây giờ đổi lại là An Nam Tú, Lý Lộ Từ nói không ra, bất quá có ý bày tỏ rõ ràng là được.
- Tôi là con gái, là công chúa điện hạ tôn quý, tự hào là khí chất mà tôi nên có để biểu hiện ra ngoài.
An Nam Tú ngẩng đầu rộng lượng không chấp nhất việc Lý Lộ Từ ăn nói bậy bạ không phân biệt tôn ti.
Lý Lộ Từ cảm thấy không thấy công chúa nào thối tha hơn cô ấy, nhưng hắn không cởi quần, hắn không phải là không biết gì, muốn kiểm tra tiến độ học tập của hắn căn bản không nhất thiết phải cởi sạch.
- Thôi đi, cô giáo lợi hại gặp phải học trò ngu dốt, tóm lại nhất thiết phải hi sinh một chút.
An Nam Tú quơ quơ quyền trượng, chỉ định Lý Lộ Từ vị trí đứng lên, sau đó nhẹ nhành hát lên.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy theo tiếng hát của An Nam Tú, sinh mạng lực trong cơ thể trở nên xao động không yên, sau đó những sinh mạng lực này liều mạng phóng ra khỏi cơ thể, một sự đau đớn từ trong xương cốt da thịt toả ra, dường như cả cơ thể đều bị sinh mạng lực làm bùng nổ vậy.
May mà cái cảm giác này chỉ một thời gian ngắn rồi biến mất, sau đó An Nam Tú vẫn không thay đổi sắc mặt tiếp tục hát.
- Thế nào?
Lý Lộ Từ vội vàng hỏi, ban ngày hắn phải đi làm, cơ bản là phải đợi buổi tối sau khi Lý Tử đi ngủ mới vào nguyệt bình tu luyện một chút, thời gian không dài, nhưng hắn có đủ khả năng hiểu được khá nhiều “Đồ hô hấp” và “quy tắc sinh mệnh”, hiệu quả học tập càng cao, tiến bộ cũng rất nhanh.
- Chẳng có gì để vui cả, nhưng cũng không thể nói anh không hề tiến bộ được. Nhưng so với tôi thì…
- Thôi đi, không so được với cô, tôi tự biết bản thân mình mà.
Lý Lộ Từ vội vàng chặn cái việc tự biên tự diễn của An Nam Tú, bằng không một lát nữa cô ấy sẽ nói và khinh miệt cái thế giới có những sinh vật hạ đẳng thế này vân vân… nhưng rốt cuộc muốn ra khỏi Nguyệt bình lại phải nhờ đến sinh vật hạ đẳng như Lý Lộ Từ ôm lấy cô ấy, một sinh vật thượng đẳng mà ngủ, những câu nói này của cô ấy bây giờ khó khiến cho tư tưởng Lý Lộ Từ dao động.
- Cho anh một quyển sách, đây là Trấn Quốc Chi Bảo của Thần đồ đế quốc số một Thiên Vân Thần Cảnh. Cái đế quốc này xưng hiệu như thế anh không cảm thấy rất buồn cười sao?
Để tỏ vẻ thực sự rất buồn cười, An Nam Tú phát ra những âm thanh cười ha hả.
- Chẳng có gì buồn cười cả, đất nước này là Nam Hồ đế quốc hả? Đợi đến khi Thần Đồ của Thiên Vân Đế quốc đủ khả năng áp đảo ngừơi khác thì cô hãy cười nhạo người ta đi. Tôi thật không hiểu, rỏ ràng đất nước bọn cô ở lĩnh vực này đều không bằng người khác, không ngờ cô lại có thể cho rằng mình cười nhạo ngừơi khác là hợp tình hợp lý lắm vậy.
Lý Lộ Từ cảm thấy cái thái độ kiêu căng ngạo mạn của An Nam Tú không thể nào mà khuyên ngăn sửa đổi được nữa.
- Có gì mà không hiểu? Giống như một ngừơi con gái được hái từ trên cây xuống và một người con gái trên trái đất này mà so sánh, muốn thảo luận trong hai người ai xuất sắc hơn, nhưng kết quả anh đưa ra tiêu chuẩn phán xem ai có khả năng sinh con, sinh con nít nhiều hơn thì càng xuất sắc hơn, chẳng lẽ lại phán xét một cách hoang đường buồn cười thế à? Sự tồn tại của Thần Thuật Sư, không nhất thiết phải có sự tồn tại của Thần Đồ, giống như mọi người có thể thông qua cây sinh mạng mà sinh sản, không nhất thiết phải thông qua cơ quan sinh sản của người phụ nữ mà sinh ra .
Nếu không phải Lý Lộ Từ, An Nam Tú không cần phải giải thích, đây là đạo lý mà phần ít người có thể hiểu được, không cần thiết phải đi nghiên cứu một chân lý đương nhiên đã vậy.
- Được rồi, tôi hiểu rồi.
Lý Lộ Từ hối hận bản thân tại sao lại không thể nhịn cô ấy một chút mà lại gây gổ, nghe cô ấy nói như vậy, thì cũng nên ngậm miệng luôn đi.
- Tôi biết anh lơ đễnh, nhưng một sự thật dễ dàng thấy nhất bày ngay trước mắt. Quyển sách này là điển tịch đề cập đến bộ phận quan trọng nhất của việc tu luyện Thần Đồ, được mệnh danh là Bảo Vật Trấn Quốc của đệ nhất Thần đồ đế quốc tại Thiên vân thần cảnh, nhưng bây giờ nó thuộc về Trưởng công chúa của Thiên Vân đế quốc, trước khi Nam Hồ đế quốc chưa đoạt quyển sách này, cái gọi là đệ nhất Thần đồ đế quốc lại có thể bị tôi tuỳ ý châm chọc, cũng chỉ có thể nhịn nhục mà cười thôi.
Chiếc miệng nhỏ của An Nam Tú nói ra từng chữ, tuỳ ý đưa quyển sách cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ nhìn ánh mắt cô ấy hơi ngạo mạn, nhưng lại làm người ta chỉ có thể cúi đầu thừa nhận, thở một hơi dài, có lẽ bản thân đã quen đấu khẩu với An Nam Tú rồi, nhưng An Nam Tú trước nay không phải chỉ biết nói suông, mà mỗi câu nói của cô ấy đều có đủ lý lẽ để chống đỡ.
Tinh thần Lý Lộ Từ không khỏi phải mơ màng, An Nam Tú của Thiên vân thần cảnh ở trên cao như thế, ngạo mạn không chịu nổi.