Diễn đàn tài chính thế giới ở thành phố gần kết thúc, hội nghị càng nặng nề, rất nhiều hiệp định liên quan sẽ tiến hành trong những ngày sau cùng, đội ngũ đàm phán và đại diện chính quyền của các quốc gia quan trọng đều đang xoa tay, chuẩn bị đón xem đường ra của mưu cầu trong nguy cơ kim ngạch.
An Đông Dương cuối cùng đã không thể làm bóng đèn quang giữa con gái và bạn bè, đối với rất nhiều đối thủ và đối tác thương vụ quan trọng, và hội nhị cấp cao của chính phủ các nước yêu cầu An Đông Dương cũng không có cách phái người phát ngôn của mình đối phó.
- Em đã biết tại sao cứ mỗi lần anh đến đây thì cha em cũng theo đến.
An Tri Thủy quay đầu nhìn khắp nơi, kề môi vào vai Lý Lộ Từ, cô nhỏ giọng, giống như nhà cô đã gắn vô số thiết bị theo dõi vậy.
- Tại sao?
Tai của Lý Lộ Từ giật một cái, nếu như không phải An Đông Dương cứ thích làm bóng đèn, thì nhà của An Tri Thủy thật ra là một nơi hẹn hò rất tốt, bởi vì ở đây An Tri Thủy rất thoải mái, thỉnh thoảng có những cử chỉ rất thân mật, thí dụ như bây giờ hơi nóng từ môi cô tỏa ra đã bay vào tai của Lý Lộ Từ, cảm giác nhột nhột ấm áp thật dễ chịu.
- Lý Tú Lệ là gián điệp.
An Tri Thủy đắc ý nói.
- Nước Mỹ à? Hay Nhật? Hàn Quốc ư? CIA, FBI, M6, hay là đội Ninja chuyên cắt ngón tay, cắt da bụng?
Nhìn bộ dạng của cô giống như đã phát hiện ra chuyện gián điệp lớn lao vậy, Lý Lộ Từ cười.
- Anh nói bậy gì thế.
An Tri Thủy giận dỗi đẩy Lý Lộ Từ một cái, lại xê dịch thân mình để ngồi gần hắn hơn.
- Anh còn nhớ không, có một lần Lý Tú Lệ đi ra ngoài, chúng ta đã chơi rất lâu cha em cũng không đến, nhưng sau đó cô ấy về thì một lát sau cha em cũng về.
- Em thật tỉ mỉ.
Lý Lộ Từ khen cô, để cho cô thỏa mãn.
- Anh nghĩ em có nên nghĩ cách đưa cô ta đến Viên Hổ sơn không?
An Tri Thủy mặc nhiên vỗ vỗ vào trán, nói ra suy nghĩ của mình.
- Không ích gì đâu? Chẳng lẽ đổi một người đầy tớ mà em liền dám không nghe lời cha em, không báo cáo chuyện của chúng ta?
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu, đuổi Lý Tú Lệ đi chẳng có chút ý nghĩa gì hết, Triệu Tú Lệ, Vương Tú Lệ thì cũng như nhau thôi, chuyện quan trọng chính là dù không có bảo mẫu, thì An Đông Dương vẫn có thể bố trí một cơ sở ngầm trong tiểu khu, cũng chỉ một lời nói của ông ta mà thôi, không phải chuyện phiền toái gì.
Nghĩ cũng phải, An Tri Thủy phiền não, cứ cảm thấy cha đang theo dõi mình khiến cho cô rất tức giận, đối với cuộc sống, tương lai cũng không hề lo nghĩ, cảm thấy việc mình kết bạn với Lý Lộ Từ là việc hệ trọng đối với con gái mà nói, cái cảm giác không tự do hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Chuyện này giống như một đứa trẻ khi bị cha mẹ trách mắng một lần thì cảm thấy cha mẹ không thương yêu, mình bị thiệt thòi trở thành kẻ đáng thương nhất trên đời muốn bỏ nhà ra đi vậy.
An Tri Thủy thì không trẻ con như vậy, nhưng dù gì cũng là đại tiểu thư chưa từng chịu uất ức, nổi giận cũng là chuyện bình thường thôi.
- Đúng rồi, em gửi cho anh bốn tấm thiệp mời đã bị An Nam Tú vẽ vời linh tinh lên đó rồi. Em đưa lại cho anh hai tấm thiệp nữa đi.
Lý Lộ Từ dịch chuyển sự chú ý của cô.
- Tại sao lại chỉ có hai tấm? Mỗi một tấm sẽ viết tên của hai người sao?
An Tri Thủy cảm thấy kỳ lạ, còn về việc An Nam Tú vẽ vời lên tấm thiệp của An Tri Thủy thì cô không hề cảm thấy lạ, mỗi một chuyện mà An Nam Tú làm thì không nên phân tích nguyên nhân nữa, chỉ cần biết là đã xảy ra rồi là được.
- An Nam Tú không đi, cô ấy cũng không cho Lý Thi Thi đi, để Lý Thi Thi ở nhà chơi với cô ấy, cho nên chỉ có anh và Lý tử đi.
Lý Lộ Từ giải thích.
- Tại sao cô ấy không đi? Cô ấy lại giận em sao?
An Tri Thủy rất buồn, An Nam Tú vẫn ghét cô như xưa, nghĩ kỹ lại, An Tri Thủy cũng đâu có chọc giận gì An Nam Tú.
À… Cô ta nói gì à? Đại khái là vũ hội của người Anh-điêng là phụ nữ phải mặc váy cỏ nhảy múa sau đó là những chuyện nhàm chán…
Lý Lộ Từ không có tài như An Tri Thủy và Lý Bán Trang là lập lại lời nói của người khác không sai một chữ, hắn chỉ nhớ đại khái, vả lại lời của An Nam Tú cũng đủ châm chích người khác, không nhớ càng tốt.
- Thật ra cũng hơi chán.
An Tri Thủy hai tay chống cằm, An Nam Tú không đến thì càng chán thêm, cái vũ hội nhàm chán này phải cần nhiều người quen biết hợp cạ với nhau cùng chung vui thì mới không nhàm chán.
An Tri Thủy vẫn viết bốn tấm thiệp mời, hi vọng An Nam Tú sẽ thay đổi ý kiến mang theo mấy cô em gái mà An Tri Thủy chưa biết cùng đến chung vui.
- Đúng rồi, có chuyện này, nếu là vũ hội sinh nhật, thì nhất định sẽ biết nhảy, anh thì không biết.
Lý Lộ Từ nói.
- Em cũng không biết.
An Tri Thủy nói một cách hứng thú.
- Em không biết thì em còn vui như thế sao?
Lý Lộ Từ hỏi một cách ngạc nhiên.
- Bởi vì anh cũng không biết.
An Tri Thủy lại tìm thấy một điểm chung giữa mình và Lý Lộ Từ.
- Sao em lại không biết?
Lý Lộ Từ thật sự hiểu là An Tri Thủy không thích nhảy múa, ngày xưa đối với việc kết bạn khác phái cũng được cô đề cao cảnh giác, đối với sự tiếp xúc về cơ thể lại càng không, để cho người khác ôm mà nhảy à? Có khi cô ấy còn vung nắm đấm sau đó đánh người. Nhưng vào trung học cũng có lớp khiêu vũ giao lưu, trường học không thể sắp xếp các cặp nam nữ nhảy chung với nhau mà đều là nam và nam, nữ và nữ với nhau, An Tri Thủy chắc là đã học qua.
- Chương trình học cao như thế chẳng có mấy tiết, bạn nhảy của anh là một tên mập, và còn bị hôi nách nặng, vừa nhảy thì cái bụng của hắn đã đẩy anh ra xa rồi, không cách nào nhảy được.
Lý Lộ Từ lại thở dài.
- Hồi trung học lớp chúng em có 51 người, em chính là người đã dư ra đó.
An Tri Thủy bĩu môi nói, cảm thấy ngượng ngùng và tự ti, bị cô lập một bên không thể hòa nhập với tập thể, cảm giác bị sỉ nhục rất mãnh liệt.
- Anh thật xui xẻo.
An Tri Thủy không nhịn được cười phá lên.
- Chúng ta đều như thế.
Lý Lộ Từ cười ha hả.
- Hay là… Hay là…
An Tri Thủy có chút đỏ mặt, cô muốn đề nghị.
- Hay là chúng ta học với nhau đi.
Lý Lộ Từ nói nốt câu.
- Ừ…
An Tri Thủy nhẹ nhàng gật đầu.
- Hãy lên mạng tìm clip dạy khiêu vũ trước đã?
Hai người đều không biết, đương nhiên cũng không tìm thầy để dạy, tuy rằng ai cũng biết là tìm thầy dạy sẽ dễ dàng hơn là tự học, nhưng hai người ở cùng với nhau sao lại muốn có thêm một người đến can dự nữa.
- Em đi bảo Lý Tú Lệ ra ngoài.
An Tri Thủy cảm thấy chuyện này rất quan trọng, bởi vì ở đây chỉ có mình cô, người giúp việc ở nhà thì có một mình Lý Tú Lệ, đầu bếp thì khi đến giờ họ mới đến, bữa ăn bình thường hoặc phải nấu canh đơn giản đều do Lý Tú Lệ đảm trách.
- Cô hãy đi mua đồ ăn cho bữa tối đi, hôm nay tôi muốn ăn ngon một chút.
An Tri Thủy bảo Lý Tú Lệ.
- Được rồi, tôi bảo lão Từ đến mở thực đơn.
Lý Tú Lệ nói.
- Không cần đâu, hôm nay tôi tự chọn món.
An Tri Thủy cự tuyệt.
- Cô hãy đến chợ hải sản gần cảng mua một con cá mú, loại lớn đấy, ít nhất phải trên ba mươi cân, sau đó đến tiệm thức ăn gì đấy mua con rùa Kim vân của Brazil, còn bào ngư nữa, sáu cái là được rồi. Ngoài ra đừng quên đến tiệm tôm hùm mua một con, loại lớn nhất đó, chỉ như thế thôi, mau đi đi rồi về.
- Tiểu thư, bào ngư đó, nếu không đặt trước, sẽ rất khó mua.
Lý Tú Lệ khổ sở nói.
- Vậy, cái này thì không khó chứ?
An Tri Thủy thật sự không muốn đôi co với Lý Tú Lệ, nhưng nếu không mua được thì cô ta trở về ngay thì làm sao đây?
Bản thân Lý Tú Lệ cũng chưa đến bốn mươi lăm cân, người giúp việc của các nhà giàu có vẻ bên ngoài cũng rất được coi trọng, vừa mập vừa xấu sẽ khiến cho chủ rất mất mặt, Lý Tú Lệ cũng rất chú ý việc bảo dưỡng.
- Cô hãy tự nghĩ cách đi, chẳng lẽ tôi phải đi với cô để khiêng hết về đây sao?
An Tri Thủy giở giọng tiểu thư ra.
Lý Tú Lệ liền nói không cần, sau đó đi ngay ra ngoài, có chuyện gì thế? Ngày thường tiểu thư đâu có quan tâm đến mấy thứ hải sản này, sao hôm nay lại toàn phải ăn những món bổ vậy? Chẳng lẽ là để cho Lý Lộ Từ ăn? Nhưng tại sao lại cho anh ta ăn như vậy… Để tẩm bổ sức khỏe sao? Tại sao? Vì mất sức nhiều quá sao? Chẳng lẽ khi yêu nhau lại làm ra những chuyện này? Lý Tú Lệ bị suy nghĩ của mình làm cho lo lắng, có thể như thế không? Tình cảm nam nữ mãnh liệt đến độ tiêu hao sức khỏe sao?
Nhưng cũng không thể tẩm bổ như thế được, Lý Tú Lệ vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, đến ga ra để lấy cái xe giữ tươi có thùng đựng được sửa lớn để chuyên đựng hải sản, trời mùa hạ thế này phải đi hết nửa cái Trung Hải để mua thức ăn, nếu không lái chiếc xe giữ tươi thì hải sản mua về cũng hư hết.
Hôm nay An Tri Thủy cảm thấy có chút sung sướng khi ức hiếp người khác, ngày thường cô không bao giờ đối xử như thế với người giúp việc, nhưng khi nghĩ đến Lý Tú Lệ ngày thường rất hay đâm thọc thì không nhịn được nữa, An Tri Thủy ức hiếp Lý Tú Lệ một chút như thế này cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đúng rồi, mình cũng hay đâm thọt, có phải vì thế mà khiến người khác ghét bỏ không? Tuy là mình đã nói với thầy giáo là bởi vì những học sinh làm trái phép tắc không chịu phối hợp với An Tri Thủy trong việc học, nên An Tri Thủy mới làm như thế, nhưng như thế so với chuyện mình không nghe lời cha sau đó Lý Tú Lệ đi báo cáo lại với cha cô thì có gì khác cơ chứ?
An Tri Thủy có chút khó chịu, chẳng lẽ mình đã sai? Sau này tốt nhất nên hạn chế kiếm giáo sư, nếu có những tên không tuân thủ kỷ luật và tiếp tục không ủng hộ mình trong công việc mà còn không nghe khuyến cáo nên hỏi Lý Lộ từ cách giải quyết trước, An Tri Thủy nắm chặt quyết định, nên cải thiện công việc của mình như thế.
Lý Lộ Từ mở ti vi, nhà của An Tri Thủy chỉ có một cái bàn phím nhỏ làm điều khiển từ xa, ngón tay của hắn to, đánh chữ có chút khó khăn, khó khăn lắm mới tìm được một đoạn clip dạy khiêu vũ trên mạng, lại nối vào máy chiếu.
- Em đi kéo rèm cửa.
An Tri Thủy chạy tới chạy lui trong phòng khách, không biết tại sao có cảm giác xấu hổ rất hưng phấn.
Khu biệt thự này cũng có phòng âm nhạc nhưng không thích hợp để khiêu vũ, dù sao thì học khiêu vũ phải cần một không gian rộng lớn.
Tấm rèm che ánh sáng rất tốt, cái máy chiếu càng lớn dưới ánh nắng mặt trời sung túc trong phòng hiệu quả cũng sẽ giảm độ sáng của phòng khách, Lý Lộ Từ cầm lấy điều khiển tắt máy điều hòa để không nghe thấy những âm thanh ong ong của cánh quạt, tắt đi cảm quan thì đèn treo sáng lên, tấm thảm tự động trải ra, tìm được các hiệu ứng của đèn như, “lãng mạn”, “ấm áp”, “nhiệt liệt”, “tụ hội”, nghỉ ngơi” và mười mấy loại đèn khác nhau, đã chọn “tụ hội”, toàn bộ căn phòng ánh sáng hỗn tạp trở nên dịu đi rất nhiều.