Anh có gì không giống? Chúng ta mới quen biết, em cũng không biết anh là người như thế nào… Ừ, sự hiểu biết của em đối với Lý Bạch cũng chỉ dựa trên lịch sử thôi.
Lý Lộ Từ biết Lý Thi Thi không phải là đứa con gái lỗ mãng, chỉ có điều nghĩ đến bây giờ mình còn chưa được vào phòng của An Tri Thuỷ, có thể phòng của cô bí ẩn hơn so với các cô gái khác.
- Em không biết… Dù sao anh là người con trai đầu tiên bước vào, em muốn… Em có đồ tốt cho anh xem.
Lý Thi Thi chạy lại bàn bắt đầu lục đồ vật.
Phòng Lý Thi Thi rất lớn, hơn bốn mươi mét vuông, dựa vào giá đất của một mét vuông, phòng này ít nhất cũng phải sáu trăm ngàn, cách bày trí ở phòng này khác với người bình thường, ngoại trừ cửa vào, bốn phía đều là tủ, giường để ở chính giữa, bàn đặt ở đầu giường, nhìn sơ không giống như phòng ngủ của một cô bé, ngược lại giống như phòng của một độc giả cao tuổi.
- Cái này…
Lý Thi Thi đưa cho Lý Lộ Từ chính là một cuốn tập dùng để viết văn.
- Hoài cổ… Linh phân, bạn học Lý Thi Thi đúng có sức tưởng tượng phong phú, nhưng làm thầy giáo tất nhiên phải có ý kiến, em tận lực ít xem các tiểu thuyết trên mạng thôi, nếu lần sau lại xuất hiện các bài văn này, anh sẽ liên hệ với ba mẹ em…
Lý Lộ Từ đọc lời bình của giáo sư viết văn.
- Em viết gì vậy?
Lý Lộ Từ ngạc nhiên thán phục xem tiếp, hoá ra làm văn yêu cầu học sinh viết một vị cổ nhân trong lịch sử, bình thuật thành tựu, cuộc đời, địa vị và lịch sử bản thân, mà Lý Thi Thi viết thì hoàn toàn lạc đề.
- Bữa đó tôi rất cao cao hứng hứng ngồi trên xe buýt một cách thoải thoải mái mái về nhà, đột nhiên tôi hết hồn, những chuyện tốt kì quái nào đều được sinh ra giống nhau, sau đó tôi gặp Lý Bạch… Đúng vậy, ông ta chính là Lý Bạch, nhất định mọi người sẽ không tin, nhưng tôi biết ông ta là…
Lý Thi Thi viết chính là gặp được Lý Bạch trên xe buýt, kết cục là tôi và Lý Bạch trở thành bạn tốt…
- Em là học sinh tiểu học viết văn sao? Lạc đề thì không nói, lối văn ngây thơ, xem ra Triệu Tráo rất cần gia sư, còn em ít nhất cũng cần gia sư dạy viết văn.
Lý Lộ Từ ngạc nhiên thán phục, hoá ra dám càn quấy trong bài thi không chỉ có An Nam Tú.
- Lúc em viết do em quá phấn khởi thôi, chứ bình thường em đều viết rất tốt.
Lý Thi Thi ngượng ngùng nói.
- Hy vọng là như thế…
Lý Thi Thi đúng là đứa con gái khó kiềm chế bản thân, giống như Lý Lộ Từ lo lắng An Nam Tú ghi xằng bậy trong trường thi vậy.
Một cô gái có gan như vậy, rất cố chấp, khi có quyết định gì liền kích động đi làm, không quan tâm đến sự việc có bình thường hay không. An Tri Thuỷ là như vậy, Lý Lộ Từ không ngờ giờ lại gặp phải Lý Thi Thi, hiển nhiên Lý Thi Thi ghê gớm hơn An Tri Thuỷ chút, ít nhất nếu có người nói với An Tri Thuỷ rằng hắn là Lý Bạch, An Tri Thuỷ tuyệt đối cho là trò đùa không buồn cười.
- Ba mẹ em đâu, sao lại yên tâm để em ở nhà một mình? Bọn họ thường xuyên không trở về nhà sao?
Lý Lộ Từ thuận miệng hỏi, bởi vì cảm thấy không khí gia đình không tốt, không có cuộc sống như những gia đình bình thường khác, vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
- Ba em là chuyên gia khảo cổ học, cũng là giáo viên lịch sử trong trường Đại học Trung Hải, gần đây bọn họ khảo sát căn cứ của người ngoài hành tinh ở hồ Rob, mẹ thì thường xuyên vắng nhà, dù sao cũng rất là bận rộn.
Lý Thi Thi bĩu môi, có chút không vui nói.
- Nhớ số điện thoại của anh… Về sau nếu một mình ở nhà cảm thấy nhàm chán, hoặc là đi chơi với Triệu Tráo, nếu không cũng có thể tìm anh đi chơi.
Lý Lộ Từ nhìn dáng vẻ của cô, cứ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đứa con gái tin tưởng cả chuyện Lý Bạch vượt thời gian , chưa chắc cô đã là người hay mơ mơ hồ hồ, chỉ có điều một mình cô thì rất cô đơn.
Thấy anh Lý Bạch chủ động đưa số điện thoại cho mình, khuôn mặt Lý Thi Thi lập tức biểu lộ ra vẻ mặt tươi cười, đưa bàn tay trắng trẻo ra.
- Viết lên lòng bàn tay em đi.
Lý Lộ Từ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, lấy bút ra bắt đầu viết, sau đó nhìn cô:
- Em cười đi, sao em không cười?
- Em đang cười nè..
Lý Thi Thi cười khanh khách, rất vui vẻ.