Khái niệm về thiên tài rất rộng ,đại đa số học sinh khi còn đi học đều biết đến những người như thế này, lên lớp thì ngồi đọc tiểu thuyết, tan học thì ngồi nói chuyện phiếm, tán phét, lúc rảnh lại lên mạng, ngủ lúc nào cũng là quan trọng nhất, chẳng bao giờ thấy học hành. Thế nhưng bọn họ luôn là người đạt được điểm cao trong thi cử, thậm chí phần lớn trong số những học sinh khổ luyện dùi mài kinh sử cũng không đạt được mức điểm cơ bản và dự định tiếp tục phấn đấu thêm năm nữa, bọn họ thật hồn nhiên khi cầm trên tay giấy gọi nhập học của trường Đại học Bắc Đại Thanh Hoa, để rồi sau đó lên mạng và chơi DOTA suốt đêm.
Những người như vậy có thể gọi là thiên tài, đối với người thường mà nói, bọn họ đúng là thiên tài thật, mong muốn vậy mà không thể thành.
Người như vậy không nhiều lắm, nhưng cũng không được coi là ít, nhiều người đều đã tiếp xúc với một, hai người.
Nếu lấy những nhân vật như: Da Vinci, Atlas, Einstein, Newton, Gauss làm tiêu chuẩn để cân nhắc thiên tài, cho dù có lật tìm toàn bộ lịch sử có lẽ cũng chỉ có từng ấy nhân vật được coi là thiên tài.
Thiên tài cũng như người thường, chỉ khi tiếp xúc ta mới có thể nhận ra bản thân họ có gì đó không giống người thường.
An Nam Tú ngồi ở chỗ kia, cô mặc một chiếc váy đen mềm mại, kiểu váy xòe lượn sóng, cổ áo ren ngực có phong cách thanh lịch của thiếu nữ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không để lộ cái khí chất bướng bỉnh không chịu thuần phục, nhưng khi đôi mày cô hơi nhướn lên, ánh mắt lơ đãng, khóe miệng lãnh đạm, đều toát ra một hơi thở ngạo mạn và rất dễ khiến cho người ta cảm thấy rằng: cô bé này nếu không phải là nội tâm vững mạnh thì chính là đang rất lo lắng quan sát người khác.
Trương Bí cảm thấy cô không giống một thiên tài cho lắm, trong tương lai cô có thể trở thành kiểu như Audrey Hepburn, Marilyne, sẽ khiến cho các chàng trai trên toàn thế giới trong thời đại đó không thể quên được.
(*Audrey Hepburn: (1929-1993) là một diễn viên điện ảnh huyền thoại của những thập niên 1950, 1960. Qua các cuộc bầu chọn[1], bà thường được xem là một trong những phụ nữ đẹp nhất thế kỷ 20.
Marilyn Monroe (1 tháng 6 năm 1926 – 5 tháng 8 năm 1962), tên thật là Norma Jeane Mortensen, là một diễn viên, biểu tượng sex và hình tượng pop nổi tiếng của thế kỷ 20.)
Tất nhiên là ý nghĩ đó cũng chẳng thực tế chút nào, tuy nhiên nếu so với An Nam Tú là thiên tài thì còn đáng tin hơn. Trương Bí không phải cố ý xem thường cô bé ấy, chỉ là một thiếu nữ vừa xinh đẹp lại có vài phần giỏi giang thì hiếm hoi giống như tổng thống da màu người Mỹ Obama.
- Cô bé tự học để tham gia thi Cao đẳng, tất cả những khoa mục yêu cầu, hơn nữa em còn kiểm tra qua cô bé, đúng là kiến thức của cô bé rất vững, hơn nữa không chỉ đơn thuần là học thuộc mà khả năng thông hiểu đạo lí cũng rất mạnh.
Em từng giao cho cô bé làm thử đề thi cao cấp, phần thi viết được điểm tối đa.
Lý Lộ Từ nói rất nhanh, trông dáng vẻ không được tin cho lắm.
-Lúc cô bé làm bài khiến em cảm giác như cô bé đang sao chép đáp án ấy, chẳng qua là đáp án đều trong đầu cô bé, chẳng chút do dự, cũng không cần phải suy nghĩ.
Đây là sự thật, Lý Lộ Từ đương nhiên là đã kiểm tra qua rồi, nếu An Nam Tú chỉ giống một chiếc máy tính lưu lại toàn bộ những kiến thức trong sách thì tuyệt đối không thể qua được kì thi cao đẳng.
Ngay từ đầu hắn chỉ để cô bé làm những bộ đề thi trắc nghiệm Cao đẳng bình thường, sau đó mới nâng cao dần đến độ khó của bộ đề thi nâng cao.
An Nam Tú tự nhiên sẽ không còn thấy khó nữa.
Nghe Lý Lộ Từ nói TTrương Bí mới một lần nữa xem xét lại An Nam Tú.
- Giúp tôi báo danh, tôi sẽ đạt được vị trí thủ khoakhoa học tự nhiên cấp thành phố cuar Trung Hải, các người chuẩn bị học bổng cho tôi, còn việc báo danh nữa, năm sau thông báo cho tôi tham gia là được rồi, bình thường tôi không đi học đâu.
AAn Nam Tú không kiên nhẫn nổi.
Trương Bí nhìn nhìn Lý Lộ TừLý Lộ Từ, cô bé này khẩu khí lớn thật, cô bé cho rằng Lý Lộ TừLý Lộ Từ chỉ cần giúp cô liên hệ nhập học.
- Cô bé làm được.
Lý Lộ Từ rất có lòng tin vào An Nam Tú .
- Thế thì thử xem nào.
Trương Bí nghĩ một lúc, chẳng tỏ ra không tin tưởng cũng chẳng tỏ ra có hy vọng cao, chỉ đưa một bài thi cho An Nam Tú.
- Em làm bài thi toán học này đi.
Lý Lộ Từ đưa bút cho An Nam Tú, mở đề thi ra và đặt trước mặt cô bé.
- Đây là đề thi tháng mà chúng tôi chuẩn bị cho học sinh cấp ba, một tiếng rưỡi, thế nào?
Trương Bí hiển nhiên không quan tâm đến những lời miêu tả khoa trương của Lý Lộ Từ.
- Hai mươi phút.
An Nam Tú nhìn Trương Bí một cái .Lý Lộ Từ bảo cô kéo dài thêm chút thời gian, thật ra không cần đến 5 phút.
Trương Bí không nghe rõ ràng, tuy nhiên việc này cũng không quan trọng, ông đang muốn uống trà, nhưng cốc trà này thế nào cũng không uống nổi.
An Nam Tú cầm lấy bút và bắt đầu viết, Trương Bí thậm chí còn không thấy cô bé đọc đề thi, cứ như thế cô bé làm hết mười chín đề điền chỗ trống, cws như là đáp án đã ghi sẵn trong đầu cô bé vậy.
Lựa chọn từ đơn lại càng đơn giản, không đến mười giây đã làm xong mấy câu lựa chọn.
Giải đề là cần số phức Z3, An Nam Tú không viết quá trình giải đề, trực tiếp viết đáp án.
Đề thứ hai mươi gồm hai câu nhỏ, An Nam Tú cũng trực tiếp viết câu trả lời, Trương Bí bắt đầu nghi ngờ rằng có lẽ nào mình lấy bộ đề thi của học sinh tiểu học đưa cho cô bé.
Đề thi toán học của lớp mười hai , không sai, không phải là đề thi toán của tiểu học.
Câu hỏi nhỏ thứ nhất của đề hai mươi là câu chứng minh, An Nam Tú viết ra công thức mấu chốt. Câu hỏi nhỏ thứ hai vẫn trực tiếp viết đáp án.
Đề thứ hai mươi hai, hai mươi ba tương đối khó, An Nam Tú trả lời bằng cách viết ra lời giải, không viết phần chứng minh.
- Vài cái công thức, lười viết, dù sao tooi đều biết làm.
Đương nhiên không đến hai mươi phút, bộ đề thi đã đặt trước mắt Trương Bí.
Trà của Trương Bí lạnh mất rồi, ông không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ thấy hơi nghi ngờ, làm sao có thể như thế được? Chưa đến 20 phút mà, đúng là thiên tài thật sao.
Trương Bí vội vàng kiểm tra đáp án, không sai một câu nào, chẳng lẽ nào cô bé đã biết trước đáp án chăng? Không đúng, bộ đề này vẫn chưa dùng, vẫn còn để chỗ ôngta mà.
- Đợi đã, tôi đi tìm giáo viên khác lại đây.
Trương Bí chạy ra khỏi cửa, gọi hai giáo viên vật lý và giáo viên tiếng Anh lại.
Thầy vật lý và cô tiếng Anh đều bị gọi lại.
Hai thầy cô cầm theohai bộ đề và bảo An Nam Tú làm.
- Nhiều người quá, các người ra bên ngoài chờ đi.
An Nam Tú chau mày, cô không thích xung quanh mình có nhiều người như vậy.
Trương Bí cùng hai thầy cô đi sang văn phòng, cửa mở ra, An Nam Tú vẫn ngồi đó, cũng không sợ cô gian lận.
Lý Lộ Từ cũng đi ra ngoài.
- Cô bé đó ở đâu vậy?
Trương Bí có chút hứng thú.
- Phố Cao của chúng ta cần một thủ khoa trong kì thi cao đẳng, cô ấy đã xuất hiện.
Lý lô từ cười và nói,An Nam Tú từ đâu đến không quan trọng, những giáo viên đều là người trưởng thành nên hắn không muốn nói, làm cho An Nam Tú có vẻ thần bí một chút cũng chẳng có gì xấu cả.
- Lão Trương, đừng có lừa chúng tôi, hai mươi phút làm xong đề thi toán cao đẳng? Đến ngay thời gian chép đáp án đã hơi nhanh rồi.
Thầy giáo vật lý đẩy mắt kính trên mũi, nhìn Trương Bí và Lý Lộ Từ một cách đầy hoài nghi.
-Tôi tận mắt nhìn thấy.
Trương Bí cũng tỏ ra khó có thể tin được.
- Tiếng Anh mà 20 phút thì có thể làm xong, Lý Bán Trang từng làm được như vậy, cô ấy làm đề lựa chọn trước, Trương Nhã Lệ làm sau, hai người thay nhau chép, sau hai mươi phút thì nộp bài và đi đánh bóng bàn.
Cô giáo tiếng Anh thở dài một tiếng, Lý Bán TrangTrương Nhã Lệ là bạn cùng bàn với Lý Bán Trang.
- Lý ban trang là em gái em.
Lý Lộ Từ hơi ngại ngùng. Hắn cũng không biết rằng em gái mình ở trường học lại nghịch ngợm đến vậy, bất kì người nào cùng đều biết Lý Bán Trang không phải là một đứa trẻ theo khuôn phép, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên thanh lịch của côđều cho rằng đó là nét nghịch ngợm của cô.
- Ồ, nhớ ra rồi, tôi biết bạn Lý Lộ Từ tốt nghiệp năm ngoái, đi đại học Quốc gia rồi.
Cô giáo tiếng Anh chưa từng dạy qua Lý Lộ Từ, nhưng cô thường có ấn tượng tốt với những học sinh khá giỏi.
- Đúng vậy, bên trong này hai mươi phút tự mình làm xong, em chuẩn bị thi cấp sáuthế nhưng vốn từ vựng của em kém cô ấy đến mấy bậc.
Lý Lộ Từ e ngại, An Nam Tú đã nhập cả quyển từ điển Oxford vào trong đầu rồi, về vốn từ vựng Lý Lộ Từ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp cô ấy.
- Lợi hại như vậy sao ?
Cô giáo tiếng Anh không hề tin.
- Cô bé đó lớn lên ở nước ngoài sao? Thế thì chỉ có khẩu ngữ là lợi hại chút thôi, còn về từ vựng thì…
Trong khi mấy người ngồi nói truyện thì bên trong An Nam Tú đã làm xong bài.
Thầy giáo vật lý chạy vào trước, nhìn một lượt đề và chỉ vào chỗ giấy trắng nói:
- Tại sao không làm những câu này?
- Những câu này thật nhàm quá đi, nói người làm thí nghiệm có nhiệt kế, lại yêu cầu tôi tính toán nhiệt độ, lẽ nào anh ta không tự mình đo được à.
Kì thực An Nam Tú căn bản không muốn làm, cô chỉ đồng ý làm đề lựa chọn thôi, đề điền vào chỗ trống quá dài cô không muốn làm.
Thầy vật lý trừng mắt lên nhìn cô, sau đó mới chợt nhớ cô ta không phải là học sinh của mình. Nếu mà bản thân đứng lớp lại có học trò cãi lại như thế này, chắc chắn là một cái tát đập lên vách tường, đừng tưởng rằng bây giờ không có giáo viên dám đánh học sinh.
Tuy nhiên An Nam Tú làm đề không sai lỗi nào, chỉ là chữ viết khó coi một chút, xiêu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cô tiếng Anh càng thấy kì quái, viết văn thì không làm, nhưng đề lựa chọn và điền vào chỗ trống môn tiếng Anh viết thật khó coi, chỉ ngang với đứa trẻ mới tập viết thôi.
Một người có lượng từ vựng khổng lồ, trình độ làm bài tiếng Anh tốt như vậy, thế nào lại viết ra chữ khó coi đến vậy?
An Nam Tú viết chữ xấu thật, cho nên đề dài một chút cơ bản không muốn làm, sau khi Lý Lộ Từ nói cho cô ấy về sự khác nhau của khoa văn lý, cô rất may mắn, Lý Lộ Từ học khoa nguyên lý, cô học theo khoa nguyên lý, nếu không thì công chúa điện hạ học khoa văn mà chữ lại xấu như vậy, hơn nữa lại phải viết nhiều thế này thì mất mặt chết đi được.
- Em sẽ đôn đốc cô ấy rèn luyện chữ.
Lý Lộ Từ cũng nhìn ra được vấn đề đó, đây là trở ngại duy nhất của An Nam của muốn lấy thủ khoa kỳ thi vào trường cao.
- Chữ quả thật là vấn đề.
Trương Bí nói xong liếc mắt nhìn hai giáo viên, ông có chút đờ đẫn nhìn cô bé trước mặt mình.
- Các khoa khác không cần thử nữa, đều giống nhau, đề bài ngớ ngẩn.
An Nam Tú không còn kiên nhẫn ở đây giao lưu với những người bản xứ này, còn không bằng về nhà xem kiến ấy.
- Không cần thử nữa, lập tức báo danh nhập học thôi, học lớp nào là tùy em.
Cô giáo tiếng Anh rất kinh ngạc, cô ấy rất rõ rằng nếu trong khoảng thời gian như này mà hoàn thành xong một bộ đề thi thì cần phải có năng lực ngôn ngữ đã thành bản năng, cô bé này có thể sử dụng tiếng Anh lưu loát như thứ ngôn ngữ dùng hàng ngày rồi.
- Tôi đã nói rồi, sẽ không đến trường, tôi chỉ tham gia thi cao đẳng, lấy danh nghĩa của Phố Cao, Lý Lộ Từ đã chọn học bổng cao đẳng của trường rồi, chúng tôi đến để kiếm tiền mà.
An Nam Tú rất thẳng thắn.
Lý Lộ Từ ngại ngùng cười, hơi có chút thực dụng, nhưng hắn muốn làm gì đó để báo đáp trường cũ, ý muốn giúp trường cũ nổi danh đã bị An Nam Tú làm lộ.
An Nam Tú không để ý, các thầy cô giáo khác cũng không để ý. Trương Bí vội nói:
- Không lên lớp buổi nào là không thể được, thế này nhé, bình thường không cần đi học, nhưng mỗi kì thi tháng, thi cuối kì phải đi, ngoài ra phải điền hồ sơ, chụp ảnh và một số hoạt động cũng phải tới.
- Phiền phức như vậy sao?
An Nam Tú bực bội đã hơi không muốn đến Phố Cao rồi, nhưng lại muốn học ở đại học quốc gia, Lý Lộ Từ vẫn muốn nhận được học bổng.
- Mỗi lần tôi đều đi cùng cô được chưa?
Lý Lộ Từ không còn cách nào.
An Nam Tú ngẫm nghĩ, sau đó kéo tay Lý Lộ Từ lắc nhẹ, thế còn được, điều này có nghĩa là nếu cả ngày mình đến Phố Cao thì Lý Lộ Từ cũng phải đi cùng mình.