Mục lục
[Dịch] Ngã Đích Lão Bà Thị Công Chúa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, không ngờ An Nam Tú không có xem ti vi, cô bất mãn nhìn Lý Lộ Từ, sau đó kéo Tú Tú về phòng, móng vuốt lớn của Tú Tú còn đang cắn chặt dép lê của Lý Lộ Từ.

Lý Lộ Từ đem dép lê qua đây, gần đây con cua chết tiệt này rất có hứng thú với đôi dép lê của hắn, Lý Lộ Từ nghĩ chắc nó muốn lấy đôi dép lê làm thành một cái ổ ấm áp của nó… Tuy rằng bây giờ là mùa hè.

Lý Bán Trang tắm rửa xong, ngồi xem trong phòng, mặc một cái áo sơ mi dài, lộ ra một đôi chân thon dài, còn đang ướt sũng sáng bóng, trong như ngọc. Tuy rằng Lý Bán Trang nói rằng mình có một đôi chân thon dài bởi vậy cô không quan tâm bao nhiêu người thấy được, có thể cô vẫn thích như hiện giờ, lấy quần áo của anh làm áo ngủ, cũng không sợ làm nhăn quần áo của Lý Lộ Từ.

- Lại làm gì nữa đây?

Lý Lộ Từ bước qua, vịn lấy bờ vai của cô, xem trong tay cô, một quyển giới thiệu các nhân vật nổi tiếng trong lịch sử thế giới âm nhạc.

Lý Bán Trang nghiêng đầu, hai má cọ cọ với hắn, mới cảm thán nói:

- Càng hiểu biết nhiều trình độ của em càng cao, mặc dù khó có thể nâng cao kỹ năng, nhưng còn kém xa người soạn nhạc, không biết khi nào bài hát của em mới có thể lưu truyền tới thế hệ sau, càng không cần nói giống An Nam Tú vậy, có thể tùy ý mình dùng bài hát khống chế giác quan của mọi người trên thế giới.

- Từ từ nào, không cần sốt ruột, trong mắt anh, Lý Tử là người lợi hại nhất.

Trong lòng Lý Lộ Từ hãnh diện, không thể so với An Nam Tú, phương thức học hỏi của cô giống như sao chép và dán vậy, giống như không ai có thể lưu trữ dữ liệu bằng cái máy vi tính.

- Cám ơn anh.

Lý Bán Trang lật ngược tay lại thì thấy tay Lý Lộ Từ ôm cô.

- Học trò hôm nay như thế nào?

- Cũng được.

Lý Lộ Từ suy nghĩ chút, nghiêng đầu nhìn hai má quen thuộc của Lý Bán Trang, làm bạn với đứa em trưởng thành cùng mình, có chút hoảng hốt hỏi:

- Nếu anh muốn từ mái nhà nhảy xuống, em có dám ôm anh để cùng nhảy không?

Lý Bán Trang ngẩn người, quay đầu qua, có chút lo lắng nhìn Lý Lộ Từ:

- Anh, anh bị sao vậy?

- Đừng lo lắng, chỉ hỏi chút thôi, thế giới tốt đẹp như vậy, Lý Tử xinh đẹp như thế, anh còn muốn chết sao.

Lý Lộ Từ cười nói.

- Em sẽ không cho anh nhảy, nhưng mà nếu ý của anh là muốn cùng Lý Tử làm một chút chuyện trước khi xuống địa ngục, Lý Tử sẽ đồng ý.

Lý Bán Trang nắm chặt tay hắn.

- Cho dù ở đâu, nơi có anh, chắc chắn phải có Lý Tử.

- Đồ ngốc, nói cái gì mà xuống địa ngục.

Lý Lộ Từ không biết địa ngục có tồn tại trên đời này không, nói không chừng là có, không biết muốn vào địa ngục có tiêu chuẩn gì.

- Đi tắm rửa đi, đã cắm nước nóng một lúc rồi, vừa mới xong.

Lý Bán Trang hít hít cái mũi.

- Thật ra con gái khá thích mùi mồ hôi của con trai, nhưng còn công chúa Tú thì chắc không thích.

- Cô ta không phải con gái sao?

Lý Lộ Từ đứng lên.

- Cô ta không phải búp bê của anh sao? Mỗi ngày đều ôm ấp.

Lý Bán Trang ê chề nói.

Lý Lộ Từ hôn lên hai má của Lý Bán Trang, đi tắm rửa, nhớ tới những lời vừa rồi của Lý Bán Trang, càng không hiểu vì sao Lý Thi Thi lại tin tưởng mình đến vậy.

Chắc là do tính cách, Lý Lộ Từ nghĩ.

Vào mùa hè kỳ thi vào cao đẳng ở trường Đại học Quốc gia chưa bắt đầu, Lý Lộ Từ phải thi cấp sáu và GRE, nhưng kỳ thi lớp bốn chỉ có mấy chục ngàn, GRE IELTS và TOEFL thì rất đắt, Lý Lộ Từ lựa chọn GRE, bởi vì GRE không chỉ là chữ viết tắt của cuộc thi nhập học của nghiên cứu sinh nước Mỹ Graduate Record Examination… Tuy nhiên Lý Lộ Từ cảm thấy tên của mình không liên quan gì đến lộ từ thường dùng.

Cấp sáu và GRE không cùng đẳng cấp, Lý Lộ Từ cũng không có nói cho ai biết mình đăng ký GRE, cuộc thi cấp sáu là kỳ thi của mọi người, cấp sáu trong trường Đại học Quốc gia tương đối cao, dù sao có thể bước vào trường Đại học Quốc gia là một nhóm ít người thật sự giỏi thi vào trường năm đó, ghi danh thi GRE IELTS và TOEFL, theo trình độ mà nói các trường học lớn ở Trung Quốc đều có thể trúng tuyển vào các trường Quốc tế lớn.

Năm nay Mã Đức Lý, Tôn Ngạn Thanh, Tần Nam mới bắt đầu thi cấp bốn, thật ra Liễu Tử Việt giống với Lý Lộ Từ học kỳ một xong au là có thể thi qua cấp bốn, học kỳ hai xong là đến cuộc thi cấp sáu.

An Tri Thuỷ thi chung trường với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ không cho phép em gái nộp bài thi sớm, sau khi làm xong phần nghe, nhanh chóng hoàn tất các câu còn lại, năm nay có thể nộp bài thi sớm, nhưng cũng không thể ra khỏi trường thi, trong trường thi hoàn toàn mất sóng điện thoại di động, Lý Lộ Từ mở máy chỉ có thể chơi trò chơi.

Lý Lộ Từ thấy phía ngoài trường thi có vài người không ngừng nhìn di động, tin nhắn, sau đó nhìn xung quanh trường thi, hành động rất đáng nghi, Lý Lộ Từ thở dài, trường Đại học Quốc gia cũng không tránh khỏi các thủ đoạn tinh xảo trong cuộc thi cấp bốn và sáu.

Lý Lộ Từ chơi xong trò chơi thực vật đại chiến cương thi, cuối cùng chuông báo hiệu hết giờ vang lên, Lý Lộ Từ cất điện thoại vô, chờ An Tri Thuỷ đi ra, vóc dáng của hắn trong đám nam sinh cũng được gọi là cao, dáng người An Tri Thuỷ lại cao gầy, chuyện hai người tìm thấy nhau giữa đám người chen chúc đúng là rất dễ dàng.

- Sao cậu lại nộp bài thi sớm vậy?

An Tri Thuỷ oán giận nói:

- Cuộc thi trước mình đã dặn dò cậu mà cậu cũng không kiểm tra kỹ càng, nếu thi không tốt cậu không biết là rất mất mặt sao?

- Không thi tốt sẽ bị mất mặt sao?

Lý Lộ Từ không biết, học đến Đại học rồi mà còn có tư tưởng thi không tốt sẽ rất mất mặt, thật đúng là hiếm thấy.

- Nộp bài thi trước mà thi không tốt sẽ rất mất mặt, không phải là cậu thật sự thi không tốt đấy chứ?

An Tri Thuỷ lo lắng nói.

- Làm sao được?

Lý Lộ Từ cười.

- Cược với mình không?

- Mình không thèm đánh cược với cậu.

An Tri Thuỷ đỏ mặt, nhưng yên tâm.

- Chúng ta đi xem đáp án.

Hai người ngồi trên cỏ bắt đầu so đáp án.

- Sao lại là C? Rõ ràng là D mà.

- Cậu phải xem xét ngữ cảnh, hai người nói chuyện bên ngoài nhà giam, đương nhiên không ai nói đây là nơi làm cho người ta vui sướng.

- A, mình không có để ý, lai sai một câu.

An Tri Thuỷ buồn.

- Không sao, mới chỉ sai ba câu thôi, trừ ra số sai của cậu điểm cũng cao đó.

Lý Lộ Từ an ủi.

- Hình như một câu cậu cũng không sai.

An Tri Thuỷ tỏ ra ghen tị.

- Đáp án của mình cũng không phải là đáp án chính thức, không có sai không phải là không sai. Đi, ăn cơm đi.

Lý Lộ Từ không dám chắc là lấy trọn điểm, nhưng gần trọn điểm thì không kém bao nhiêu.

An Tri Thuỷ gật đầu, xách cặp đứng lên, sau đó thấy phía trước có người la hoảng lên.

- Qua xem đi.

An Tri Thuỷ vội vàng nói, cô là cán bộ, cô sẽ hoà giải cho các cuộc tranh cãi của học sinh trong trường, nếu có thể, sẽ tận lực gạt bỏ tranh cãi.

Lý Lộ Từ vội theo sau, sau đó thấy Kiều Niệm Nô quơ tay cầm túi xách nện lên mặt một người, lạnh lùng nói:

- Biến.

Người kia bị Kiều Niệm Nô đánh bầm dập, cố gắng đứng dậy, nhìn thấy đám người đứng xung quanh, hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Niệm Nô, sau đó chạy mất.

- Chuyện này tự mình đi tìm giáo viên hướng dẫn giải thích.

Kiều Niệm Nô nói với một học sinh.

An Tri Thuỷ đã hỏi rõ sự tình, hoá ra cũng có học sinh mua được đề thi, cuối cùng bài thi ra đề không giống như mình đã mua, sau đó phát sinh tranh cãi, người bán đề nói mình cũng là người bị gạt, không chịu bồi thường tiền mua đề.

- Sao những người này lại như vậy? Chỉ cần mình cố gắng là có thể làm được, sao lại phải đầu cơ trục lợi. Người này mình biết, lớp 68, học kỳ vừa rồi còn lấy học bổng, sau đó bắt đầu chơi trò chơi, thành tích bắt đầu giảm sút, không cố gắng học tập.

An Tri Thuỷ tức giận nói.

- Cậu nói rất đúng, sai là vì mê chơi trò chơi.

- Chẳng lẽ không đúng sao? Trường học hẳn nên nghĩ biện pháp làm mất sóng điện thoại, sau đó cấm học sinh sử dụng máy vi tính ở ký túc xá.

- Hôm nay cậu sốt à?

Lý Lộ Từ sờ trán cô, là bạn tốt nhất của An Tri Thuỷ, là người rất hiểu và ủng hộ cô nhưng hắn cũng không thể hiểu và ủng hộ ý kiến này của cô.

- Thấy ghét.

An Tri Thuỷ sầu não đẩy tay Lý Lộ Từ ra.

- Cũng biết là có chút khoa trương rồi, tuy nhiên bây giờ mỗi ngày mỗi đêm trốn trong phòng ngủ chơi trò chơi thì đúng là nghiêm trọng, lần sau trên hội nghị sinh viên mình sẽ đề xuất phương án cho chuyện này, tất cả các bộ phận trong trường phải tập trung vào việc khắc phục tình trạng này mới được.

- Nghiêm khắc chỉnh đốn những nơi có chút tin đồn trước, không cần phải bắt nhiều người, quan trọng là xử lý chuyện này mà không cần xử lý người? Nếu như đã có tin tức, lúc kiểm tra sẽ đi bắt những học sinh không đi học mà trốn ở phòng ngủ chơi trò chơi, đó cũng là muốn kỷ luật mình.

Lý Lộ Từ đề nghị.

An Tri Thuỷ gật đầu, tuy rằng đề nghị đó không hợp với cô, nhưng cô sẽ nghe theo Lý Lộ Từ.

Lúc Lý Lộ Từ nói chuyện với An Tri Thuỷ, Kiều Niệm Nô đi tới, nhìn Lý Lộ Từ, đứng trước mặt An Tri Thuỷ.

- Bạn An Tri Thuỷ, lần này muốn mượn Lý Lộ Từ của cô chút.

Kiều Niệm Nô cười tươi thản nhiên, hồn nhiên như chưa từng dùng cái túi Hermes bạc kim đánh người vậy.

- Sao lại phải mượn… Hắn… Vốn hắn đâu phải của tôi…

An Tri Thuỷ đỏ mặt nhỏ giọng nói, tuy nhiên trong lòng cô vẫn có chút thẹn thùng ngọt ngào, rõ ràng mình và hắn không phải quan hệ này, chắc do người khác nói vậy nên thấy vui.

- Hai người không phải đang nói chuyện yêu đương sao? Thầy cô và học sinh đều cho là vậy, dù sao cô cũng là người nổi tiếng trong trường, ai cũng có bàn luận cô, tôi cũng nghe nói thôi.

Kiều Niệm Nô không cố ý nói.

- Không có… Không có yêu đương…

An Tri Thuỷ vội xua tay phủ nhận, giọng nói và hơi thở dường như yếu đi:

- Chỉ là bạn tốt.

- Ồ, là như vậy à, vậy là tốt rồi. Bởi vì về sau sẽ thường xuyên tìm Lý Lộ Từ, tôi sợ cô sẽ hiểu lầm, nếu không yêu nhau, vậy sẽ tiện hơn.

Kiều Niệm Nô thở phào nhẹ nhõm.

An Tri Thuỷ nhìn Lý Lộ Từ, thần sắc phía sau đôi mắt khiến tim của Lý Lộ Từ đập không ngừng, không ngờ bên trong có chút buồn bã và đấu tranh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK