Lý Bán Trang đi rồi, ông chủ thu bát đĩa, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy vẫn không nói gì.
Hai người ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, An Tri Thủy vội vàng né tránh, Lý Lộ Từ vốn không có ý gì, nhưng thấy cô như vậy cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên.
- Ha ha, đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng nhau ăn cơm .
Lý Lộ Từ không nói gì, sau đó hối hận, mình có nói gì khiến cho An Tri Thủy càng lo lắng không?
An Tri Thủy cổ cứng ngắc gật gật đầu, cô cũng không biết chính mình rốt cuộc đang làm gì. , Lúc nghe nói hắn ở cùng em gái, liền vô cùng cao hứng chạy đến, hiển nhiên chính mình cũng không phản cảm khi cùng ăn cơm với hắn, nhưng vì sao lúc ngồi riêng với nhau, mình lại hồi hộp như vậy.
- Đúng rồi, cậu mang quà cho những bạn khác chưa?
Lý Lộ Từ lại hỏi.
- Mang rồi, đều là những viên đá giống như nhau.
An Tri Thủy vội vàng trả lời.
Lý Lộ Từ không ngờ rằng An Tri Thủy vượt ngàn dặm xa xôi như vậy mà chỉ mang đến một đống đá. Tuy nhiên nếu để cô ấy tặng mỗi bạn một món quà khác nhau thì đúng là làm khó cô ấy thật.
- Mình cũng tăng cậu một món quà nhé.
Lý Lộ Từ tìm ông chủ mượn một thanh trúc và một con dao, bắt đầu làm thứ gì đó.
An Tri Thủy lúc nãy căng thẳng đến mức ăn đồ ăn liên tục, nhìn Lý Lộ Từ không chớp mắt, không biết hắn muốn làm gì.
Lý Lộ Từ cắt thanh trúc thành những đoạn dài ngắn, dáng điệu rất thành thục. Chỉ chốc lát trên bàn đã bày đầy những thanh trúc dài ngắn không đồng đều.
- Làm cái gì thế?
An Tri Thủy tò mò, chẳng nhẽ lấy thanh trúc xếp thành tên sao? Hình như cũng không thú vị lắm.
Trí tưởng tượng của An Tri Thủy đúng là có hạn, Lý Lộ Từ đương nhiên sẽ không ngốc như vậy, việc xếp tên quá trẻ con rồi.
- Xây phòng ư?
An Tri Thủy lại đoán.
- Tổ chim.
Lý Lộ Từ nói. Rất nhanh liền kết xong hình dáng cơ bản.
An Tri Thủy sau khi nhận được gợi ý, hô lên.
- , Thật sự… Thật sự, thật sự, giống thật quá!
An Tri Thủy không kìm lòng nổi đến bên chỗ ngồi của Lý Lộ Từ, nắm chặt hai bàn tay với nhau, như đang chờ đợi một kì tích nào đó sắp xảy ra.
Rất nhanh Lý Lộ Từ đã làm xong, là sân vận động Tổ Chim được xây ở thế vận hội Ô-lym-pic Bắc Kinh.
- Tặng cậu.
Lý Lộ Từ đặt tổ chim trong đĩa sứ, . Đĩa sứ trong vắt màu nước, tổ chim chi tiết tinh xảo, phối hợp với nhau có cảm giác như một tác phẩm nghệ thuật .
- Đẹp lắm.
An Tri Thủy niềm nở nhìn Lý Lộ Từ.
, - Sao cậu lại biết làm cái này?
- Vào lúc thế vận hội Ô-lym-pic tổ chức, lúc đó mình rất tò mò không biết là dạng kết cấu vật lý gì? Sau đó nhìn thấy cũng bán mô hình như vậy, tự mình làm thử một cái, kết quả có người muốn mua và mình đã làm cả một mùa hè, bán được mấy trăm cái. Lúc đầu bán được hai ba chục tệ một cái, sau đó chỉ bán được mấy tệ thôi. Lý Lộ Từ cũng hiểu rằng Thế vận hội trợ giúp cho kinh tế của đất nước, ngẫm lại chính mình cũng kiếm được tiền từ Thế vận hội, càng không phải nói đến những thương nhân và quốc gia chính phủ.
- Thế cũng không đáng tiền bằng mấy viên đá của cậu.
- Mình thích cái này , rất thích .
An Tri Thủy thật cẩn thận nâng cái đĩa sứ lên, cô quyết định tìm ông chủ để mua cái đĩa này bê đi.
- Ăn đi. Lý Lộ Từ thấy cô thích, như vậy cũng thật đáng vui mừng, . đại khái chính vì mới mẻ mà.
An Tri Thủy vừa ăn, vừa ngắm nhìn cái tổ chim, cuối cùng cũng hết căng thẳng.
Ăn xong, Lý Lộ Từ trả tiền, An Tri Thủy trả tiền mua đĩa, cầm thật cẩn thận.
- Mình đến cửa hàng quà tặng đặt làm một cái hộp thủy tinh, cậu thấy thế nào?
An Tri Thủy chưa bao giờ nhận được quà do chính tay người khác tự làm, cảm giác không chỉ là mới mẻ, còn cảm thấy rất đặc biệt, rất đáng quý.
- Không cần đâu, mình làm tặng cậu một cái là được mà, cái hộp thủy tinh đơn giản thôi mà.
Bất kể người nào khi thấy người khác trân trọng món quà mình tặng đều cảm thấy rất vui, huống chi người ấy lại là An Tri Thủy.
- Bây giờ làm luôn đi.
An Tri Thủy khẩn trương nói.
- Bâyây giờ làm thế nào?
Lý Lộ Từ buông tay, không có dụng cụ với thủy tinh.
- Thế nhưng cứ bày như thế này có thể hỏng không? Mình, không cẩn thận làm nó rơi xuống đất thì làm sao bây giờ?
An Tri Thủy rất lo lắng nói.
– Loại kết cấu này rất vững chắc, chỉ cần cậu không đánh rơi trên mặt đất giẫm lên vài cái, thì căn bản không vấn đề gì, không tin bây giờ cậu thử vứt nó xuống đất xem, nó còn có thể nẩy lên vài cái.
. Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy thích, đồ thủ công mỹ nghệ này, bản thân có phần vui sướng.
- Không cần.
An Tri Thủy bưng đĩa giấu bên cạnh người, giống như sợ Lý Lộ Từ lấy quăng xuống đất vậy.
– Nếu như cậu thích, . mình còn có thể làm được nhiều mà. , . Giống hàng mây tre đan con chó , con mèo, châu chấu, con bọ cạp, các loại động vật nhỏ. Càng phức tạp hơn chính là dùng trúc làm các loại mô hình xây dựng. , lúc trước còn tưởng rằng bán chạy lắm, kết quả là quá phức tạp quá lớn không ai cần cả, có người chào giá quá thấp, không có lời.
Lý Lộ Từ lúc trước còn tưởng rằng chính mình tìm được đường tắt phát tài làm giàu cơ, nhưng cái nghề thủ công như thế này ở Trung Quốc muốn tồn tại được là rất khó, . càng không kể đến việc phát tài làm giàu.
- vậy cậu làm cho mình được không?
An Tri Thủy vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Lộ Từ.
- Được thôi, tối nay mình làm, ngày mai mình mang cho cậu?
Lý Lộ Từ hỏi dò, hắn muốn biết An Tri Thủy có bằng lòng để bạn học biết cô và hắn có quan hệ hơn mức bạn bè bình thường không.
- Thế không tốt lắm.
An Tri Thủy úp úp mở mở nói.
Lý Lộ Từ có chút thất vọng. An Tri Thủy quả nhiên vẫn rất giữ kẽ, cho dù cảm giác giữa hai người chỉ có chút dấu hiệu phát triển thân mật trên mức thường, cô cũng rất cảnh giác.
– Mình muốn xem cậu làm, học làm một chút, cuối tuần mình có chút việc, để tuần sau mình đến nhà cậu dạy mình làm được không?
An Tri Thủy mặt có chút đỏ nói, . lại nói bổ sung:
- Mình mời cậu làm giáo viên, nhưng không phải dạy học, mà là làm thứ này.
Nói như vậy, mời Lý Lộ Từ đến nhà mình chắc không vấn đề gì, An Tri Thủy chưa từng mời một cậu bạn nào đến nhà cả, huống chi giờ nhà chỉ có mình cô ở, càng phải ý tứ hơn.
– Mình làm giáo viên , phí không hề rẻ đâu, đều là một tiếng hai trăm đấy.
, Lý Lộ Từ có chút không ngờ, An Tri Thủy không muốn để bạn học biết cô và hắn kết giao chặt chẽ nhưng lại đồng ý cho hắn đến nhà cô.
- Đừng có thu tiền của mình đấy, mình mời cậu ăn đay cay bỏng được chứ.
Chỉ số cảm xúc của An Tri Thủy chưa kém đến mức nghe không hiểu đó là một lời vui đùa, tuy nhiên cô phát hiện ra có một số việc có lần đầu tiên, lần thứ hai liền hoàn toàn không còn áp lực, . cũng như lần cùng nhau ăn bữa cơm này, chính mình không ngờ có thể chủ động phát ra lời mời chuẩn bị lần thứ hai.
- Có tiến bộ, mình còn tưởng rằng bạn sẽ đồng ý luôn.
- Mình không có ngốc vậy đâu?
An Tri Thủy có chút đắc ý.
- Thế để mình tiễn bạn về.
An Tri Thủy không nói phải về, nhưng Lý tử còn đang ở nhà, Lý Bán Trang và An Nam tú hai đứa ở nhà một mình trong một khoảng thời gian dài là điều Lý Lộ Từ không yên tâm.
An Tri Thủy đang bê đĩa, gật gật đầu, hình như đây là lần đầu tiên để một người bạn trai đưa về. Hai má An Tri Thủy có chút nóng lên, tuy nhiên ngẫm lại, nhất định là bởi vì lo lắng đĩa bị vỡ, cho nên mới phải để Lý Lộ Từ đưa mình về nhà, bởi vì xe công cộng sẽ phải chen chúc.
Sau đó An Tri Thủy lặng lẽ gửi tin nhắn, bảo lái xe lái xe đi khỏi.
Ở nơi này người ngồi xe riêng hiếm hơn người ngồi xe buýt nhiều, Lý Lộ Từ và An Tri Thủy lên loại xe buýt du lịch hai tầng, thật khó ngờ vẫn còn có chỗ ngồi.
Một lát sau , có ông lão lên, An Tri Thủy nhường chỗ ngồi cho ông lão.
- Mình giúp bạn cầm nhé .
Nhìn thấy An Tri Thủy bưng đĩa, vừa cẩn thận lại vừa lo lắng sợ hãi, Lý Lộ Từ giơ tay đón lấy đĩa.
Nhưng An Tri Thủy không đưa cho hắn.
, - Con trai thường rất sơ ý, cẩn thận va hỏng.
- Cái này do mình làm ra, nếu mình mà sơ ý liệu có thể làm ra vật như vậy sao?
Lý Lộ Từ không rõ cô ấy phán đoán thế nào.
- Mình đi qua căn tin hai lần, hai lần đều nhìn thấy cậu cầm bàn ăn đụng vào người khác!
Hóa ra là có liệu trước .
Lý Lộ Từ thầm kêu xui xẻo, An Tri Thủy rất ít khi đi căn tin, thế nào mà hai lần đều đúng lúc cô thấy được, hai lần đều là hắn và bạn cùng phòng sau khi thức đêm thì vội vàng lên lớp điểm danh dẫn đến hậu quả này.
. .
- Cậu… cậu…
An Tri Thủy ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Lý Lộ Từ, chớp chớp hai hàng mi dài, mắt nhìn từ trái qua phải, có chút dáng vẻ ngượng ngùng.
- Làm sao vậy?
Lý Lộ Từ lập tức hỏi, hắn không giống như lần trước lĩnh hội được ý đồ của cô. An Nam Tú như vậy, An Tri Thủy cũng như thế, các cô luôn nhìn yhawns bằng ánh mắt như vậy, như muốn người khác hiểu được ý nghĩ của mình vậy. Lý Lộ Từ cũng không phải giun đũa, người bình thường đều không theo kịp suy nghĩ cuả An Nam tú và An Tri Thủy, đương nhiên An Nam Tú gần nhất với nữ thần, người thường khó mà hiểu được, An Tri Thủy dễ hiểu hơn chút.
- Cậu… cậu làm như lần trước vậy, , vòng tay quanh mình.
. An Tri Thủy vẫn sợ đĩa và tổ chim rơi xuống đất.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn cô, cô gái trước mắt có tóc dài mượt, không xõa tung ra che khuất lưng như An Nam Tú, chỉ buộc đơn giản thả xuống sau lưng, Cô ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc Lý Lộ Từ rồi lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng kéo áo Lý Lộ Từ.
Xe buýt đi một chút lại dừng, lắc trái lại lắc phải, Lý Lộ Từ giang đôi vai ra, tựa như một tòa hải đăng sừng sững được xây ở đó vậy. An Tri Thủy thì giống như chiếc thuyền nhỏ, nấp sau hải đăng để tránh sóng biển. cô bê chiếc đĩa thật cẩn thận. nghe được cả hơi thở của hắn, cả cái hương vị đặc biệt của xe buýt , cùng với âm thanh nổ vang của đám động cơ máy móc, chợt thấy yên tĩnh đến lạ thường, thật đáng kinh ngạc, không vội vàng , không lo lắng, cũng không có nhiều những giao động tâm lí, cảm giác rất thoải mái , rất yên bình, dường như chỉ chú ý tới sự tồn tại của Lý Lộ Từ và chính mình, tất cả mọi thứ bên cạnh đều không lien quan gì đến cô.
- Tôi… Tôi đến trạm rồi… An Tri Thủy hốt hoảng nhìn thấy cửa hàng quen thuộc bên ngoài cửa, đột nhiên tỉnh lại.
- Nhà cậu không phải ở đây.
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu.
- Dù sao tuần sau mình cũng phải đến, sẽ biết nhà cậu ở đâu, đến bến gần nhà cậu thì xuống nhé.
– Cậu làm sao biết được nhà mình không ở nơi này?
An Tri Thủy cảm tấy rất kì lạ.
- Gần đây là khu buôn bán, phía sau những cửa hàng ven đường đều là những căn phòng tương đối cũ. nhà bạn sao lại ở đây được? Nếu như nhà bạn ở đây thì lấy đâu ra vườn, lấy đâu ra cái kho để chứa đồ điện cũ?
Lý Lộ Từ cũng không để ý nói.
- Không sao, tuy thường chơi với toàn thiên kim tiểu thư, tóm lại có chút áp lực , nhưng tôi cũng không có ý gì với lớp trưởng, lớp trưởng không phải lo tôi biết về gia cảnh của lớp trưởng., bởi vậy sẽ không sinh ra cảm giác cách biệt hay ý gì khác.
- Mình. . . mình. . .
An Tri Thủy không biết nói gì nữa, những suy nghĩ trong lòng cô đều bị Lý Lộ Từ nhìn thấu.
Thế là cả hai vẫn ngồi trên xe buýt, lại qua hai trạm nữa, cuối cùng cũng đến một khu biệt thự mới nổi ở Trung Hải .
- Mình ở một mình với Tiểu Miêu, còn có người hầu và trợ lý ở đây.
An Tri Thủy cúi đầu, có chút thái độ thành khẩn.
- Hôm nay mình sẽ không dẫn cậu vào, bởi vì đang có người, nói không chừng sẽ hiểu nhầm, tuần sau cậu cứ đến thẳng đây, rồi tôi sẽ ra cổng đón cậu nhé?
Lý Lộ Từ gật đầu, cảm giác gia đình An Tri Thủy cũng không hạnh phúc gì, đặc biệt là con gái càng khó mà chịu được sự cô độc. Thế mà cô ấy vẫn ở một mình cùng với một chú mèo trong ngôi biệt thự to như thế này.
Tuy nhiên so với toàn bộ Trung Hải thì đây chỉ là khu biệt thự vào hạng trung, nhưng đối với Lý Lộ Từ mà nói, xem ra đã quá lớn, nhất là chỉ có một mình. nếu không phải có bảo vệ từng khu như thế này làm cho người ta cảm thấy yên tâm thì chắc chắn so với khu nhà cũ mà anh em Lý Lộ Từ ở càng đáng sợ hơn.
Lý Lộ Từ chuẩn bị chia tay An Tri Thủy, bỗng nhiên một vật trắng to đùng chạy vọt ra, chạy thất tha thất thểu phía sau là một quý phụ trung niên.
- Tiểu Điềm Điềm… Tiểu Điềm Điềm. . . Đừng chạy.
An Tri Thủy tránh không kịp, bị người phụ nữ đó va cô ngã vào lòng Lý Lộ Từ, cái đĩa rơi xuống mặt đất, tổ chim cũng văng trên mặt đất. Theo như lời Lý Lộ Từ, quả nhiên là rất vững chắc, tổ chim lăn qua lăn lại trên mặt đất. chú chó của khách được gọi là tiểu Điềm Điềm vừa trông thấy liền hân hoan chạy lại, vồ lấy tổ chim ngã nhoài ra, bộ móng cào cào trên mặt đất, hai lần ba lần liền biến thành một đống trúc lộn xộn. còn rất nhiều đều bị nó cắn thành hai ba khúc.
Lý Lộ Từ ôm chặt An Tri Thủy, hai người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chú chó của khách được gọi là tiểu Điềm Điềm. Nó nghịch xong liền trở nên im lặng, nằm đó vươn chiếc lưỡi dài ra thở hổn hển và cũng không chạy như điên nữa, đôi mắt tròn to rất vui vẻ nhìn Lý Lộ Từ và An Tri Thủy
- Cái tổ chim của tôi.
An Tri Thủy cũng không để ý gì nữa , ghé vào trong lòng ngực Lý Lộ Từ khóc òa lên, ngay từ nhỏ cô đã rất hâm mộ những món quà thủ công mà những cô bé cậu bé tặng nhau. chính mình phải chờ đến đại học mới nhận được. mới chưa đầy hai tiếng, đã trở nên như vậy.