An Nam Tú trở về phòng mình để thay bộ đồ y tá ra, mặc chiếc váy ngủ màu xanh dương nhạt, trước ngựa có hai nửa quả táo.
Lý Lộ Từ thấy chiếc váy ngủ của cô rất buồn cười, bởi vì trái táo bị chém làm hai, một trái một phải vừa vặn ở chỗ phồng lên của bộ ngực… A, hạt táo chính giữa lõi quả táo không ngờ là màu hồng phấn.
Có điều cô không mặc váy ngủ để đi khắp nơi, chỉ mặc ở nhà thôi, Lý Lộ Từ cũng không nói gì cô.
Hắn đang đắm chìm trong cảm giác được làm siêu nhân, lúc mình vẫn còn là đứa con nít, rất tôn sùng người có siêu năng lực này, lúc mình bị ức hiếp, không đủ khả năng phản kháng, luôn mơ ước mình có được năng lực như vậy, có thể đè bẹp những người ức hiếp mình.
- Lý Lộ Từ, cảm thấy không tệ chứ, thật ra anh cũng có thể trở nên mạnh hơn.
An Nam Tú thấy vẻ mặt phần khởi của Lý Lộ Từ, giọng điệu khiêu khích nói.
- Là sinh mệnh thụ sẽ làm xương cốt tiến hóa, thành cứng cáp hơn chăng?
Thật ra bây giờ Lý Lộ Từ đã rất hài lòng, tuy nhiên lòng người là nơi không đáy, có thể mạnh thêm đương nhiên sẽ tốt hơn.
- Vậy đã là gì? Trở thành triệu hoán thú của tôi, anh có thể lựa chọn để biến thành một trong mười hai loài linh thú, muốn bay, lập tức bay cao hơn so với diều hâu; muốn chui xuống đất, đụng tới dung nham cũng không sợ; muốn lặn xuống nước, những loài thú ở dưới biển sâu cũng phải e dè anh ba phần. Quan trọng là bất cứ khi nào anh cũng có thể kết nối tâm linh với tôi, xin tôi giúp đỡ, tôi có thể cho phép anh thoát ly chiến đấu ngay lập tức, cũng có thể trong nháy mắt bước vào phạm vi chiến đấu của anh, hỗ trợ anh chiến đấu. Chỉ cần tôi không chết, anh cũng sẽ không chết!
An Nam Tú đưa một ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra:
- Tôi nắm giữ những loài thú biến thể mạnh nhất, ví dụ như Thảo thú có sức lực mạnh nhất, một chưởng nhẹ nhàng, có thể biến dãy phòng này của chúng ta thành tro tàn.
- Thú cỏ? Thú cỏ?
Thoạt nghe tên này rất đơn giản thô tục, Lý Lộ Từ không muốn mình trở thành quái thú, lắc đầu liên tục.
Không có hứng thú.
(* Chỗ này có lẽ tác giả chơi chữ, nhưng không dịch được)
Nói không chừng Superman là có thật, biến thành quái thú cũng chỉ có thể chờ bị người ta tiêu diệt.
Lập tức An Nam Tú mất đi hứng thú nói chuyện với Lý Lộ Từ, tức giận ôm hai tay trước ngực, xoay đầu qua không để ý đến hắn.
- Vì sao cô lại muốn tôi trở thành thú triệu tập của cô?
Lý Lộ Từ thấy kỳ lạ.
- Bởi vì chơi rất vui.
An Nam Tú lớn tiếng trả lời.
- Sao chơi vui được?
Lý Lộ Từ không nghĩ ra.
- Chơi vui ở điểm nào?
- Nếu tôi lấy khế ước lệnh anh làm việc, anh không có cách nào phản kháng. Tôi muốn anh lăn thì anh sẽ lăn, tôi muốn anh lấy những động vật nhỏ cho tôi chơi thì anh sẽ lấy cho tôi chơi, tôi muốn anh nhảy mười ngàn mét, chắc chắn anh không thể ngừng ở vạch chín ngàn chín trăm chín mươi chín mét. Tôi muốn anh từ nay về sau không gặp An Tri Thuỷ, anh nhìn thấy cô ấy sẽ chạy!
An Nam Tú rất chán ghét An Thủy Thuỷ, rất thích Lý Lộ Từ nghe lời.
Lý Lộ Từ không lạnh mà run, thật ra hôm nay ngoài việc hắn cảm kích An Nam Tú ra, tuy rằng cách xưng hô triệu tập thú như bị An Nam Tú thắng lợi nhục mạ trên đầu, nhưng làm người có ơn phải trả, bị cô làm nhục như vậy cũng không có gì, dù sao rõ ràng An Nam Tú không muốn xa rời hắn. An Nam Tú hơi đòi hỏi chút, thích làm nũng, hoặc là nói làm triệu tập thú không có hại, Lý Lộ Từ khẳng định như vậy.
Nhưng…
- Công chúa điện hạ, cô tha cho tôi nha. Chuyện này, chúng ta đừng nhắc nữa.
Lý Lộ Từ nắm đôi tay nhỏ của An Nam Tú, khóc đến chảy nước mũi, thiếu chút nữa mình đã phải hối hận cả đời.
An Nam Tú hừ một tiếng, hắn khóc giả vờ giả vịt, hơi nóng ở miệng và lỗ mũi đều phun trên tay cô, làm cho người ta thẹn thùng, vì thế cô đá Lý Lộ Từ, cuối cùng Lý Lộ Từ bế cô lên, nhìn cô tủm tỉm cười.
- Làm gì vậy? Không được bế tôi!
An Nam Tú vẫn cảm thấy muốn giãy giụa, nhưng lại lười nhúc nhích, như vậy thì rất mất mặt, bèn lấy ngón tay đâm ngay ngực hắn,cho rằng đó là sự phản kháng của mình.
- Tôi, không phải không thể phục tùng cô, cô thích Lý Lộ Từ không phải vì hắn là quan hầu phải nghe theo mệnh lệnh của cô, đúng không? Tuy nhiên, tôi thề, có một ngày Công chúa điện hạ An Nam Tú cần đến Lý Lộ Từ này, Lý Lộ Từ tuyệt đối không rời khỏi Công chúa điện hạ, sẽ chăm sóc cô vĩnh viễn, được không?
Lý Lộ Từ thật lòng thật dạ nói.
- Ai thèm thích anh? Đúng là người đáng ghét nhất trên đời này.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú hồng hồng, không chỉ vào ngực hắn, các ngón tay đan vào nhau, suy nghĩ một hồi, lại nghiêng đầu nhìn hắn:
- Anh thích tôi sao?
- Có thể nói là vậy.
Lý Lộ Từ kho han một tiếng, cảm thấy thừa nhận như vậy có chút ngại.
- Nói dối.
An Nam Tú trừng mắt nhìn hắn, cúi xuống đếm những ngón tay của mình, Lý Lộ Từ ngu ngốc, vốn không biết trong lúc kiểm tra, mình có thể nghe thấy tâm sự của hắn, rõ ràng hắn thích mình.
Vì thế An Nam Tú lại bắt đầu kiêu ngạo, Trưởng công chúa điện hạ của hoàng thất An Nam, thông minh xinh đẹp, dịu dàng lương thiện, tính tình nhân cách đều rất tốt, biết lễ nghi… Đương nhiên ai gặp đều yêu, rất được người ta thích… Tuy nhiên dân bản xứ thích hay không thích An Nam Tú, cô cũng không thèm để ý.
Cho dù là Lý Lộ Từ cũng không… Được rồi, có để ý, nhưng cũng chỉ một chút. An Nam Tú giơ móng tay cho mình xem, đúng, để ý đối với Lý Lộ Từ chỉ bằng chút xíu ấy thôi.
Mình không nói dối giống Lý Lộ Từ, vì thế An Nam Tú càng xem thường Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ thối, Lý Lộ Từ thấy ghét, còn là Lý Lộ Từ dối trá.
- Được rồi, tôi nói dối. Nhưng mà cô đừng giải thích là tôi không muốn làm thú triệu tập của cô cũng là dối trá, đó là lời thẳng thắn mười hai vạn phần, xuất phát từ trái tim chân thành.
Lý Lộ Từ buông An Nam Tú ra, nhảy nhảy trên mặt đất, cảm nhận lực nhảy của thân thể mình.
- Đúng rồi, quên hỏi cô, bây giờ cường độ của thân thể cô ra sao rồi?
- Tôi còn muốn uống sữa bò dài dài, anh nói đi?
An Nam Tú chán nản nói.
- Ha ha… Nếu cô làm cho tôi bất tử, tôi có thể ức hiếp cô hay không?
Lý Lộ Từ vẫn đang phấn khởi, lần này là cảm giác hưng phấn và sung sướng, chỉ có thể chia sẻ cùng An Nam Tú, tự nhiên muốn chơi đùa cùng An Nam Tú.
- Anh dám!
An Nam Tú không sợ hắn.
Lý Lộ Từ lại giơ tay vỗ vỗ vào mông An Nam Tú, không nặng, nhưng cũng gọi là sỉ nhục, giống như An Nam Tú cho hắn nếm đòn ra sao, hắn cũng phải làm cho cô như vậy.
- Lý Lộ Từ, anh muốn chết à!
An Nam Tú giận dữ, Lý Lộ Từ thối, hồi nãy còn nói là đối xử tốt với cô, đúng là không bằng thú triệu tập, An Nam Tú chắc chắn không tha, vốn sợ hắn tức giận, không ngờ hắn vẫn phạm sai lầm trước đây, An Nam Tú sẽ có lý do… Công chúa Tú làm việc, cần lý do sao, cũng rất ưu đãi Lý Lộ Từ rồi.
An Nam Tú sờ lấy đầu ngón tay, quần áo của Lý Lộ Từ bị đốt thành tro bụi.
- An Nam Tú, nếu cô nói sớm, tôi tự cởi còn không được sao!
Khi Lý Lộ Từ lựa chọn giữa quần áo và sự tôn nghiêm của con trai, quyết lựa chọn quần áo.
An Nam Tú không để ý đến hắn, trên tay cầm cây dao cạo sáng long lanh.
Chuẩn bị giải phẫu, Lý Lộ Từ sợ đến mức nói cũng không dám nói.
An Nam Tú bắt đầu ca hát, đắc ý hừ hừ, vừa liếc Lý Lộ Từ, nhìn sắc mặt thay đổi của hắn, vừa cao hứng, anh dám ức hiếp tôi.
Cô biết hôm nay Lý Lộ Từ rất vui, nhưng cô đã muốn sớm tiến hành cái nghiên cứu này, vừa đúng bắt lấy cơ hội.
Cô cầm sao cạo, cạo sạch lông.
Lý Lộ Từ cảm giác được cô làm gì, thầm tức giận trong lòng, sớm muộn phải cạo sạch cô ấy!
Sau đó cô lấy cây thước thẳng, thước cuộn, cái kìm, cây nhíp, nhiều loại công cụ, vừa đo đạc, vừa tính toán.
Có lúc cô lấy ngón tay đẩy lên đẩy xuống.
Nhưng cô quên, bởi không cần cách ly, lại không phải cô ghét Lý Lộ Từ, cho nên cô không mang găng tay.
Cô quên ngón tay của cô có tác dụng dịu dàng đến lạ thường.
Vì thế cô không thể nào đo chính xác được, căm tức nhìn Lý Lộ Từ:
- Sao nó có bộ dạng như vậy!
Động vật nhỏ vừa biến thành động vật lớn, còn may là cạo lông không tồi, không có gì đáng sợ, bằng không An Nam Tú nhất định sẽ sợ.
- Cô đừng làm nữa!
Lý Lộ Từ chịu không nổi, hắn là một người đàn ông trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.
An Nam Tú mặc kệ, sau đó rất nhiều thứ bay đến khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú.
(*Chống chỉ định trẻ con dưới 18 tuổi và bà bầu)
- A!
An Nam Tú ngạc nhiên kêu một tiếng, liên tục nâng chân đạp mạnh lên.
- Nó, nó… Không ngờ nó giống như con rắn phun độc của tôi! Để tôi giẫm lên nó thử!