Nói ra một kinh nghiệm, đó là đừng có nhìn cái bộ dạng đó của cô ấy, cô ấy có một vạn phương pháp để bóp chết các cậu.
Lý Lộ Từ nói nghiêm trọng một chút, bằng không những người này sẽ không nhớ ở trong lòng.
Mặc dù Lý Lộ Từ nói khủng bố như vậy, nhưng mọi người cũng chỉ nhiều thêm một chút cảnh giác mà thôi, sẽ không có ai thật sự sợ hãi một cái cô bé.
- Có muốn gọi An Tri Thủy hay không?
Tần Nam đụng Lý Lộ Từ, rồi chỉ chỉ An Tri Thủy đang ở phía sau.
- Không cần.
Đây tuyệt đối là một đề nghị không hay, đối với An Nam Tú thì không có cách nào dễ dàng tha thứ cho việc xâm chiếm và khiêu khích của An Tri Thủy, còn những người khác sẽ trở thành cá trong chậu.
- Thật sự là cãi nhau rồi.
Mấy người đều gật đầu đồng ý.
Để bác bỏ quan điểm của bọn hắn, đến tiết thứ hai thì Lý Lộ Từ liền chủ động ngồi ở bên cạnh An Tri Thủy.
- Vừa rồi bọn cậu đang nói chuyện gì vậy?
An Tri Thủy cúi đầu, trải qua một tiết học để điều chỉnh, hơn nữa Lý Lộ Từ lại tới ngồi làm cho cô có cảm giác an tâm quen thuộc, cô không còn khẩn trương nữa.
Đột nhiên cô nghĩ, có phải mình và Lý Lộ Từ có một loại cảm giác ở cùng một chỗ, nếu như ở bên ngoài nhìn thấy, thì quan hệ giữa mình và Lý Lộ Từ có phải giống như những gì mình đã suy nghĩ hay không? Giống như mới vừa rồi mình và Lý Lộ Từ không có ngồi với nhau, thì tâm tình lúc đó khác với tâm tình lúc này.
- Bọn họ tự tìm đường chết, muốn đến nhà của mình chơi, hi vọng bọn họ sẽ không cố gắng khiêu chiến với An Nam Tú.
Thực ra Lý Lộ Từ vẫn còn đau đầu, những điều kiên kị của An Nam Tú còn nhiều lắm, ngay cả hắn cũng không được xúc phạm, huống chi là người không quen với An Nam Tú.
An Tri Thủy lại nở nụ cười.
- Mình ủng hộ Tú công chúa, nếu như bọn họ dám khiêu khích Tú công chúa thì cho bọn họ lĩnh giáo một chút.
An Tri Thủy đã được lĩnh giáo rồi, bây giờ thời điểm cô ngâm suối nước nóng đều có bóng ma trong lòng, luôn dè dặt cẩn thận khi đẩy phòng suối nước nóng ra ngoài, sợ bên trong có lông lá, con vật nhỏ bị ướt sũng trừng mắt nhìn cô.
- Cậu có đi không?
Lý Lộ Từ vẫn mời An Tri Thủy.
- Không đi.
An Tri Thủy liên tục lắc đầu, cô nhìn thấy mấy người bạn của Lý Lộ Từ thì đã đau đầu, nói gì đến chuyện chạy đến nhà hắn rồi cùng bọn họ chơi đùa, cô cũng không muốn bị khi dễ ở khắp nơi, bọn họ, còn có An Nam Tú, đến lúc đó cô chỉ có thể trốn vào trong phòng của Lý Bán Trang.
Lý Lộ Từ cười cười, hạ giọng nói.
- Hay là hai người chúng ta ở một chỗ chơi với nhau, không dẫn bọn hắn theo.
An Tri Thủy viết lung tung ở trong bài, trong hai người chỉ cần đối phương vui thì người còn lại cũng sẽ vui theo, ở cùng một chỗ với nhau, dù việc gì cũng không làm, nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Thứ sáu, Lý Lộ Từ nói một tiếng với An Nam Tú, mặc dù An Nam Tú có chút không vui, nhưng cũng không nói gì thêm, Lý Bán Trang còn phải đi học nên không có ý kiến, cuộc thi chuyên nghiệp cũng đã xong, cho dù cô áp chế trình độ của mình xuống, thì vẫn lấy được danh hiệu thứ nhất trong cuộc thi chuyên nghiệp hệ sáng tác của học viện âm nhạc Trung Hải.
Chỉ còn lại cuộc thi văn hóa, Lý Bán Trang thi đậu học viện âm nhạc Trung Hải là chuyện dĩ nhiên, nhưng đọc sách nhiều năm như vậy, trong đầu đã sớm xuất hiện ý nghĩ muốn tung hết sức để đánh cuộc một lần, mặc dù Lý Bán Trang cảm thấy An Nam Tú đi thi đại học thì việc lấy giải thủ khoa không có vấn đề gì, nhưng cô cũng không muốn bị An Nam Tú dứt bỏ quá xa, dù sao cô mới là kiêu ngạo của anh hai, bất kể như thế nào thì cô cũng sẽ kết thúc bằng sự cố gắng lớn nhất của mình, không phụ lòng chờ mong của anh hai.
An Nam Tú còn đang tập viết chữ, Trung Anh văn đều được luyện tập, nhưng tiến bộ về Trung văn của cô thì càng nhanh hơn, nói chung thì cô rất thích viết Anh văn vừa nhanh lại lộn xộn, mặc kệ người khác nhìn vào có hiểu hay không.
Về phần học tập những môn khác thì An Nam Tú cũng không có để ý, thậm chí cô còn không cần học tập, vì để chắc chắn trong cuộc thi tốt nghiệp trung học nên cô sẽ dùng phương pháp đặc biệt lưu lại một lần nội dung ở trong đầu là được.
Sáng sớm thứ bảy, Lý Lộ Từ vừa mới thức dậy liền có tiếng đập cửa vang lên, Lý Lộ Từ biết là bọn Mã Đức Lý đã đến, có chút sợ hãi than cho bọn họ lại có thể dậy sớm như vậy, hay là trước tiên đi thông báo cho An Nam Tú.
- Tinh thần của các cậu thật tốt, suốt đêm ngay cả ngủ cũng không yên sao?
Lý Lộ Từ ngáp nói.
Bốn người đem theo rất nhiều đồ đến đây.
- Các cậu mua cái gì?
Lý Lộ Từ không cần mua đồ ăn.
- Thịt dê cuốn, thịt lợn, thịt bò... Đồ uống, bia, đậu phộng, khoai tây chiên, đậu hũ khô, cái gì cũng có... Chúng tôi quyết định xa xỉ một lần cho thật đã.
Mỗi người đều cầm theo túi lớn túi nhỏ.
Lý Lộ Từ càng thêm bội phục bọn họ, rõ ràng đã đi dạo hết siêu thị, sau đó tiếp nhận mọi thứbỏ mấy thứ thịt thà gì đó vào tủ lạnh phòng bếp.
Sau khi mấy người đi vào thì đồng loạt ngây ngẩn cả người, sau đó bắt đầu sợ hãi than.
- Cái TV này thật là lớn, TV LED 3D siêu mỏng với tính năng inte...
- Xem này, xem này.... Máy giặt quần áo Casarte, cái này khoảng vài vạn đó...
- Tủ lạnh lớn như vậy, quá mát đi.
Lý Lộ Từ cũng không ngờ tới chuyện này.
- Lý Lộ Từ, chúng tôi đều bị cậu gạt, hóa ra cậu chính là một tên công tử nhà giàu, gia tộc rèn luyện cậu sao, chờ đến khi cậu kế thừa gia sản thì công việc của bọn tôi đã bê bết rồi.
Liễu Tử Việt nở nụ cười, bộ dạng thật cao hứng.
- Đây là chủ cho thuê nhà để lại.
Lý Lộ Từ sẽ không nói là An Tri Thủy tiện nghi bán cho, không muốn cho người khác cảm thấy hắn chiếm tiện nghi của An Tri Thủy, nhưng khẳng định là An Tri Thủy sẽ không muốn để cho bọn họ biết cô đã giúp Lý Lộ Từ.
- Chủ cho thuê nhà tốt như vậy sao, có thân thích gì không?
Đoàn người lại ríu rít cảm thán, đi thăm bốn phía, thấy Lý Lộ Từ tiếp đãi ở trong phòng khách, biết rõ hai cái gian phòng còn lại là khuê phòng của con gái, nên không có đi nhìn lung tung.
- Lý Lộ Từ, cậu là cái đồ trứng thôi!
Tôn Ngạn Thanh rất ngay thẳng chửi ầm lên với Lý Lộ Từ, kích động chỉ vào máy vi tính Apple bị hư của Lý Lộ Từ.
Đi tới nhìn, đó là MBP của An Nam Tú, là laptop Apple mấy vạn, ngày đó Lý Lộ Từ cho cô xem sự tình nghiêm túc biến thái ở trên màn ảnh nhỏ, lúc đó là dùng cái này, sau đó An Nam Tú đỏ mặt liền không chút do dự mà phá hủy cái MBP xui xẻo.
(*MBP: Macbook Pro)
- Cái này là do An Nam Tú làm hư. Đây là hậu quả khi cô ấy tức giận, nhưng cái này còn được tính là bình thường, tôi nhớ sau khi cô ấy đập nát cái này thì không có tới tìm tôi tính sổ... Nếu như cô ấy làm trực tiếp đối với người khác, lúc đó các cậu có thể tưởng tượng ra được...
Lý Lộ Từ buông tay.
Bởi vì mọi người hâm mộ đố kị khi thi thể thần vật nằm ở đây, sự kính sợ của mọi người đối với An Nam Tú tăng lên một cái độ cao mới.
Năm người tập trung trong phòng khách gây ra tiếng động ầm ĩ, Lý Bán Trang chạy bộ lúc sáng sớm đã quay về, cô đã biết bọn họ đến đây, lần trước đã gặp mặt ở đại hội thể dục thể thao, nên Lý Bán Trang gọi tên của từng người.
Mấy người đều có chút được yêu mến mà sợ, Tần Nam nhỏ giọng nói với Lý Lộ Từ.
- Em gái của cậu so với An Nam Tú thì đáng yêu hơn nhiều?
Lý Lộ Từ cười cười không nói lời nào, Lý Tử chỉ đáng yêu một cách chân thật với anh hai, còn những người khác nếu cho rằng khuôn mặt đơn thuần dịu dàng của cô là đáng yêu thì chỉ biết chờ bị chôn vùi mà hỗ trợ kiếm tiền cho cô.
- Mấy anh, chơi vui vẻ, em đi trước, chờ buổi tối quay về rồi ăn cơm với các anh.
Lý Bán Trang trở về phòng thay đổi quần áo thể thao, mặc đồng phục Phố Cao chuẩn bị tới trường, thấy người hơi nhiều, cũng không có cùng mọi người ăn cơm.
Lý Bán Trang mặc chính là váy mùa đông Phố Cao, tất vải màu đen bao lấy hai chân thon dài, cho dù đi giày thể thao đáy bằng, cũng có thể làm cho cẳng chân nhỏ nhắn bảo trì được góc độ cân xứng, đồng phục của nữ sinh cấp ba càng lộ ra một loại câu dẫn xâm nhập linh hồn có tác dụng quyến rũ người khác.
Nghĩ đến Lý Lộ Từ có em gái như vậy, ngay cả Mã Đức Lý đang tiến công chiếm đóng Mai Hoa cũng đố kị mà nhìn Lý Lộ Từ, nhưng những suy nghĩ này chỉ xuất hiện khi ánh mắt nhìn thấy bóng lưng cao gầy của Lý Bán Trang biến mất ở ngoài cửa.
- Lý Lộ Từ, cậu giấu em gái suốt hai năm bây giờ mới để cho chúng tôi nhìn thấy, có dụng ý gì đây?
Liễu Tử Việt bóp cổ Lý Lộ Từ.
- Rõ ràng cậu đã chứng minh rồi, Lý Lộ Từ là làm như vậy đó.
Mã Đức Lý vẫn là cảm thấy nên làm một nam nhân toàn tâm toàn ý, không nên ảo tưởng.
- Lần trước tôi cũng không có gọi cậu là anh rể.
Tần Nam bắt đầu nhớ lại cảm giác động lòng khi mới gặp Lý Bán Trang.
- TV lớn như vậy, nói chung có cảm giác hơi thiếu chút gì đó.
Tôn Ngạn Thanh là nam nhân bình thường, hắn càng quan tâm đến trò chơi hơn.
Năm người đứng trong phòng khách nhìn chăm chú cái TV chiếm một nửa mặt tường.
- Thiếu một đài 360.
(*Máy game Xbox 360)
- Thiếu một cái PS3.
- WII không tệ.
- Vẫn là 360, có cảm giác tốt hơn so với PS3, hơn nữa rất tiện nghi với việc phá giải bản gốc, làm inte đối chiến cũng không tệ, mua một hai cái trò chơi gốc cũng rất hứng thú, có thể chơi với thời gian rất lâu.
Tôn Ngạn Thanh ngẫm nghĩ một chút, có chút kích động nói.
- Không bằng chúng ta kiếm tiền mua một cái máy 360, như vậy không làm gì mà có thể liên kết với máy móc nơi này.
- TV lớn như vậy thì không thể lãng phí!
Không lấy ra chơi trò chơi thì quá xấu hổ, trách nhiệm xem phim kịch truyền hình đương nhiên là giao cho máy tính, Mã Đức Lý đồng ý.
Tần Nam và Liễu Tử Việt cũng đồng ý.
- Các cậu bạc bàn xong chưa?
Lý Lộ Từ gọn gàng dứt khoát.
- Tôi cũng không hy vọng các cậu thường xuyên đến đây.
- Mua trò chơi và máy móc, hai ngàn năm vậy là đủ rồi, năm người vừa vặn mỗi người năm trăm... Hiện tại Lý Lộ Từ đang giàu có, đưa ra năm trăm khẳng định là không có vấn đề.
Tôn Ngạn Thanh bắt đầu tính toán.
Lý Lộ Từ không có vấn đề, chỉ có thể là bọn hắn có vấn đề, bởi vì hiện tại đã gần cuối tháng, tiền trong túi quần mọi người cũng không nhiều, năm trăm sao? Ngược lại là năm mươi còn có thể lấy ra.
Nhìn thấy nguyên một đám mặt mày nhăn nhó, bộ dạng xem tv trông mà thèm, Lý Lộ Từ không chịu được.
- Tôi giúp các cậu đưa ra trước... Nhưng mà TV cùng sân bãi thì tôi đưa ra, còn tiền thì không có, để bốn người các cậu xuất tiền đi! Tháng sau tranh thủ thời gian mà đưa cho tôi!
- Lý Lộ Từ, cậu thật sự là huynh đệ sắt!
Tôn Ngạn Thanh kích động không thôi, nắm chặt hai nắm tay.
- Tôi học An Tri Thủy nắm tay cho cậu xem!
- Đừng làm tôi ghê tởm.
Toàn thân Lý Lộ Từ đều nổi lên da gà, may mắn là An Tri Thủy không có tới, mấy người này chế nhạo An Tri Thủy cũng đã thành bản năng.
Mọi người bàn bạc xong xui, Lý Lộ Từ trước tiên đưa tiền, sau đó phái ra Tần Nam và Liễu Tử Việt nhanh chóng đi mua máy móc và trò chơi, hôm nay liền tập trung tinh thần chơi trò chơi.
Cả ngày sống phóng túng, nghĩ lại mà sảng khoái, một ngày không tốt lành sắp bắt đầu, Tần Nam và Liễu Tử Việt đã rời đi, An Nam Tú mở cửa phòng ra, cô cầm theo con kiến Đại Phách Vương Long chậm rãi từ từ đi qua phòng khách, hoàn toàn không có ý muốn liếc nhìn người khác, vào trong phòng tắm rửa mặt đánh răng xong, nói với Lý Lộ Từ:
- Đưa bữa sáng vào phòng, giữa trưa tôi không có ăn cơm với bọn họ, một mình anh chuẩn bị tốt cho tôi.
Nói xong An Nam Tú liền đi vào phòng.
Còn lại Mã Đức Lý và Tôn Ngạn Thanh đều đồng tình nhìn Lý Lộ Từ, làm chuyện tốt thu lưu cô bé, sao cảm giác hắn như biến thành một người hầu, giọng nói của An Nam Tú vẫn là như vậy sao? Thái độ ở vị trí cao, đột nhiên làm cho Mã Đức Lý và Tôn Ngạn Thanh hiểu rõ vì sao Lý Lộ Từ lại có thể chấp nhận An Tri Thủy, so với thái độ không coi ai ra gì của cô bé ngạo mạn này, thì An Tri Thủy quả thực là hòa ái dễ gần hơn.
Trưởng lớp, chúng tôi hiểu lầm cậu rồi, Mã Đức Lý và Tôn Ngạn Thanh áy náy không thôi, quyết định từ nay về sau sẽ không lấy An Tri Thủy ra mà cười đùa.