Tiểu Điềm điềm trông thấy cô chị xinh đẹp đang khóc liền cúi thấp đầu xuống, cắn một thanh trúc nhai tóp tép, nhìn trái rồi lại phải,sau đó nghiêng nghiêng đầu nhìn An Tri Thủy.
Nhìn thấy những thanh trúc kia An Tri Thủy càng khóc to hơn, hai tay không còn sức khoác lên vai của Lý Lộ Từ, cả người cô dựa vào lòng ngực hắn, dáng vẻ thương tâm như vừa nghe thấy tin dữ vậy.
Lý Lộ Từ đâu có gặp trường hơp như vậy. Lúc còn nhỏ, em gái cũng bị bắt nạt và thường khóc kinh thiên động địa lên trên lòng ngực hắn, nhưng em gái là em gái, lại còn là khi nhỏ, trước mắt là cô gái xinh đẹp làm say đắm lòng người An Tri Thủy, thân thể ấm áp nhào vào lòng Lý Lộ Từ, cô làm kích thích bả vai hắn với dáng vẻ dịu dàng, khiến đôi tay của Lý Lộ Từ không kìm được và ôm chặt lấy cô,cái eo bé nhỏ của cô đang nằm trong lòng bàn tay hắn, dường như muốn làm tan chảy cánh tay hắn vậy.
Lý Lộ Từ không biết là cảm giác kì lạ gì, chỉ biết rằng được ôm cô ấy là một điều hạnh phúc.
Không phải là thứ tình yêu trong nháy mắt, càng không phải thứ tình cảm bùng nổ trong phút chốc, chỉ là một chàng trai cảm nhận được sự là mê hoặc khó lòng chống cự được từ một cô gái.
- Đừng khóc nữa, hỏng rồi mìnhmình làm tặng cậucậu một cái là được mà.
Lý Lộ Từ rốt cục cũng không quen, bờ vai đang đỡ An Tri Thủy như muốn rơi ra.
An Tri Thủy căn bản không ưng, nước mắt rơi lã chã.
- Không cần,mình muốn cái này cơ!
Lý Lộ Từ đành phải vỗ bả vai cô, không còn cách nào nói:
- Được rồi,vậy là cái này.
Quý bà trung niên cuối cùng cũng chạy lại dắt chó đi, đeo lại vòng cổ cho chó, nhìn thấy An Tri Thủy khóc như vậy, vội vàng xin lỗi:
- Rất xin lỗi, thựa sự xin lỗi, con chó này bình thường được chiều quá, mình đền cô vậy.
- Bác đền thế nào….bác có thể biến nó trở lại như cũ không?
Cuối cùng An Tri Thủy cảm thấy nhào vào lòng Lý Lộ Từ khóc thật chẳng ra sao, hơn nữa đây lại là nhà mình, rất nhiều người đều quen biết cô, buông Lý Lộ Từ ra nhìn người phụ nữ trung niên nói.
- Việc này có chút khó khăn đấy, ban nay bác cũng nhìn thấy, cái đồ chơi đó cũng tinh sảo lắm, bác cũng không biết làm, càng không thể biến lại được.
Người phụ nữ trung niên bị đôi mắt ứ nước của An Tri Thủy nhìn trừng trừng cũng cảm thấy áp lực như mình vừa làm một chuyện ghê gớm nào đó.
- Thế… thế làm thế nào?
An Tri Thủy lại càng thương tâm khóc òa lên, muốn nhào vào lòng vào Lý Lộ Từ.
- Không sao…không sao, một lát nữa cháu sẽ làm cho cô ấy một cái.
Người phụ nữ trung niên đó đã xin lỗi rồi, thái độ cũng rất thành khẩn, với cái tính cách ưa mềm mỏng của vào Lý Lộ Từ, tất nhiên cũng không tính toán lắm trong việc này rồi.
- Thật sự rất xin lỗi.
Người phụ nữ trung niên bạt tai chú chó, đầu nó vừa tránh qua trái qua phải, hãy còn cắn một cây trúc ở miệng, làm cái bộ dạng chêu tức An Tri Thủy.
- Hôm nay cũng không làm được thì có tác dụng gì..cháu muốn bây giờ cơ…
An Tri Thủy thật sự rất thích món quà mà cô nhận được, luôn luôn là những cái túi đồ hiệu hay dây chuyền sang trọng, thỉnh thoảng cũng có một số đồ thủ công thì cũng chẳng phải do chính tay người tặng làm ra. Từ bé cô đã rất ngưỡng mộ những món quà mà những đứa trẻ con tặng nhau, khi còn học giờ thủ công ở trường mẫu giáo, chỉ có cô là làm xấu nhất đến nỗi không ai muốn đổi sản phẩm với cô cả. Lúc lên tiểu học các bạn lưu hành mốt tự làm túi tiền, An Tri Thủy lấy cái túi tiền Louis Vuitton mà ba mua về từ Paris ra giỡ tung và lật lại khâu khâu vá vá mang đến lớp khoe với các bạn, kết quả bị cô giáo phát hiện, phê bình cô bé lãng phí. Đến năm cấp hai mọi người không còn lưu hành đồ tự làm nữa, cảm thấy lỗi thời quá rồi, nhưng An Tri Thủy không cảm thấy thế, cô ấy chưa bao giờ nhận được món quà nào mà người khác tự tay làm cả, chỉ là rất muốn nhận được.
Đây là món quà thủ công mà cô trông đợi từ khi còn bé, cuối cùng cũng được tặng, trong lòng An Tri Thủy rất vui mừng đến mức cô muốn hát, nhưng giờ đã biến thành một đống trúc vụn, làm sao mà cô không buồn cho được.
Trẻ con đều thế, nếu mà muốn cái gì thì phải đòi bằng được, nếu mà không được ngay thì mọi lời hứa và chờ mong đều trở nên tồi tệ nhất đối với chúng, chẳng có chút tác dụng gì, An Tri Thủy lúc này cũng như vậy.
Thật không hổ danh là lớp trưởng lớp tiểu học, Lý Lộ Từ thật sự bất đắc dĩ, những biểu hiện của An Tri Thủy ở trường học vốn không được coi là trưởng thành lắm , Lý Lộ Từ càng không ngờ rằng về nhà cô càng nghiêm trọng hơn.
Lý Lộ Từ cho rằng An Tri Thủy tương lai thích hợp nhất là làm giáo viên mầm non hoặc giáo viên tiểu học. Bây giờ học sinh cấp hai cô cũng không dạy nổi.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy An Tri Thủy vẫn đang khóc, cũng rất khó xử, ngượng ngùng bỏ đi, nhìn An Tri Thủy và bỗng nhiên nói:
- Bác trông cháu quen quen, cháu có phải ở số 18, nhà cháu có một chú chó Saint-Bernard đúng không?
- Tên nó là tiểu miêu.
An Tri Thủy lau nước mắt,gật gật đầu trông thật đang thương
- Tiểu Miêu nhà cháu thường chơi cùng với Điềm Điềm nhà bác, Tiểu Miêu rất ngoan, bác thấy mỗi khi cô giúp việc nhà cháu dắt nó, nó thường ngoảnh đầu lại nhìn, khi được sự cho phép mới chạy đến với Điềm Điềm, không giống với Điềm Điềm cứ vui vẻ cái lại chạy như điên, bác lúc nào cũng phải buồn phiền.
Người phụ nữ trung niên bắt đầu tâm sự với An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ cười cười, xem ra không có gì vấn đề gì rồi, An Tri Thủy chắc chắn rơi vào cái bẫy này rồi, chỉ có điều một con chó làm sao lại có tên là Tiểu Miêu.
An Tri Thủy có vẻ hơi ngại nếu tiếp tục khóc loạn, vừa bắt đầu nức nở lau nước mắt, vừa cười miễn cưỡng và nói chuyện cùng người phụ nữ trung niên về những chú chó. Một lúc sau người phụ nữ trung niên hẹn với cô một lúc nào đó sẽ cùng dắt chó đến tham gia tiệc, An Tri Thủy tự nhiên không còn giằng co việc cái tổ chim nữa, lại còn vẫy tay chào ngươi phụ nữ đó.
- Cậu thật dễ nói truyện.
Lý Lộ Từ đã gặp nhiều kiểu được lý không tha người, hễ nắm được bím tóc liền kéo cả đầu người khác xuống. Thực ra người phụ nữ trung niên đó tố chất cũng không tồi, những người ở tuổi này có chút tiền chút quyền đều rất huyênh hoang. Đừng nói đến con chó của mình cắn nát mất một tác phẩm thủ công, có cắn chết người đi nữa thậm chí còn lười nhận lỗi nữa chứ.
Tuy nhiên Lý Lộ Từ cũng biết, không chừng nguyên nhân do An Tri Thủy là người sống ở đây, người phụ nữ trung niên đó không chắc mình có thể đè đầu người ta không, nhiều lúc nhiều người đều lựa theo người khác nói gì, làm gì mà hùa theo.
- Xin lỗi nhé.
An Tri Thủy vẫn không được vui vẻ cho lắm, mặt vẫn hơi đỏ, vừa nãy không ngờ tự mình nhào vào lòng Lý Lộ Từ, hơn nữa việc mình khóc nhè đều bị hắn thấy được.
- Xin lỗi mình làm gì, cậu cũng không phải cố ý mà, hơn nữa cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, mình làm một cái cũng không tốn gì.
Lý Lộ Từ không thèm để ý, thông thường người ta khi nhìn thấy món qùa mình làm tặng người khác lập tức bị hỏng luôn, trong lòng nhất định cảm thấy không vui.
An Tri Thủy
- Vậy cậu từ từ… mình vào một chút liền đi ra.
An Tri Thủy nói xong liền chạy vào.
Lý Lộ Từ đứng chờ ở vọng gác của bảo vệ đọc tin tức trên màn hình điện tử.
- Bạn gái à?
Người bảo vệ lên tiếng với Lý Lộ Từ.
- Bạn học.
Lý Lộ Từ cười nói.
– Vậy thì còn phải cố gắng nhiều rồi.
Người bảo vệ cũng cười.
Lý Lộ Từ không nói gì thêm, chỉ cười cười.
- Đừng tưởng những người sống trong biệt thự này đều có danh tiếng, đứng trước cửa nhà cô gái đó, chẳng là gì cả.
Người bảo vệ thấy Lý Lộ Từ không tiếp lời, vẫn như tự mình nói tự mình nghe vỗ vào vai hắn:
- Theo đuổi, vậy không phải là phấn đấu mười hai mươi năm, mà là đến một trăm năm cũng không đuổi kịp!
- Bạn bình thường thôi, chú nghĩ linh tinh rồi.
Lý Lộ Từ giải thích. Hắn cũng không phải là kẻ lõi đời trong xã hội, cho dù trải nghiệm có vẻ nhiều hơn so với những bạn cùng trang lứa, cũng nhìn quen rồi nhân tình thế thái, biết rõ về cái xã hội này thối nát như thế nào, nhưng hắn vẫn có một trái tim trẻ trung, tự tôn , tự lập, tự cường. Hắn không muốn người khác cho rằng hắn tiếp xúc với An Tri Thủy vì gia đình cô giàu có.
Người bảo vệ không nói gì, lắc lắc đầu bỏ đi, tuy mình không phải là người có tiền, nhưng so với kẻ khoe khoang mình biết chuyện những kẻ giau có cảm giác vẫn tốt hơn, đáng tiếc cậu thanh niên này không có nhã hứng vối việc này.
Không lâu sau, An Tri Thủy chạy ra, dắt theo chú chó Saint-Bernard chạy ra, cái hình thể đồ sộ đó, mỗi lần nó chạy nhanh lại khiến An Tri ThủyLý Lộ Từ hoảng sợ, có điều vẫn còn tốt chán. Tính cách của Saint-Bernard rất ngoan giống như một chú mèo vậy, chạy đến trước Lý Lộ Từ liền nằm úp sấp xuống, im lặng không nhúc nhích.
- Nó tên là Tiểu Miêu.
An Tri Thủy giới thiệu cho Lý Lộ Từ, má có chút ửng đỏ
- Ba mình và dì Đường ăn cơm về rồi mình nói với bọn họ dắt tiểu miêu đi vệ sinh,và phải về sớm.
- Tiểu Miêu, mình thấy nên gọi tiểu hổ còn được, cái đầu to gê gớm.
Saint-Bernard thật đúng là khó coi,có điều có lẽ đám con gái đều thích những chú chó uy mãnh như vậy, đủ để mang lại cho người ta cảm giác an toàn, đặc biệt là An Tri Thủy thường ở một mình, Lý Lộ Từ tính toán một chút, chú chó này phải nặng đến hơn trăm cân , còn nặng hơn so với An Tri Thủy.
- Không nên nói như thế, nó là con gái đấy, nó sẽ xấu hổ.
An Tri Thủy nói nhỏ, rồi lấy ra một thứ.
- Này, tặng cậu.
Là một chiếc đồng hồ,Lý Lộ Từ giật mình, Lange, tuy không được bọc bởi hộp xa hoa tinh tế, nhưng An Tri Thủy hiển nhiên sẽ không cố ý chạy về lấy một chiếc đồng hồ giả tặng cậu.
- Cái này đắt giá quá.
Lý Lộ Từ có thể nhận thứ này không, chiếc đồng hồ như thế này mỗi lần đi bảo hành phải cần đến tiền vạn, phải gửi đến nơi sản xuất để tháo lắp vệ sinh, đâu có phù hợp với ngườii bình thường mang nó.
- Cậu thường xuyên đi học muộn. Có chiếc đồng hồ này, sẽ nhắc nhở cậu không đi học muộn. Mình cũng chỉ vì nguyên nhân này mới tặng cậu đồng hồ thôi.
An Tri Thủy cho rằng lí do này rất đầy đủ.
- Mình có đồng hồ rồi.
Lý Lộ Từ không có thói quen đeo đồng hồ, một học sinh như hắn lại còn thường xuyên chạy đi chạy lại, đeo chiếc đòng hồ như thế này không phù hợp chút nào, gặp phải kẻ ác hoặc đứa biết hàng, có khả năng là sẽ bị chặt đứt tay và cướp mất đồ.
- Vì sao những đồ mình tặng đều chẳng có ai nhận cả.
An Tri Thủy nhìn thái độ kiên quyết của Lý Lộ Từ, âm thanh có chút nức nở.
- Có phải lúc nãy cậu trông thấy mình khóc, thấy mình thật vô dụng, cho nên xem thường mình, không muốn làm cậu với mình?
- Đâu có, con gái khóc không có nghĩa là vô dụng, huống hồ cậu ưu tú như vậy…trừ một số nhân tố,An Tri Thủy rất ưu tú, thành tích tốt, xinh đẹp, gia cảnh không tồi, có giáo dục, gia giáo, đương nhiên là xuất sắc rồi.
Lý Lộ Từ vội vàng dỗ cô, biết rõ lớp trưởng học sinh tiểu học lộ cái mặt ngây thơ trước mặt hắn,thực tâm hắn đang rối rắm đến buồn bực.
- Tất nhiên là mình muốn làm bạn với cậu rồi, thế nhưng làm cậu không nhất thiết phải tặng quà đắt tiền như vậy.
- Cậu là người mình quyết tâm muốn làm bạn,tất nhiên muốn lấy món quà quý giá dể làm kỷ niệm.
An Tri Thủy mặt hơi đỏ, trước kia đều là người khác không muốn làm bạn với mình, không biết Lý Lộ Từ có như thế không, An Tri Thủy trong lòng thiếu tự tin, cảm giác mình đã cố lấy dũng khí lớn nhất làm bạn với Lý Lộ Từ, nếu hắn từ chối, mình sẽ buồn chết mất, sau này không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.
- Đồ ngốc.
Nhìn thấy vẻ trẻ con ngoéo tay một trăm năm không thay đổi của cô, Lý Lộ Từ chợt nhớ đến cô em gái khi còn nhỏ, trong long dâng trào một cảm giác thật dịu dàng, nắm lấy tay cô, nhét trả cô ấy chiếc đồng hồ.
- Cậu thấy đấy, tổ chim mình tặng cậu lúc nãy chỉ là một nắm trúc mà thôi, rất đơn giản, không phải là cậu rất thích sao? Nếu đã như vậy, tại sao cậu nhất định phải tặng mình món quà đắt tiền đến vậy?
- Mình chẳng biết làm gì cả, mình chỉ biết lấy tiền mua quà, mình cũng chẳng biết làm ví tiền, cũng không biết làm món đồ thủ công nào khác, cái gì cũng không biết.
An Tri Thủy lại bắt đầu khóc tức tưởi.
vạn nhất mình tặng cậu món đồ quá tồi, cậu không thích thì làm thế nào, không làm bạn với mình thì làm thế nào?
- Vậy được thôi, mình hỏi cậu , cậu cho rằng chúng mình bắt đầu làm bạn, cậu nhất định muốn tặng mình món quà mà cậu cho rằng quý trọng mới được phải không?
Lý Lộ Từ kéo tay cô , ngồi xuống hành lang của cái đình tiêu khu bên cạnh, Tiểu Miêu cũng đi theo, cũng nhảy lên, thân hình đồ sộ quỳ xuống cạnh Lý Lộ Từ, dường như rất thân với hắn. Lý Lộ Từ cũng tiện thể vuốt ve nó, thật ra cũng run như cầy sấy ấy, con chó to lớn như thế này lực tấn công vượt xa người có cùng tỉ trọng như vậy, hung hãn tuyệt đối.
An Tri Thủy gật gật đầu, cô cũng nghĩ như thế. Trước đây luôn do dự có nên làm bạn với Lý Lộ Từ không, hoặc chính mình xác định mối quan hệ của bản thân với Lý Lộ Từ thân hơn so với cậu bè thông thường, hôm nay Lý Lộ Từ tặng quà cho cô khiến An Tri Thủy hạ quyết tâm triệt để.
- Thế trước đây cậu đã từng nắm tay bạn trai nào chưa?
Lý Lộ Từ cười nói.
An Tri Thủy tuy rằng không biết Lý Lộ Từ nói gì, nhưng hai má đã đỏ bừng lên rồi, tất nhiên cô ấy chưa từng rồi. An Tri Thủy đều không chơi với bạn nam, bởi vì ngay từ nhỏ cô ấy đã rất xinh đẹp đáng yêu, những đứa con trai trong nhà trẻ đều rất thích cô, rất muốn chơi với cô, những đứa con gái khác đều không thích cô, vì vậy để chơi với các bạn nữ An Tri Thủy đều không chơi với các bạn nam.
Cô lập tức lắc lắc đầu.
– Cho nên nắm tay bạn nam lại còn ôm cậu ta là món quà rất quan trọng. Ban nãy cậu đã tặng mình rồi. Lần đầu con gái ôm và nắm tay con trai cậu đều đã tặng mình, như vậy còn chưa đủ quý báu sao?
Lý Lộ Từ vỗ vỗ chiếc đồng hồ trong tay cô.
- Thứ này có gì đặc biệt hơn người, so với cái ôm của lớp trưởng thì không đáng một đồng.
An Tri Thủy đỏ mặt, lòng dịu dàng, chau mày liếc nhìn Lý Lộ Từ, thấy cái vẻ khoa trương của hắn , cô nở nụ cười ngọt ngào trên môi, đây chính là cảm giác có bạn bè chăng, thật tốt.
An Tri thủy rất hài lòng.